#89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo vệ biết là mẹ anh Đăng nên không dám manh động, y tá run run bấm số chị Vân. Chị bảo chị không rảnh, với lại phận làm con đâu có dám can thiệp vào việc riêng của ba mẹ.

Chị không dám, thì còn đứa nào dám nữa?

Hai bên hai hàng ngay ngắn kính cẩn mời bà vào.

Bà đường hoàng bà bệ vệ, chỉ một roi của bà thôi, có người đang lim dim ngủ cũng phải bật dậy. Bụng đau răng sứt tay hãng còn vết cứa, giờ lại ăn đòn, dồn dập cứ ngỡ như đang gặp ác mộng vậy.

Mẹ Mây đây mà?

Sao mẹ lại đánh chị? Rủa chị? Đay nghiến chị?

Miệng chị nức nở kêu oan, van nài thảm thiết. Chị kêu một thì bà gào mười, bà quất chị như quất ngựa. Chị cứ chạy, và bà cứ đuổi. Chị cuống cuồng lao vào hoa viên phía cuối bệnh viện, nhanh trí chốt khoá đánh sập.

Cửa không mở được, bà điên khỏi nói. Bà leo qua giậu mồng tơi, rồi bà phi một phát bổ nhào lên lưng chị. Chị bị bất ngờ ngã sấp mặt xuống đất, long mất cả cái răng hàm. Một tay bà giật tóc chị, tay còn lại bà với cành nhãn của bà, bà nghiến răng nghiến lợi bà hành chị.

Chị đau. Chị uất. Chị không thể chịu đựng nổi nữa, chị lật người vùng dậy, bà mất đà ngã chổng vó. Khóm hoa hồng mới trồng trong bồn, chị bất chấp nhổ cả gốc lẫn rễ, bà quật lưng chị thì chị vụt chân bà, bà vụt chân chị thì chị táng thẳng vào mặt bà.

Bà chửi mẹ chị, chị chửi bố bà. Bà chửi ông chị, chị chửi cụ bà.

Bà xé áo chị, chị tụt quần bà.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, bà gặp được cao thủ.

Bà càng đánh càng hăng, chị càng chửi càng say, hai bên giằng giằng co co từ bụi chuối sang gốc đào, hết cào đến cấu, trận chiến ngang tài ngang sức chẳng bên nào chịu bên nào.

Thế rồi, hỡi ôi, cả bà lẫn chị, cùng sẩy chân rơi tõm xuống cống.

Nó đen, nó tanh, nó thối, nó tởm không sao mà tả siết.

Mẹ Bi lúc máu lên cũng ghê gớm ra phết, tuy nhiên dạo gần đây ốm yếu, ngã thêm một cú coi như kiệt quệ. Chị ngất lịm. Bà Mây thì khác, thường ngày bà hay dậy sớm chạy thể dục, cộng thêm kinh nghiệm đánh nhau đầy mình nên bà chẳng hề hấn chi.

Bà lồm ngồm bò lên. Bà già mà độc, bà mặc quần chỉnh áo xong xuôi liền lẳng lặng bỏ về, nếu không có bác Vân sai mấy thằng đệ xông vào hoa viên lôi mẹ Bi ra thì chắc hôm đó số chị tận.

Chị hôn mê hai ngày hai đêm.

Y tá bác sĩ chăm sóc cực kỳ nhiệt huyết tận tình, bác Đăng chửi bác Vân điên mẹ nó rồi. Bác Vân thản nhiên ngồi nghịch sơn móng tay, chẳng có phản ứng gì sất. Đến mãi chiều thứ bảy bác mới đủng đỉnh cầm tập hoá đơn xuống thăm bệnh nhân, dịu dàng bảo.

-"Liên nghe chừng cũng khoẻ khoẻ rồi em nhỉ? Chỗ thân quen với nhau, nếu em vẫn thấy yếu thì chị lúc nào cũng dốc hết sức thu xếp phòng ốc, em muốn nằm bao lâu cũng được. Chỉ là, em xem xét thanh toán tiền viện phí đợt một cho chị đi chứ nhỉ?"

Mẹ Cún ngọt như mía lùi, mẹ Bi liếc qua con số liền há hốc.

-"Mười ngàn đô? Bà rồ hả?"

-"Phòng VIP điều hoà 24/24, nhà vệ sinh riêng có bồn tắm sứ cao cấp. Thuốc thì toàn thuốc ngoại, hai bác sĩ một chính một phụ luân phiên, y tá ba em túc trực sai bảo hàng ngày, còn chưa kể tiền thay răng chữa lợi, cấp cứu ngộ độc, cấp cứu tự tử, cấp cứu ngã cống. Nể tình là em dâu hụt nên chị chiết khấu 50% rồi đó, cô em còn muốn sao nữa? Hả? Nói chị nghe?"

Bác Vân rất ít khi lên giọng, nhưng mà đã lên thì đối phương không sợ són vó mới là lạ. Bác Đăng đứng ngoài cửa, hiểu ra vấn đề chợt cười khẩy. Chuyện bà Mây gặp Bi Bảo ôm nhau đó, cũng chẳng phải tình cờ gì đâu. Vân thâm vãi linh hồn Vân ạ, Đăng phởn phởn nhảy vào phụ hoạ.

-"Không nói nhiều, nhức đầu. Bây giờ tóm gọn hỏi một câu thôi, TRẢ hay KHÔNG?"

Có thể không được sao?

Vợ chồng nhà này cứng cả ông lẫn bà, mấy tên côn đồ khét tiếng trong giới làm ăn còn phải kiêng dè nữa là phận đàn bà yếu đuối như chị. Mẹ Bi xin khất một tuần, hứa lên hứa xuống rồi vội vã thu dọn đồ xuất viện.

Cứ nghĩ dù sao cũng may vì vẫn đang giữ thẻ của ba Hến. Chẳng ngờ anh đã vô hiệu hoá nó từ lúc nào không biết? Trước kia chị quen sống dựa vào người ta, có gì ngọt nhạt xin một hai câu là xong nên chủ quan không tích cóp dự phòng, toàn bộ tài sản giờ chỉ còn khoảng hai trăm triệu thôi, cũng là tiền của khách nhờ đặt túi hiệu bên Pháp.

Chẳng còn cách nào khác, chị đành bã bọt mép thuyết phục bà ấy đặt thêm vài đôi giày nữa rồi lấy tiền đó đập vào trả viện phí và sinh hoạt qua ngày. Giúp việc cũng phải cho nghỉ, đêm nằm một mình thấy nhớ Bi dễ sợ, mọi khi chị buồn con hay ôm ôm rồi dỗ chị lắm.

Chị giật mình bật dậy, tự hỏi Bi đâu rồi?

Bà Mây đã biết sự thật, làm gì có chuyện bà sẽ trông thằng bé. Sao chị có thể sơ suất đến vậy? Chị sốt ruột mặc áo khoác, gọi cho người này người kia, lão Bảo chẳng thèm nhấc máy, chị mải miết chạy đến nhà tìm ba Hến. Con hàng xóm bảo anh về ban chiều nhưng dỗ các bé ngủ xong anh lại nhờ trông con để vào thăm vợ rồi.

Chị vội vã bắt xe đến bệnh viện. Chị có trông thấy anh, cánh cửa he hé, chị nhìn rõ anh tình tứ rúc mặt vào người nó, tay anh dịu dàng mơn trớn gò má ấy, anh thủ thỉ tỉ tê đủ thứ chuyện.

-"Hến Sò dạo này ăn ít lắm vợ ạ...tụi nhóc chán cơm quán rồi...lúc chiều bác Vân có cho ít thịt chưng mắm tép đấy nhưng các con khóc đòi ăn miến gà cơ...Sò nói không có miến cũng được...chỉ cần mẹ Hà thôi...sao mà mẹ Hà mãi vẫn chưa về thế...mình nghe thấy không mình...Hến cũng khóc mình ạ...đêm nào cũng khóc...khóc tới khản cả cổ rồi ngủ thiêm thiếp đi...ông chuyên gia mới ở bên nước ngoài về ông ấy bảo còn có giải pháp nữa là mũi tiêm nhân đạo...nhưng từ bác Vân bác Đăng cậu Hợp đến ba mẹ chú dì...cả nhà đều không đồng ý...anh cũng không...anh biết vợ nhọc...vợ đau...nhưng vợ thông cảm cho anh...anh không thể..."

Mẹ Bi bàng hoàng quay người, Hà ơi là Hà, số em sao khổ vậy? Không ai chịu giải thoát cho em ư? Thôi được, vậy để chị, để chị giúp em!

Về tới nhà chị nhận được tin nhắn của lão Bảo, nói Bi đang ở bên đó, chị thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tâm trạng chị cũng rối bời lắm, chị băn khoăn liệu quyết định của mình có phải là tội ác không?

Chắc không đâu nhỉ?

Đây là cứu người mà, nằm thế đau đớn khổ sở, lại còn bị mất ý thức như người thực vật nữa chứ, sống chả ra sống chết đếch ra chết, thôi thà đầu thai sang kiếp khác cho sướng.

Còn ba Hến nữa, chắc anh thấy có lỗi với mẹ Sò nên cứ quanh quẩn ở tịt đấy suốt, người ngợm gầy rộc cả đi, rệu rạo phát thương. Thôi thì một mũi tên trúng ba đích, Hà mãn nguyện đằng Hà, anh Hậu đỡ vất vả đằng anh Hậu, chị cũng giành lại được tất cả những thứ vốn thuộc về mình.

Đàn ông mà, mau nổi nóng nhưng cũng chóng quên lắm, con ranh mồ yên mả đẹp một thời gian anh cô đơn quá kiểu gì cũng tìm đến chị cho mà xem. Cô Hà lúc đó ở trên trời nếu cảm kích tấm chân tình của chị thì nhớ phù hộ độ trì cho anh chị, cho Hến Sò và đặc biệt cho Bi em nhé.

Suy tính thấu đáo nên sáng hôm sau chị dậy rất sớm, tám rưỡi đã tỉnh giấc rồi. Chị hẹn thằng mặt sẹo, cái đứa xã hội đen giúp chị giải quyết khá nhiều mối phiền phức từ xưa tới nay, ở địa điểm cũ.

Chị hét giá năm trăm triệu.

Thực ra bịa vậy thôi, cũng chẳng sao cả, tại chị đang tính mấy bữa nữa sẽ chuồn về quê ở với thầy u trốn nợ. Đợi thư thư hai ba năm mọi chuyện lắng xuống sẽ lại xuất hiện làm bạn tâm giao của anh như trước. Lúc đó nếu bà khách kia hay thằng này đòi tiền thì chị sẽ nhờ anh trả giúp.

Thằng bé ban đầu nghe giá cả mắt sáng rực, mà chị trình bày xong nó lại run run đến lạ, đúng là thằng hèn.

-"Bà hâm à? Giết người đó...là giết người đó...bị nghiệt báo nặng lắm đó...người ta làm gì bà mà bà ác thế? Trước cũng sai tôi đi đánh một con khác rồi đổ tội cho chị ấy."

-"Nó cướp chồng sắp cưới của tao, hồi sinh viên tao mang thai còn ép tao đi phá, rồi nó thuê người đánh ba mẹ tao, đã đủ để trả thù chưa?"

Chị Liên bịa chuyện không chớp mắt, rồi chị thuyết phục rằng đây không phải là giết người mà là cứu người. Mình tiễn người ta đi sớm còn hơn sống khổ sống nhục, thằng bé lưỡng lự một hồi lâu mới đồng ý.

Căn bản vợ nó đang chửa, ở cái nhà thuê chặt chội mãi cũng tội nghiệp, giờ chỉ cần làm nốt vụ này là tích đủ tiền mua căn hộ nho nhỏ. Rồi sau đó nó sẽ đổi nghề, ra Giáp Bát chạy xe ôm, cố gắng chăm chỉ mỗi ngày cũng đủ nuôi vợ nuôi con.

Mẹ Bi cười cười, đặt cọc trước vài triệu lẻ cho thằng nhóc có động lực. Chị ra về mà sảng khoái hết cả người, cùng lúc ấy, ở cách đó không xa, cô Nhung tức nghẹn cả cổ.

Cái thằng mặt sẹo, bị cô dần cho nhừ tử, cô sao có thể quên? Chả hiểu duyên số thế nào vừa đi mua váy về lại bắt gặp nó lén la lén lút rẽ vào khu ổ chuột gần đấy, cô sợ có người sắp bị hại nên tò mò bám theo.

Mắt thấy tai nghe mới ngộ ra trước giờ mình thù oan người vô tội, cô còn dăm lần bảy lượt chơi đểu vợ sếp cơ. Nếu không tình cờ chứng kiến chắc cô vẫn rủa loại thất đức như mẹ Hến Sò chóng chết ngày nào đỡ chật đất ngày đó ấy chứ.

Con cẩu Liên Thị Mộng, nghĩ mà căm.

Phải kiềm chế lắm cô mới không xông lên cào cấu cắn xé cái bản mặt thối tha đó. Cô lấy hết sức bình tĩnh lao tới viện tìm sếp. Nghe anh trai với chị dâu sếp bảo sếp không có ở đây, hôm nay sếp đưa hai cục bông nhỏ nhà sếp đi tham dự liên hoan phim thiếu nhi.

Cô gọi mãi mà máy sếp bận, cô ức quá ngồi phun một tràng trước mặt vợ chồng nhà Đăng Vân. Anh Đăng cáu hầm hập, chửi con mất dạy, để đấy để ông sai mấy thằng em đập cho không ngóc đầu lên được. Chị Vân thì nghĩ sâu hơn, bảo rằng con này lươn lắm, không có bằng chứng sợ nó chối mất, cứ phải ba mặt một lời cho rõ ràng.

Phải làm thế nào mà để nó vừa nhục, mình vừa không phải bẩn tay mới là cao kế. Đăng Nhung gật gà gật gù đồng tình, thế rồi ba người chụm lại thì thà thì thụt, bàn tán rõ sôi nổi.

Kế hoạch diễn ra vô cùng hoàn hảo, thằng mặt sẹo cứ ngỡ người nhà bệnh nhân sơ suất, đem ống thuốc chuẩn bị sẵn lén lút mò vào phòng. Chỉ là, nó chưa kịp tiêm cho ai, đã bị tóm sống.

Những giây phút đầu tiên còn gan lắm, tiếc rằng bác Đăng mới nhắc tới vợ nó đã sợ xoắn cả quẩy, khai sạch sành sanh. Tiếp tay cho kẻ xấu tất nhiên cũng là tội ác, bác Vân thở dài bảo chú thì vẫn phải ăn cơm tù với con cẩu kia là điều chắc chắn, nhưng cứ yên tâm ngoan ngoãn cải tạo, bao giờ tự do tới tìm chị, chị tạo công ăn việc làm cho.

Thằng nhóc sụt sịt cảm ơn rối rít. Anh Hậu thì đến phút chót mới biết chuyện, cộng thêm một lô lốc các việc cô Nhung kể làm anh điên muốn hộc máu.

Trước giờ anh cứ nghĩ mẹ mình là xấu xa nhất quả đất rồi, ai ngờ còn có người phụ nữ tởm lợm hơn cả bà. Ít ra, tuy mẹ anh có dằn mặt đứa này, đánh tan xác đứa kia, nhưng đối với anh, mẹ lúc nào cũng chiều chuộng nâng niu như báu vật.

Ít ra, mẹ điên ai là mẹ trực tiếp lao vào tẩn chứ không hèn đến mức ném đá giấu tay. Thuê người đánh trợ lý của anh, rồi lại toan tính đổ sang cho vợ anh ư?

Con quỷ!

Quỷ chứ không phải là người nữa.

Nếu không có cô Nhung và hai bác chẳng biết sự việc sẽ đi đến đâu? Chỉ e lúc anh tới vợ đã đi xa rồi. Mới tưởng tượng thôi mà ba Hến bủn rủn hết cả chân tay, mặt tái mét không còn giọt máu, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn lạ thường.

Anh vội với chìa khoá xe, phóng như điên như dại tới tìm mẹ Bi tính sổ. Còn chưa kịp đá cửa vào đã nghe tiếng chị nỉ non buôn điện thoại với chồng cũ.

-"Tôi sắp đi xa rồi...xin anh đó...cho tôi gặp con lần cuối đi mà...nể tình nhau đi mà...van đấy...nể tình tôi trao đêm đầu tiên cho anh...nể tình đứa nhỏ đã mất năm xưa của tụi mình..."

Trao đêm đầu tiên cho ba Bi là sự thật, còn đứa nhỏ thì vì đợt ấy chơi cả hai anh cùng một lúc nên chính chị cũng chẳng rõ của anh nào nữa. Đã không biết chính xác thì gặp anh nào nói của anh đấy thôi, cho các anh tha hồ mà ăn năn hối lỗi.

Chị còn chưa nài nỉ xong thì đã có người xông vào giật điện thoại đập tan tành. Hai tay người ta đè lên cổ chị, siết chặt. Anh gằn giọng, anh chửi chị đồ điếm, anh quả quyết hôm nay anh sẽ giết chị.

Chị chợt rùng mình, lời lẽ ấy, cớ sao cay nghiệt? Ánh mắt ấy, cớ sao tàn khốc? Phải chăng là chị đang mơ?

...

Bác Đăng ban nãy thấy thái độ ba Hến khác thường nên cũng ngay lập tức cùng vợ và cô Nhung phóng xe đuổi theo. Cũng may bác tới kịp chứ không thì toi, mẹ còn đang nguy kịch, ba lại phạm tội sát nhân, thử hỏi tương lai Hến Sò đi về đâu?

Bác vội lao vào cản em trai, mà chú Hậu đang mất kiểm soát, chú đẩy bác một phát ngã sứt cả trán. Bác Vân hết lời khuyên bảo cũng không được, chú nhất quyết khẳng định hôm nay dù có thế nào chú cũng phải giết con khốn này trả thù cho thím.

Tình hình nguy cấp quá, cô Nhung đành phải lẩm bẩm xin lỗi sếp rồi xông lên giáng cho sếp một chưởng. Tuy cô chưa sử dụng hết công lực vốn có nhưng cũng đủ làm cho sếp chao đảo choáng váng. Ba mẹ Cún tranh thủ thời cơ vàng lôi thằng em trai về nhà.

Chị Liên ngã khuỵ, chưa bao giờ chị thấy người đó hung tợn như vậy, chỉ cần thêm vài giây nữa thôi, chắc chị chết vì ngạt. Chị cố gắng há to miệng, hít vào thở ra thật đều đặn. Vết bóp ở cổ, nơi ấy, đau lắm.

Nhưng tim chị, còn đau hơn gấp trăm gấp vạn.

Trả thù cho nhà em? Hai từ "nhà em", nghe sao thân thương ngọt ngào đến thế? Anh yêu chị mà, yêu một người là như nào cơ chứ? Là dù người ấy có xấu xa, có gian ác, thì vẫn cứ yêu mà thôi.

Vì đâu ra nông nỗi này?

Lẽ nào con ranh đó dùng bùa ngải với anh? Chính bởi thế nên mới bị ngải quật đến mức không tỉnh dậy được. Nó thà hi sinh bản thân mình cũng không để anh chị được hạnh phúc, sao trên đời lại có thể loại ích kỉ man rợ đến vậy?

Nước mắt chị chảy không ngừng, chị toan vùng dậy đi tìm thầy cúng giải bùa cho ba Hến. Tiếc rằng cô Nhung chẳng cho chị cơ hội bước ra khỏi nhà, cô đóng cửa đánh rầm, bới quần áo trong tủ trói chặt chị vào chiếc ghế tựa rồi nhếch mép cười khẩy.

-"Bà mày đợi giây phút này hơi bị lâu rồi đấy con ạ. Lúc trước là nhịn để giải quyết chuyện của mày và sếp, vợ sếp. Giờ mới tính tới ân oán của bà với mày."

Bản tính vốn sòng phẳng nên cô cũng chỉ trả lại những gì được nhận thôi. Dám sai người đến dằn mặt cô hả? Dám lợi dụng cô, biến cô thành con rối để trả thù riêng hả? Con Nhung này sống trên đời ngần ấy năm chưa từng bị chơi đểu như thế đâu, láo thật.

Cô cứ nghĩ tới máu nóng nó lại xộc lên tận đỉnh đầu, chẳng cho chị thời gian van xin thanh minh gì sất, cô vả chị đến hộc cả máu mồm, tổng cộng là hai mươi phát. Trợ lý của sếp Hậu có võ ai cũng biết, cho nên là, một cái tát của cô phải bằng năm sáu cái tát của người bình thường.

Mẹ Bi bị đuối sức thiêm thiếp mất, cô lại giội cho chị cả thau nước lạnh để tính táo tiếp tục lãnh đòn. Cứ như thế cô dần chị một trận nhớ đời mới thèm phủi tay bỏ về.

Đêm hôm đó chị sốt cao lắm, chỉ kịp bò lên chỗ điện thoại bàn, bấm số gọi về cho thầy u. Bà Khúc ông Đậu sốt sắng thuê taxi lên chăm con. Chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra mà nhà cửa xơ xác, con bé thì mê sảng mấy ngày liền mới đỡ đỡ, mà vừa mới khỏi ốm đã nhận được giấy triệu tập của toà án.

Ở bệnh viện ba Hến cũng được nghe bác Đăng kể sơ qua tình hình, từ việc ba mẹ Mộng Liên không phải ở trong Nam đến việc ông bà ấy mò tới tìm ba Hải xin xỏ cho con gái. Ba không tiếp khách, anh cũng chẳng quan tâm.

Điều anh lo lắng nhất bây giờ là tình trạng của mẹ Sò, dạo gần đây chị không còn phải thở oxy nữa, nhịp tim huyết áp khá ổn định, các vết bầm tím đã tan, vết xước cũng lên da non gần như là lành lặn hết rồi.

Chỉ có điều, đã đến lúc anh phải quyết định.

Tiếp tục phẫu thuật hay không? Anh cứ chần chừ mãi, hai bác bữa nào cũng giục giã, có lúc anh phát cáu, cãi nhau tay đôi với ba mẹ Cún luôn. Anh bảo chỉ có ba phần sống thôi, anh chẳng muốn mạo hiểm. Bác Vân mắng anh ba phần là cao rồi, ba phần cũng phải thử, chả nhẽ chú tính để thím cả đời sống thực vật như này?

Ba Hào mẹ Hảo não nề lắm, ba Hào bảo chị đã là vợ anh rồi, mọi việc tiếp theo của chị, ông giao cho anh toàn quyền quyết định. Anh Hậu nghe ba vợ căn dặn bất chợt rùng mình, câu nói của ba, cớ sao giống những giấc mơ của anh đến vậy?

Cúc trắng, vợ mặc váy trắng, vợ từ từ tan biến, và ba giao cho anh toàn quyền lo liệu hậu sự. Lẽ nào không phải ác mộng, mà là báo mộng?

Đêm đó, anh mơ thấy ông ngoại, ông dắt chị đi. Anh đuổi theo vợ, anh gọi chị thảm thiết, anh xin chị dừng lại đợi anh, dù chỉ một chút thôi cũng được, anh muốn nói lời xin lỗi. Nhưng dường như chị không nghe thấy, chị và ông mỉm cười vẫy vẫy tay chào tạm biệt anh.

Trán anh nhễ nhãi mồ hôi, lúc bừng tỉnh thấy Hến vẫn còn đang thức, Hến mếu máo hỏi sao mắt ba đỏ, ba Hậu cũng nhớ mẹ Hà à? Bao giờ thì mẹ Hà về? Ba Hậu chẳng trả lời được, em Sò nghe động cũng bật dậy mè nheo, ba cha con ôm nhau oà khóc rưng rức.

Bác Vân đợt này cũng chẳng ăn ngon ngủ yên. Lúc chú Hậu nhất quyết không ký giấy thì bác điên bác chửi chú không nghĩ cho thím, nhưng đến lúc chú chịu ký rồi bác lại lo sốt hết cả ruột.

Chỉ có ba phần may mắn thôi, nhỡ không bao giờ tỉnh lại được nữa thì biết làm sao? Em Hến em Sò, còn nhỏ như thế, đáng yêu là thế, thím nỡ rời xa sao thím?

Bác Đăng thấy vợ gầy quá liền sai giúp việc nấu nồi cháo rồi bác tự múc đem lên phòng, hiếm khi thấy Vân suy sụp như vậy, Đăng đích thân hầu hạ, ngoan như cún quanh quẩn bên Vân suốt mà Vân cũng chẳng thèm đếm xỉa.

Rồi cái ngày định mệnh ấy cũng tới, bác Đăng chở ba Hải tới nhà ông bà thông gia làm lễ, hôm nay ba Hào mẹ Hảo mời thầy về cúng cầu may cho con gái. Trước giờ ông bà cũng không mê tín đâu nhưng mà thôi giờ còn nước còn tát, mong sao phép màu sẽ xảy ra, bao nhiêu cay đắng cuộc đời ông bà xin được thay con chịu hết.

Anh Hậu ngồi ngoài ghế đá suốt từ lúc vợ được đẩy vào phòng phẫu thuật. Tội vợ, ở trong đó chắc đau lắm.

Tội vợ, lấy phải thằng chồng chẳng ra gì.

Vừa ngu đần vừa gia trưởng, năm tháng qua đi, chẳng chăm sóc được cho vợ thì thôi, ngược lại còn suốt ngày hạch sách cáu gắt vợ. Nếu vợ không làm vợ anh hẳn bây giờ cuộc sống của vợ sẽ êm ấm hạnh phúc lắm, hẳn sẽ không phải chịu nhiều uất ức tủi nhục đến thế.

Tội vợ quá.

Anh nhớ vợ từng hứa, nếu một mai có chuyện chẳng lành, linh hồn vợ cũng sẽ đi theo bảo vệ anh và các con, cho tới cuối cuộc đời. Nhưng mà cũng không lâu đến mức ấy đâu vợ ạ, anh tính kỹ rồi, nếu như vậy, thì vợ cố đợi anh tới bao giờ Hến Sò có nơi có chốn, tìm được người đàn ông có thể nương tựa được, đến lúc đó anh sẽ tạm biệt các con để tái hợp cùng vợ.

Lòng anh tất nhiên vẫn mong mỏi, vẫn hồi hộp. Nếu hôm nay vợ tai qua nạn khỏi, sẽ là phúc phận lớn của ba con anh. Vợ thích oải hương lắm phải không? Hay là anh đi mua oải hương cho vợ nhỉ? Biết lúc vợ tỉnh, nhìn thấy hoa vợ sẽ rất vui, sẽ mau khoẻ lại.

Có người ngẫm một hồi liền phóng xe tới cửa hàng hoa quen thuộc. Cô bán hàng đang ế nên bịa chuyện trêu khách, bảo cúc hôm nay rất to và đẹp, nếu anh mua về đem đi tảo mộ biết đâu lại gặp may mắn. Cũng chỉ trêu trêu thế thôi ai ngờ gặp phải ông khách sộp, mua luôn cả oải hương lẫn cúc.

Ba Hến đem cúc đến thắp nhang cho ông ngoại mẹ Sò, xong xuôi mới quay trở lại bệnh viện. Vì tắc đường nên anh về hơi muộn, lúc tới phòng phẫu thuật đã thấy trống không, vội vã lao về phòng vợ nằm mọi khi thì vừa hay gặp bác sĩ đang đứng ở bên ngoài hành lang.

Anh cuống quít hỏi han tình hình bà xã, ông buồn buồn nhìn anh, thở dài nói lời xin lỗi. Bó hoa bất giác rơi xuống, trong phút chốc cả người anh bỗng cứng đờ. Bác sĩ quay đi lau nước mắt, anh cứ mong ông ấy nói thêm câu gì đó, mà rốt cuộc, ông chỉ vỗ vỗ vai anh, động viên mau vào gặp vợ lần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net