Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu Lili không hiếu động ngọ nguậy trên tay Lisa, nàng đoán là mình sẽ đứng phát ngẩn rất lâu ở hành lang thư viện mà ngắm Chaeyoung đọc sách.

Chaeyoung đọc rất chuyên tâm, dường như không còn chú ý đến bất cứ điều gì xung quanh nữa. Em mê mẩn với "ốc đảo mùi hương", nơi kể câu chuyện của cô gái bay bổng viết về cuộc sống tràn đầy hương thơm mơ mộng của mình. Em tưởng như mình có thể ngửi thấy mùi tinh dầu thanh khiết qua những trang viết, cảm nhận được tâm huyết của người viết qua từng bí quyết pha chế được chia sẻ tỉ mỉ. Rồi em lại chợt nghĩ, người ta có khi nào chỉ nghe một làn hương thoảng qua mà nhìn thấu hết cả nội tâm một con người.

Tâm trí em mơ màng nhớ đến một mùi hương nào đó, mùi hương rất quyến rũ thành thục luôn khiến em dâng lên cảm giác ấm áp cùng an tâm mỗi khi tới gần. Em miên man chìm trong suy nghĩ, tưởng như mộng mị chợt nghe hương thơm ấy thoang thoảng mơ hồ. Chaeyoung ngỡ là mình ảo giác, rồi em giật mình. Hương thơm quen thuộc vấn vít quanh em, thực sự không phải ảo giác.

– Sếp? Lili... con bé...
– Hôm nay ngày nghỉ của em đó mà? Không phải cấp trên ép em làm việc ngoài giờ đấy chứ? – Nàng đặt đứa bé vào lòng em. Chóp mũi khẽ lướt qua mái tóc mềm mượt. Vẫn là mùi dầu gội thảo mộc phảng phất hoà với mùi sữa trên thân thể, vừa ấm vừa ngọt. Nàng cảm thấy muốn nghiện mất.
– Không có. Tự tôi muốn tới đọc sách thôi. Có việc gì sao ạ?
– Không có việc gì thì không thể tìm em?
– Kh... không... À... ý tôi là... Tuỳ chị thôi... – Chaeyoung nhỏ giọng, mặt hơi đỏ lên. Lili quấn hơi mẹ ngọ nguậy rúc rúc, ra chiều đòi hỏi.
– Lili... Hình như có chút háu ăn... – Nàng cười, nựng bên má tròn ủng của đứa bé.
– Lili... Đừng... – Em ngăn mái đầu đang làm nũng của đứa trẻ lại. Dường như không hiệu quả lắm. Đứa bé bắt đầu ê a cáu kỉnh.

– Đừng ép trẻ con. Mau tới bên kia, có bàn đọc sách riêng tư, quây tương đối kín. Tôi giúp em.
– Không cần phiền phức như vậy, tôi xuống Kid Corner là được.

– Không phải còn muốn đọc sách sao? Cho Lili ăn no tiện một chút, tôi còn muốn tìm cho em mấy cuốn sách này. Em mượn về đọc dần, rất có ích cho công việc.

Lời từ chối đã trào đến đầu môi, đột nhiên em nhìn thấy ánh mắt chân thành khẩn cầu của nàng ấy, còn mơ hồ chút gì nuông chiều nhẫn nại. Chưa từng có ai nhìn em với ánh mắt dành cả tâm tư như nàng ấy. Cuối cùng lời muốn nói nuốt ngược vào trong, em thuận theo nàng đi đến dãy bàn cá nhân. Bàn một người, ba phía được quây cao quá đầu người, còn trống một phía nàng ấy đứng vào vỗ về Lili, có ý che cho em. Nàng cởi ra áo khoác đắt tiền, choàng lên người em, nhẹ nhàng vuốt ve cái bọc ấm áp em ôm trong lòng.

Chaeyoung nhìn từng động tác nàng ấy đều toát lên che chở trân trọng, sống mũi bất chợt chua xót, mấy chuyện không vui lúc trước ồ ạt tràn về trong tâm trí, đều là ánh mắt châm chọc, xem thường, phiền phức hay là soi mói dơ bẩn của người qua đường mỗi khi bất đắc dĩ phải chiều Lili ở nơi công cộng, một mình rúm ró ôm đứa bé đứng nép sau trạm xe bus, trong nhà vệ sinh, hay là trên ga tàu điện ngầm. Chuyện tủi thân hơn thế nữa cũng đã trải qua, không biết vì sao hiện giờ vì chút chăm sóc nhỏ nhặt này lại muốn khóc.

Em ôm chặt đứa bé, thu mình trong lớp áo choàng, như thể muốn trốn trong cánh tay nàng ấy.

– Cảm ơn...

Lisa nhìn đôi mắt đẹp lấp lánh nước, nhẹ nhàng mỉm cười, không hỏi sâu thêm.

– Là "ốc đảo mùi hương" sao? Cuốn này cũng khá thú vị, còn có mấy công thức pha tinh dầu thơm dùng rất được, tôi đã thử làm theo rồi. Kết quả không tồi.
– Chị còn nghiên cứu về nước hoa nữa sao?
– Một phần thôi. Tôi nghiên cứu về mùi hương nói chung, về rất nhiều các sản phẩm mùi hương như sáp, nến thơm, tinh dầu, nước xả vải,... chứ không riêng gì nước hoa. Amont có một tiệm nho nhỏ kinh doanh nến thơm và tinh dầu xông, doanh thu rất khá so với quy mô, vẫn đang chờ một cơ hội để phát triển lĩnh thêm vực này.
– Ồ...
– Tôi rất hứng thú với những gì liên quan đến cảm nhận của khứu giác, vị giác, cảm thấy nếm một hương vị ngon hay ngửi một mùi hương thơm đều khiến con người nhất thời thoả mãn. Ừmm... Vì thế, tôi thử qua tay nghề em một lần liền cảm thấy không cách nào bỏ lỡ.
– V...vậy sao?

– Tôi từng đi tới vô số nơi, thử qua vô số hương vị trên đời. Vốn đã tự mình kết luận rằng khắp thế gian này chỉ có căn bếp của mẹ mới thực sự vừa vặn khẩu vị khó chiều của mình, rốt cục lại gặp được em...
– ... – Chaeyoung nhất thời không biết đáp gì, cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé trước những trải nghiệm vô tận của người không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi này, lại cảm nhận được mình cùng nàng ấy là khoảng cách bao xa, tựa như không cùng một thế giới. Cũng phải thôi, người làm được việc lớn, xuất chúng hơn người như vậy, nội tâm ắt hẳn không thể tầm thường.
– Hương vị ấy... – Nàng nhớ lại khoảnh khắc trái tim chợt ngưng trệ khi thứ hương vị đong đầy hạnh phúc tuổi thơ ấy tan trong khoang miệng mình, không phải ở xứ sở Chùa Vàng quê nhà, mà là ngay giữa Seoul đô hội. – Tôi đã lớn lên cùng nó, khi trưởng thành đã rời xa nó, và bây giờ gặp lại... – Nàng cười với em, ôn nhu thâm tình muốn bao nhiêu phần liền có bấy nhiêu phần.

– Thật... thật trùng hợp.
– Tại sao là trùng hợp? Tôi nghĩ nó giống định mệnh hơn đấy. – Nàng chống tay lên bàn cúi gần xuống em, tay kéo vạt áo che kín Lili lại, dù đứa bé đã ngủ rồi. Cảnh người lớn... trẻ con tốt nhất đừng nhìn thì hơn.

– N...nếu sếp nghĩ vậy thì c...cứ cho là vậy đi... – Em không thể nhận ra ẩn ý trong lời nàng, chỉ là bối rối vì nàng đột nhiên đến gần, mùi xạ hương lẫn cùng mùi gỗ và hoa cỏ chờn vờn quanh chóp mũi.

Những dòng viết vừa mới đọc chợt lướt nhanh qua tâm trí em: Đôi khi một mùi hương thoáng qua cũng có thể khơi dậy xúc cảm sâu kín nhất trong tâm hồn, làm rung động những tâm tư ta chưa từng biết tới. Chính em không biết rằng, một khắc này nàng lại gần em ngày hôm nay, hương thơm trên cơ thể ấy một đường khảm sâu vào tâm thức em về sau mãi mãi.

– Không phải trong ca làm việc, đừng gọi như thế, nghe rất già nua. Gọi chị!
– C...chị...

Lisa nhìn gò má trắng trẻo dần chuyển hồng cùng hàng mi cong run run lay động, cực lực nhịn xuống khát vọng muốn đưa tay ra vuốt ve cưng nựng.

– Ừm... Một lát sẽ tìm giúp em mấy đầu sách. Trước hết cứ cùng Tổng bếp trưởng Oh học việc, cũng nắm đại khái tình hình bếp bánh... – Nàng vỗ vỗ cái bọc ấm áp đã ngủ lăn lóc trong lòng em, ghé lại bên tai em thì thầm mấy lời. – Những điều khó hơn tôi sẽ tự tay mình dạy cho em sau.

– V...vâng. – Hơi thở nóng bỏng cùng lời nói ẩn ý làm mặt em đỏ bừng.

Thế này là thế nào đây? Chỉ dạy một nhân viên mới cũng cần dùng nhiều tâm tư như vậy sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net