Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung mơ màng tỉnh dậy, đầu óc rất thoải mái, từ lúc có Lili hiếm khi an tâm ngủ ngon giấc như vậy...

Mất một lúc nhận thức mới chậm chạp thức dậy theo...

Em đã ngủ liền mấy tiếng, hiện đã là 7 giờ tối, hơn nữa trên giường không còn chỉ có 2 mẹ con. Lisa quay mặt về phía em, ôm Lili ngủ rất say, nét mặt đẹp đẽ ôn hoà, tẩy trang sạch sẽ, mất đi mấy phần sắc sảo ban ngày, thoạt nhìn giống như vợ người ta trong truyền thuyết...

Tim Chaeyoung dựng lên, thế nào lại có thể buông bỏ cảnh giác đến mức này, ở nơi làm việc của người ta ngủ say như chết, còn không biết tiểu gia hoả này có tỉnh giấc giữa chừng quấy khóc phiền đến người ta hay không. Cũng không phải lao lực quá độ gì, chắc là do phòng quá ấm cúng? Hay là chăn gối rất êm rất thơm? Hay là trong lòng cảm thấy rất an toàn, buông bỏ hết phòng bị trong vô thức?

Chaeyoung rất bối rối, không biết nên đánh thức nàng dậy để đòi lại Lili, hay là không nên quấy rầy.

Em rón rén vào phòng vệ sinh. Cơn đau ở nơi kia đã thuyên giảm nhiều, thân thể không còn phát sốt. Lòng bàn chân vốn luôn bị lạnh vào ngày đông cũng ấm áp. Giấc ngủ ngắn ngủi này giống như thứ thuốc kì lạ chữa lành thân thể mệt mỏi nhiều thương tổn của em.

Em nhìn một lớn một nhỏ say giấc trên giường, không nỡ lòng đánh thức, phát ngẩn một lúc, cuối cùng quyết định xuống nhà hàng. 7 giờ tối tuy khối văn phòng đã hết giờ làm việc từ lâu, nhưng nhà hàng chính là đang vào thời điểm đông khách nhất. Không phải ca làm của mình cũng có nhiều việc để xem.

Chaeyoung là bếp trưởng bếp bánh, vị trí tương đương một phó phòng, bất chợt xuất hiện ở nơi làm việc ngoài giờ cũng không phải điều bất thường, bằng không là bị nghi ngờ rồi. Chỉ là mọi người đều biết em có con nhỏ, thường không rảnh rỗi vào tầm giờ này. Bỗng nhiên xuất hiện ở đây, không khỏi khiến cho không khí làm việc trở nên khẩn trương hơn.

Cũng như mọi nhà hàng chuyên nghiệp khác, bộ phận bếp thông thường dành phần lớn không gian cho bếp nóng. Vào thời điểm đông khách, không khí làm việc trong không gian này căng thẳng hơn nhiều so với những nơi khác, dầu mỡ cùng nhiệt độ bếp lại càng khiến cho bếp nóng trở nên bức bối. Tổng Bếp trưởng Oh lúc này đang trực tiếp điều phối công việc. Sếp lớn ra mặt, áp lực chồng áp lực.

Thật không may cho những đầu bếp đứng bếp nóng, Tổng Bếp trưởng là một người đàn ông nóng nảy. Giọng nói của ông ấy không dễ nghe, chỉ nói chuyện thông thường thôi âm lượng cũng đã giống như mắng người rồi, đừng nói là đang lớn tiếng để át đi tiếng kêu ù ù của những chiếc bếp công nghiệp, trong giọng nói mang theo mắng mỏ nặng lời. Ông ấy không phải người lịch sự, nói năng rất suồng sã, đôi khi kèm theo chửi thề, không phải rất quá đáng nhưng hiển nhiên cũng không dễ nghe gì. Tính khí rất không tốt, leo được đến vị trí mơ ước nhất của một người đầu bếp này đều là nhờ vào bàn tay và vị giác thiên tài, hơn nữa tư duy ẩm thực vô cùng hợp ý Lisa, cũng có chút kinh nghiệm đứng đầu nhà bếp, liền được nàng ấy trọng dụng.

Bếp bánh khác với bếp lạnh hay quầy back bar, nằm có chút tách biệt khỏi bếp nóng. Tuy nhiên khoảng cách đó vẫn là quá ngắn. Tiếng chỉ đạo xen lẫn mắng chửi của Tổng Bếp trưởng bay đến bên tai. Cả căn bếp ai nấy thoáng nhíu mày một cái. Ngoài kia... bọn họ thật xui xẻo...

Chaeyoung vốn không định can thiệp vào phong cách làm việc của ông ấy. Em biết để ngồi được lên vị trí đó ông ấy có bao nhiêu tài năng cùng bản lĩnh, hơn nữa cách làm của ông ấy tuy không được hoan nghênh nhưng hiệu quả mang lại xưa nay vô cùng tốt, em có muốn chống lại cũng không được. Chỉ là dường như đối tượng bị quở trách nặng lời đang là một đầu bếp thực tập. Chaeyoung nhớ không lầm thì hình như là một cô bé mới học năm nhất. Lúc mới đón đến thư kí bộ phận đã khuyên rằng bếp nóng không phù hợp với đầu bếp nữ, Chaeyoung và Bar trưởng cũng có ý muốn mời về bếp bánh hoặc bar thực tập, rất phù hợp với nữ sinh, tuy nhiên cô bé rất kiên trì với lựa chọn của mình, đầu quân vào bếp nóng. Đầu bếp bếp nóng toàn là đàn ông, chỉ biết cắm mặt nấu nướng, không ai giỏi việc chỉ dạy truyền đạt, hơn nữa điều kiện làm việc nặng nhọc lại áp lực như vậy, không biết còn chịu được bao lâu đây.

Chaeyoung nghe tiếng ồm ồm thao thao bất tuyệt đã gắt gỏng đến mức độ không còn rõ từng chữ, rốt cuộc nhịn không được, mở cửa bếp bánh đi ra. Mấy phụ bếp nhìn theo cánh cửa đóng lại, rồi đưa mắt nhìn nhau, đều là ý hỏi nàng ấy muốn làm gì. Tính tình ông ấy không phải bây giờ mới vậy. Xưa nay vẫn đều thế, không cách nào sửa đổi.

– Tổng Bếp trưởng!
– Bếp trưởng Park? Hôm nay làm ca sáng sao? – Ông ấy nhìn bộ đồ không phải đồng phục trên người em. – Tìm tôi có việc gì?

Tổng Bếp trưởng đối với Chaeyoung có ấn tượng không tệ. Chuyên môn vững vàng, cũng rất sáng tạo, còn là người Chủ tịch đích thân chiêu mộ về, so với người cũ quá máy móc rập khuôn hẳn là một sự thay thế tốt, hơn nữa giọng nói rất dễ nghe, mặt mũi lại xinh đẹp. Tuy nóng nảy nhưng ông còn biết thưởng thức, đại loại đối với trợ thủ mới này khá có thiện cảm.

– Có thể cùng tôi trao đổi chút chuyện không? – Chaeyoung khoanh tay trước ngực, không cảm thấy hồi hộp, dù người sếp này so với vị sếp nào đó đang chiếm mất con gái em kia rõ ràng trông đáng sợ hơn nhiều.
– Bây giờ sao? – Oh Suho liếc nhìn chiếc chảo công nghiệp ngùn ngụt bốc khói. – Aissh chết tiệt Kim Jongsuk, cậu có biết cái gì gọi là ước lượng thời gian không hả? Thao tác sao lại lề mề như thế? Dầu sôi sùng sục hết cả, còn gì là dinh dưỡng trong thực phẩm? – Oh Suho cũng không ngần ngại người phụ nữ nhỏ nhẹ mềm mỏng trước mặt, lớn tiếng mắng mỏ cấp dưới. Ông tám phần đoán ra người trước mặt định làm cái gì. Trước đây cũng không thiếu cấp trên cấp dưới từng khuyên nhủ, đều là những lời dạy bảo sáo rỗng, ông một chữ cũng không để lọt vào tai. Chủ tịch còn chưa ý kiến, các người đây kêu ca cái khỉ gió!
– Đừng lo, không phải còn có bếp trưởng Kwang sao? – Chaeyoung liếc nhìn những khuôn mặt căng thẳng, còn có làn da đỏ bừng của cô bé thực tập sinh nhỏ. – Những lúc ngài không ở đây, căn bếp này cũng chưa đến nỗi sập xuống. Đầu bếp Kang, kêu back bar làm một ấm trà loãng.
– Vâng vâng. – Chàng đầu bếp trẻ nhìn em giống như nhìn một đấng cứu thế.

...

Dường như cảm nhận được hơi ấm trong phòng nguội vơi đi, Lisa tỉnh dậy. Lili vẫn ở trong vòng tay, cơ thể bé bỏng thơm mùi sữa, âm ấm mềm mềm, làm người ta muốn ôm vào lòng không thôi.

Lisa sửa soạn bản thân một chút, rồi ôm đứa bé lên, động tác đã thành thục hơn trước nhiều. Đứa bé không tỉnh dậy. Nàng ôm nó xuống nhà hàng, tìm một vòng bếp không thấy Chaeyoung, cuối cùng phát hiện em ấy đang ngồi nói chuyện với Tổng Bếp trưởng ngoài nhà hàng. Nàng không quấy rầy, tìm một chỗ riêng tư ngồi xuống, gọi chút đồ uống, si mê nhìn em ấy từ xa.

...

Gặp Tổng Bếp trưởng xong thì tới khu C
Tôi mời em ăn tối

Chaeyoung ngẩn người nhìn thông báo trên màn hình điện thoại một lúc, tận đến khi nhân viên phục vụ ngỏ lời thêm nước vào ấm trà, em mới hoàn hồn.

– Không cần, chúng tôi nói xong rồi. Làm phiền dọn dẹp giúp tôi.

– Vâng ạ.

Bước chân em có chút khẩn trương. Nàng ấy yên tĩnh ngồi đợi em, tay bế con gái em, bọc chăn trên người nó quấn rất gọn gàng, trên bàn còn để bình sữa của nó, đã lấy sẵn đúng định lượng 5 viên sữa khô. Nhìn qua còn giống mẹ đứa bé hơn cả em!

– Có chuyện gì không?
– Không có gì. Thấy Tổng Bếp trưởng không được bình tĩnh cho lắm, hỏi thăm ngài ấy mấy câu.
– Ah... Ngài ấy lại mắng người sao?
– Nghe đến quen tai rồi, chẳng qua ban nãy mắng cô bé thực tập sinh, có chút khó nghe, sợ cô bé không chịu nổi.
– Ừm... Cái này có lẽ do môi trường làm việc, là đặc thù của bộ phận này rồi. Hồi đi học tôi cũng đi làm thêm, thử qua mấy chỗ, chỗ nào cũng như nhau, giờ cao điểm bếp nóng không lúc nào ngớt tiếng mắng mỏ cãi cọ.

Lisa không tỏ ra phật ý, nhưng cũng không bênh vực. Em ngầm hiểu nàng ấy coi trọng người này. Em cũng từng làm phục vụ vài quán ăn, xác thực căn bếp nào vào thời điểm đông khách cũng có loại hỗn loạn này.

– Em chọn món đi.

Chaeyoung nhận lấy menu, tâm trí lại nghĩ chuyện khác. Thế này không lộ liễu quá chứ? Cùng sếp dùng bữa trong nhà hàng sao? Bình thường nàng ấy dính lấy em trong giờ ăn cơm ở căng tin nhân viên, em đã thấy có chút lo ngại. Hiện giờ còn là ở nhà hàng, đều đã hết ca làm việc, mà hai người đều đã thay đồ có chút thoải mái.

Trông có khác gì đi hẹn hò đâu?

– Caesar salad, steak cá hồi, kèm măng tây cuộn thịt hun khói.

– Cho chúng tôi một caesar salad, hai steak cá hồi, kèm thịt hun khói cuộn nấm và bí ngòi.

– Đâu có, tôi kêu thịt cuộn măng tây.
– Măng tây không tốt cho sữa mẹ. Thêm một chai vang đỏ như cũ cho tôi, và một ly sữa ấm cho cô ấy. Cảm ơn.

Lisa đưa cho nhân viên bình sữa của Lili, dặn dò cậu ta cách pha. Chaeyoung mờ mịt nhìn nàng. Rồi ai mới là mẹ trẻ con?

Lisa ngỡ là mình ảo giác. Vẻ mặt em ấy tựa như mang theo nũng nịu với nàng, trên người mặc chiếc đầm màu trắng của nàng, tóc dài tuỳ tiện xoã vai, dịu dàng trong trẻo, đúng với dáng vẻ mà đáng lẽ ra em ấy nên có ở lứa tuổi này.

– Măng tây không tốt cho sữa mẹ sao? – Chaeyoung đương nhiên không có nũng nịu. Em chỉ đang thắc mắc. Lisa làm sao đến cái này cũng biết? Chẳng lẽ lại là nhờ lượn Kid Corner thường xuyên?

– Ừm, mới xem một clip trên mạng nói thế.

Nhân viên phục vụ mang ra đồ uống cùng sữa của Lili. Nàng khui rượu vang, pha một chút vào ly sữa ấm, đẩy đến trước mặt em.

– Tôi không uống rượu.
– Rượu vang pha với sữa, làm ấm nhẹ, rất tốt cho sức khoẻ. Chỉ pha một chút, sẽ không sao.

Nàng đánh thức đứa bé dậy, dỗ nó ăn bữa tối của nó.

– Anh Kim, làm ơn giúp tôi kéo vách ngăn di động vào với.

Người nhân viên kéo vách ngăn lại, che đi một phần bàn của hai người. Có lẽ nhân viên trong ca đều đã phát giác sự có mặt của nàng trong nhà hàng rồi, mà người này vẫn còn xấu hổ. Lisa liếc nhìn bàn tay chống cằm xoa xoa vành tai ửng đỏ của em ấy, khoé miệng khẽ cong lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net