Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cú quay lại rồi. Xin lỗi mn nhiều để bù lại hôm nay Cú đăng 3 chương làm quà xin lỗi mn nha :3

.

.

.

Vào truyện thôi, chúc mn đọc truyện vui vẻ. Cú đi đây :3

.

.

.

.

.

Buổi tối ăn cơm xong, Nhiếp Chính liền cùng Lam Vô Nguyệt, A Mao đi nhà gỗ của A Mao, Diệp Địch một người cấp Tiểu Bảo lau mình, thượng dược. Thời điểm cấp Tiểu Bảo thượng dược, Diệp Địch miệng mím chặt. Miệng vết thương ở hạ thân Tiểu Bảo thoạt nhìn rất đáng sợ, còn mang theo máu đỏ thẫm. Diệp Địch mỗi một lần xem liền sẽ nghĩ đến thống khổ khi Tiểu Bảo sinh sản đêm đó. Thực ra Tiểu Bảo một chút cũng đều không muốn các ca ca cấp cậu thượng dược, bởi vì thượng dược xong ca ca sẽ khổ sở. Cậu không đau, không đau.

Đợi Diệp Địch làm xong toàn bộ sự tình, Tiểu Bảo hướng trong giường xê dịch: "Hảo ca ca......"

Diệp Địch thoát xiêm y lên giường. Vì tránh cho Tiểu Bảo thụ phong, bốn người tạm thời đều không cùng Tiểu Bảo ngủ chung một chăn. Diệp Địch chui vào trong ổ chăn chính mình, sau đó cách chăn ôm Tiểu Bảo, tại ngoài miệng Tiểu Bảo tràn ngập đau lòng hôn một cái, lại cấp Tiểu Bảo dịch hảo chăn. Tiểu Bảo mặt hướng Hảo ca ca, cố gắng gần sát ôm ấp của Hảo ca ca, trên mặt đã không còn tái nhợt do ngày đó sinh sản, hồng nhuận không ít.

"Bảo Bảo...... Ngủ đi."

Vỗ nhẹ Tiểu Bảo, Diệp Địch trên trán cậu lại hôn một cái. Tiểu Bảo cọ cọ cằm Hảo ca ca: "Hảo ca ca...... Ta không đau."

Diệp Địch hầu kết giật giật, hô hấp lập tức trầm trọng.

"Hảo ca ca, thật sự, không đau." Trong lòng biết Hảo ca ca là làm sao, Tiểu Bảo lại cọ cọ. Các ca ca đau cậu, cậu biết đến, cậu không có nói sai, thật sự không đau.

Diệp Địch ôm sát Tiểu Bảo, thanh âm nghẹn ngào: "Như thế nào có thể không đau, như thế nào có thể......" Ngày đó sợ hãi tựa hồ lúc này mới phát tiết ra, Diệp Địch run rẩy hôn Tiểu Bảo: "Bảo Bảo, chúng ta có hai oa nhi là đủ rồi, đủ, Bảo Bảo không sinh nữa được không? Bảo Bảo, Gia Sinh cùng Tuấn Sinh cũng là Hảo ca ca hài tử, Bảo Bảo không cần lại sinh được không?" Hắn không thể lại chịu đựng thêm một lần Bảo Bảo vì sinh sản mà thống khổ.

Tiểu Bảo cắn miệng, cậu thật sự không đau. Cậu muốn cấp các ca ca sinh hài tử. Gia Sinh cùng Tuấn Sinh là hài tử của các ca ca, nhưng Gia Sinh cùng Tuấn Sinh phụ thân huyết mạch lại là Đại ca ca cùng Quỷ ca ca. Cậu còn muốn cấp Hảo ca ca và Mỹ nhân ca ca sinh hài tử.

Tiểu Bảo từ trong lòng Hảo ca ca ngẩng đầu lên, lọt vào trong tầm mắt là Hảo ca ca tiều tụy, mặt rõ ràng là đau lòng, mang theo vài phần thống khổ. Tiểu Bảo tâm đau đớn. Cậu cấp các ca ca sinh hài tử là muốn để các ca ca cao hứng, chứ không phải, để các ca ca đau lòng cậu như vậy, lo lắng cậu như vậy. Nhưng là cậu lại không thể đáp ứng Hảo ca ca, cậu muốn sinh, muốn sinh. Cách mục tiêu còn có tám oa nhi lận.

"Bảo Bảo...... Đáp ứng Hảo ca ca được không?"

Tiểu Bảo không mở miệng được.

Diệp Địch khẽ hôn mặt Tiểu Bảo, năn nỉ: "Bảo Bảo, đáp ứng Hảo ca ca, đáp ứng Hảo ca ca."

"Hảo ca ca......" Tiểu Bảo lại cọ cọ: "Không đau, đã, không đau. Hảo ca ca, sờ sờ, sờ sờ ta......" Diệp Địch lập tức thò tay vào ổ chăn Tiểu Bảo, thò vào trong quần áo Tiểu Bảo, vuốt ve thân thể mềm mại, tay sờ đến eo Tiểu Bảo quấn vải kia, Diệp Địch tâm lại một lần nữa sinh đau.

Tay ca ca ở trên người sờ thật thoải mái, Tiểu Bảo khóe miệng lúm đồng tiền hơi hơi hiện ra, từ trong ổ chăn rút tay ra mò lên Hảo ca ca mặt gầy, cậu chủ động ở bên miệng hôn Hảo ca ca một cái.

"Hảo ca ca...... Không đau ...... Thật sự, không đau ......" Bàn tay tại trên cằm Hảo ca ca mọc đầy râu vuốt nhẹ, Tiểu Bảo trong sự vuốt ve, lầm bầm lẩm bẩm: "Ta muốn sinh, ta muốn cấp ca ca, sinh oa nhi...... Ta thích, ca ca...... Thích Hảo ca ca...... Thích Đại ca ca...... Thích Mỹ nhân, ca ca...... Thích Quỷ ca ca...... Hảo ca ca, Hảo ca ca, ta thích, ta thích, ta thích ca ca......"

Diệp Địch tay đang vuốt ve chợt dừng lại, hai mắt trợn lên nhìn Tiểu Bảo. Hắn, hắn vừa rồi, nghe được cái gì?!

Tiểu Bảo ánh mắt bởi vì thoải mái mà nheo lên. Dưới sự ôn nhu thoải mái vuốt ve của Hảo ca ca, Tiểu Bảo cũng không biết chính mình dĩ nhiên động tình. Mà này phần động tình không phải là tình dục, mà là tận sâu trong đáy lòng cậu vừa mới minh bạch cái loại cảm tình đối với các ca ca này, cái loại tình cảm phu thê đến muộn này.

"Ân ngô......" Tiểu Bảo tựa thụy phi thụy, tựa tỉnh phi tỉnh, trong miệng còn đang nói: "Ta thích ca ca...... Ta thích...... Ta muốn cấp, ca ca sinh, oa nhi...... Ta là ca ca , thê tử...... Ta muốn, sinh oa nhi...... Cấp ca ca, sinh oa nhi...... Ca ca là, của ta, là, của Tiểu Bảo. Ca ca chỉ cần, Tiểu Bảo, chỉ cần Tiểu Bảo, một thê tử. Ca ca...... Ca ca......"

Diệp Địch cảm giác chính mình đang nằm mơ, hắn nghe được cái gì? Hắn nghe được cái gì?

"Ca ca...... Hảo ca ca...... Sờ sờ......"

Tiểu Bảo từ ổ chăn chính mình chui đến trong ổ chăn Hảo ca ca. Từ sau khi cùng một chỗ các ca ca, cậu mỗi ngày đều là nằm ở trong ổ chăn cùng ca ca ấm áp. Mấy ngày này ca ca tuy rằng sẽ cùng cậu, nhưng không có cùng một ổ chăn, cậu thực không thói quen. Cậu muốn ca ca, cậu đã không đau, có thể cùng ca ca cùng nhau ngủ.

Diệp Địch trên người Tiểu Bảo vuốt ve, một tay gắt gao ôm Tiểu Bảo vào trong ngực, có chút thô bạo hôn trụ miệng Tiểu Bảo cho đến khi Tiểu Bảo phát ra vài tiếng rên rỉ, hắn mới buông ra Tiểu Bảo. Kích động dị thường bên tai Tiểu Bảo kêu: "Bảo Bảo, Bảo Bảo, ngươi vừa rồi nói ngươi thích Hảo ca ca, ngươi nói ngươi thích Hảo ca ca!"

Tiểu Bảo bị Hảo ca ca hôn đến đầu óc choáng váng, vô ý thức gật đầu, thở: "Hảo ca ca...... Ta còn muốn, còn muốn......" Bảo Bảo là còn muốn, vẫn là còn muốn ca ca vuốt ve, hay là còn muốn ca ca hôn? Tiểu Bảo không có nói rõ ràng.

Diệp Địch vội vàng tại trên người Tiểu Bảo vuốt ve, năn nỉ: "Bảo Bảo, lặp lại lần nữa, nói ngươi 'Thích' Hảo ca ca, nói ngươi, nói ngươi, nói ngươi 'Yêu' Hảo ca ca."

Tuy rằng Tiểu Bảo đã "gả cho người", nhưng mặc kệ là hoan hảo hay là thành thân, nguyên nhân ban sơ năm người cùng một chỗ là cần cùng Tiểu Bảo song tu đến khôi phục công lực. Tiểu Bảo từ lúc vừa bắt đầu đối các ca ca ỷ lại cũng là bởi vì song tu mà gia tăng. Tiểu Bảo thậm chí chưa từng nói qua cậu "Thích" Ca ca, chỉ là nói muốn cùng ca ca "song tu" hoặc "muốn" Ca ca. Diệp Địch kích động tột đỉnh, đây là hắn lần đầu tiên nghe được Tiểu Bảo nói "Thích"!

Tiếng "Yêu" này của Diệp Địch, là cảm xúc Tiểu Bảo ném xuống một khối cự thạch. Lời nói trong rừng cùng cậu của sư phó rành mạch vang lên bên tai cậu. Tiểu Bảo lần đầu tiên biết tiếng "Yêu" này sẽ làm ca ca kích động như vậy, vui mừng như vậy. Tiểu Bảo tâm đau đớn, cậu nghĩ tới, cậu giống như chưa từng nói qua "Thích" Ca ca, càng không có nói qua "Yêu". Cậu thích, thích ca ca. Cậu biết cảm giác bao phủ trong lòng cậu hiện tại là thích. Đây là yêu sao? Mặc kệ mặc kệ, cậu là thê tử của ca ca, cậu nhất định phải làm rõ tình cảm phu thê là cái gì.

"Bảo Bảo...... Lặp lại lần nữa được không? Nói ngươi 'Thích' Hảo ca ca, nói ngươi......'Yêu', Hảo ca ca......"

Tiểu Bảo nhìn Hảo ca ca, đồng tử bị một tầng thủy quang bao trùm, đó là cậu áy náy.

"Hảo ca ca......" Tim rung động: "Thích...... Ta thích...... Hảo ca ca...... Ta, ta......" Vì sao tim đều muốn nhảy ra ngoài? Mặt lại nóng, Tiểu Bảo đột nhiên ngượng ngùng nhìn Hảo ca ca. Nhắm mắt lại, cậu mở miệng: "Ta, ta yêu, ta yêu, Hảo ca ca."

"Bảo Bảo!"

Diệp Địch tiếng kêu kinh biến bốn phía. Hắn sắp không thể hô hấp. Bảo Bảo, Bảo Bảo nói thương hắn, Bảo Bảo nói thương hắn!

"Bảo Bảo, Bảo Bảo, Bảo Bảo, Bảo Bảo......"

Diệp Địch cao hứng đến không biết làm sao được , chỉ có thể biết cuồng hôn mặt Tiểu Bảo, miệng Tiểu Bảo. Tiểu Bảo mở mắt, nhìn đến Hảo ca ca là như thế cao hứng, như thế hoan hỉ, cậu không khỏi cười, khóe miệng lúm đồng tiền hãm sâu. Tim đập thật nhanh thật nhanh, sắp nhảy ra ngoài. Chẳng lẽ, chẳng lẽ này chính là cảm giác "Yêu" sao?

Tiểu Bảo ôm lấy Hảo ca ca, ở bên tai Hảo ca ca không keo kiệt tiếp tục nói: "Ta thích, Hảo ca ca...... Tiểu Bảo, thích Hảo ca ca...... Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, yêu, Hảo ca ca."

"Bảo Bảo!"

Diệp Địch hận không thể đem Tiểu Bảo hòa vào trong thân thể. Hắn cho rằng, hắn cho rằng đời này đều nghe không được Bảo Bảo nói thương hắn. Diệp Địch thân thể buộc chặt, đó là quá mức cao hứng mà dẫn đến vô thố.

~~~~~

"Khấu khấu khấu." Có người bên ngoài gõ cửa, sau đó cửa mở.

"Nhị đệ! Bảo xảy ra chuyện gì?! Ngươi như thế nào gọi lớn tiếng như vậy?"

"Nhị ca, Bảo Bối làm sao!"

Cước bộ hỗn độn, có ba người vội vàng xông vào, cái màn giường bị người xốc lên. Nhìn đến tình huống trên giường, bị tiếng kêu "Bảo Bảo" quá lớn của Diệp Địch vừa rồi dọa hỏng, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao giật mình nhìn xem Tiểu Bảo đang ở dưới thân Diệp Địch. Lam Vô Nguyệt người đầu tiên tiến lên giữ chặt nhị ca nhíu mi nói: "Nhị ca! Ngươi đang làm cái gì? Đều đã trễ thế này như thế nào còn không cho Bảo Bối ngủ?!"

Diệp Địch quay đầu, bộ dáng kia của hắn lại dọa ba người nhảy dựng. Còn không đợi ba người hỏi thăm, Diệp Địch buông Tiểu Bảo mừng rỡ như điên bò ra ổ chăn, không quên cấp Tiểu Bảo dịch hảo chăn. Hắn trực tiếp nhảy xuống giường, mừng rỡ hô lớn: "Đại ca! Vô Nguyệt! A Mao! Bảo Bảo vừa rồi nói thích ta, nói yêu ta! Bảo Bảo vừa rồi nói thích ta! Nói yêu ta !"

Diệp Địch đã vui đến điên rồi. Trước mắt ba người vừa khiếp sợ vừa ảo não không tin, Diệp Địch thực quá phận cười ha ha, đấm ngực vỗ đầu: "Bảo Bảo nói thích ta! Bảo Bảo nói yêu ta!"

"Bảo Bối ..... !" Lam Vô Nguyệt nhào lên giường, "Bảo Bối, thật sao? Ngươi thật sự nói với Hảo ca ca?"

Tiểu Bảo mặt mang đỏ ửng nhìn Hảo ca ca ở bên giường la to rơi vào kích động điên cuồng, hai tay đem chăn kéo đến cằm xinh đẹp, trong hai mắt là ngượng ngùng cùng một chút không biết làm sao. Hảo ca ca sẽ không phát bệnh đi?

"Bảo Bối !" Lam Vô Nguyệt hai tay phủng trụ mặt Tiểu Bảo, khiến đối phương nhìn chính mình,"Bảo Bối, ngươi đối với Hảo ca ca nói, cũng phải nói với Mỹ nhân ca ca!" Bảo Bối như thế nào có thể chỉ nói với nhị ca? Hắn ghen tị!

Nhiếp Chính cùng A Mao tiêu hóa thông tin Diệp Địch vừa nói, hai người nhìn nhau một chút, cực ăn ý đem Diệp Địch cuồng loạn gạt đến một bên, lên giường. Nhiếp Chính sờ sờ đầu Tiểu Bảo, cũng không lên tiếng, bất quá ý tứ rõ ràng, chỉ là hắn không giống Lam Vô Nguyệt trực tiếp như vậy. A Mao không biết nói chuyện, hắn một tay vói vào trong ổ chăn, bàn tay ấm áp cầm chân phải dị dạng của Tiểu Bảo, ý tứ cũng rõ ràng.

Tiểu Bảo xem xem Mỹ nhân ca ca, xem xem Đại ca ca, lại xem xem Quỷ ca ca, cuối cùng xem một chút Hảo ca ca ôm đầu ở bên kia lầm bầm lầu bầu. Cậu chỉ là nói thích, nói yêu, Hảo ca ca liền cao hứng như vậy. Kia...... Tiểu Bảo đem chăn lại kéo cao một chút, làn da bên ngoài đỏ bừng.

"Ca ca......"

Lam Vô Nguyệt, Nhiếp Chính cùng A Mao đồng thời ngừng hô hấp. Bị ba vị ca ca nhìn chằm chằm, Tiểu Bảo chỉ cảm thấy đầu choáng choáng, tim đập nhanh, tứ chi mềm nhũn. Buông mi, tránh đi ánh mắt ca ca cơ hồ muốn đem cậu đốt cháy, Tiểu Bảo thanh âm như mèo kêu từ phía dưới chăn phát ra: "Thích...... Ta thích, Hảo ca ca...... Mỹ nhân, ca ca...... Quỷ ca ca, còn có, Đại ca ca...... Ta, ta,"

Khó thở : "Ta yêu, ta yêu, ca ca...... Yêu, Hảo ca ca, yêu Mỹ nhân, ca ca, yêu, yêu Đại ca ca...... Yêu, Quỷ ca ca...... Ta, ta, Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, ca ca...... Các ngươi, các ngươi chỉ có, chỉ có Tiểu Bảo, một, một thê tử, được không...... Tiểu Bảo sẽ, sẽ cấp, các ca ca, sinh oa nhi, sẽ, biết làm cơm, giặt, xiêm y, sẽ......"

Lời nói phía sau bị Lam Vô Nguyệt hôn xuống nuốt lấy. Bên này vốn cũng đã rơi vào điên cuồng Diệp Địch lại một lần nữa nghe được Tiểu Bảo nói, vui sướng và đau đớn cùng tồn tại. Nơi phát ra vui sướng thì không cần nhiều lời, đau đớn còn lại là Tiểu Bảo trong lời nói đối với bọn họ bốn người cảm tình không xác định. Hắn như thế nào sẽ cho rằng bọn họ còn cưới người khác?!

Mắt thấy Lam Vô Nguyệt muốn mất khống chế. Nhiếp Chính một tay đem hắn kéo lên, bảo trì một tia lý trí nằm sấp xuống ôm lấy Tiểu Bảo, vỗ nhẹ cậu. Tiểu Bảo bị Lam Vô Nguyệt hôn đến động tình, cậu hiện tại cũng không thể động tình, thương thân.

"Vô Nguyệt, ngươi cùng nhị đệ đi ra ngoài. Không biết Bảo hiện tại ở cữ sao!" Nhiếp Chính quát lớn hai người.

Lam Vô Nguyệt trong cơ thể kích tình nháy mắt biến mất, Diệp Địch một cái giật mình, từ trong cuồng loạn thanh tỉnh.

"Đại ca, ta sai lầm, ta, ta chỉ là rất cao hứng, ta tuyệt không tái phạm." Lam Vô Nguyệt xoa mặt, nhưng như thế nào cũng nhịn không được tươi cười.

Diệp Địch tầng tầng vỗ vỗ đầu chính mình: "Ta này là đầu trư! Đại ca, ta đi ra ngoài, đợi một lát lại tiến vào." Sợ chính mình một lát lại khống chế không được chính mình, Diệp Địch chạy.

Thấy đại ca sắc mặt không thế nào hảo, Lam Vô Nguyệt cũng xoay người chạy, hắn cần nước lạnh giúp hắn hạ nhiệt độ.

Từ trong Quỷ ca ca vỗ nhẹ, Tiểu Bảo dần dần thanh tỉnh, chỉ là hạ thân trướng trướng đau đau, rất khó chịu.

Nhiếp Chính trên trán Tiểu Bảo ấn một cái hôn sâu, thanh âm cực độ khàn khàn gọi hai tiếng: "Bảo...... Bảo......"

"Quỷ ca ca......" Tiểu Bảo mũi có điểm chua sót, vì cái gì cậu lại ngốc như vậy? Cậu làm các ca ca đợi rất lâu đi. Tuy rằng cậu hiện tại vẫn không phải thực xác định "yêu" đến tột cùng là một loại cảm tình như thế nào, nhưng, nhưng, cậu cũng nên sớm một chút làm rõ a, không nên kéo đến hiện tại .

"Bảo......" Nhiếp Chính trên trán Tiểu Bảo lại ấn một cái hôn sâu: "Quỷ ca ca...... Cũng yêu ngươi...... Quỷ ca ca, cũng yêu, Bảo, cũng, sớm liền, yêu phải Bảo."

Tiểu Bảo trong nháy mắt quên hô hấp. Đây là, đây là một loại cảm giác như thế nào? Giống như những đợt sóng mãnh liệt cuốn cậu vào dòng nước xiết, lại giống như có cái gì đóng ở trên đầu cậu, ngay cả da đầu đều tê dại.

"Quỷ ca ca......" Tiểu Bảo suy yếu hô một tiếng, hai tay lại dùng lực siết chặt tà áo Quỷ ca ca, cậu, cậu...... Cậu không thể nói rõ chính mình hiện tại muốn cái gì.

"Bảo...... Quỷ ca ca yêu ngươi, Quỷ ca ca cũng yêu ngươi...... Bảo, Bảo......"

Nhiếp Chính vạn phần minh bạch tam đệ vừa rồi vì cái gì mà mất khống chế, hắn cũng muốn mất khống chế. Nguyên lai, hắn lại vẫn khát vọng loại cảm tình này, nguyên lai hắn đúng là như thế khát vọng Tiểu Bảo nói ba chữ này, hắn cho rằng, chính mình sớm không có loại cảm tình này.

Nguyên lai, được người khác nói yêu mình dĩ nhiên là hạnh phúc như vậy...... Nguyên lai, nghe được ca ca "Yêu" mình. Sẽ muốn khóc...... Tiểu Bảo hít hít mũi, chớp mắt, nhẫn nửa ngày đều không nhịn xuống được, tại trong lòng Quỷ ca ca thấp giọng nói: "Quỷ ca ca...... Ca ca...... Chỉ cần, chỉ cần Tiểu Bảo...... Ô...... Ca ca...... Chỉ cần Tiểu Bảo, làm thê tử...... Chỉ cần Tiểu Bảo, sinh, sinh oa nhi......"

Nhiếp Chính điểm huyệt ngủ của Tiểu Bảo, không dám khiến cậu vào thời điểm này khóc, sẽ thương thân mình, bị thương ánh mắt. Nhiếp Chính ngậm thật chặt khớp hàm, thẳng lưng, quay đầu nhìn A Mao. A Mao vẫn không nhúc nhích đứng ở bên giường, nhìn Tiểu Bảo, tựa hồ đang đắm chìm ở trong thế giới của mình. Nhiếp Chính vỗ A Mao, A Mao thân mình chấn động, từ trong suy nghĩ hồi thần.

"A Mao, chúng ta đi ra ngoài, ta có chuyện muốn nói."

A Mao không có nhìn Nhiếp Chính, còn đang nhìn Tiểu Bảo. Nhiếp Chính kéo cánh tay A Mao đem người kéo đi ra ngoài. Đi tới cửa, A Mao rút ra cánh tay, hai tay hỗn loạn khoa tay múa chân. Nhiếp Chính lại bắt lấy cánh tay hắn kéo đi ra ngoài hắn: "Đi ra nói."

A Mao quay đầu mắt nhìn, đóng cửa lại. A Bảo A Bảo, A Bảo vừa rồi...... Tâm hồn A Mao không chừng bị Nhiếp Chính tha đi ra ngoài. Hắn, chưa từng nghĩ tới đi hỏi A Bảo "Thích" hay hắn,"Yêu" hắn không. Loại người giống như hắn, A Bảo chịu gả cho hắn, chịu cấp hắn sinh oa nhi đã là phúc phận hắn tu ba kiếp, hắn không thể lại yêu cầu quá nhiều, bằng không sẽ bị lôi lôi đánh. Nhưng vừa rồi, A Bảo nói cái gì? A Bảo giống như nói, nói "Thích Đại ca ca", nói "Yêu Đại ca ca"...... A Mao lại một lần nữa rút ra cánh tay bị Nhiếp Chính nắm, lồng ngực kịch liệt phập phồng, trong mắt là không thể tin được. Hắn phải chăng nghe lầm? Có phải hay không, có phải hay không......

Nhiếp Chính quen thuộc ý tứ trong ánh mắt A Mao, bởi vì liền tại vừa rồi, hắn cũng đồng dạng không tin chính mình nghe được. Hắn cho rằng còn phải qua vài năm, thậm chí đời này cũng khó nghe được Tiểu Bảo nói ba chữ kia. Không phải không muốn, là xấu hổ khi muốn. Chính bọn họ cảm tình đối với Tiểu Bảo còn lẫn quá nhiều hiện thực gì đó, lại có thể nào một đòi hai, hai lại đòi ba, từ trên người Tiểu Bảo đòi lấy cảm tình mà ngay cả bọn hắn chính mình đều còn không có hiểu được.

"A Mao, ngươi không có nghe sai, Bảo xác thực nói như vậy. Bảo còn đang ở cữ, không thể để y khóc, chúng ta ra ngoài nói đi."

A Mao đầu oanh một tiếng, hắn là "Đại ca ca", trong bốn người hắn lớn tuổi nhất, cơ hồ đắm chìm trong việc khiếp sợ cùng mừng như điên, A Mao vẫn là cố gắng trấn định lại. Hướng Nhiếp Chính gật gật đầu, hắn nhìn đến Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch đều đang bên hồ, trực tiếp phi thân qua, khẩn cấp dùng nước giảm xuống nhiệt độ thân thể.

Nhiếp Chính nhìn A Mao rời đi, hít sâu mấy hơi khiến chính mình cảm xúc tỉnh táo lại, cũng phi thân qua.

Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch bên trên quần áo dính nước, mặt hai người và tóc cũng là ướt sũng , bất quá cảm xúc nhìn qua tỉnh táo lại không ít. Nhiếp Chính cùng A Mao vừa đến, Lam Vô Nguyệt liền hỏi: "Đại ca, các ngươi bỏ lại Bảo Bối, chính mình đi ra đây? Bảo Bối sẽ hiểu lầm." Hắn cũng không quên một lần kia, Tiểu Bảo hiểu lầm bọn họ không muốn cùng cậu song tu, còn muốn rời nhà trốn đi.

Nhiếp Chính ở bên hồ cố ý ngồi xuống trên tảng đá, khàn giọng nói: "Ta điểm huyệt ngủ của Bảo, y vừa rồi khóc."

"Khóc?!" Lam Vô Nguyệt lập tức ngồi vào trước mặt đại ca, trên mặt là hỏi thăm.

Diệp Địch lo lắng hỏi: "Bảo Bảo có phải hay không hiểu lầm ta cùng Vô Nguyệt? Đại ca, ta vừa rồi là rất cao hứng, rất cao hứng!" Diệp Địch vội vàng hồi tưởng tình cảnh vừa rồi, ảo não nói: "Ta hống Bảo Bảo ngủ, thuyết phục Bảo Bảo đáp ứng ta không cần lại sinh, kết quả nói nói Bảo Bảo liền nói thích ta, nói, nói yêu ta. Ta rất cao hứng! Nhất thời đứng hình."

Lam Vô Nguyệt lập tức nói: "Nhị ca, Bảo Bối khẳng định không phải hiểu lầm ngươi."

Nâng tay khiến hai người không cần tự mình nói, Nhiếp Chính cúi đầu bình tĩnh một lát, sau đó ngẩng đầu nói: "Chúng ta đều phải lãnh tĩnh, lãnh tĩnh. Bảo là nói thích chúng ta, yêu chúng ta, ta thật không nghĩ tới nhanh như vậy liền có thể nghe được Bảo nói ba chữ này. So sánh mà nói, chúng ta lại là rất ích kỷ, rất đáng giận. Chúng ta cùng Bảo song tu cũng gần bảy năm, lại một câu nói thích cũng đều chưa nói qua, chúng ta còn có mặt mũi gì nói là trượng phu (là chồng á) của Bảo?"

Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch cùng A Mao đều là đầy mặt tự trách. Nhiếp Chính nói tiếp: "Bảo khóc không phải bởi vì hiểu lầm, cũng không phải bởi vì chúng ta chưa nói ba chữ kia, là vì......" Nhiếp Chính trong mắt là đau lòng: "Là vì Bảo lo sợ chúng ta về sau còn sẽ có thê tử khác. Bảo nói y sẽ cấp chúng ta sinh oa nhi, sẽ giặt quần áo, nấu cơm, chỉ cầu chúng ta không lại có người khác."

"Đại ca!" Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch đứng lên. A Mao nôn nóng khoa tay múa chân, A Bảo như thế nào sẽ có loại này ý niệm? Là ai làm cậu cho rằng bọn họ sẽ lại cưới?!

"Ta đi tìm Bảo Bối nói rõ ràng!" Lam Vô Nguyệt nói muốn đi.

Nhiếp Chính dùng lực kéo lấy tay áo trống rỗng của tam đệ đem người ngồi trở lại: "Hiện tại đừng đi. Bảo còn đang ở cữ, không muốn nên để cảm xúc quá mức dao động, trong lúc ở cữ khóc sẽ thương ánh mắt."

"Đại ca, cũng không thể để Bảo Bối vẫn cho rằng như vậy đi? Y như thế nào sẽ cho rằng chúng ta lại cưới?!" Lam Vô Nguyệt hoàn toàn không nghĩ tới Tiểu Bảo trong lòng đè nặng bất an như vậy.

Diệp Địch thực tự trách nói: "Nhất định là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net