Bài thơ: VĨNH BIỆT EM, MÈO CON! (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em chết đi khi mắt buồn vẫn mở;
Cả người em mềm nhũn, cổ vẹo nghiêng;
Long lanh dâng từ trong đôi mắt ngoan hiền,
Như muốn nói lên vạn lời đau đớn.

Em chết đi chỉ trong một tích tắc
Tôi ước gì mình kịp cứu được em!
Nhưng ôi thôi tôi đã muộn mất rồi!
Nên chấp nhận mình gục đầu câm nín.

Tôi không tin là em đã ra đi,
Khi trước đó em vẫn còn chạy nhảy
Đắng cay thay trong đôi phút không nhìn,
Khi quay lại em suốt đời ngủ yên.

Bánh xe tử thần cán qua người em,
Tôi đau đớn hệt như lòng em đó
Căm phẫn ai có đôi mắt như mù,
Tay cầm lái mà như người ngủ say!

Vì như vậy tôi êm đềm đặt xuống,
Khi nỗi buồn vẫn chưa thể xin buông
Do mắt tôi tựa như còn mong muốn,
Mong muốn rằng em vẫn sống ngay đây.

Qua sớm mai chủ nhà em nhìn thấy,
Một kiếp mèo coi như đã xong xuôi
Nếu kiếp sau em vẫn là như thế,
Xin ông Trời cho em sống lâu hơn!

Có còn chi, có còn chi mèo con!
Tôi nhớ mãi người em và đôi mắt
Nhiều đêm sau và nhiều đêm sau nữa,
Tôi vẫn còn lệ ướt nhỏ như mưa.

Em chết đi mà đôi mắt buồn chưa!
Tôi thoáng nghĩ điều mà em muốn nói
Có phải em muốn nói lời trăng trối?
"Hãy bế em lần cuối đi, trước khi...!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net