Extra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sau khi quen nhau, Ngụy Chi Viễn đã kể cho Ngụy Khiêm nghe những ảo tưởng trong đầu mình. Thực ra trước đây hắn rất muốn được thử một lần, làm những việc điên rồ với anh trai mình, nhưng hiện tại, cũng chỉ coi là một loại tình thú.

Ngụy Khiêm nghe xong, ảnh mắt trở nên thâm trầm, khẽ đẩy gọng kính, "Em học ba cái thứ này ở đâu?"

Ngụy Chi Viễn giải thích: "Lúc đi du học từng nhìn thấy nhưng chưa từng thử qua, chỉ là thỉnh thoảng nhớ lại thôi."

Chỉ là mỗi ngày lặng lẽ lấy dây thừng luyện đi tập lại vài trăm lần đến thành thạo thôi.

Đối diện với anh mắt blingbling lấp lánh của Ngụy Chi Viễn, Ngụy Kiêm cười đáp: "Được, nghe có vẻ thú vị đấy."

Ngụy Chi Viễn bắt đầu bừng bừng hứng khởi chuẩn bị đạo cụ, nhưng hắn thật sự vẫn muốn dùng tay trần tét mông anh yêu của mình hơn, chỉ cần nghĩ đến việc có thể khiến anh trai khóc dưới tay mình đã khiến hắn hưng phấn không chịu được. Quả nhiên, trong người hắn vẫn luôn có một con quái vật biến thái mà.

Cuối cùng, vào một ngày cuối tuần rảnh rỗi, Ngụy Chi Viễn quyết định kéo một hòm đồ nặng trịch gì đó về nhà, kéo luôn cả Ngụy Khiêm vào trong phòng mình. Ngụy Khiêm lúc đó đang mặc tây trang, đi giày da, Ngụy Chi Viễn thầm nghĩ cởi hết đống này ra chắc cũng hết ngày mất,

Ngụy Khiêm xắn tay áo lên, uy nghiêm nhìn Ngụy Chi Viễn, trầm giọng nói, "Quỳ xuống."

Ngụy Chi Viễn còn chưa kịp phản ứng đã bị tròng lên người một cái vòng cổ, đầu gối hắn mềm nhũn quỳ rạp xuống bên chân Ngụy Khiêm. Ngụy Khiêm sờ đầu hắn, cúi xuống thưởng thức vẻ hoảng hốt trên khuôn mặt hắn:"Ngoan nào cục cưng, con chó nhỏ của ta."

Vãi! Hóa ra anh hắn muốn chơi.

Ngụy Chi Viễn còn có thể làm gì hơn được ngoài chiều theo, đây là đại ca của hắn, người yêu của hắn đó. Con chó nhỏ tức giận tiếp nhận vai diễn, "Vâng, thưa chủ nhân."

"Nghe có vẻ không tình nguyện lắm nhỉ, ta có nên trừng phạt em không?" Ngụy Khiêm vui vẻ tìm kiếm thứ gì đó trong hộp.

Ngụy Khiêm trói Ngụy Chi Viễn lại hệt như cái bánh tét, "Em từng muốn lấy dây thừng trói ta lại như thế này phải không?"

Ngụy Chi Viễn nhìn kỹ thuật nát bét của đối phương, liền chủ động xin dây trói giặc: "Hay để em làm mẫu cho ngài xem trước nhé?"

Ngụy Khiêm rút roi, quất lên ngực Ngụy Chi Viễn một cái, "Ta không cần em dạy, ta thấy thế này là đẹp rồi."

Chỗ roi hạ xuống cực kì vi diệu, dây thừng cọ sát vừa phải, khiến Ngụy Chi Viễn không nhịn được thở dốc. Điều này cũng thành công khơi dậy hứng thú của Ngụy Khiêm. Anh không ngừng thử qua hết đạo cụ này đến đạo cụ khác, trên người Ngụy Chi Viễn cũng bắt đầu xuất hiện những dấu vết khả nghi khác nhau.

Ngụy Chi Viễn bỗng nhớ về khát vọng tuổi thơ của mình, hắn nhớ hồi còn nhỏ, Ngụy Khiêm chưa bao giờ đánh hắn, hiện tại có thể nhân cơ hội này, trải nghiệm thử cảm giác bị người khác quản giáo. Sau khi bị Ngụy Khiêm đánh vài cái vào lòng bàn tay, Ngụy Chi Viễn mở miệng cầu xin, "Anh,.. Chủ nhận, xin ngài,.. khụ khụ, xin ngài dùng tay... đánh vào sau..."

"Cái gì?" Ngụy Khiêm cau mày, "Nói rõ ràng lên."

"Xin chủ nhân dùng tay đánh vào mông chó của em."

Lời vừa nói ra, Ngụy Chi Viễn chưa kịp ngượng ngừng, mặt Ngụy Khiêm đã đỏ như trái cà chua.

Anh đẩy kính mắt, bình tâm lại một lúc lâu rổi mới khô khốc đáp lại, "À, được, vậy thì em nằm sấp xuống cho ta."

Ngụy Chi Viễn phát hiện, thì ra bị đánh cũng rất kích thích và thỏa mãn, còn chưa đã ghiền đã nghe Ngụy Khiêm nói, "Vậy thôi... đau tay quá."

"Cho nên lần tới, để em làm nhé." Một con chó thích tự tìm đường chết toe toét quay lại cười nói với anh trai mình.

Ngụy Khiêm nhìn chằm chằm cái mông đỏ rực trước mặt, mắt kính chớt lóe lên một tia sáng nguy hiểm, anh cười khúc khích hai tiếng, sau đó là hàng loạt tiếng bôm bốp vang vọng trong gian phòng nhỏ.

END

.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC