Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa từ chỗ Jisoo rất nhanh moi được số căn số toà nhà Chaeyoung. Jisoo tốn không ít công sức thuyết phục Jennie tin rằng là mình đang làm việc tốt, giúp Lisa theo đuổi người trong mộng, giúp mẹ con Chaeyoung tìm được người chống đỡ, thành công dụ nàng đồng ý giao ra thẻ nhà dự phòng kia.

Lisa hiếm khi tan làm không trễ một giây như hôm nay, đúng 4 giờ liền tắt rụp máy tính, xách túi nhanh chân đi về. Đặc biệt là hôm nay "đường về nhà" này còn gặp một chiếc Porsche màu đen kim loại chạy bám sát ngay từ hầm xe công ty, thân xe custom một hình vẽ nhỏ "Jennie Ruby Jane", chạy rất ngang ngược, thi thoảng sẽ tạt đầu xe nàng, hoặc là hạ kính xe rồi gạ đua...

...

Lisa theo phép lịch sự ấn chuông gõ cửa, đầu óc hồi hộp sắp xếp câu chữ chuẩn bị nói, bị Jennie nhìn khinh thường. Đồ mê gái!

– Có khi nào là đang tắm không? Cứ mở cửa vào đi. Chaeyoung đi tắm sẽ bật nhạc, không để ý tiếng chuông đâu.

Bọn họ mở cửa đi vào. Quả nhiên cửa phòng tắm đóng kín, vọng ra tiếng cười giòn của Lili, loa trong nhà đang phát nhạc. Đồ đạc đóng trong các thùng lớn nhỏ xếp từ cửa vào đến phòng khách, hẳn là chưa sắp xếp được. Ngoài ban công có mấy chậu cây, Lisa đã thấy trong ảnh chụp đính kèm dưới bài đăng kỷ niệm rất cảm động hôm trước trên trang của em.

– Chaeng, chị đến rồi... – Jennie lớn giọng.
– Jennie? Chị ngồi chơi đợi em một lát. Lili không chịu rời khỏi bồn tắm. Bánh hôm trước chị nói muốn ăn ở trong tủ lạnh.
– Được được...

Lúc Chaeyoung ôm một Lili sạch sẽ thơm tho ra phòng khách liền bị một thân hình cao kều ở bếp doạ cho giật mình.

– S... sếp... Sao chị lại ở đây?
– Sếp cái gì mà sếp. Đây không phải cơ quan... – Jennie ngúng nguẩy đi đến giành lấy cục bông mềm mại trên tay em. – Đây là nhà của em. Chaeng, em ghét thì có thể đuổi chị ta về.
– Chỉ có chị mới làm thế thôi, trưởng phòng Kim. – Lisa gỡ những túi trái cây vừa mua, bỏ vào bồn rửa.

Bởi vì Lisa lên tiếng, Lili liền phát hiện ra nàng ấy, từ trên tay Jennie khóc lên đòi nàng. Jennie cố gắng dỗ dành nó, nhưng dường như sự yêu thích của đứa trẻ không dành cho nàng.

– Đừng theo người đó cục cưng à. Đấy là tư bản ác độc, ngày nào cũng chia cắt con với mẹ con đó. – Jennie.

Chaeyoung hơi xấu hổ, thế nào lại để con gái bện hơi nàng ấy đến thế rồi. Lisa ôm đứa bé dỗ dành mấy câu, tiếng khóc vừa ngừng liền bị Jennie giành lại, trốn vào trong phòng ngủ dùng đồ chơi dụ dỗ.

Chaeyoung vào toilet dọn dẹp bãi chiến trường của Lili, sau đó còn cẩn thận soi gương, xác thực bộ dạng ở nhà trông con của mình nhìn không quá tuỳ tiện thất lễ, mới ngập ngừng bước ra phòng khách.

– Tôi mua chút trái cây, ngâm nước muối trong bồn một lát, không làm phiền em nấu cơm tối chứ?
– Không... không phiền... – Chaeyoung lúng túng không biết nên đặt ánh nhìn ở đâu. Nàng ấy đang hạ những thùng đồ bị nhân viên dịch vụ chuyển nhà xếp quá cao xuống, sắp xếp lại lối đi lộn xộn vì chưa có thời gian dọn dẹp của em.

– Đồ đạc cần lập tức dùng đến để trong thùng nào? Tôi giúp em lấy ra trước.
– Không cần, tôi sẽ tự mình sắp xếp sau. Chị ngồi chơi một lát đợi tôi pha ấm trà.
– Đừng khách sáo. Chiếu cố Lili bướng bỉnh còn không phải rất mất thời gian rồi sao? Nhiều đồ như vậy, tôi giúp em thu xếp một chút. Em cứ làm bữa tối đi, đừng quan tâm đến tôi.

Chaeyoung cực lực lúng túng. Khách đến chơi nhà, một ngụm nước cũng không để em mời, mà còn xắn tay áo dọn nhà cho em. Gia chủ như em còn không phải quá thất lễ rồi sao?

– Đằng nào cũng tới bữa rồi, ở lại ăn tối nhé? – Chaeyoung theo phép lịch sự hỏi.
– Ừm, nấu nướng đơn giản là được, không cần cầu kì. Tôi không kén ăn.

Tay Chaeyoung trên cánh cửa tủ lạnh hơi khựng lại. Mời cơm tối vì phép xã giao thôi, nào ngờ nàng ấy liền đồng ý...

Người ăn uống sành sỏi như vậy, liệu có nuốt được cơm canh gia đình tầm thường em nấu không đây. Thông thường Chaeyoung nấu nướng tương đối đơn giản, chỉ cần đủ dưỡng chất, không quá quan tâm đến hương vị, đại khái là người rất dễ ăn. Em giống như đại đa số người nội trợ bình thường khác, nêm nếm món ăn tuỳ ý, cảm thấy đủ thì chính là đủ, không cân đo đong đếm gì, nhanh nhanh chóng chóng nấu xong trước khi Lili quấy nhiễu.

Em rối rắm nhìn tủ lạnh một hồi, rốt cục nghĩ không ra món gì long trọng một chút đãi khách, quyết định nấu đại một món canh hầm, vừa làm vừa nhớ đến một lần từng nhìn thấy nàng ấy chê trách một món ăn được làm bởi bếp phó bếp nóng, nói rằng nêm nếm không chuẩn, làm mất đi hương vị truyền thống của món ăn, sau đó còn răn đe mọi người rằng món ăn đưa đến bàn ăn của khách hàng một hạt muối cũng không được nêm thiếu. Lúc mới đến, Chaeyoung cũng kinh ngạc vì tất cả mọi người trong bếp bánh của nàng cân nguyên liệu cẩn thận đến khó tin, thì ra đều xuất phát từ sự nghiêm khắc của người này.

– Chaeyoung, ba Jisoo đi câu, cho bọn chị rất nhiều cá hồi tươi sống, mang cho em một ít. Jisoo đã chế biến cẩn thận rồi, em chỉ cần nấu luôn, nghe nói rất lợi sữa. – Jennie.
– Thăn bò hôm trước chị mang đến em còn chưa ăn hết...
– Thì cứ từ từ ăn, để trong tủ lạnh đâu có hỏng được. Lisa ở lại ăn cơm sao?

– Đúng, chủ nhà đã mời, tội gì từ chối... – Lisa.

Jennie khinh thường nhìn vẻ mặt thoả mãn như sắp bay lên của Lisa, đem Lili đến nhét vào tay nàng.

– Chaeng, chị ta làm cá hồi áp chảo sốt bơ tỏi rất ngon, em nhất định bắt chị ta xắn tay vào bếp đi, không cần bỏ công sức tiếp đón loại khách không mời mà đến này.

Jennie mặc áo khoác lên, đi qua chỗ Lisa xếp mấy thùng đồ liền đánh mắt với nàng một cái. Tuy miệng lưỡi nói lời chua ngoa, nhưng nàng quả thật đang giúp Lisa thể hiện một màn nấu nướng lấy lòng Chaeng.

– Sơ chế hoàn hảo... Đúng là giám đốc Kim có khác! – Lisa rất tự nhiên đi vào bếp, kiểm tra túi thực phẩm Jennie để lại, mà Chaeyoung lại mất tự nhiên, cúi mặt nhìn rau củ cắt dở trên thớt.

Trong lúc Chaeyoung túng quẫn không biết nên làm gì tiếp theo thì Lili từ trên tay nàng khóc lên. Dường như nó ngửi thấy mùi xương hầm, muốn biểu tình rằng con đói bụng, vô tình cũng giải cứu người mẹ đang bối rối của mình.

– Lili... Con kiên trì một chút nào... – Em bế đứa bé. Mùi dầu gội thảo mộc do vừa mới tắm xong thơm nồng hơn bình thường thoảng qua chóp mũi Lisa, làm tim nàng một trận rung lên. – Cơm còn chưa chín nha...

Em để đứa bé chơi một mình trong cũi. Nó miễn cưỡng vày vò mấy thứ đồ chơi, không vui vẻ lắm nhưng cũng không gắt gỏng. Lisa cảm thấy nó rất ngoan ngoãn, dường như cũng biết mẹ mình luôn vất vả nên ít quấy khóc hơn những đứa trẻ bình thường, hoặc là Chaeyoung đã nuôi dạy nó rất tốt.

Bình thường em hiếm khi mở tivi, bởi vì không muốn để Lili tiếp xúc với thứ này quá sớm, trong nhà ngoài những lúc Lili lớn tiếng khóc lóc thì đều yên tĩnh. Nhưng hôm nay em cảm thấy sự yên tĩnh đó làm bầu không khí trong nhà bếp quá mức ngượng ngùng, bèn mở đại một kênh tin tức.

– Lili có thể ăn trứng cuộn rồi sao? – Lisa nhìn em cuộn trứng trong một chiếc chảo tí hon, sau đó cắt nhỏ rồi xếp vào một chiếc đĩa tí hon, bên cạnh miếng bí đỏ tí hon và những nắm cơm trộn rong biển tí hon.
– Nó ăn được chút chút, làm rơi vãi cũng nhiều, đại khái chưa thành thục lắm, vẫn phải dựa nhiều vào sữa.
– Thức ăn mềm đều có thể ăn? Ăn được cá hồi chứ? – Nàng áp chảo cá hồi, tiếng xèo xèo cùng mùi thơm dậy lên, nhắc nhở những cái dạ dày lục đục phát tín hiệu kêu đói.
– Có thể, nhưng không cho gia vị.
– Ồ... Vậy lát nữa làm phần khác...
– Cái đó... không cần mất công như vậy...
– Không sao, tôi không bận gì cả. Trước đây đã chinh phục nhiều thực khách khó tính rồi, bây giờ muốn thử chinh phục khách hàng nhí này xem tay nghề của mình đến đâu. – Lisa thấy em không tự nhiên lắm, thoải mái đùa. – Em muốn ăn sốt bơ tỏi hay là sốt bơ chanh?
– L... loại nào cũng được...

– Xem ra phải làm cả hai loại rồi

– Kh... không... đừng... Sốt bơ chanh đi...

Bọn họ hai người đứng trong bếp chuẩn bị cơm tối, khung cảnh phi thường hài hoà. Lisa vui vẻ muốn bay lên, nên cảm thấy không khí này còn hơn cả hài hoà. Chính là lãng mạn. Có thể trở về nhà sau cả ngày đi làm, cùng một người vừa nấu cơm tối vừa thảo luận mấy chuyện phiếm, sau đó có thể cùng nhau ăn bữa cơm gia đình ấm cúng, cổ vũ đứa bé tập ăn dặm, háo hức chờ mong nó chậm chạp nhai nuốt... Như vậy tốt biết bao nhiêu.

Chaeyoung đương nhiên không có tâm tư mơ mộng như vậy. Em còn bận lo lắng xem món canh hầm tầm thường của mình có doạ người đó không, hơn hết là bận suy nghĩ về mối quan hệ kì lạ giữa hai người. Em khẳng định nàng ấy đang coi trọng em. Phát hiện này khiến em rất khó xử. Nàng ấy không lo sợ bị thiên hạ bàn tán hay sao? Qua lại với một người làm mẹ đơn thân, không còn cha mẹ, không có gia đình, làm một nhân viên bình thường, mà quan trọng nhất là, tâm hồn đầy thương tích, không có khả năng mở lòng với ai. Nàng ấy vì sao đặt tâm tư vào một người như vậy?

Em muốn rũ bỏ, nhưng nàng ấy rất tốt, em không nỡ làm người đau lòng. Chaeyoung không phát hiện ra mình rất luyến tiếc dáng vẻ chăm sóc của nàng ấy, vì em mà không ngại phiền phức sắp xếp lại phòng khách lộn xộn, không ngại xắn tay vào bếp nấu nướng dầu mỡ, hiện tại đang rất cẩn thận kiểm tra độ mềm của phần cá làm cho Lili. Đã quá lâu để Chaeyoung có thể nhớ được lần cuối có người cùng em nấu một bữa cơm gia đình là từ bao giờ.

– Như vậy Lili có thể ăn được không? – Nàng gắp một miếng cá nhỏ, đưa đến trước miệng em. Tim Chaeyoung đập hơi nhanh, hé miệng cắn lấy.

– Rất mềm. Nhưng có thể nó sẽ không ăn hết nhiều như vậy. – Em nhìn những miếng cá đã được cắt nhỏ bằng ngón tay.
– Haha... còn đang lo lắng nó không thèm ăn...

Lisa bỏ miếng cá em vừa cắn qua vào miệng nhai nuốt. Chaeyoung nhìn động tác đó, mặt mũi nóng lên, phải giả vờ mở nồi canh đang sôi ra, mượn hơi nóng che đi tâm tư trong lòng.

Không giống như Chaeyoung tưởng tượng, Lisa không cảm thấy món canh hầm của em có vấn đề gì. Nàng không khen ngợi khoa trương, càng không ăn vồ vập, không để cho em cảm thấy đang cố lấy lòng. Nàng ấy từ tốn thưởng thức, hỏi em cách nấu, nói rằng tuy không giống canh hầm mẹ nàng nấu, nhưng rất dễ ăn, cũng rất thích hợp ăn vào ngày rét mướt.

– Mẹ tôi khi hầm canh sẽ bỏ thêm rau ngò. Đây là cách nấu đặc trưng ở nơi mà tôi lớn lên.
– Rau ngò có mùi vị mạnh, ít thấy người ở đây dùng đến. Chị lớn lên ở nước ngoài sao?
– Ở Thái Lan.

– Ồ...

Lisa tủm tỉm nhìn bộ dạng cảm thán của em, hắng giọng lấy lại phong độ, gảy một mẩu thịt hầm nhỏ trong chén mình mớm vào miệng Lili.

– Rất ngạc nhiên sao?
– Đúng vậy. Đồ ăn chị làm có vẻ không giống như chị đến từ đó. Rất hợp với khẩu vị người ở đây.
– Tôi đã tới đây khi tôi 15 tuổi, đủ lâu để hình thành thêm một khẩu vị cố định. Sức khoẻ mẹ tôi không tốt, không hợp với thời tiết lạnh ở đây, nên bọn họ đã ở lại quê hương. Nhờ vậy tôi vẫn luôn được ăn những món ăn giống như lúc còn nhỏ, sẽ không quên đi khẩu vị ban đầu này.

Lisa rất thoải mái chia sẻ chuyện của bản thân, tuyệt nhiên không hỏi ngược lại em ấy, mặc dù nàng muốn biết đứa bé này từ đâu mà đến phát điên lên được... Nàng biết có điều ẩn khuất, nếu em muốn thì đã nhắc đến rồi. Em ấy hẳn không có một quá khứ tốt, nhắc đến có thể khiến người ta vui vẻ như nàng. Những chuyện không vui đã qua rồi, không nhắc lại thì tốt hơn.

– Sức khoẻ của bác ấy không nghiêm trọng chứ?
– Không có gì, sinh hoạt điều độ là có thể mạnh khoẻ như thường rồi. Hai người già rất phong độ, đều đặn sáu tháng một lần cầm tiền của con gái tới Paris xem tuần lễ thời trang, đi vi vu chỗ này chỗ kia, chụp ảnh đẹp trêu tức con gái bán mạng làm việc không có thời gian đi chơi.
– Thật viên mãn...
– Không đâu, bọn họ có một nỗi khổ lớn đó. Mỗi khi tôi trở về, mẹ sẽ đứng từ trong nhà nhìn vào xe tôi, sau đó bắt đầu than thở rằng lại về một mình, hàng xóm bằng tuổi có con dâu con rể, cuối tuần con cái về chơi mang theo cháu nội cháu ngoại vui như mở hội, còn con gái duy nhất của bọn họ chỉ mang về một đống quà cáp vô tri, khoắng sạch tủ lạnh của bọn họ mấy hôm, để lại một cái thẻ đầy tiền rồi đi mất.
– Haha... Tôi rất hi vọng sau này Lili cũng có thể để lại một chiếc thẻ đầy tiền rồi mới rời đi sau khi khoắng sạch tủ lạnh của tôi đấy. – Em thoải mái cười lên, cũng tạm quên đi cái gì gọi là khoảng cách giữa hai người. – Mẹ chị dường như đã tìm được một người chồng tốt, rất có niềm tin, nên bọn họ hi vọng chị cũng sớm tìm được một người tâm đầu ý hợp.

– Không phải chồng. Là vợ.
– Hửm?
– Mẹ tôi đã tìm được một người vợ tâm đầu ý hợp. Tôi có hai người mẹ. Không có cha.

Lisa ngăn lại cách tay bụ bẫm đang cố sức nhét thêm thức ăn vào miệng của Lili, trong khi Chaeyoung vẫn đang rối rắm xử lí thứ thông tin vừa tiếp nhận.

– Mẹ nhỏ là người sinh tôi, mẹ lớn là người có huyết thống với tôi. Đất nước của chúng tôi chấp nhận điều đó.
– Ồ...

– Em không phản cảm chứ?
– A... đương nhiên không. Chị tài giỏi như vậy, khẳng định đã được nuôi dạy từ một gia đình tốt, sao lại phản cảm được chứ...
– Vậy có từng nghĩ đến thử tiếp nhận một mối quan hệ như vậy hay chưa?
– S... sao ạ?
– Ở bên cạnh một người con gái giống như em, nhẹ nhàng và tinh ý, dễ dàng nắm bắt được những nhạy cảm nhỏ nhất của em, có thể cùng em nấu cơm giặt đồ, trao đổi váy áo với em, trang điểm cho em mỗi ngày, cùng em nói xấu người em ghét, còn có thể chăm sóc em rất tốt vào những ngày nhạy cảm. Nói xem như vậy có bao nhiêu ngọt ngào?

"Ngọt ngào"? Hai tiếng này rơi bên tai em xa lạ. Em không có kí ức gì về khái niệm này, có thể là vì chưa từng có ai đối xử với em một cách ngọt ngào. Em đoán là nó sẽ có cảm giác vô cùng hạnh phúc, giống như khi em thức dậy và thấy Lili đang cười với mình, sau đó em ôm đứa bé vào lòng, nó sẽ dùng bàn tay bé bỏng của mình nắm chặt lấy ngón tay em. Cảm giác được là cả thế giới của ai đó như vậy hẳn chính là ngọt ngào?

– T... tôi ch... không nghĩ đến một mối quan hệ...

Lisa không để lộ tia thất vọng, trút một ít dâu tây đã cắt nhỏ vào đĩa của em cùng một ít lựu đã tách hạt.

– Trên đời có nhiều người tốt. Mở lòng một chút, nhất định sẽ tìm được người phù hợp. Hiện giờ có thể cảm thấy cô đơn không vấn đề gì, nhưng đến một lúc nào đó, nhìn người khác bên nhau em sẽ rất chạnh lòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net