Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi phát hiện ra Chaeyoung, dự án mở tiệm bánh ngọt kia Lisa chủ động rục rịch triển khai. Dù cho bánh ngọt bán trong nhà hàng có nổi tiếng đến mấy, vẫn chỉ là một phần phụ, không thể tốt bằng mở một cửa tiệm riêng rồi chuyên tâm phát triển thật tốt lĩnh vực này.

Chaeyoung cần một nơi có thể biến mọi ý tưởng của em ấy thành sản phẩm, không cần phải tuân thủ quá nhiều quy định, không phải cân nhắc đến lợi ích của các bộ phận khác...

Hơn nữa, Lisa thực sự tin tưởng em. Nàng tin rằng em ấy có thể làm nên chuyện, có thể tạo được tiếng vang, có thể làm một khởi đầu tốt để nhân rộng mô hình tiệm bánh ngọt. Nàng không nói ra kì vọng của mình, nhưng Chaeyoung nhạy cảm dễ dàng nhận ra, không khỏi cảm thấy áp lực. Em không có kiến thức quản trị, sợ là khó mà làm một người đứng đầu tốt.

– Đừng lo lắng. Đội nhóm của chúng ta sẽ biết phải làm gì. Em chỉ cần cho họ một ý tưởng, họ sẽ giúp em biến nó thành hiện thực. Tôi cũng không phải một nhà quản trị giỏi, mà công ty này còn chưa đến nỗi sập xuống.

Lisa không hề quá lời. Nàng quả thực không phải lãnh đạo thiên tài. Kể cả có là thiên tài cũng không có cách nào nắm trong tay chuỗi nhà hàng riêng khi mới 29 tuổi, đời vốn luôn không phải là mơ. Nàng có phú bà Jisoo chống lưng. Chị ta rất có bản lĩnh, dùng người rất giỏi, năng lực quản trị rất tốt, hơn nữa nhà chị ta lắm tiền không đếm xuể, lúc tuổi trẻ bồng bột gặp được Lisa, cảm thấy tay nghề không tệ, miệng lưỡi cũng dẻo, nói chuyện cùng nhau tâm đầu ý hợp, bèn không tiếc tay rót tiền vào, một bước biến nàng thành bà chủ.

Vì thế, Lisa ngoại trừ việc ngoại giao mà bản thân giỏi nhất thì không cần ai can thiệp ra, còn lại mỗi khi có ý tưởng gì khác đều sẽ cẩn thận tham khảo qua Jisoo, thậm chí cảm thấy quá phức tạp sẽ dí trọng trách lên người chị ta luôn. Ai bảo chị ta đưa cho nàng vị trí cao nhất làm gì đâu? Chị ta nói rằng muốn để nàng thoải mái phát triển bản thân, không cảm thấy bị người nâng đỡ này thao túng, nên để nàng ngồi trên mình. Thật tốt! Lúc khó khăn Lisa có thể lợi dụng lòng tốt này, giao cho chị ta làm việc khó, cho chừa tật đi làm mà tâm thế đi chơi.

Nên là bây giờ chị ta đang rối tinh mù triển khai dự án chuỗi tiệm bánh ngọt mới bị Lisa đào lên, còn nàng thì nhàn nhã mày mò nấu đậu hũ yến mạch sốt bí đỏ cho Lili ăn dặm.

...

Hôm nay Chaeyoung đi công tác. Giám đốc nhà hàng biết em là người được đích thân Chủ tịch chiêu mộ về, hiển nhiên sẽ được cất nhắc vào đảm nhận nhiều vai trò quan trọng, đại khái so với những người cùng cấp khác có triển vọng hơn rất nhiều, cho nên cũng không giấu diếm trọng dụng em, thường xuyên gọi em đi công tác, ý định rõ ràng muốn đặc biệt bồi dưỡng nhân tài này, ghi điểm trong mắt chủ tịch.

Đoàn công tác đã xuất phát đi thành phố khác từ sáng sớm. Lisa cầm tài khoản mạng xã hội chiếm của người khác kia vào xem trạng thái mới của em, mới đăng một bức ảnh chụp cảnh đường phố qua ô kính xe, chèn một điệu nhạc vui vui, xác thực em không mệt mỏi vì chuyến công tác mới yên tâm tắt máy. Giám đốc Kang thật hiểu ý nàng, rất chú tâm bồi dưỡng em, mà làm nàng vui nhất chính là em luôn đón nhận kì vọng của nàng, rất nỗ lực cải thiện bản thân. Em ấy thực sự tận hưởng công việc này, không còn bị gánh nặng cơm áo thao túng nữa.

Như vậy thật tốt, Chaeyoung có thể tự tin về những điều mình làm được, cũng sẽ không còn cảm thấy mình quá nhỏ bé chênh vênh giữa cuộc đời cô độc. Em có một cuộc sống an tâm hơn, Lili cũng được lớn lên trong những điều kiện tốt.

Quan trọng nhất là, Lisa hi vọng em sẽ sớm không còn cảm thấy giữa hai người là khoảng cách quá lớn. Trong mắt em Lisa là người tài giỏi xuất chúng, làm được việc lớn, còn có rất nhiều trải nghiệm, so với người ít học hành, cuộc đời lại dang dở như em chính là một trời một vực. Nỗi tự ti ấy đôi khi chôn vùi thiên phú của em, cộng thêm lo toan về đứa con nhỏ ngăn cản em có riêng cho mình một mơ ước. Ở tuổi đôi mươi, Chaeyoung dường như đã ngừng mơ ước về tương lai của mình. Tất cả những gì em muốn đảm bảo chỉ có tương lai của Lili. Nàng hi vọng dựa vào nâng đỡ của mình, em sẽ dần đạt được những điều khiến em tự hào về bản thân. Em sẽ lại mơ ước, lại học cách yêu lấy chính mình, yêu đời và yêu người...

Nàng không chắc là em có từng yêu một người nào chưa. Có thể trước khi trở thành dáng vẻ khó mở lòng trước mọi thứ như hiện tại, em cũng từng là một thiếu nữ nhiệt tình và vô tư như đa số cô gái trong độ tuổi trăng tròn. Chaeyoung rất nhạy cảm. Đó là điều Lisa biết rõ. Nàng luôn không hiểu tại sao một người nhạy cảm lại xuất hiện với ấn tượng ban đầu là lãnh cảm và khó mở lòng trước mọi thứ như em. Em nói mình sẽ không yêu đương. Là vì thực sự muốn chuyên tâm nuôi dưỡng Lili thật tốt, hay là vì không có niềm tin vào tình yêu?

Lisa có nằm mơ cũng không nghĩ ra được, Chaeyoung không phải không tin vào tình yêu, mà là cảm thấy bản thân mình không xứng có được tình yêu. Khi còn nhỏ Chaeyoung rất thích văn học. Văn học đã dạy em rằng tình yêu là thứ tình cảm đẹp đẽ tựa như một tín ngưỡng. Tình yêu rất thiêng liêng, chỉ có trái tim yêu đương thuần khiết, không toan tính, không vướng bận, không thương hại cũng không có dục vọng mới là tình yêu đích thực. Mà em thì chẳng có trái tim thuần khiết, chỉ có trái tim đầy rẫy tổn thương cùng bóng tối. Em cảm thấy trái tim không lành lặn của mình sẽ chẳng thể đón nhận một ai, chẳng thể xứng với một tình yêu đích thực nào cả. Và em ghét bị thương hại. Em sẽ không tìm kiếm sự an ủi đến từ một trái tim chắp vá khác. Chaeyoung nghĩ là đời này em nên một mình trải qua thì hơn.

Lisa luôn suy nghĩ về em rất nhiều, về đôi mắt ngập nước của em khi nàng che cho em dỗ Lili bú mẹ, về cách mà em đã lớn lên và trưởng thành, và về con gái của em. Hai điều trước nàng ít nhất có thể phỏng đoán rằng em đã trải qua không mấy vui vẻ, có thể là nhiều biến cố. Còn điều thứ ba... Lili... Nàng chỉ có thể cầu Chúa rằng Lili không đến với em bằng một cách tội lỗi hoặc là kinh khủng... Nàng nguyện cầu bằng cả tâm can rằng cách mà đứa bé này đến với em không phải là nguyên do khiến cho em trở thành dáng vẻ sống như một thân xác không có linh hồn trú ngụ như bây giờ.

...

Đoàn công tác trở về vào buổi chiều tối, trễ hơn dự kiến vài giờ đồng hồ. Giám đốc Kang trao đổi một số thu hoạch sau buổi công tác với Lisa, trong khi các thành viên khác có thể ra về. Chaeyoung từ Kid Corner đi ngang qua đưa mắt với Lisa, có ý hỏi Lili đâu. Nàng đánh mắt, biểu thị nó đang ở chỗ mình.

Lúc Lisa trở lại văn phòng, phát hiện em đứng dựa lưng ngoài cửa chờ. Trợ lí Kane vừa đi đâu đó. Em không thể tự mở cửa văn phòng.

Lúc trước Lisa từng muốn thêm dấu vân tay của em vào khoá cửa sinh trắc vân tay của văn phòng chủ tịch, tuy nhiên em thẳng thừng từ chối, nói rằng đây là cơ quan, nên tuân thủ quy định. Nàng xem em ấy là ngoại lệ, em lại không chút lưu tình. Lisa vô cùng buồn phiền.

Lisa mở cửa phòng. Giường ngủ mới gắn thêm khung chắn di động, vì Lisa lo lắng đứa bé có thể ngã từ trên giường xuống. Nàng đã chuẩn bị tinh thần đón nhận ánh mắt dò xét và khó xử của Chaeyoung, cũng đã bịa xong lí do gạt người nào đó. Không ngờ em ấy một ánh mắt cũng không cho nàng, gấp gáp ôm đứa bé đang ngủ vào lòng âu yếm vỗ về.

Lisa nhìn em hôn đứa bé không ngừng, đại khái tường thuật mấy câu tình hình ăn ngủ của đứa bé, rồi khép cửa ra ngoài không làm phiền, xuống tìm Giám đốc Kang hỏi chuyện.

– Ngoài mấy nội dung hội nghị và triển lãm còn việc gì không? Tour trải nghiệm không vấn đề gì chứ?
– Vâng, các nhà hàng đều có phong cách bố trí độc đáo, mọi người đại khái thu thập được khá nhiều thông tin. Có điều ở điểm đến cuối cùng gặp chút chuyện, hơi doạ người, làm lịch trình so với dự kiến kéo dài thêm hai tiếng.

– Hửm?
– Taco ở ngoại ô là nhà hàng miệt vườn, phía sau vườn nối liền với rừng cây, kinh doanh dựa vào khách du lịch đến khám phá rừng cây đó. Trong lúc mọi người thăm vườn cây, phát hiện một đứa bé sơ sinh bị vứt bỏ ở bìa rừng, khắp người toàn kiến đỏ bò lên, khóc không thành tiếng. Ai mà tâm lí yếu hẳn là bị doạ rồi.
– Tr... trẻ sơ sinh bị vứt bỏ?

Quả nhiên Lisa hiểu em không tệ, nhìn qua ánh mắt khác lạ cùng cử chỉ bất an liền đoán ra tâm lí vừa mới gặp đả kích. Chaeyoung thật sự rất nhạy cảm, tuy em đóng kín trái tim mình, nhưng không ảnh hưởng đến lòng trắc ẩn chất chứa đầy ngăn tim. Khoảnh khắc nhìn thấy làn da đỏ tím vì bị kiến cắn của đứa trẻ, trái tim em dường như bị khoét rỗng đi.

Em cảm thấy có một cơn thịnh nộ gấp rút muốn trút lên người mẹ vô danh kia. Đứa bé đã nỗ lực hơn bất kì điều gì để có một hình hài, và rồi bị vứt bỏ ở bìa rừng, trong một cái túi đựng rác, giữa mùa đông lạnh giá và bị vây kín bởi côn trùng?

Hẳn là người mẹ này đã gặp phải những chuyện tồi tệ. Nhưng còn có gì tồi tệ hơn những điều em đã trải qua không? Có lẽ là không. Vậy mà em đã nuôi dưỡng được một Lili khoẻ mạnh bình an. Còn người mẹ này lại làm chuyện gì đây?

Chaeyoung nghĩ là mình sẽ không bao giờ quên đi được cảm giác lạnh ngắt trên da thịt đứa bé khi em ôm nó vào lòng. Cả người nó sưng tấy, tiếng khóc thều thào lẫn với tiếng thở. Mặc dù bầu ngực em căng sữa phát đau, nó không cách nào bú được. Trong miệng, trong tai, trong mũi, ngay cả mắt đều bị kiến đỏ cắn nghiêm trọng.

Chaeyoung ôm đứa bé rất chặt khi ngồi trong xe cấp cứu với hi vọng rằng hơi sữa trên cơ thể mình mang lại cho nó chút ý chí sống nào đó, giống như cách mà mùi hương này vẫn làm Lili của em yên lòng khi nó đang quấy khóc đòi mẹ. Chỉ đến khi tới bệnh viện và nghe bác sĩ tuyên bố mấy chữ "đã tử vong", em mới ý thức được rằng đứa bé dường như đã qua đời ngay trong vòng tay em. Tiếng thở yếu ớt tắt dần một cách lặng lẽ đến nỗi đã bị tiếng nấc của em át đi.

Lisa trở lại cùng một ly sữa ấm trên tay. Lili đã tỉnh giấc, ở trong lòng em ngọ nguậy. Đứa bé khóc lên. Tiếng khóc vang lanh lảnh của nó dội vào tâm can em, cuốn theo hình ảnh đứa bé lạnh ngắt khóc thều thào em mới ôm trong lòng cách đây vài tiếng về. Chaeyoung run lên, ôm chặt lấy đứa bé ấm áp của mình.

Em nhìn đứa bé rúc trong ngực mình yên ổn ăn no, run rẩy nắm chặt tấm khăn sữa mỏng lót trong áo vừa lấy ra. Đi làm cả ngày, sữa rỉ ra thấm vào khăn không ít, lòng bàn tay em truyền đến cảm giác ẩm ướt ấm nóng, đầu ngón tay bấu vào lớp vải mềm lại không ngừng lạnh lẽo. Đứa bé đó qua đời vì ốm lạnh, vì đau, hay là vì đói? Em không tưởng tượng được một đứa bé mới sinh chết vì đói khát thì đã trải qua bao nhiêu khổ sở.

– Đừng đau lòng... Giờ thì đứa bé ổn rồi. Nó không còn đau đớn nữa, cũng sẽ không bao giờ phải đau đớn nữa...

Tâm trí u tối của Chaeyoung mơ màng nghe thấy mấy lời an ủi. Em chìm vào bóng tối sâu đến nỗi có loại cảm giác thực tại không còn chân thực.

– Rời đi cũng tốt. Đôi khi rời xa chính là giải thoát cho số phận định sẵn nghiệt ngã lênh đênh. Bị bỏ rơi lúc mới lọt lòng, cứ xem như đứa bé không muốn sống một đời cô đơn phiêu bạt nên rời xa đi. – Lisa.

– Vì sao đối xử với nó như vậy? – Chaeyoung bần thần quay trở về thực tại. Đứa bé bụ bẫm ấm áp trong lòng cũng không sưởi ấm được trái tim lạnh giá của em lúc này.

Lisa nhìn giọt nước mắt trong suốt như pha lê nhỏ xuống má đứa trẻ, tâm tư một trận run lên.

– Người mẹ hẳn đã không dễ dàng gì rồi. Bởi vì tạo hoá không công bằng, ban cho một giống loài có khả năng gieo giống không cần chịu trách nhiệm, cho nên khiến cho những người thuộc giống loài gánh vác trách nhiệm phải chịu trách nhiệm ngay cả khi không có khả năng.

– Không có khả năng? – Lisa thấy giọng em run lên. – Chị có biết tôi đã vượt qua những gì để Lili được chào đời không? Lisa, không có người mẹ nào từ bỏ con mình cả. Nếu đã từ bỏ đứa trẻ của mình, thì không được gọi là mẹ. Đối với chuyện mang thai sinh nở, giống đực không có tư cách can thiệp, cho nên chị không thể so sánh trách nhiệm của người mẹ với người cha, mà phải so sánh nhân cách của người mẹ này với người mẹ khác.

Lisa thấy đầu óc mình trống rỗng. Nàng nghĩ là mình đã lớn lên một cách quá tốt đẹp, quá thuận lợi, cho nên cảm thấy bất bình đẳng là một cái gai nhọn. Còn Chaeyoung đã lớn lên bằng một cách nào đó khiến cho em ấy không ngần ngại mà đạp lên cái gai nhọn ấy, một mình nỗ lực gánh vác trách nhiệm hai người thay vì oán trách tạo hoá không công bằng.

– Dù thế nào, tôi hi vọng Lili đã đến với em bằng một cách nào đó tốt đẹp. Tôi vẫn luôn cầu nguyện điều này.

Chaeyoung mê man nghĩ về những đứa trẻ trên đời, về bé con của em và về những người mẹ. Em không nghĩ mình là một người mẹ tốt. Nhưng ít nhất em còn là một người mẹ.

– Lisa, ba của Lili là cha dượng tôi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net