Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"A Bảo, ngươi ăn trái cây kia là có dạng gì? Tiểu Bối chỉ có thể mang ta đến nơi đây, chuyện khác đều nói không rõ, sư phó hiện tại cũng không thể khẳng định là trái của cây này khiến ngươi cùng Tiểu Bối có thai."

Tiểu Bảo nhớ rõ ràng, ngày trước sau khi nói cho các ca ca nghe, cậu liền chặt chẽ nhớ kỹ, tính toán trở lại Đào nguyên liền nói cho sư phó. Hiện tại sư phó vừa hỏi như vậy, cậu đem chính mình lúc ăn khỏa trái cây kia, trái cây có dạng gì, vị của nó như thế nào, toàn bộ đều nói cho sư phó.

Phàm Cốt vừa nghe vừa vuốt râu, đợi đến khi Tiểu Bảo nói xong, hắn đầy mặt suy nghĩ sâu xa nói: "Nơi này là Tiểu Bối cùng Đại Dũng phát hiện. Tiểu Bối nói nó chỉ tìm đến hai khỏa trái cây, mọc ở trên nhọn cây, sư phó là nhìn không tới, cũng chỉ có nó có thể đi lên, Đại Dũng cũng không thể đi lên, nói rất cao. Tiểu Bối kia bình thường là ngốc chút, bất quá có đôi khi lại có sự linh mẫn đặc hữu của hầu tử. Nó bắt đầu không thoải mái là lúc sư thúc ngươi uy nó ăn cá nướng, nó thế nhưng phun ra, ta liền cấp nó kiểm tra, không nghĩ tới nó thế nhưng có thai, làm sư phó cùng sư thúc sợ hãi."

"Vật nhỏ này cũng biết chính mình là có thai, vừa khóc vừa gọi, còn đem ta với sư thúc ngươi đưa đến nơi này, giống như biết chính mình là ăn trái trên cây này sau đó có thai. Ta biết ngày thường nó tìm đến thứ tốt gì đều sẽ trước đưa cho ngươi, ta liền hỏi nó có cho ngươi nếm qua không, nó liền gật đầu, lúc ấy sư phó liền cảm giác tim đều ngừng đập. Tiểu Bối này chỉ là ngốc hầu tử, thật sự cái gì cũng đều dám ăn bậy! Đại Dũng biết nó ăn khỏa trái cây, Đại Dũng lại nói cho ta biết, ta liền nhanh chóng kêu A Đột đi tìm các ngươi. Tiểu Bối nói trên cây này mọc hai khỏa trái cây, nó ăn sau ngươi, sư phó liền tính toán hai khỏa trái cây này không phải cùng nhau kết quả. A Bảo, tuy rằng Tiểu Bối nói nó là ăn trái trên cái cây này mới có thai, nhưng sư phó vẫn không dám khẳng định, ngươi ngày thường nếu có một điểm không thoải mái đều phải nhanh chóng cùng sư phó nói."

Tiểu Bảo gật đầu, cắn môi nhìn cái cây cao ngất trời mây, mắt lộ ra lo lắng.

"A Bảo?"

Tiểu Bảo nhìn về phía sư phó :"Sư phó...... Trái cây, sẽ còn có sao? Ta muốn, sinh oa nhi, cấp các ca ca, sinh mười oa nhi."

Phàm Cốt đầu tiên là sửng sốt, sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hung hăng xoa xoa đầu tiểu đồ nhi: "Sinh mười! Ngươi nghĩ chính mình là mẫu trư (heo mẹ) sao! Sinh cho bọn họ hai hài tử cũng đã là tiện nghi bọn họ!"

Tiểu Bảo xấu hổ lộ ra lúm đồng tiền: "Mười , sinh mười , một ca ca, hai. Sư phó, các ca ca thích, oa nhi, ta cũng thích."

"Ngốc đồ nhi!"

Phàm Cốt ngoài miệng mắng, trong lòng lại là cảm động tâm tình tiểu đồ nhi đối với bốn người kia. Trước không nói, Nhiếp Chính cùng A Mao đã lớn tuổi, hai người một thì thê nhi chết thảm, một thì thân thế bất hạnh, nếu có thể có hài tử mang huyết mạch của chính mình, đời này liền thật sự là không uổng.

Bất quá Phàm Cốt vẫn là nói: "Chuyện sinh hài tử cũng không phải gà mái đẻ trứng, muốn sinh bao nhiêu liền sinh bấy nhiêu. Còn có, sau khi ăn trái cây này có phải hay không có thể vẫn còn sinh được nữa, hay là ăn một lần sinh một lần, chúng ta ai cũng không biết. Ngươi a trước đừng nghĩ mười hay không mười, đem hai hài tử trong bụng này bình an sinh ra rồi lại nói!"

Tiểu Bảo lại lộ ra lo lắng vừa rồi, sờ sờ bụng, cúi đầu nói: "Nếu không ăn, thì tốt biết bao......"

Phàm Cốt mắt hướng lên trời trợn trắng, dùng lực đem tiểu đồ nhi ôm vào trong ngực, ở trong lòng nói cho chính mình tuyệt đối không thể đem những lời này của tiểu đồ nhi nói cho bốn tên gia hỏa kia, bằng không bọn họ còn không vui ngất trời. Thời điểm nào đó, Phàm Cốt vẫn sẽ ở trong lòng bất bình.

Sư đồ hai người tại đây nghiên cứu cái cây nửa ngày, Phàm Cốt vốn muốn mang một nhánh cây trở về xem có thể hay không làm thuốc, nhưng cây này không có cành, không thể đem cây chặt đứt đi? Tiểu Bảo còn trông cậy vào cây này lại kết thêm một ít trái cây a. Trừ khi leo đến ngọn cây lấy, nhưng trừ Tiểu Bối không ai có năng lực này, Tiểu Bối lại không thoải mái, Phàm Cốt cuối cùng chỉ có thể lực bất tòng tâm. Đợi đến lúc Tiểu Bối bình an sinh hạ, lại nghĩ biện pháp khiến Tiểu Bối leo lên ngọn cây lấy một cành đi.

Quay đầu nhìn vài lần, Tiểu Bảo có điểm thất vọng cùng sư phó rời đi, một thân cây cao như vậy, như thế nào cũng chỉ có hai khỏa trái cây a? Nếu trái cây nhiều một chút, cậu có thể một hơi cấp các ca ca sinh mười oa nhi, mà không cần lo lắng sinh hạ thai này về sau liền vô pháp lại cấp các ca ca sinh oa nhi. Tiểu Bảo vạn phần chờ đợi trái cây này chỉ cần ăn một lần liền có thai. Sờ sờ bụng, Tiểu Bảo rất muốn biết hai oa nhi trong bụng là của vị ca ca nào.

Phàm Cốt nhìn Tiểu Bảo trên mặt chờ đợi, hiếu kì hỏi: "A Bảo a, ngươi trong bụng có hai oa nhi, ngươi muốn bọn họ là của ai? Hoặc là ngươi cảm giác bọn họ là của ai?"

Tâm trí Tiểu Bảo có lẽ tại phương diện nào đó vẫn là hài tử, nhưng cậu tuyệt đối đã chuẩn bị tốt việc làm "nương". Nghe sư phó vừa hỏi như vậy, Tiểu Bảo nghĩ nghĩ nói: "Ta hi vọng là, Quỷ ca ca cùng, Đại ca ca."

"Vì sao?" Phàm Cốt sửng sốt, suy nghĩ của tiểu đồ nhi thế nhưng cùng hắn bất mưu nhi hợp (trùng hợp ngẫu nhiên).

Quả nhiên, Phàm Cốt liền nghe Tiểu Bảo khổ sở trả lời: "Quỷ ca ca, hài tử mất...... Đại ca ca, lớn tuổi nhất...... Ta muốn trước cấp, Quỷ ca ca cùng Đại, ca ca sinh, lại cấp Mỹ nhân ca, ca và Hảo ca ca, sinh." Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn sư phó: "Sư phó, có oa nhi, các ca ca liền, sẽ không lại khó chịu, đi?"

Phàm Cốt trong mắt là cảm động, sờ sờ đầu tiểu đồ nhi, hắn nói: "Đừng nói có oa nhi, bọn họ liền không khó chịu, chỉ cần bọn họ có ngươi, bọn họ liền không khổ sở. A Bảo, ngươi đối với bọn họ là quan trọng nhất, ngươi cần phải nhớ kỹ. Bọn họ có thể không có oa nhi, nhưng tuyệt đối không thể không có ngươi. Sư phó thấy rất rõ ràng. A Bảo, bọn họ bốn người đều xưng là võ công cái thế, nhưng đối với ngươi, bọn họ lại là lo được lo mất. Vô Nguyệt nhỏ nhất so với ngươi lớn hơn tám tuổi, càng đừng nói A Mao cùng Nhiếp Chính, tuổi bọn họ đều có thể làm cha của ngươi."

"A Bảo, nếu ngươi ở bên ngoài, không biết có bao nhiêu người sẽ muốn cướp ngươi, ngươi tuy rằng đã cùng bọn họ thành thân, nhưng ra đến bên ngoài, ta đoán bọn họ khẳng định sẽ bởi vì người khác đối với ngươi chú ý mà ghen. Còn ngươi, lại rất thiện lương và đơn thuần, sẽ không cự tuyệt người khác, nếu ngươi trong lúc vô ý đối với ai hảo, hoặc gọi ai là ca ca, mấy người bọn họ khẳng định càng khó chịu. Sư phó biết ngươi trong lòng chỉ có bọn họ, nhưng bọn hắn trước mặt ngươi chính là có cảm giác không xứng với ngươi, thời gian dài tóm lại là không tốt, huống chi sau khi sinh hài tử, các ngươi còn muốn đi ra ngoài tiếp tục tìm nương ngươi. A Bảo, ngươi thực thông minh, nhưng đối với việc tình yêu nam nữ lại rất là đơn thuần, ngươi muốn học làm cho bọn họ biết tâm ý của ngươi đối với bọn họ. A Bảo, sư phó hỏi ngươi một câu, ngươi yêu bọn hắn sao?"

Yêu? Tiểu Bảo chớp chớp mắt: "Ta, không ly khai, ca ca." Cậu không quá minh bạch sư phó nói yêu là ý tứ gì: "Nương trước kia thường nói nàng yêu ta."

Phàm Cốt lắc lắc đầu, liên tưởng đến một số chuyện cũ, hắn lấy giọng điệu người từng trải nói: "Sư phó trước kia chính là quá trì độn, không có phát hiện chính mình là yêu sư thúc ngươi, cho nên mới dẫn đến vài tai họa sau này. Nếu sư phó ngay từ đầu liền rõ ràng chính mình đối với sư thúc ngươi có cảm tình, cũng sẽ không phát sinh vài chuyện sau này, sư phó cùng sư thúc ngươi cũng sẽ không chia lìa bốn mươi năm. Ngươi so với sư phó tốt hơn, bởi vì các ngươi đã thành thân. Nhưng con người có đôi khi quái lạ như vậy, không nghe đến ba chữ kia chỉ sợ trong lòng biết là ngươi yêu bọn họ, bọn họ cũng không yên lòng. A Bảo, ngươi muốn học lý giải cái gì là yêu. Không phải tình yêu đối với người cùng huyết thống, mà là một loại tình yêu sẽ làm người ta mặt đỏ tim đập, sẽ làm ngươi tưởng niệm tình yêu. Không riêng gì ngươi, bốn người bọn họ chỉ sợ cũng không chân chính rõ ràng tình cảm phu thê là gì. Bất quá sư phó cảm giác bọn họ đã có suy nghĩ này, chính là ngươi vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê." (Cú: Này mà sư thúc nghe được chắc hạnh phúc chết ngất :v)

"Sư phó, ngài dạy ta." Tiểu Bảo nóng nảy, cậu không hiểu cái gì là yêu, vì sao sẽ làm các ca ca lo được lo mất?

Phàm Cốt nét mặt già nua có điểm hồng, nếu không phải Tiểu Bảo có hài tử, hắn còn do dự muốn hay không cùng Tiểu Bảo nói những lời này đâu. Khụ hai tiếng che giấu xấu hổ, Phàm Cốt nói: "Tình cảm phu thê này, sư phó cũng rất mơ hồ. Sư phó biết ngươi khẳng định là yêu bọn họ, chỉ là chính ngươi còn chưa cân nhắc ra loại tư vị tình yêu này là như thế nào. Chờ ngươi ngày nào đó nhìn đến bốn người bọn họ, tâm can liền đập loạn, nhìn đến bốn người bọn họ liền muốn cùng bọn họ thân cận, nhìn đến bốn người bọn họ đối với người khác cười, cùng người khác thân cận ngươi liền không thoải mái liền muốn khóc, nghe được có người nói thích bọn họ ngươi liền khó chịu, kia liền thuyết minh ngươi đã yêu bọn họ. Đến lúc đó ngươi nhớ rõ nhất định phải cùng bọn họ nói, như vậy các ngươi cảm tình mới có thể càng sâu. Đương nhiên, ở bên trong Đào nguyên sẽ không xuất hiện hai loại tình huống mà sư phó nói. Loại sự tình này cũng không cần sốt ruột, ngươi trước hảo hảo dưỡng thai. Sư phó ý tứ là đợi đến thời điểm ngươi đi tìm nương ngươi, ngươi không ngại nghĩ nhiều một chút, xem nhiều, cân nhắc nhiều, coi như là một sự rèn luyện đi."

Tiểu Bảo cái hiểu cái không chậm rãi gật gật đầu. Nhìn đến các ca ca tim liền loạn đập? Tiểu Bảo buồn rầu phát hiện chính mình giống như không có. Bất quá thời điểm cùng ca ca song tu, cậu tim đập đặc biệt lợi hại. Buông mi nhìn đến bụng chính mình gồ lên cao cao, Tiểu Bảo hạ quyết định, cậu nhất định phải làm rõ tình cảm phu thê là cái gì, đợi làm rõ cậu liền nói cho các ca ca, như vậy, như vậy các ca ca càng không rời cậu đi.

Tiểu Bảo là uể oải, nhưng cậu cũng không nổi giận. Cậu có oa nhi của các ca ca, đây là trọng yếu nhất, kế tiếp cậu cũng chậm rãi đi tìm hiểu tình yêu là cái gì.

Nếu là lúc trước, Phàm Cốt là tuyệt đối sẽ không theo tiểu đồ nhi nói loại lời này. Chẳng qua khi nhóm đồ nhi hơn một tháng đều không ở đây, Phàm Cốt cùng Phương Du sớm chiều ở chung, không có người quấy rầy, cảm tình giữa hai người nhanh chóng phát triển, cũng mới tĩnh tâm cẩn thận suy xét sự tình giữa hắn cùng Phương Du, Phàm Cốt cũng mới tỉnh ngộ thực ra mấy mươi năm trước, Phương Du đã ở trong lòng hắn cắm rễ, bằng không hắn sẽ không ở Phàm cốc cấp Phương Du lưu một khối mộ, sẽ không dễ dàng tha thứ Phương Du sau nhìn thấy y, lại càng sẽ không khiến Phương Du lại một lần nữa đem hắn đặt ở dưới thân. Nhưng mặc kệ ảo não như thế nào, bốn mươi năm chia lìa đều không có khả năng tìm lại.

Phàm Cốt nghĩ tới tiểu đồ nhi của chính mình, nghĩ đến tiểu đồ nhi cùng bốn người kia là trước song tu rồi mới thành thân, không phải bởi vì yêu nhau mới cùng một chỗ. Tuy nói sau này có một lần hắn cùng Phương Du cố ý an bài chuyện kén rể, song này bất quá là khiến bốn người minh bạch bọn họ căn bản không muốn buông tay Tiểu Bảo, nhưng Tiểu Bảo đối với tình yêu như cũ vẫn là mờ mịt vô tri, bốn người kia đối với Tiểu Bảo cảm tình cũng hỗn loạn quá nhiều. Bọn họ ở bên trong Đào nguyên là không có gì, chỉ khi nào ra Đào nguyên, cũng rất có khả năng xuất hiện các loại hiểu lầm, đây là điều hắn không muốn nhìn đến. Nhiếp Chính, A Mao, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch dù sao cũng là người trưởng thành, mặc kệ thế nào bọn họ đều không có khả năng rời đi Tiểu Bảo. Tiểu Bảo cũng sẽ không dễ dàng rời đi bọn họ, nhưng hiểu cảm tình lẫn nhau vẫn tốt hơn đi? Phàm Cốt vẫn là hi vọng nhìn đến năm người bọn họ chân chính tương thân tương ái, không phải bởi vì song tu, không phải bởi vì trách nhiệm.

Tiểu Bảo tự nhiên không rõ sư phó lương khổ dụng tâm, bất quá cậu nếu quyết định muốn hiểu được tình yêu là cái gì liền nhất định sẽ cố gắng làm được. Nắm tay sư phó đi, tâm trạng của Tiểu Bảo cùng lúc trước rất là bất đồng. Nguyên lai, không phải cùng các ca ca thành thân là đủ rồi! Nguyên lai, không phải có oa nhi của các ca ca là đủ rồi. Làm thê tử của ca ca, cậu còn phải học rất nhiều. Tình cảm phu thê...... Tiểu Bảo tim đập nhanh hai nhịp, kia nhất định là một loại tình cảm rất đẹp rất đẹp, so với các ca ca yêu thương còn muốn làm cậu hạnh phúc hơn đi.

Trên bãi đất trống bên hồ, làm hảo ngư, tể hảo dương, tẩy hảo đồ ăn, cắt hảo thịt, vo hảo gạo, bốn nam nhân không ngừng hướng trong rừng nhìn quanh, nghĩ sư phó đem Tiểu Bảo đưa đến nơi nào đi. Tiểu Bảo là mang thai a! Này vạn nhất mệt chết thì làm sao? Lúc bốn người nhón chân trông ngóng, rốt cuộc, bọn họ mắt thấy được Tiểu Bảo và sư phó cùng nhau từ trong rừng đi ra, bốn người cơ hồ là đồng thời phi thân mà đi.

Tiểu Bảo cũng thấy được bốn vị ca ca, cậu buông tay sư phó, hướng tới các ca ca, xòe ra hai tay. Tình yêu, tình yêu...... Ca ca, ta muốn biết cái gì là tình yêu.

"Bảo !"

"Bảo Bảo."

"Bảo Bối."

"......"

Thân thể rơi vào ôm ấp của bốn vị ca ca, Tiểu Bảo mặt đỏ để ca ca ôm lấy cậu. Phàm Cốt hướng bốn đồ đệ không tiền đồ phất phất tay, nhìn bọn họ như đối đãi trân bảo đem tiểu đồ nhi mang đi, Phàm Cốt đứng tại chỗ vừa lòng vuốt râu. Không sai không sai. Có lẽ không bao lâu, tiểu đồ nhi liền sẽ biết cái gì là tình yêu .

"Sư huynh, như thế nào đi lâu như vậy?" Một người đi tới rất tự nhiên cầm tay Phàm Cốt.

Phàm Cốt không có bỏ tay hắn ra, nói: "Mang A Bảo nhìn xem cái cây đó. Đi bờ sông ngồi đi. Ai, già rồi, đi một đoạn đường như vậy liền cảm giác mệt mỏi."

Phương Du lập tức nói: "Sư huynh mới sẽ không lão. Là A Bảo trở lại ngươi trong lòng cao hứng, lo lắng liền nổi lên. Về phòng đi thôi, ta cấp ngươi nhu nhu ấn ấn."

Phàm Cốt trừng mắt nhìn Phương Du liếc nhìn, nét mặt già nua có điểm hồng: "Ban ngày ban mặt nghĩ gì đâu! Đi bờ sông!"

Phương Du thực ủy khuất: "Ta không có ý tứ khác." Sau đó hắn thấp giọng lẩm bẩm: "Lại nói, trời cũng sắp tối."

"Ngươi còn nói!"

"Ta không nói, ta không nói, ta cùng ngươi đi bên hồ ngồi."

Phương Du trên mặt là ủy khuất, trong lòng lại ngọt tư tư. Sư huynh hiện tại rốt cuộc sẽ không bỏ tay hắn ra. Chính là thời điểm trên giường vẫn là có điểm ngại ngùng. Ha ha, bất quá hắn đã thực thỏa mãn.

Nhìn Phương Du kia đầy mặt cười ngây ngô, Phàm Cốt cũng nhịn không được cười, ngốc tử này.

¶¶¶¶¶

Về tới Đào nguyên, Tiểu Bảo liền không có ngủ cả ngày. Thời gian ngủ tuy rằng so với lúc trước vẫn là nhiều hơn một ít, nhưng tinh thần lại rất không sai biệt. Dưới sự "giáo huấn" của Phàm Cốt cùng Tiểu Bảo kiên trì, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt, A Mao cùng Diệp Địch cũng không cấm Tiểu Bảo làm việc, bất quá không cho Tiểu Bảo lại giống lúc trước bận rộn từ sớm đến muộn như vậy. Điểm ấy Tiểu Bảo thực nghe lời, cậu sẽ không để chính mình mệt mỏi.

Mọi chuyện lại bình thường, đương nhiên vẫn là có một chút bất đồng. Lúc trước, số lần Tiểu Bảo làm điểm tâm tương đối nhiều, Nhiếp Chính bọn họ mỗi ngày đều phải luyện công, rất vất vả. Hiện tại Tiểu Bảo buổi sáng dậy không nổi, là bốn người làm điểm tâm, đợi đến khi điểm tâm làm tốt, bọn họ mới có thể kêu Tiểu Bảo rời giường. Ăn cơm xong, vẫn là bốn người thu thập hảo, sau đó mới đi luyện công. Tiểu Bảo đâu, liền ở trong nhà uy gà vịt ngỗng, sửa sang lại đất trồng rau cùng dược viên, chuẩn bị cơm trưa.

Giữa trưa ăn cơm, vẫn là bốn người thu thập, sau đó bốn người sẽ cùng Tiểu Bảo ngủ một buổi trưa, Tiểu Bảo sẽ ngủ hơn một canh giờ, bốn người nhiều nhất ngủ nửa canh giờ liền lại đi luyện công. Tiểu Bảo tỉnh ngủ liền đem đồ ăn buối tối đều chuẩn bị tốt, lúc này bốn người cũng luyện công trở lại, liền chuẩn bị cơm chiều. Cơm nước xong toàn bộ thu thập hảo, bốn người liền cùng Tiểu Bảo đi tản bộ. Đây là thời khắc Tiểu Bảo mỗi ngày chờ mong nhất, cũng là thời điểm bốn người hạnh phúc nhất trong ngày. Cùng tiểu thê tử của bọn họ tản bộ, sờ sờ hài tử còn chưa sinh ra, cùng bọn nhỏ trò chuyện, giảng một ít sự tình chọc Tiểu Bảo cười, đây là sinh hoạt bọn họ mơ tưởng đã lâu a.

Tiểu Bảo trong cơ thể có dưỡng công, lúc trước nếu thời gian dài không song tu thân mình cậu liền sẽ đau. Sau khi phát hiện Tiểu Bảo có thai, bốn người sợ lộng thương cậu liền không cùng Tiểu Bảo song tu qua. Nếu là người thường, Phàm Cốt khẳng định sẽ không để bọn họ cùng Tiểu Bảo làm chuyện phòng the, nhưng dưỡng công của Tiểu Bảo lại làm hắn không thể yên tâm. Vạn nhất bởi vì không có song tu mà phát tác thì phải làm sao? Kia cũng không chỉ làm bị thương Tiểu Bảo. Trái lo phải nghĩ, suy trước tính sau, Phàm Cốt đem năm người kêu đến cùng bọn họ nói ra băn khoăn, sau đó khiến bốn người vẫn là khôi phục cùng Tiểu Bảo song tu.

Phía trước, sau khi bốn người thay phiên song tu thì sẽ có ngày cùng nhau cùng Tiểu Bảo hoan ái, lúc này liền phải miễn. Bốn người thay phiên cùng Tiểu Bảo song tu, nghỉ ngơi hai ngày sau lại thay phiên. Phàm Cốt suy nghĩ dưỡng công của Tiểu Bảo hẳn là cũng có thể bảo hộ thai nhi trong bụng cậu, có lẽ đối với hài tử còn có ưu việt, bất quá Phàm Cốt cũng muốn một bên nghiên cứu một bên đối với Tiểu Bảo đưa ra phương án dưỡng thai tốt nhất.

Nghe sư phó mà nói, nguyên bản không tính toán cùng Tiểu Bảo song tu trước khi cậu sinh thì bốn người cũng đồng ý, bọn họ cũng sợ thời điểm Tiểu Bảo đau thương đến chính cậu cùng hài tử.

¶¶¶¶¶

Người thứ nhất song tu là Nhiếp Chính, Phàm Cốt muốn lý giải một ít tình huống, cho nên trời còn chưa tối hắn để cho Nhiếp Chính đi trước cùng Tiểu Bảo song tu. Vốn cho rằng các ca ca sẽ không lại cùng mình song tu, Tiểu Bảo sau khi nghe sư phó nói vẫn là muốn tiếp tục song tu , nhưng cậu không lý do có chút xấu hổ. Cậu hiện tại bụng lớn, khó coi, không biết các ca ca có hay không sẽ ghét bỏ cậu.

Nằm ở trên giường, đã cởi trống trơn, Tiểu Bảo ngượng ngùng nằm ở trong ổ chăn chờ Quỷ ca ca. Không lâu sau, Nhiếp Chính vào tới. Nhìn đến bả vai Tiểu Bảo lộ ngoài chăn đã trần trụi, hắn cười ôn nhu. Đi đến bên giường, trước khom người bên miệng Tiểu Bảo hôn một cái, Nhiếp Chính lúc này mới thoát y phục.

Nhìn đến quần áo trên người Quỷ ca ca từng kiện cởi xuống, Tiểu Bảo tim chợt đập nhanh hơn. Bên tai đột nhiên vang lên từng lời sư phó nói...... Nhìn đến bốn ca ca người liền tim đập loạn nhịp, nhìn đến bốn ca ca liền muốn cùng bọn họ thân cận...... Đập loạn...... Thân cận...... Như thế nhớ lại, Tiểu Bảo tim đập thế nhưng lợi hại hơn.

Yêu sao? Cậu yêu ca ca sao? Lúc này là tình cảm phu thê mà sư phó nói sao? Còn có, còn có...... Nếu các ca ca có thê tử khác, nếu các ca ca không đối với cậu hảo, đối với người khác hảo...... Tiểu Bảo chỉ cảm thấy tâm hảo đau, đau quá.

"Bảo?" Nhìn đến Tiểu Bảo nguyên bản còn xấu hổ, huyết sắc trên mặt đột nhiên lui đi, trong mắt còn có thủy quang. Nguyên bản dục vọng tăng vọt, Nhiếp Chính nháy mắt bình ổn xuống dưới.

"Ca ca, thân." Tiểu Bảo vươn ra hai tay ôm lấy Quỷ ca ca.

Nhiếp Chính tại ngoài miệng cậu hôn hôn, hỏi: "Bảo, làm sao? Như thế nào đột nhiên liền khổ sở? Có phải hay không bụng không thoải mái?" Nhiếp Chính nhanh chóng đem bàn tay tiến vào ổ chăn sờ bụng Tiểu Bảo. Bụng lại lớn một ít, so với lúc trước còn cứng rắn một ít.

"Không có, không có." Tiểu Bảo cắn cắn miệng, ôm lấy cổ Quỷ ca ca, ở bên tai Quỷ ca ca thấp giọng khẩn cầu,"Quỷ ca ca...... Không cần có thê tử, khác, được hay không? Chỉ có, chỉ có một mình Tiểu Bảo......"

Nhiếp Chính hai mắt vì sửng sốt mà hơi hơi mở to. Bảo của cậu, vừa rồi, nói gì đó?

"Quỷ ca ca...... Có thể, có thể đừng có, thê tử khác sao? Chỉ có, chỉ có một mình Tiểu Bảo. Quỷ ca ca, Quỷ ca ca...... Chỉ đối, chỉ đối với Tiểu Bảo, một người, một người hảo......"

Nói ra những lời này, Tiểu Bảo lại rất khinh thường chính mình. Cậu như thế nào có thể ích kỷ như vậy, như thế nào có thể để ca ca chỉ có cậu là thê tử? Diêm la vương trừ nương bên ngoài còn có ba thê tử. Cậu biết đến, biết đến, người bên ngoài, đều có nhiều thê tử. Nghĩ như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net