Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung nghĩ là mình mộng mị. Nhưng mà cảm giác lòng bàn tay mềm mại áp lấy vầng trán quá mức chân thực, mà ánh mắt người đối diện... lo lắng lại tràn ngập yêu thương...

Có lẽ là em mộng mị thật rồi...

– Chaeyoung, em đang phát sốt. – Lisa khẳng định. Nhiệt độ cơ thể có chút doạ người. Quả nhiên hai má ửng hồng không phải là do trang điểm.
– Tôi...
– Khai báo thành thật. Tôi kêu bác sĩ đó. – Nàng cảnh cáo, đoán chắc tám phần người này mở miệng ra sẽ nói không sao.

Em không phải người thích để người khác nhìn thấy dáng vẻ ốm yếu của mình, nhưng mà... nàng ấy dường như đang nóng ruột, lại dường như đang đau lòng...

– Mấy... mấy hôm nay gặp chứng tắc tia sữa. Chắc là chị lần đầu nghe đến. Có chút đau... cũng không phải quá đau, nhưng hơi dai dẳng, nên...

– Đau đến phát sốt? Vậy mà còn đi làm? Không biết sốt cao có bao nhiêu nguy hiểm sao?
– Thật sự không nghiêm trọng đến vậy...

– Đã chườm ấm chưa? – Nàng ấy không chút để tâm đến vẻ mặt khó xử của em, giành lấy đứa bé trên tay em, kéo em vào căn phòng bên trong.

Chaeyoung cực lực bối rối. Căn phòng thoang thoảng mùi hương như trên thân thể nàng ấy, nhàn nhạt thanh mát. Trên tủ ngăn kéo có khung ảnh hai người phụ nữ ôm một đứa trẻ. Đầu giường đặt một lọ hoa cắm một bông hồng đỏ duy nhất, toát lên loại tư vị quyến rũ lại bí ẩn. Trên kệ có sách báo, chậu cây cảnh nhỏ, nến thơm. Bố trí riêng tư như vậy em cũng nhìn thấy hết rồi, hình như có chút quá phận?

– Trước hết ngâm bồn một lát. Nước ấm sẽ xoa dịu cơn đau.

Chaeyoung rối rắm từ chối, nhưng nàng ấy không đáp, đã cởi áo ngoài, xắn tay sơ mi vào phòng tắm chuẩn bị. Em ôm Lili lên, ngồi bất động ở ghế salon nhìn nó.

Nàng ấy cũng biết mấy chuyện chăm sóc mẹ trẻ con này?

Lisa khoanh tay nhìn nước ấm chảy vào bồn, lung tung nghĩ đến em ấy dường như đã tự mình trải qua những phút giây yếu mềm nhất trong đời mà không có ai để nương tựa, chỉ một mình xoay xở với bao nỗi mệt mỏi không tên. Vậy mà vẫn có thể nuôi lớn một Lili bụ bẫm kháu khỉnh. So với lập nghiệp từ con số 0 như nàng, nàng cảm thấy chuyện em đã làm được còn phi thường hơn nhiều. Ít nhất thì nàng có một gia đình vững chãi để nương tựa, và có phú bà Jisoo chống lưng.

Lisa hẳn là không ngờ tới thực tế còn khổ sở hơn bao nhiêu lần. Ngày sinh Lili, em bể ối trở dạ trong đêm, không có ai bên cạnh giúp đỡ, em đã cắn răng sinh đứa trẻ trong bồn tắm chật chội của phòng trọ. Em kiệt sức, gần như chết đi vì sinh nở, chỉ có cánh tay mảnh khảnh vẫn ôm chặt đứa bé không rời. Cuối cùng vẫn là người hàng xóm tốt bụng phát giác mà cứu giúp.

Lili rất may mắn nhờ em về những tháng cuối thai kỳ đã chuẩn bị rất kỹ càng, đề phòng mọi điều xấu xảy ra, nên khi sinh dù điều kiện không được tốt, vẫn không xảy ra nhiễm trùng. Nàng chẳng biết được những điều đó mà đã rất khâm phục em rồi. Nếu những gì ghi chép trong hồ sơ đều là thật, em thực sự chính là một mình chống đỡ. Chỉ cần nghĩ tới cảnh em tự mình đơn độc trải quả thập tử nhất sinh, lại dồn tất cả yêu thương chăm chút cho đứa trẻ, có lẽ không biết đã thức trắng bao đêm ôm con ốm một mình, bao nhiêu lo lắng bỡ ngỡ làm mẹ ở tuổi đôi mươi không có ai cùng san sẻ, nàng cảm thấy em thực sự phi thường, chuyện khó đến thế cũng có thể trải qua. Kiên cường như vậy, khiến người ta đau lòng, lại khiến người ta muốn đến bên cạnh che chở bù đắp.

...

Chaeyoung hưởng thụ nước ấm bao bọc thân mình. Mùi tinh dầu khiến đầu óc căng thẳng của em thư giãn. Trên bậc cửa sổ Lisa để một chai tinh dầu matxa, nói em thử dùng.

Chaeyoung đổ một ít chất lỏng vào lòng bàn tay. Hương thơm hoa hồng lan toả, em nhẹ nhàng chăm sóc thân thể không thoải mái của mình.

Bên ngoài cửa kính một chiều, tuyết lớn khiến trời tối âm u dù mới giờ chiều, đèn phố lung linh như ngàn hoa trong màn tuyết, ánh sáng ấm áp từ ô cửa những căn hộ của các toà tháp xung quanh gợi nên ấm áp sung túc đủ đầy.

Vậy mà chẳng hiểu sao em lại nhớ về những ngày tháng khổ sở, vừa chống chọi với rét mướt trong căn nhà tăm tối, vừa cố tự sưởi ấm lòng mình khỏi sự lạnh nhạt của mẹ đẻ và cha dượng.

Em nhớ lại từng giây phút run rẩy trong đêm, sau cả một ngày dài vật lộn với công việc phụ bếp lẫn phục vụ trong một tiệm cơm cùng cả đống việc dọn dẹp những lộn xộn đổ vỡ trong căn nhà không tiếng cười, em nép mình bên lò than leo lét ánh lửa run lên từng hồi. Giờ đây cũng trong cơn mưa tuyết, em ở trong cảnh ấm áp, được người tốt cưu mang, mà em vẫn không thể ngừng nhớ về quá khứ. Những tháng ngày đau buồn ấy dường như hoá thành điểm yếu chí mạng của em, chỉ gợi lại một chút thôi liền khiến em rơi nước mắt. Em cho là mình quá yếu mềm. Nhưng bóng ma tâm lí không thể nói vượt qua liền vượt qua được. Em cảm thấy an toàn hơn khi em thu mình khép kín, khi em chỉ có một mình trong thế giới nội tâm đầy ắp ngổn ngang. Em nghĩ mình không nên mở lòng với ai khác.

Lúc trở ra, Lili đã ngủ say, bên cạnh là bình sữa đã cạn, dưới sàn vứt miếng tã đã thay được gói lại đúng cách. Em liếc nhìn thanh sữa khô dùng dở trên bàn. Định lượng nàng ấy đã lấy hoàn toàn chính xác.

– Hình như chị rất có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ?
– Ngày nào cũng lượn Kid Corner vài vòng, đại loại biết mấy việc cơ bản. – Lisa đáp, ánh mắt u mê thưởng thức dáng vẻ mới tắm xong của em. Mái tóc dài ướt rối nhẹ, da thịt ẩm ướt ửng hồng, tựa như đang toả ra tầng nhiệt lưu làm người Lisa nóng lên, viền mắt hồng hồng ướt át, đẹp đẽ yếu mềm, chọc cho người ta thương xót. Em ấy mặc trên người đầm sơ mi màu trắng nàng đưa, lộ ra một chút bắp chân mảnh khảnh, làm nổi bật mắt cá chân hồng hồng tinh xảo, móng chân cắt ngắn sạch sẽ, không sơn không mài dũa, đơn thuần cùng giản dị. Lisa cảm thấy... đẹp điên lên được!

– Ồ... – Chaeyoung gật gù. Thì ra người thông minh làm gì cũng dễ, nhìn qua liền làm được. Không giống như em, lần đầu pha sữa đã suýt làm phỏng lưỡi đứa bé sơ sinh, cũng mất rất lâu mới thành thục được việc nhỏ này.

Lisa nhìn vẻ mặt ngưỡng mộ của em, hổ thẹn thu lại tầm mắt. Có Chúa mới biết nàng đã lóng ngóng thế nào khi thay tã cho đứa bé. Chẳng qua là đang nhân lúc Chaeyoung tắm rửa, có thể lên mạng cầu cứu. May thay khả năng tiếp thu thực sự không tồi, có thể xem hướng dẫn liền làm theo được, miễn cưỡng chiều cho Lili vui vẻ.

Gần đây bảng tin mạng xã hội của nàng giống như biến thành trang của một bà mẹ bỉm sữa, lướt toàn là video bài viết về mẹ và em bé. Lisa đều xem hết, đôi khi còn tương tác thả biểu tượng cảm xúc, khiến cho đề xuất tương tự ngày càng nhiều, cơ hồ mở mạng xã hội lên sẽ liền thấy một bài viết chia sẻ kinh nghiệm nuôi con hiện ngay trên đầu thay vì tin thời sự thị trường như lúc trước. Nhờ vậy nàng xem như có chút hiểu được nuôi dưỡng trẻ nhỏ cần bao nhiêu tỉ mỉ cùng vất vả.

– Vẫn còn nóng...

Chaeyoung giật mình nhận ra nàng ấy từ bao giờ đã tiến đến trước mặt em, lại đặt tay lên trán em kiểm tra nhiệt độ. Một giây này em cảm thấy nhịp tim mình tăng lên gấp đôi. Tay nàng ấy rất mềm mại, nét mặt quan tâm chân thành cũng mềm mại. Lòng Chaeyoung giống như cọ vào bông gòn.

– Đã dùng cao dán chuyên dụng rồi, sẽ sớm hết tắc, liền hạ sốt được. Không có gì.

Chaeyoung đại loại cũng biết đến cái gì gọi là cong, cái gì gọi là thẳng. Em thì chưa nghĩ đến mặt này của mình bao giờ, chỉ biết rằng mình sẽ không yêu đương. Còn Lisa dịu dàng với phụ nữ như vậy, có khi nào chính là cong?

Mà như vậy... mình không phải trở thành đối tượng theo đuổi của nàng ấy rồi đấy chứ? Lúc trước còn cho rằng nàng có lẽ đối với ai cũng dịu dàng như vậy. Hiện giờ dù chưa phải làm cùng một chỗ với nàng quá lâu, nhưng đủ để em nhận ra nàng không phải đối với ai cũng nhiệt tình như thế.

Tuy là có chút rung động, nhưng Chaeyoung biết rõ mình không sẵn sàng tiếp nhận nàng ấy. Chi bằng tránh xa nàng một chút, vạch rõ ranh giới ngay từ đầu. Nàng tốt như vậy, nên ở bên một người xứng đáng, không nên đau lòng vì người như em.

– Cứng đầu thật đấy! – Nàng ấy nhíu mày lườm lườm, khoanh tay trước ngực, duy trì khoảng cách sát trước mặt em. – Em cần nghỉ ngơi, Chaeyoung, xem như là cấp trên đang giao việc cho em đi. Mau uống ly trà này. Là trà lợi sữa, bar vừa mới mang lên vẫn còn nóng. Sau đó ở yên trong này nghỉ ngơi đi. Hạ sốt liền thả em về.

Giọng điệu nàng ấy không giống đang đùa, nhưng nghe cũng giống như đang chiều chuộng. Chaeyoung hẳn là không muốn phiền phức quá mức như vậy, nhưng không biết làm sao từ chối.

Nàng ấy nhét ly trà vào tay em. Thân ly ấm ấm, hương trà khoan khoái dễ chịu xông vào khoang mũi em. Chaeyoung đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ. Vị trà chát chát lan trong cổ họng, để lại hậu vị ngọt nhẹ phảng phất nơi đầu lưỡi.

Lisa nhìn em ấy ngoan ngoãn không chống cự, gật gù hài lòng. Nàng đem khăn bông trên cổ em lấy xuống, nắm nhẹ lọn tóc ướt của em bắt đầu lau.

– A... Tôi tự làm được... – Mặt Chaeyoung chưa kịp hết đỏ lại lần nữa ngượng chín. Người chưa từng được săn sóc nâng niu như em cảm thấy loại chuyện này quả là ấu trĩ. Em có tay có chân, cũng không phải đứa bé, sao có thể để sếp của mình giúp cả lau tóc!
– Đừng nháo... Bếp trưởng Park, ở nơi này chưa có việc gì tôi muốn làm mà người khác dám cản cả.

Bàn tay lơ lửng giữa không trung của em lại thu về. Nàng ấy gọi cả chức danh của em ra, hẳn là nhắc nhở em đang ở nơi làm việc mà nàng ấy là chủ nhân.

Lực đạo sau gáy truyền đến rất mềm mại. Nàng ấy lau rất tỉ mỉ, không làm em đau dù chỉ một chút. Đầu ngón tay thi thoảng lướt qua da thịt, râm ran tê dại. Chaeyoung mờ mịt nhấp ngụm trà, tầm mắt bị hơi trà nóng phủ một làn sương mông lung.

– Tới đây một chút... Đừng đánh thức Lili...

Nàng ấy kéo em vào phòng tắm, đóng cửa lại. Không gian nhỏ hẹp bị đóng kín, Chaeyoung xấu hổ lo lắng nhịp tim khác thường của mình có khi nào bị phóng đại đến tai nàng ấy được hay không. Em nhìn tấm gương lớn trước mặt, cố thế nào cũng không khỏi cảm thấy sắc mặt ửng đỏ của mình kì lạ. Nàng ấy không phát hiện, hay là đã lờ đi?

Nói chung là Chaeyoung rất thẹn thùng!

Nàng mở máy sấy, bắt đầu sấy tóc dài của em. Chaeyoung oán giận, biết em xấu hổ còn để em đứng trước gương, giống như đang vạch trần tâm tư của em vậy. Em cúi mặt uống trà, nhắm mắt tự nói với bản thân rằng tất cả chuyện hôm nay là do Lisa không muốn nhân viên mới chiêu mộ về của mình bị bệnh nghỉ làm, chưa tạo ra lợi ích gì đã khiến bộ phận bị lỗ thôi. Hoàn toàn là lợi ích tư bản, không có tình cảm cá nhân gì cả. Em chỉ có một trái tim đầy rẫy tổn thương chắp vá, nào có dễ dàng cảm hoá người khác đến vậy.

...

Lisa lơ đễnh ngồi ở bàn đọc sách, màn hình laptop trước mặt đã vào trạng thái chờ. Ngoài ô cửa sổ, màn đêm tuyết lạnh bao trùm thành phố. Mưa tuyết làm cho giờ tan tầm tối kẹt xe. Dòng xe ùn tắc trong màn tuyết nhìn từ tầng 45 như những đốm sao nhỏ dày đặc nối đuôi nhau nhích chầm chậm trên đường. Mệt mỏi và bon chen.

Trong phòng, đứa trẻ bé bỏng nằm bên người phụ nữ nhỏ, vùi trong chăn gối ấm áp, hai gương mặt tựa như nhau an tĩnh ngủ say. Bình yên vô hạn.

Trong một khoảnh khắc, Lisa có ảo giác rằng đây là tổ ấm nhỏ của nàng. So với gia đình mơ ước của nàng trong trí tưởng tượng thì còn giống hơn!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net