#85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sống lưng ba Hến bất giác buốt lạnh.

Cả người anh cứng đờ, trong phút chốc, mọi thứ trở nên rối rắm. Anh gọi vợ nhưng vợ không nghe thấy. Vợ...vợ không tranh luận với anh nữa rồi...anh...anh phải đưa vợ tới bệnh viện.

Đến bệnh viện các bác sĩ mới chữa trị cho vợ được chứ.

Đúng rồi, phải gọi xe cấp cứu.

Anh toan lấy điện thoại, nhưng lại run rẩy đến mức làm rơi xuống bậc cầu thang phía dưới, vỡ choang. Tim gan quặn thắt như bị ai đó cào cấu cắn xé, anh cố trấn tĩnh rồi xốc vợ dậy, hối hả ôm chị lao xuống đường gọi taxi.

Tài xế thấy tình hình nguy kịch nên phóng nhanh hết sức có thể. Máu chảy ra không ngừng, máu thấm đỏ áo anh. Anh áp lòng bàn tay mình lên vết thương của vợ, anh biết chị đau lắm, anh siết chị vào lòng, anh xin chị cố gắng.

Anh van chị, anh nài nỉ.

Nhưng đáp lại anh, chỉ là sự im lìm đến đáng sợ.

Mặc cho anh ra sức hà hơi, chân tay chị cứ mỗi lúc một lạnh, cánh môi trắng bệch nhợt nhạt không huyết sắc.

Quãng đường, vỏn vẹn có hai cây số thôi, cớ sao xa đến vậy? Vợ sẽ cố gắng chứ vợ? Nhanh thôi mà, sắp đến rồi mà.

Khoảnh khắc cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, chỉ còn một mình anh, thẫn thờ giữa hành lang rộng lớn, cô đơn lẻ loi hơn bao giờ hết.

Vợ sẽ không sao phải không? Vợ sẽ không bỏ lại anh chứ? Chắc là không, không đâu. Vợ là vợ anh mà, vợ hứa rồi mà, vợ sẽ không bao giờ bỏ anh đâu. Vợ lo cho anh lắm, vợ bỏ anh thì vợ làm sao mà yên lòng được?

Anh nhớ cái đợt anh bị dị ứng rau sắng phải vào viện ấy, chính anh là người bảo chú Thắng gọi điện cho vợ. Mãi sau có tiếng cạch cửa, lòng anh khấp khởi lắm, tưởng vợ nên đang định hờn dỗi một chút, nhưng ai ngờ lại là chị Liên.

Thú thật có người thất vọng ghê gớm, xong cũng chẳng dám vọng tưởng vợ sẽ đến thăm nữa. Ai ngờ vợ gửi cháo cho y tá, nhìn vợ lén la lén lút đứng bên ngoài, mắt mũi đỏ hoe, bất chợt lòng anh ngọt ngào khó tả.

Vợ bảo anh vợ về, khi ấy anh hụt hẫng lắm, không muốn, thực sự không muốn chút nào. Chồng đang ốm đau mệt nhọc như thế, vợ về sao được mà về? Nhưng ngại, nên chỉ nói giảm nói tránh thôi, bảo vợ ở lại đợi anh ăn xong thì mang âu về.

Vợ dễ bị dụ thật đó, vợ lẽo đẽo theo anh. Mẹ Bi có vẻ không vui, nhưng nói thật anh cũng đếch quan tâm. Ừ thì ba Hến công nhận mình hơi ích kỷ, nhưng lúc đó cả người nhức mỏi, bụng dạ cồn cào, anh cần có vợ ở bên, nhìn thấy vợ, anh mới an tâm.

Lúc trước, cứ mặc định vợ là vợ mình rồi, chẳng bao giờ lo lắng gì sất, hạch sách vợ đủ kiểu. Sau cái đợt ly thân, vợ vẫn quan tâm như cũ, nhưng khách sáo lắm, tự dưng làm người chồng nào đó thấy khó chịu.

Tự dưng thấy ngại, ngại cuộc sống không có vợ.

Ngại phải ăn món trứng rán tanh ngòm của mẹ Bi, ngại phải ngủ trên chiếc giường có mùi hương lạ, ngại cái cảnh về nhà không thấy ba cục bông tíu tít chạy ra đón.

Ngại mọi thứ đảo lộn.

Khi đó là ngại, bây giờ là sợ.

Mới chỉ mười phút trôi qua thôi, vì đâu ngỡ như cả thế kỷ? Chẳng biết vợ trong đó thế nào? Đau lắm không? Giá kể anh có thể đau thay vợ.

Ba Hến tay ôm đầu gối, ngồi thu lu ở một góc tường, mãi đến khi nghe tiếng gọi của bác Đăng anh mới ngơ ngác giật mình. Cả bác Vân cũng vào, bác bảo hai bác sang thăm Khôi, về lúc sáng sớm. Ban nãy nghe giám đốc bệnh viện báo tin dữ, nói thím gặp nạn nên anh chị vội qua liền.

Cũng phải, đây là bệnh viện tư nhân do nhà bác đầu tư mà, bác nhắc anh mới nhớ. Dì Hợi, cậu Hợp ba Hào mẹ Hảo có đủ, dì bảo chú Thìn ở nhà trông bọn trẻ, gương mặt ai cũng nhợt nhạt thất thần, tất cả mọi người cùng nhìn về phía anh.

Anh biết, anh nợ cả nhà một lời giải thích.

-"Là...là...tại con...tại con nóng tính...tại con không giữ được nhà con...tại con đuổi theo nhà con..."

Giọng anh Hậu run run, lần đầu tiên ông Hào thấy ba Hến bị khủng hoảng như vậy. Con gái nằm đó, có ba nào là không thương, không đau?

Nhưng con rể thì cũng là con, trông nó thất thểu như người mất hồn cũng xót xa lắm, ông đỡ anh dậy, cố nén nước mắt rồi khuyên nhủ ngồi lên ghế cho đỡ lạnh, cứ yên tâm, cái Hà trước giờ ăn ở hiền lành, ông ngoại và các cụ sẽ phù hộ độ trì cho nó.

Ông vừa dứt lời thì cánh cửa phòng cấp cứu bất ngờ mở, bác sĩ nói tình hình không được khả quan lắm, bệnh nhân mất nhiều máu quá, lượng máu dự trữ không đủ, hỏi xem người nhà có ai cùng nhóm máu thì theo ông.

Dì Hợi cậu Hợp lập tức xung phong.

Ba Hến đứng đờ đẫn một chỗ, chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân vô dụng như lúc này. Bao năm qua, cần ăn gì, ới một tiếng vợ làm cho ngay, đau người, mệt mỏi, stress, ới một câu cũng có vợ matxa.

Vậy mà giờ đây, lúc vợ cần nhất, đến mấy giọt máu, anh cũng chẳng thể cho vợ!

Thời gian chầm chậm trôi qua, rồi người đàn ông của vợ cũng hối hả chạy đến. Ba Hào mẹ Hảo đứng dậy ôm hắn, tình cảm của họ, thân mật quá, làm ba Hến có chút gì đó ghen tỵ.

Người ấy đến rồi, vợ mà biết, chắc hẳn sẽ mừng lắm.

Thôi thì nếu không vì anh, thì vì người vợ thương, vợ cố lên vợ nhé.

Vợ biết không?

Cái khoảnh khắc anh ôm Hến Sò đứng từ trên cao, nhìn xe hắn chở vợ hoà vào dòng người, vợ biết, anh đau đến mức nào không?

Hến hỏi, ai bắt nạt ba à, sao mặt ba buồn rười rượi thế kia?

Chẳng ai bắt nạt ba cả Hến à, chỉ là, mẹ Hà đi theo người ta, mẹ Hà đi hẹn hò, mẹ Hà chẳng quan tâm ba nữa rồi. Ba thấy tim mình, dường như bị khoét mất một lỗ, sâu hoắm.

Ba rất muốn nói ra cho nhẹ lòng, nhưng ba có thể chia sẻ cùng ai đây?

Mọi việc cứ theo chiều hướng tệ dần, một ngày không lâu sau đó, ngày mà anh mất chức, nhưng có người lại được thăng lên làm hiệu trưởng.

Đắng.

Thật sự rất đắng.

Sĩ diện đàn ông không cho phép anh yếu đuối.

Anh cũng không cần sự thương hại của ai cả, đi đi, đi hết đi cũng được.

Tại nơi cửa sổ ấy, một lần nữa, anh bần thần quan sát vợ mình, con mình, diêm diêm dúa dúa trèo lên xe của một thằng đàn ông khác.

Một mình anh, trong căn nhà rộng lớn.

Trước giờ anh cũng không nghĩ nhà mình lại rộng đến vậy. Trước giờ anh cũng không biết, ở nhà một mình lại buồn chán đến thế.

Anh đã từng là một người đàn ông thành đạt. Anh đã từng nỗ lực phấn đấu, làm ngày cày đêm. Nhưng giây phút đó, anh chợt nhận ra, chẳng có vợ có con, phấn đấu, cũng đâu có nghĩa lý gì?

Lúc trước mỗi lần ký được hợp đồng lớn, lại đem tiền về cho vợ cất. Vợ hay khen ngợi anh lắm, vợ bảo anh giỏi quá, nhưng phải giữ gìn sức khoẻ nhé. Rồi vợ nói vợ sẽ cất thật kỹ, anh yên tâm đi, vợ không tiêu hoang đâu.

Tiền này là để dành mai sau lo cho Hến Sò ý.

Anh phì cười, vợ có tiêu cũng chẳng sao, vợ với con sống sung túc đầy đủ là anh thấy mãn nguyện rồi. Vợ cũng cười, vợ bảo nhu cầu của vợ rất ít, lương vợ đủ rồi, anh đừng ham công tiếc việc quá. Rồi đến ngày ly thân, vợ nhất định không chịu cầm tiền giúp anh nữa.

Vợ bảo mình ngại giữ thì đưa cho chị Liên. Ba Hến cười gượng, mẹ Bi ấy à, chưa hết đã xin, chẳng bao giờ là đủ. Túi hiệu, váy hiệu, giày hiệu, cái gì cũng đú, anh thì nào có phải đại gia như bác Đăng?

Đưa hết cho chị, chắc có ngày anh và con anh ra đường ở mất.

Với cả mỗi lần được chuyển khoản, chị thường coi chuyện đó là tất nhiên. Chưa bao giờ chị hỏi, tiền này từ mấy hợp đồng, đi tiếp khách bao nhiêu đêm? Ngược lại, vợ anh, cho anh cái cảm giác, công sức mình bỏ ra được trân trọng.

Anh bám vợ thường xuyên hơn.

Lên kế hoạch hẹn hò với chị Liên rồi mà thấy ba cục bông nhỏ váy áo xúng xính sang ngoại anh lại không kiềm được, háo hức muốn đi theo. Nhớ hôm đó dì Hợi vừa bê mâm cơm lên cầu thang thắp hương vừa chửi nhau với chú Thìn, ba Hào nhắc nhở từ sáng mà hai đứa vẫn cứ khục khặc.

Kiểu xong dì điên quá hay sao ấy, run tay làm rơi cả cái mâm. Mẹ Sò đang gọt đu đủ pha nước chấm ngay bên dưới, may mà anh chạy ra kịp chứ không thì chắc anh cũng quát cho dì một trận rồi.

Chị Hà mặt tái mét, luống cuống hỏi chồng có sao không?

Mảnh sứ từ chiếc bát vỡ sượt qua bả vai anh, đau điếng. Nhưng anh cười cười lắc đầu, đúng là không sao thật mà.

Chỉ cần vợ không sao, anh cũng thấy không sao.

Mà vợ chẳng tin, vợ khóc rưng rức như trẻ con ấy. Anh ôm vợ trấn an, hơn một lần, anh muốn bảo vợ ơi, quay lại đi. Anh sai rồi, anh ngu muội, đừng ly thân nữa, lên giường ngủ với anh đi.

Đêm đêm, không có vợ, cô đơn lắm.

Không có anh, vợ ngủ dưới đó, chẳng biết có lạnh lẽo không? Chắc không đâu nhỉ? Vợ còn mải nhắn tin với ai đó cơ mà? Vợ với người ta, thanh mai trúc mã gì gì đó, thực sự khiến anh ghen tỵ.

Dì Hợi bị ngất, là người ta, người ta vừa vào cho vợ máu đó, vợ biết không? Lồng ngực anh đau thắt, người ta tốt, người ta cứu vợ.

Là ân nhân của vợ mà, cớ sao anh lại khó chịu đến thế?

Vì đâu lại bức bối ngột ngạt tới vậy?

Chờ hoài, đợi mãi, rồi người ta cũng ra. Hắn não nề tiến tới phía anh, đúng như anh mong đợi, hắn tiết lộ về tình trạng của vợ.

-"Con bé...cả người rất nhiều những vết bầm tím và rách da. Tuy nhiên chấn thương ở đầu mới là nguy hiểm nhất...nghe y tá nói chuyện qua hình như ban nãy còn bị sốc thuốc, sau đó nhịp tim tăng nhanh đột ngột...sợ...sợ cứ tình hình này không trụ được đến tối..."

Thầy Thanh vội đưa tay gạt nước mắt. Nếu không phải đang ở trong bệnh viện, anh thề anh muốn đập cho thằng khốn nạn này một trận. Phúc phận ngàn kiếp mới lấy được người vợ như vậy, cái loại nó, chẳng xứng.

Ba Hến lặng thinh nghe thầy chỉ trích. Thầy chửi đúng lắm, hay lắm, anh cũng thấy mình sướng quá rửng mỡ rồi. Anh cố nghĩ tích cực nhưng hình ảnh mấy bông cúc cứ ùa về.

Cúc trắng, vợ cũng mặc váy màu trắng, anh gọi, nhưng vợ chẳng bao giờ nghe thấy, cuối cùng, chỉ còn lại mình anh trong căn phòng trống, và những cánh hoa lác đác.

Anh sợ.

Nỗi sợ vô hình bao trùm tâm trí, ám ảnh về những đoá cúc to đẹp nở rộ khiến anh kinh hãi. Anh nhớ vợ quá, thường ngày vợ mạnh mẽ lắm mà, chắc vợ sẽ cố gắng được thôi, phải không vợ?

Nếu chẳng may vợ mệt mỏi quá, thì chí ít cũng phải gượng dậy nói với anh vài lời trước khi chia xa chứ.

Cứ như thế mà đi chắc là không được đâu.

Không thể được đâu, vợ ạ.

Anh không tán thành, ngàn lần không.

Thời gian từng giây từng khắc chầm chậm trôi qua, cánh cửa ấy vẫn đóng chặt không chút động tĩnh. Ba Hến hoang mang hỏi bác Vân, liệu có phải chuyển nhà em lên tuyến trên không bác?

Bác cười khổ, chú cuống quá hoá hâm rồi à?

Còn tuyến nào nữa? Bệnh viện này bác giám sát từ lúc thi công tới lúc khánh thành, đầu tư trang thiết bị tân tiến nhất, mời toàn bác sĩ ưu tú, chú còn định đem vợ đi đâu?

Giờ tình trạng tệ như vậy, kể cả chuyển thì chắc gì thím trụ được tới lúc đến viện mới? Bác động viên chú đôi ba câu, mà thực ra trong lòng cũng căng thẳng chẳng kém, ngồi một lát bác mới nhớ ra chuyện quan trọng, lúc nãy gọi cho nhà thím Hà xong quên không báo ba Hải.

Bác lại lật đật chạy ra ngoài, từ trên tầng nhìn xuống thấy Thuỷ hay sao ấy, đang mải đẩy giường cấp cứu của bệnh nhân lên khu hồi sức. Thuỷ là bạn cùng lớp cấp ba của bác với bác Đăng. Xinh gái tốt tính lắm, mỗi tội số khổ.

Nghe đâu gặp phải bà mẹ chồng ác ôn, vợ chồng khục khặc nên mình bạn nuôi ba đứa con gái. Cái nghề y vất vả lại hay phải trực đêm chứ, rất cực, bác Vân cũng mới gặp lại Thuỷ tháng trước thôi, bác quý bạn nên mời về bệnh viện mình công tác.

Hôm nào có dịp phải hàn huyên một bữa mới được, bác thở dài, lôi máy ra bấm số ba chồng. Ông Hải nghe chuyện giận anh Hậu tím mặt, điên con trai bao nhiêu thì xót con dâu bấy nhiêu, mắt mũi ông đỏ hoe, vội vàng bắt chuyến xe gần nhất lên Hà Nội.

Ông gọi cho bà Mây nữa, bảo bà mau mau đến thăm cái Hà, dù gì cũng là mẹ chồng. Bà lúc đấy đang nắm bóp chân tay cho chị Liên, vâng vâng dạ dạ nhưng cúp máy thì bĩu môi rõ dài.

Cái con hồ ly, không biết lại giở trò gì nữa đây?

Bực lắm nhưng bà vẫn mò sang khu đấy.

Sang để lôi anh Hậu về cho con dâu tương lai. Bà ấm ức kể lể chị Liên nôn thế này, mửa thế kia, người ốm yếu rệu rạo thương ghê gớm.

Ông Hào bà Hảo nghe ức chứ, chị Liên thì ông bà còn lạ gì nữa, cái hôm cúng bảy ngày ông ngoại tụi nhỏ con bé đến gây chuyện mà. Nó lộng hành như vậy cũng một phần tại bà Mây dung túng thôi, ngày xưa đến xin cưới mụ còn nịnh nọt ngọt nhạt ghê gớm, đúng là thức lâu mới biết đêm dài.

-"Thôi Hậu ạ, con qua với bạn đi, Hà của mẹ đã có ba mẹ, anh Thanh, anh Đăng chị Vân và các em lo rồi."

Mẹ Hảo dỗi nên nói lẫy, ba Hào bấu tay vợ ý bảo thôi cho qua. Bà Mây vô tâm nên cứ tưởng thông gia thật lòng, ra sức lay ba Hến, khổ nỗi, con trai bà mãi không có phản ứng gì sất, nửa lời cũng chẳng thốt.

-"Đi với mẹ, anh không nghe người ta nói à, anh ở đây cũng chỉ là đồ thừa mà thôi."

Bà thân cô thế cô nên bà còn đang nhịn lắm đó, đợi ông Hải lên bà sẽ đề nghị họp đại gia đình hai bên, đòi công bằng cho đứa cháu trai chưa ra đời của mình. Bà phân tích, bà nhún nhường, nhưng mặc cho bà năn nỉ ỉ ôi anh Hậu vẫn cứ ngồi thu lu đờ đẫn một góc. Mẹ giận anh luôn, mẹ ngúng nguẩy bỏ về chỗ cái Liên.

Một lát sau, anh Hậu nghe tiếng bác sĩ gọi đại diện người nhà bệnh nhân theo tôi liền hoảng hốt đứng dậy, cả bác Đăng bác Vân và ba Hào cũng đi cùng luôn. Đến căn phòng cách đó không xa, bác sĩ bật màn hình máy chiếu lớn, lần lượt cho mấy người xem một số hình chụp và phân tích tình trạng hiện tại.

Ông ấy nói rất dài.

Rất chi tiết.

Từ những khái niệm dễ hiểu lẫn thuật ngữ chuyên môn.

Vợ anh, cả người, rất nhiều những vết thương.

Anh nghe loáng thoáng cái gì mà phần não bị ảnh hưởng nặng nhất, nếu tình trạng trở xấu có thể dẫn tới chết não. Có người đầu óc choáng váng tê dại, anh khuỵ xuống, nước mắt cứ thế ứa ra không ngừng.

Những gì xảy ra tiếp theo, anh căn bản không nghe thấy, cũng không có ý thức.

Lúc anh bừng tỉnh thì cả nhà đã không còn ai ở đó rồi, anh vội vã qua phòng cấp cứu, nhưng cũng chẳng có lấy một bóng người. Ba Hến hốt hoảng lao tìm vợ, chạy ngược chạy xuôi thì gặp bác Vân ở tầng một.

Bác bảo thím Hà yếu quá, giờ phẫu thuật tiếp chắc thím không chịu được. Bác, bác Đăng và cả ba Hào nữa đã cùng bác sĩ bàn bạc kỹ lưỡng, thống nhất quyết định chuyển thím tới phòng cách ly đặc biệt để tiện theo dõi tình hình, tuỳ vào chuyển biến của thím mới tính tiếp.

Bác đưa cho anh Hậu bộ áo quần dài màu xanh da trời bảo khoác vào, sau khi em chồng đội mũ với bịt khẩu trang bác liền dẫn chú đến gặp thím. Nhưng anh cũng chẳng được tới gần, mà chỉ có thể đứng quan sát chị từ phía xa, cách một tấm kính.

Vợ nằm đó, xung quanh là rất nhiều dây dợ máy móc.

Vợ cách anh có vài mét thôi, cớ sao anh nhớ vợ đến thế? Anh thèm vô cùng, thèm cái cảm giác được chạm vào vợ, dù chỉ là một cái siết tay thôi, cũng đủ lắm rồi.

Ai đó khẽ cắn môi kiềm nén. Giá như thời gian quay trở lại, anh ước bản thân bình tĩnh hơn một chút.

Chẳng phải đã dự tính hết rồi hay sao?

Trước khi đi công tác, dặn vợ suy nghĩ rồi cho anh đáp án, chẳng phải cũng tính tới trường hợp xấu nhất, vợ không muốn làm mẹ kế, vợ chọn về bên người ta, anh sẽ chấp nhận chúc phúc cho họ hay sao?

Lý trí bảo vậy, mà trái tim, lại cứ mong chờ.

Lúc Hến hỏi, vợ bảo vợ yêu anh.

Lúc anh thắc mắc lại một lần nữa, vợ cũng khẳng định chắc nịnh.

Nghe rất thật, nghe nó ấm áp, nó ngọt ngào lắm. Ở trong Nam, anh nhớ nhà ghê gớm, cứ rảnh rỗi lại lấy ảnh ba cục bông ra ngắm rồi tưởng tượng. Anh hay mơ tới cái ngày anh về, vợ gật đầu đồng ý làm lại từ đầu với anh.

Khi xưa anh còn mong vợ rộng lượng nuôi con người, nhưng giờ không dám nghĩ xa vời nữa. Con, anh thương thì thương thật, nhưng anh cần vợ hơn. Nếu vợ không thích, anh sẽ nói chuyện với Liên, cô ấy muốn nhẹ gánh tái giá thì để mẹ anh nuôi, còn không anh chỉ có thể trợ cấp đầy đủ.

Tiếc rằng, cuộc đời ai nói được chữ ngờ? Sáng vừa mới họp xong liền nhận được điện thoại của mẹ Mây, con không còn, Liên thì sống dở chết dở.

Chả nhẽ vợ hiểu nhầm ý anh truyền đạt? Hay vợ vì yêu anh quá, vì ghen tuông nên mù quáng? Chẳng hiểu sao suy đoán tới phương án đó lại hơi vui vui, anh cũng tự thấy mình là thằng cha tồi.

Nhưng biết làm sao?

Anh thèm lắm cái cảm giác mỗi đêm đi ngủ được ôm vợ vào lòng, bắt chước Hến Sò hít hà rúc rúc. Cho dù vợ hơi ác với giả tạo, anh cũng mặc kệ, căn bản, ở bên vợ, bình yên lắm.

Nếu có thể, anh muốn đồng hành cùng vợ, dần dần giúp vợ sửa những thói xấu.

Tuy nhiên hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.

Khoảnh khắc thấy vợ và hắn ôm nhau, toàn thân anh tê cứng, cả người tưởng chừng muốn nổ tung. Sự ích kỷ nhỏ nhen đã khiến anh mất kiểm soát, lúc đó, quả thật đã nặng lời với vợ rồi.

Vợ giận anh không vợ?

Vợ chẳng trả lời được nữa, vợ đang còn mệt. Vợ phải thở oxy, chẳng biết thở oxy có dễ chịu như thở thường không nữa? Chắc là không rồi, tội vợ quá.

Giá như người ngã là anh, giá như anh có thể chịu đau thay cho mẹ của các con anh. Nhưng đời, làm gì có hai từ giá như? Anh chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn. Bác Vân vào gọi mấy lần mà có người một mực không chịu về, rốt cuộc bác cáu quá đành sai vài thằng đệ vào lôi ba Hến ra khuyên bảo.

-"Chú điên à? Nhà một người nằm viện còn chưa đủ hay sao? Chú nhìn lại chú xem, người không ra người, ngợm không ra ngợm, chú gục mất thì anh chị biết làm sao?"

-"Kệ em."

-"Ôi chú thì tôi cũng đếch thèm quan tâm đâu, nhưng tôi là tôi thương cháu tôi thôi, giờ thím như thế, nhỡ ra một cái chú có làm sao thì Hến Sò khổ lắm chú biết không?"

Mẹ Cún bực bội mắng mỏ, ba Cún thấy tội em trai, xông vào nhéo eo vợ rồi ngọt nhạt dỗ dành.

-"Thôi chú, giờ ở đây cũng giải quyết được gì đâu, có anh chị rồi, chú đừng lo. Cứ về tắm giặt nghỉ ngơi, đón con xong chơi với tụi nhóc một lát đi, đêm hay sáng mai lại vào."

-"Thím bị ngã từ độ cao như thế, đầu còn bị va đập mạnh, trụ được đến bây giờ xem ra cũng là kì tích rồi chú ạ, bác sĩ bảo như một vài trường hợp trước bệnh nhân đi trên đường đến bệnh viện cơ. Còn cả một quá trình điều trị dài chứ có phải ngày một ngày hai đâu chú?"

Hai bác động viên mãi ba Hến mới nguôi nguôi, anh dặn bác Vân nhà em mà tỉnh thì bác phải gọi báo em luôn đấy. Bác não nề gật đầu, chẳng phải mình chú, bác cũng mong lắm đây này, coi thím như em gái mà, mỗi lần vào nhìn lại xót hết cả ruột.

Anh cảm ơn ba mẹ Cún, tháo bỏ bộ đồ màu xanh rồi lững thững bắt xe về nhà. Thực ra anh nhớ con lắm, nhưng nếu không thay đồ chỉ sợ tụi nhóc thắc mắc. Hai bàn tay anh, cả áo quần của anh, toàn một màu đỏ sậm của máu.

Nếu có vợ ở đây, vợ sẽ giặt sạch sẽ cho anh ngay. Ngày trước áo có vết son vợ còn tẩy được mà.

Ngày ấy, chắc vợ buồn lắm.

Ba Hến rửa mặt mấy lần, cố dụi để cho mắt mũi bớt đỏ. Mà khổ nỗi, càng dụi, nước mắt càng chảy ra nhiều. Anh phải ngồi tự trấn an mình một lúc lâu mới dám sang nhà dì đón con.

Ôm siết hai cục bông nhỏ vào lòng, ba già thấy người nhẹ nhõm đi một chút, gửi nhà dì nhiều cũng ngại nên ba

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net