Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa nghĩ là mình ù tai hoặc là đang mê sảng. Cuối cùng thì mọi nguyện cầu của nàng đều không linh nghiệm. Đứa bé này dường như đã đến với em theo một cách tồi tệ, tồi tệ hơn bất cứ khả năng nào mà Lisa có thể nghĩ đến.

– Cứ nghĩ chuyện này theo chiều hướng xấu nhất có thể đi, chắc là chị cũng không tưởng tượng ra được điều gì tồi tệ hơn những điều tôi đã trải qua đâu. Chị chỉ cần biết là dù có như vậy thì tôi vẫn rất yêu Lili. Cho nên tôi cảm thấy những kẻ có thể vì ích kỉ cá nhân mà vứt bỏ con mình đều là cặn bã.

Lisa không biết mình nên nói gì, hay là nên bày tỏ cảm xúc gì. Nàng cảm thấy tinh thần mình đang hoá đá, ngôn ngữ cũng đình trệ. Mười năm đi làm, việc Lisa tự tin nhất chính là ngoại giao, chưa từng có người nào khiến cho nàng một câu chữ cũng không thốt thành lời như hiện tại.

Chaeyoung vẫn đang rơi nước mắt, nhưng không phát ra một tiếng động nào, yên tĩnh đến đáng sợ.

– Tôi có thể ôm em không?

– Tuỳ chị.

Và Lisa liền ôm lấy em. Chaeyoung khóc rất yên lặng, không nức nở hay thút thít, chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi ồ ạt, thấm vào vai áo, ướt đẫm cả cõi lòng nàng.

Chaeyoung không cảm thấy quá ổn. Em không hi vọng Lisa đang thương hại mình, càng không hi vọng nàng ấy phản cảm sự tồn tại của Lili. Chỉ là nghĩ đến nàng ấy sẽ từ bỏ ý định theo đuổi một người có quá khứ như vậy, trong lòng liền sinh ra luyến tiếc chăm sóc dịu dàng của nàng thời gian qua. Suy cho cùng, cô độc là do lí trí Chaeyoung lựa chọn, chứ không phải do thâm tâm em muốn như vậy.

...

Chaeyoung từ chối để Lisa đưa về, bắt xe bus về khu chung cư, ôm Lili lang thang đi về phía toà nhà. Vẫn là nói ra nhẹ lòng, tuy có thể ngày mai đi làm bị nàng ấy nhìn bằng ánh mắt khác, nhưng sẽ không còn cảm thấy có lỗi với cảm tình tốt đẹp của nàng ấy nữa, cũng sẽ không thấy mình giống như đang lừa gạt nàng. Nàng ấy hẳn là yêu thích một Chaeyoung trong sạch, chứ có lẽ nào lại yêu thích một cuộc đời hằn đầy vết nhơ...

–  Như vậy là gián tiếp từ chối có phải không Lili? – Em thì thầm với đứa bé.

Nó đương nhiên không hiểu chuyện, nhưng vẫn biết mẹ đang nói chuyện với mình, ê a mở miệng đáp lời.

– Con bảo không phải sao? À... không phải gián tiếp... Là trực tiếp... Là đã trực tiếp từ chối rồi đúng không? Dù sao thì từ mai con phải ngoan ngoãn ở Kid Corner đấy, không thể tuỳ tiện theo Người giống như lúc trước có biết chưa?

...

Ban đêm, Chaeyoung không ngủ được. Chỉ cần vừa nhắm mắt, hình ảnh đứa bé với thân thể sưng đỏ phù nề liền tràn về trong đại não. Ngay cả Lili cũng không giúp gì được cho em. Vừa ôm nó vào lòng, cảm giác lạnh lẽo trên da thịt đứa bé kia liền ùa về đánh vào từng thụ thể thần kinh của em, rần rần ớn lạnh. Chaeyoung trằn trọc mở mắt, cuối cùng quyết định rời giường, tự pha cho mình một li sữa ấm như cách Lisa thường làm mỗi khi chăm sóc em, sau đó ngồi đọc sách cả đêm, không chợp mắt một giây nào.

Lisa cũng có một đêm trắng. Nàng một mình uống rượu, từ vang trắng đến vodka, muốn mượn say xoá đi kí ức. Chỉ là hôm nay càng uống càng tỉnh. Nàng gọi Jisoo lúc 1 giờ sáng, nói chị ta mở cửa đón khách.

Lisa muốn quên đi lời em nói, không phải vì chán ghét quá khứ đó của em, mà nàng muốn tự thôi miên chính mình rằng chuyện đó chưa từng xảy ra với em ấy. Tạm cho rằng sự ra đời của Lili là chuyện tốt đẹp đi, dù sao trẻ nhỏ đến với cuộc đời không bao giờ là một tội lỗi. Lisa chỉ không thể nào thoát khỏi suy nghĩ rằng không biết Chaeyoung đã cảm thấy gì khi biết mình bị cha dượng cưỡng đoạt đến mang thai... Nếu là bản thân rơi vào loại tình huống đó, nhất định suy nghĩ không thông, nhất định thà chấm dứt sự sống của mình còn hơn tiếp tục chịu đựng dày vò tâm can.

– Có chuyện gì? – Jisoo mở cửa nhà, hơi thở nồng nặc rượu cồn xông vào khoang mũi.

– Cha của Lili là cha của Chaeyoung. Cha dượng.
– Cái gì?

...

Jisoo đỡ Lisa nằm vật xuống thảm. Jennie không mảnh vải che thân từ trên giường giật mình ngồi dậy, nương theo ánh đèn bên ngoài cửa sổ nghi hoặc nhìn chị.

– Nini ngày mai được nghỉ nhỉ? – Jisoo.
– Đúng. Làm sao vậy?
– Uống rượu không?

...

Bọn họ ngồi cạnh nhau bên cửa kính. Căn phòng rất tối. Mùi rượu mạnh nồng nặc trong không gian. Jisoo yên lặng. Jennie rấm rứt khóc. Lisa tựa đầu lên kính lẩm bẩm.

Các nàng đều là nữ nhân, đều biết rõ chuyện đen tối nhất đối với một nữ nhân chính là bị xâm phạm. Mọi người mẹ yêu con gái của mình trên đời này đều luôn luôn dạy con gái mình rằng sự phán xét mà xã hội này dành cho nữ giới rất khác so với dành cho nam giới. Chỉ có người xem thường nữ giới làm mẹ đơn thân, chứ không có ai xem thường một người đàn ông làm cha đơn thân cả. Cho nên, nam nhân dễ dàng tuỳ tiện gieo tội lỗi, bởi vì chỉ nữ nhân mới phải gánh chịu.

Cuối cùng, một cô gái không phải sợ hãi bị xâm phạm, mà là sợ hãi bị xã hội tiêu chuẩn kép này phát hiện mình bị xâm phạm...

...

Phòng ngủ lớn là căn phòng có view nhìn về khu căn hộ phía tây nơi Chaeyoung đang sống, cho nên Jisoo đã để Lisa vào mặc dù trên giường ngủ còn chưa phai dấu vết ân ái cuồng nhiệt. Nàng trân trân nhìn về toà nhà phía xa, không khóc nháo, không ngừng uống rượu.

– Muốn từ bỏ sao?

– Từ bỏ? Từ bỏ cái gì? Từ bỏ theo đuổi cô ấy, chê cô ấy dơ, không xứng?
– Tôi không nói cô ấy như thế, nhưng đại khái là muốn hỏi ý như vậy.
– Haha... Chị điên rồi Jisoo... – Lisa nực cười.

– Không phải thì tốt rồi... – Jisoo là người thẳng thắn, đối với Lisa cảm thấy không cần giấu diếm giữ kẽ, trực tiếp đem khúc mắc trong lòng hỏi ra. Vẫn biết Lisa không phải người ấu trĩ, Chaeyoung trong chuyện kia cũng hoàn toàn vô tội, nhưng thời buổi bây giờ gặp loại chuyện như vậy không khỏi có chút doạ người. Lisa không phản cảm, chỉ là đang quá đau lòng, quá thương tiếc. Như vậy cũng tốt, nàng ấy có thêm lí do để yêu thương em càng sâu đậm.

– Ông ta... hức... ông ta... có bị trừng phạt chưa? – Jennie cảm thấy đau lòng không thể tả.

– Còn quan trọng sao? Em không hỏi thêm gì cả. Cô ấy bị chuyện đứa bé bị bỏ rơi kia đả kích đủ rồi, không cần thiết xát thêm muối vào vết thương cũ.

– Huhu... tốt nhất nên là bị trừng trị thích đáng rồi đi... – Jennie lớn lên trong đầy đủ, không có khái niệm cam chịu uỷ khuất, ăn miếng nhất định phải trả miếng mới thoả lòng.

– Đừng khóc... Không phải đều đã qua rồi sao. – Jisoo dỗ dành xoa khuôn mặt đầy nước. – Bây giờ Chaeyoung và đứa bé đều ổn rồi, sau này cũng sẽ luôn có Lisa chăm sóc tốt. Em thương tiếc cái gì?
– Chị còn phải hỏi sao... huhu... – Jennie lung tung đánh chị... – Nếu bây giờ em bị cưỡng hiếp mang thai, đương nhiên là em vẫn ổn, không mất mạng không tàn tật, nhưng mà chị có thương tiếc hay không chứ... huhu...
– Có có... Đừng nói chuyện đáng sợ như vậy... – Jisoo lạnh cả sống lưng. Nếu Jennie mà gặp chuyện, chị xác thực tìm kẻ xấu về xẻ thịt lột da.
– Đáng sợ như vậy mà Chaeng phải chịu đựng... huhu... Phải làm sao đây... Tuy tay chân không tàn tật, nhưng mà linh hồn của cô ấy sẽ tàn tật... Huhu...

"Linh hồn tàn tật"? Lisa nốc rượu. Phải rồi. Em ấy sẽ sống với một mảnh khuyết vĩnh viễn ở nơi linh hồn. Có lẽ nào đôi khi trong giấc ngủ, cơn ác mộng có thật sẽ ùa về, bóng ma đen tối sẽ bao trùm lấy em, đau đớn và sợ hãi sẽ giày vò tâm hồn mềm yếu. Rồi em tỉnh dậy giữa đêm, vầng trán đầy mồ hôi và đôi mắt đẫm lệ, bên cạnh em không có ai ngoài một đứa bé chưa biết nói cười.

Lisa cảm thấy tim mình lạnh đi, đại não tê liệt, không phải vì cồn mà là vì quá đau lòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net