Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy năm rồi Lisa mới thử lại cảm giác thức dậy từ 4 giờ sáng để đi làm.

Vài năm trở lại đây Amont dần phát triển ổn định, nàng không còn phải cáng đáng một lúc quá nhiều thứ, cuộc sống và công việc dần đi vào quỹ đạo, bận rộn cân bằng với thảnh thơi. Dù có lúc việc ở công ty bận đến độ không có thời gian uống một ngụm nước, nhưng bộ máy trên dưới đã đi vào vận hành chặt chẽ, có thể ổn định giữ cho công việc không phát sinh ngoài giờ hành chính. Trừ những khi công tác, nàng cũng quen với giờ làm việc tiêu chuẩn như mọi nhân viên văn phòng khác, buổi sáng 8 giờ mới vào việc.

Hôm nay đoàn khách ngoại giao kia sẽ đến nhà hàng ăn buffet sáng. Lisa 5 giờ hơn đã có mặt. Lúc đến nơi, mùi súp hầm đã bay khắp gian bếp rộng lớn. Nhà hàng là một loại hình cung cấp dịch vụ, mà đã là dịch vụ thì đương nhiên phải phục vụ nhu cầu của khách hàng mọi lúc. Lisa nhìn căn bếp nhộn nhịp người qua lại nói cười, lại nhìn ra cửa sổ bên ngoài, khu phố vẫn im lìm chìm trong giấc ngủ, cảm thấy có chút vi diệu. Ngày trước nàng cũng giống như bọn họ, có khi 5, 6 giờ sáng đã đi làm, có khi lại đi làm lúc 10 giờ tối và kết thúc ca vào 6 giờ sáng hôm sau. Thời gian đó rất vui, cũng cho nàng những kinh nghiệm quý báu nhất, hơn nữa tuổi cũng còn trẻ, cống hiến rất tận tâm tận lực.

Nhớ lại thời điểm đó, Lisa cảm thấy thời gian thực như một cái chớp mắt. Mới hôm nào còn là cô bé phụ bếp xóc không nổi chiếc chảo công nghiệp, hiện giờ đã làm bà chủ. Công việc đại khái vẫn là niềm vui... cũng có lúc không vui... Nhưng một công việc văn phòng nhàn hạ về thể lực vĩnh viễn không mang lại được loại niềm vui giản đơn cùng thoả mãn như niềm vui những phút nghỉ ngơi sau mỗi giờ làm việc cao điểm bên những người đồng nghiệp đầu bếp năm đó.

– Chủ tịch? Cô sắp đi công tác sao? Đến sớm vậy? – Giám sát tiệc là quản lý cấp cao nhất ở trong ca làm này. Việc đón đoàn khách này đại khái cũng không cần đến quản lý cấp cao hay ban giám đốc nhà hàng phải ra mặt. Lisa xuất hiện ở đây không khỏi gây ồn ào rồi.
– Không phải. Đến đây xem nhà hàng tiếp đón khách VIP đến đâu rồi thôi.
– Chỉ là VIP 2, cũng không phải khách xã giao, để cô tốn kém tâm tư rồi.
– Không sao... Nhìn qua thấy tác phong làm việc đều tốt. Dậy sớm vất vả, chuẩn bị xong nhớ giục mọi người thay nhau đi ăn sáng.
– Vâng, Chủ tịch.

Trong lúc bọn họ ồn ào tán dương Chủ tịch tâm lý hiểu lòng người, thì nàng liền nhanh chân chạy đi tìm "lý do" thực sự khiến mình vừa biến thành tâm điểm ngưỡng mộ của bọn họ.

Nếu không có "lí do" này, nàng quả thực cũng không quản nhiều chuyện đến thế. Amont có hàng chục chi nhánh nhà hàng nằm rải rác khắp nơi, nàng căn bản quản không hết. Chẳng qua cũng vì "lí do" kia, bây giờ ngay cả bột mì một lần nhập về bao nhiêu cân nàng cũng đều nắm hết.

Đây rồi... "lí do" của nàng đây rồi... đang ở trong bếp bánh vừa nặn bột vừa nói cười. Bên cạnh "lí do chính" này còn có một "lí do đính kèm" nữa, đang nằm ngủ say trong xe đẩy, bởi vì Kid Corner chưa đến giờ mở cửa.

Lisa còn chưa kịp khổ tâm suy nghĩ xem bịa chuyện thế nào để đem Lili bế đi mà không bị người khác nghi ngờ, thì người trong bếp bánh đã tự động kéo nhau ra ngoài set up quầy buffet khi nàng vừa bước vào.

Lisa híp mắt nhìn bọn họ dấm dấm dúi dúi, đoán ra ngay hẳn là lại đồn thổi bậy bạ cái gì trên group kín rồi. Nàng mặc kệ, mồm miệng trên mặt người ta, nàng muốn quản cũng không quản được.

À... cũng không hẳn... Trong cuộc họp sinh hoạt công nhân viên có thể răn đe một chút. Tuy bọn họ sẽ không thôi nhiều chuyện, nhưng mà sẽ không lộ liễu như vậy. Nàng đương nhiên không ngại, nhưng mà Chaeyoung của nàng sẽ ngại!

Chaeyoung là người mới đến, hơn nữa cấp bậc đã xếp vào hàng quản lý, nghiễm nhiên không thể có mặt trong mấy group kín của đông đảo nhân viên. Em chưa biết những gì bọn họ suy đoán về mình, cũng chưa đủ tinh tường để nhìn ra biểu hiện kì lạ của bọn họ, đơn giản nghĩ là bọn họ kéo nhau đi set up quầy thật. Dù sao mỗi lần mở buffet, bọn họ đều có trò vui set up quầy sao cho thật đẹp mắt. Không ai ép cả, nhưng bọn họ vẫn làm, còn so bì quầy bánh quầy nóng quầy lạnh với nhau, rất lấy làm thành tựu.

– Ôi... Tội nghiệp Lili... Còn sớm như vậy mà bị người mẹ không biết chừng mực của mình đem đến nơi ồn ào này... Để người ta mang con đi ngủ giường ấm nhé...

Chaeyoung đen mặt, cấu véo cục bột trên tay. Chị giỏi thì đi mà nuôi nó?

Nàng mở chốt bánh xe đẩy, không có ý định muốn hỏi ý kiến người mẹ trước khi mang đứa bé đi.

– Nhớ lên căng tin ăn sáng. Không được quên. Tôi kiểm tra đó.

Chaeyoung ấn lõm cục bột, trong bụng thầm mắng người.

– Vâng, tôi biết rồi...

Còn không phải chị đang yên đang lành cướp tôi về từ tiệm bánh nhỏ, còn giao cho tôi làm vị trí quá sức như vậy? Cái gì mà cơ hội thăng tiến, tương lai rộng mở? Tôi có con rồi, chỉ cần yên ổn bán sức lao động suốt đời mà nuôi con thôi. Chị từ đâu ra bắt tôi gánh vác trách nhiệm lớn như thế, tôi có cách nào không nỗ lực được hay sao?

Lisa hẳn là không biết phụ nữ sinh con xong chính là sinh vật nhạy cảm nhất trên đời, nên mới trách em để Lili phải dậy sớm. Nàng chỉ đang đau lòng cho đứa bé, cũng lo lắng em một mình xoay xở vất vả đường xa trời lạnh. Nhưng Chaeyoung rất nhạy cảm, dường như người mẹ nào cũng như thế, ghét nhất trên đời là bị chê trách làm mẹ không chu đáo, mà Lisa khi nãy có chút giống bà mẹ chồng nhà người ta, không nuôi giúp ngày nào nhưng rất thích dạy bảo.

Đôi khi Chaeyoung cũng cảm thấy chính mình kì quặc vì mấy hội chứng tâm lí sau sinh, nhưng ý thức được không có nghĩa là sẽ thoát khỏi được. Tự nhiên rất kì diệu. Đó là cách mà tự nhiên bảo vệ các em bé. Người mẹ cần có bản năng chiếm hữu mạnh mẽ đối với đứa con của mình. Chỉ khi được bao bọc chặt chẽ trong đôi tay của mẹ, em bé mới được an toàn.

...

Chaeyoung tan ca lúc 1 giờ chiều, tìm đến văn phòng chủ tịch đòi con. Dãy văn phòng tắt đèn kéo rèm yên ắng, nhìn qua chỉ còn vài người thức gõ máy tính. Mọi người đang nghỉ trưa.

Lisa đang chơi cùng Lili trên bộ sofa dùng để ngồi tiếp khách. Hẳn là nàng ấy không có thói quen nghỉ trưa, hoặc là đứa bé này lại đang quấy rầy nàng. Trên tay nàng cầm cuốn sách nhỏ kì lạ, Chaeyoung biết thứ đó. Là sách kích thích thị giác cho trẻ dưới 6 tháng tuổi, nội dung rất kì quặc, chỉ có mấy chấm tròn to nhỏ nhảy múa loạn xạ từ đầu đến cuối. Hẳn là nàng ấy không thể có sẵn loại sách này ở văn phòng làm việc được.

– Là đồ tài trợ của đối tác nào đó, tôi đương nhiên không dùng đến, nhưng mà Lili rất thích nha...

Nàng ấy giải thích như vậy, Chaeyoung cũng không vạch trần. Nàng dành thời gian nghỉ trưa yên tĩnh của mình chơi đùa với con gái em, làm cho em cảm thấy mấy lời nàng nói lúc sáng kia quả thực không có ý gì, chính là bản thân em quá nhạy cảm, cũng quá ám ảnh với việc hi sinh bản thân cho đứa bé. Đôi khi Chaeyoung nhận thức rõ về tâm trạng bất ổn của mình, nhưng em không biết cách nào điều chỉnh bản thân, cân bằng cảm xúc. Căn bản thời gian em dành cho bản thân từ lâu đã hoà lẫn vào thời gian dành cho Lili rồi. Em không biết chính mình cần gì nữa...

Lili phát hiện ra mẹ, bắt đầu giở giọng mè nheo tội nghiệp. Em bèn ôm nó lên. Đứa bé theo phản xạ rúc vào ngực em.

– Vào trong đi... – Nàng kéo em vào trong phòng. Đoán chắc tám phần câu tiếp theo của em sẽ là từ chối, bèn lập tức đánh đòn tâm lí. – Lili thức dậy từ 8 giờ, sữa ngoài cũng ăn rất ít, không chịu ngủ tiếp. Bây giờ chắc là rất đói bụng rồi.

Em cũng không kịp nói gì, đứa bé đã gắt gỏng khóc lên. So với nép sau trạm chờ xe bus cho con bú, em hẳn là nên chọn lấy căn phòng ấm áp của nàng, dù cho điều này làm em trông thật phiền phức.

Bầu ngực căng sữa, đứa bé lại gấp gáp, bị sặc sữa ho lên. Chaeyoung bình tĩnh ôm nó dậy, dùng lực đạo vừa phải vỗ vào lưng nó. Lisa khẩn trương lên, bỏ dở ấm trà đang pha chạy đến giường.

– Gấp quá nên bị sặc sao?
– Chắc là do bị căng sữa, sữa xuống quá nhiều, nuốt không kịp nên sặc... Không sao rồi...

– Có phải là cần hút sữa đúng không?

Trong balo đựng đồ của Lili có mấy thứ dụng cụ, Lisa biết là dùng để hút sữa. Nàng nhìn thấy vệt thấm ướt trên áo em. Vừa mới thay ra đồng phục nhà hàng không bao lâu, mà mảng ướt thấm ra lớn như vậy, khẳng định nơi mềm mại kia căng tức không dễ chịu.

Ừm... Lát nữa về nhà tôi sẽ hút... – Mặt Chaeyoung nóng lên, không đoán ra nàng ấy sẽ phản ứng thế nào.
– Đừng chịu đựng. Hút ra đi, trữ đông trong tủ lạnh của tôi, lúc khác Lili có thể dùng tới, càng thuận tiện.
– Như vậy sao được... – Ngồi trong phòng ngủ riêng tư của sếp cho con bú, lại còn hút sữa trữ đông trong tủ lạnh của sếp. Có nhân viên nào to gan như vậy sao?
– Chỗ nào không được? Lần tới Lili đến đây chơi, liền có sẵn để ăn, không phải càng tốt sao?

Cái gì mà lần tới? Văn phòng của chị từ bao giờ biến thành chỗ con tôi đến chơi hằng ngày vậy?

*


Jisoo ồn ào gọi Lisa, lại phát hiện văn phòng không có người.

– Chị ầm ĩ cái gì?
– Ồ... người đây rồi... Bệnh gì mà trốn trong đấy? Này, xem rồi kí đi.

Jisoo không kiêng nể xông vào phòng nghỉ nằm kềnh lên giường. Lisa ngồi ở bàn đọc sách xem báo cáo. Tuy là lúc rời đi Chaeyoung đã dọn dẹp trả lại nguyên trạng căn phòng gọn gàng cho nàng, nhưng mà mùi hương cùng hơi ấm của em ấy dường như vương vấn mãi, Lisa luyến tiếc không thôi.

– Này Giám đốc, chị có biết hack tài khoản mạng xã hội không?
– Sao thế, có tên gián điệp hai mang nào à? Phòng kĩ thuật đâu?
– Đừng... Cái này... hơi mất mặt, nếu không đã không nhờ đến chị...
– Rốt cục là cái gì vậy?
– Chaeyoung... Chaeyoung không đồng ý lời mời kết bạn của em. Kiểm tra qua danh sách bạn bè đại khái chỉ kết bạn với vài đồng nghiệp cũ, đồng nghiệp mới cũng đếm trên đầu ngón tay. Cô ấy căn bản sẽ không add cấp trên, cũng không add người lạ. Em... em cũng muốn xem cô ấy đăng cái gì trên mạng...
– Cho nên?
– Cho nên muốn nhờ chị... hack một tài khoản bạn bè nào đó...

Thì ra cũng có thủ đoạn tinh vi như vậy. Jisoo cười vào mặt Lisa một cái, rồi nghiêm túc ngồi vào máy tính giúp nàng ta.

– Cô ấy quen Jennie rồi sao? – Lisa nhìn tên Jennie trong danh sách bạn bè.
– Cả cái công ty này từ Chủ tịch đến người trông xe có ai là không add Jennie sao? – Jisoo lườm. Chủ tịch minh mẫn dính vào tình yêu liền biến thành tên ngốc rồi sao?
– À... Ừ nhỉ... – Jennie là kế toán trưởng, ai cũng cần giữ liên lạc với nàng ấy để trao đổi chuyện lương thưởng và phúc lợi. – Thế thì hay quá rồi. Chị mượn tài khoản cô ấy cho em là được, khỏi phải làm chuyện xấu.
– Cái gì? Sao em không mượn cái mạng này của tôi luôn đi?

Bọn họ yêu nhau mấy năm trời, cũng đã xác định sẽ bên nhau đến cùng, một trong những chuyện cơ bản nhất chính là tôn trọng không gian riêng tư của đối phương. Đều đã là người lớn, không thể ấu trĩ giống như tình yêu trẻ con, yêu nhau liền giao hết tài khoản mật khẩu, tối ngày chỉ biết chăm chăm canh chừng xem người kia có ở trên mạng chòng hoa ghẹo nguyệt hay không.

...

Lisa cầm tài khoản của cô bé phụ bếp xui xẻo, tim có chút hồi hộp lướt xem trang cá nhân của Chaeyoung. Hình đại diện là bàn tay trẻ con sơ sinh đỏ hỏn đáng yêu. Thời gian đầu mới lập tài khoản, hình ảnh đăng lên đều là chụp các loại bánh, chụp cửa hàng đông kín khách, chia sẻ công thức làm bánh, chia sẻ mấy bài review sách hay mấy câu chuyện lịch sử xoay quanh mấy món ăn.

Khoảng nửa năm trước tấm hình đại diện hiện tại được cập nhật, là lúc Lili chào đời. Từ lúc đó tần suất cập nhật trạng thái thưa thớt đi nhiều, chủ yếu là ghi dấu lại các mốc phát triển của đứa bé, từ lúc biết cười, biết vụng về cầm nắm đồ chơi, rồi biết lẫy. Vào mỗi ngày tròn tháng của đứa bé, em đều đăng các ảnh chụp vào album, ghi mấy dòng tâm tư cùng cầu chúc đứa bé lớn lên mạnh khoẻ, đọc rất cảm động, bên dưới bình luận thường có mấy người bạn động viên cùng đồng cảm. Đại loại chính là trang cá nhân của mẫu người sống nội tâm điển hình, không quá sướt mướt bi luỵ nhưng hiển nhiên không phải nhiệt tình năng nổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net