Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người trở về gian nhà gỗ mà hài tử đang ở. Hai tiểu gia hỏa có thể ăn có thể ngủ, buổi tối chưa bao giờ nháo, đều là một giấc ngủ thẳng đến hừng đông, bất quá tỉnh lại liền muốn ăn, không ăn liền khóc. Đừng nhìn Tiểu Bảo thân thể có dị dạng, hai hài tử lại là khỏe mạnh, trắng trẻo mập mạp. Trưởng tử Nhiếp gia đầu so với thứ tử Cốc Tuấn Sinh nhỏ hơn một ít, không có biện pháp, Cốc Tuấn Sinh có một vị phụ thân khác là A Mao vừa cao vừa lớn, y rõ ràng kế tục sự cao lớn uy mãnh của phụ thân. Làm mọi người may mắn nhất là Cốc Tuấn Sinh không có một thân mao giống như phụ thân của y vậy.

Vào phòng, quả nhiên hai hài tử trên giường ngủ. Phòng trong phiêu tán hương vị sữa nhàn nhạt. Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính thoát y lên giường. Nhìn hai tiểu tử mập mạp này, Lam Vô Nguyệt thấp giọng nói: "Đại ca, nhị ca nói đúng, ta không muốn để Bảo Bối lại sinh. Chịu tội như vậy một lần là đủ rồi. Ta chính mình nhìn đều đau, càng đừng nói đến Bảo Bối. Gia Sinh cùng Tuấn Sinh sinh ra là nhi tử của bốn người chúng ta."

Nhiếp Chính muốn nói lại thôi, Lam Vô Nguyệt cười nói: "Đại ca, chúng ta là người một nhà, còn phân cái gì lẫn nhau. Ta cùng nhị ca tuy rằng một họ lam, một họ Diệp, đó là nương không để chúng ta sửa họ, nói để chúng ta nhớ kỹ ơn sinh thành của mẹ ruột, bằng không chúng ta sớm liền sửa thành họ Nhiếp. Nhiếp gia huyết mạch kéo dài, cũng không tất yếu lại để Bảo Bối cấp ta cùng nhị ca sinh hài tử. Lại nói, hài tử quá nhiều, Bảo Bối sẽ mệt."

Lam Vô Nguyệt càng nói như vậy, Nhiếp Chính lại càng cảm giác áy náy. Hắn tự nhiên cũng không muốn cho Tiểu Bảo lại sinh. Nhưng có huyết mạch ruột thịt của chính mình, hắn lại nói không thành lời việc không để Tiểu Bảo lại sinh. Nay nhị đệ cùng tam đệ đều đưa ra quyết định, Nhiếp Chính càng cảm thấy chính mình làm đại ca này thật xin lỗi hai vị đệ đệ. Bất quá hài tử có một phụ thân khác là ai, chính là Tiểu Bảo sinh bọn họ đều không thể quyết định, Nhiếp Chính nghĩ như vậy cũng liền bình thường trở lại.

"Hảo, liền nghe ngươi cùng nhị ca ngươi. Ngày mai ta sẽ khuyên Bảo, còn phải khiến Đại Dũng nói cho Tiểu Bối, nếu sau lại phát hiện cái loại trái cây kia, tuyệt đối không thể cấp Bảo ăn."

"Ân, tuyệt đối không thể ăn."

Đánh ngáp, Lam Vô Nguyệt mệt nhọc. Nhiếp Chính cũng không nói, nhắm mắt lại ngủ.

Nhà gỗ cách vách, Tiểu Bảo nằm trong lòng Đại ca ca ngủ say sưa. Trong mộng, cậu nghe được các ca ca nói thương cậu, nói thích cậu, nói chỉ biết có cậu duy nhất một thê tử. Cậu còn mộng, bên cạnh vây quanh cậu là một vòng hài tử, có giống Quỷ ca ca, có giống Mỹ nhân ca ca, có giống Hảo ca ca, còn có giống Đại ca ca. Đương nhiên, giống Đại ca ca không phải nói hài tử một thân mao, mà là lông mi dày dày, vừa thấy chính là hài tử của Đại ca ca. Tiểu Bảo sờ sờ bụng chính mình tròn trịa, bên trong này còn có một oa nhi nữa, không biết là vị ca ca nào. Cậu là thê tử của các ca ca, cậu muốn cố gắng sinh, cố gắng sinh.

~~~~~

Mở to mắt, trên giường chỉ có chính mình một người. Thu toàn bộ lực lại Tiểu Bảo chống thân mình ngồi dậy. Ca ca đâu? Lúc trước mỗi ngày tỉnh lại đềucó ít nhất một vị ca ca ở bên. Kéo ra màn giường, không có ai. Tiểu Bảo buông mành, một lần nữa nằm trở về. Tối hôm qua...... Nghĩ tới một sự kiện, cậu kéo cao chăn che nửa khuôn mặt, tối hôm qua cậu giống như nghe được Quỷ ca ca nói,"Thương cậu" ...... Sau đó thì, sau đó cậu giống như nói thật nhiều, sau đó liền không ý thức. Xoa bóp mặt, đau quá! Tiểu Bảo nhanh chóng nhu nhu, chuyện phát sinh tối hôm qua là chân thật hay là cậu còn đang nằm mơ? Bởi vì ở trong mộng cậu giống như cũng nghe đến các ca ca nói thương cậu.

"Bảo, tỉnh?"

Có người tiến vào. Tiểu Bảo vội vàng ngồi dậy: "Tỉnh, Quỷ ca ca."

Bức màn kéo ra, Nhiếp Chính cầm chén phóng tới trên bàn bên giường, Tiểu Bảo nghe thấy được hương vị cháo thịt, là thịt gà.

"Bảo, trước rửa mặt, rửa xong uống cháo."

"Ân."

Tiểu Bảo tiếp nhận ca ca thay quần áo, một bên mặc quần áo, một bên vụng trộm xem Quỷ ca ca, tối hôm qua, là thật hay là nằm mơ? Cấp Tiểu Bảo vắt khăn nóng, Nhiếp Chính nhận thấy được Tiểu Bảo đang nhìn lén hắn. Hắn ở trong lòng cười, lại ở trong lòng bất đắc dĩ, tiểu thê tử của hắn như thế nào cũng là không thể tín nhiệm ca ca nhiều một chút nữa?

Sau khi Tiểu Bảo mặc xiêm y, Nhiếp Chính cấp Tiểu Bảo lau mặt lau tay. Tiểu Bảo muốn chính mình đến, nhưng ca ca không nghe cậu, chỉ có thể từ bỏ. Lau mặt, đánh răng, Tiểu Bảo lại thực gian nan, cuối cùng là thanh tẩy thượng dược. Tiểu Bảo ôm lấy Quỷ ca ca mi tâm nhíu chặt: "Ca ca, không đau."

Nhiếp Chính làm sao không biết Tiểu Bảo là trấn an hắn. Nếu như không đau mà nói, mặt người này như thế nào sẽ không có huyết sắc? Trên tóc Tiểu Bảo ấn thượng một nụ hôn, Nhiếp Chính nói: "Ăn cơm đi. Ca ca cấp ngươi lấy thêm đồ ăn. Buổi sáng ăn bánh trứng gà."

"Ân."

Nhìn Quỷ ca ca rời đi, Tiểu Bảo cắn cắn miệng, thương ở hạ thân khi nào có thể hảo đây? Cậu không muốn lại để các ca ca vì cậu đau lòng, vì cậu khổ sở. Cậu sợ các ca ca bởi vì bộ dạng này mà không muốn lại để cậu sinh oa nhi, tối hôm qua Hảo ca ca có nói.

Nhiếp Chính khi trở về, đem điểm tâm của chính hắn cũng bưng tới. Không có giải thích ba người khác đang làm gì, hắn cùng Tiểu Bảo ăn điểm tâm. Sau khi toàn bộ thu thập thỏa đáng, Nhiếp Chính ở bên giường ngồi xuống, hai tay cầm một bàn tay Tiểu Bảo đặt ở bên miệng hôn một cái, nghiễm nhiên là có lời muốn nói. Tiểu Bảo đột nhiên khẩn trương, muốn lấy chăn che mặt, tâm can hồi hộp, tim đập liên hồi.

"Bảo, chuyện tối hôm qua, ngươi còn nhớ rõ sao?" Nhiếp Chính trước mở miệng.

Tiểu Bảo nháy mắt đình chỉ hô hấp. Không dám nhìn ánh mắt Quỷ ca ca, cậu cúi đầu, một lát sau, mới không thế nào xác định gật gật. Nhiếp Chính nhìn xem là tâm như nhũn ra, một tay đem Tiểu Bảo ôm vào trong ngực, môi tại trên trán Tiểu Bảo cọ cọ, thanh âm ám ách nói: "Quỷ ca ca tối hôm qua, thật cao hứng, thật cao hứng có thể nghe được ngươi nói yêu ca ca. Bảo, Bảo...... Quỷ ca ca cũng yêu ngươi...... Không chỉ là Quỷ ca ca, Hảo ca ca, Đại ca ca và Mỹ nhân ca ca đều yêu ngươi."

Tiểu Bảo lập tức ngẩng đầu, ánh mắt mở to. Ca ca, ca ca......

Nhiếp Chính thuận thế hôn hôn lên mặt hồng nhuận của Tiểu Bảo, tiếp nói: "Bảo, xin lỗi, để ngươi đợi lâu như vậy. Các ca ca sợ ngươi khóc, cho nên để Quỷ ca ca trước đến nói với ngươi. Bảo, ngươi còn đang ở cữ, không thể khóc, sẽ thương ánh mắt. Ngươi nghe ca ca từ từ nói, không kích động được không?"

"Quỷ ca ca......" Tiểu Bảo ánh mắt không chịu khống chế ướt át. Ca ca thương cậu...... Ca ca "đều" thương cậu......

"Bảo, không khóc, ngươi vừa khóc Quỷ ca ca cũng không dám nói, không khóc, ngoan." Vỗ nhẹ Tiểu Bảo, Nhiếp Chính ôn nhu hống.

Tiểu Bảo bắt lấy quần áo ca ca, mặt chôn ở trong lòng ca ca cố gắng bình phục. Cậu nghĩ tới, sự kiện tối hôm qua kia không phải mộng, tối hôm qua Quỷ ca ca nói thích cậu, nói thương cậu. Không chỉ da đầu tê dại, cậu toàn thân mỗi một nơi đều tê tê dại dại, tâm muốn từ trong miệng nhảy ra ngoài.

Từng ngụm từng ngụm hấp khí, Tiểu Bảo thật vất vả mới bình ổn xuống, trong lúc đó Nhiếp Chính càng không ngừng hôn cậu. Lại nói ra lời như vậy, ngay cả hắn chính mình đều rất khó bình tĩnh, huống chi là Tiểu Bảo. Nếu là bình thường ngược lại còn hảo, nhưng hiện tại là thời kỳ phi thường nhạy cảm, tuyệt đối không thể khiến Tiểu Bảo khóc.

"Bảo, ca ca so với ngươi lớn hơn nhiều tuổi, ca ca lúc trước còn nghĩ muốn hay không đem ngươi giao cho người khác, giao cho người càng thích hợp với ngươi. Nhưng sau này, ca ca không muốn. Ca ca, muốn lưu lại ngươi, muốn có được ngươi. Bảo, có lẽ lúc ở bên trong địa lao kia, ca ca cũng đã thích phải ngươi. Chỉ là sau này phát sinh rất nhiều chuyện, ca ca liền xem nhẹ. Xin lỗi, Bảo, ca ca hẳn là sớm một chút nói cho ngươi."

Tiểu Bảo đại lực lắc đầu, gắt gao cắn miệng. Cậu không dám nói lời nào, cậu sợ cậu vừa mở miệng liền sẽ khóc. Ca ca khi đó liền thích cậu sao? Cậu nói chuyện không lưu loát, chân lại là xấu, là cậu không xứng với ca ca.

Lại hống một hồi lâu, thẳng đến khi Tiểu Bảo thoáng bình tĩnh một chút, Nhiếp Chính mới tiếp tục nói: "Bảo, Quỷ ca ca có một chuyện không rõ, ngươi vì sao sẽ cho rằng các ca ca sẽ lại cưới thê tử khác?"

Tiểu Bảo thân mình rung rung một chút, trên mặt hồng nhuận nháy mắt lui đi một ít, Nhiếp Chính nhìn xem liền buồn bực: "Bảo, nói cho Quỷ ca ca, chúng ta không phải nói hảo sao? Quỷ ca ca không dối gạt ngươi, ngươi cũng không gạt Quỷ ca ca."

Tiểu Bảo thu tay bắt lấy quần áo ca ca Quỷ ca ca, nên hay không nói ra?

"Bảo, chẳng lẽ Quỷ ca ca không đáng tin như vậy sao? Nói cho Quỷ ca ca."

"Tin cậy, Quỷ ca ca tin cậy." Tiểu Bảo không muốn nghe nhất chính là nói ca ca nơi nào không tốt, cho dù là ca ca chính mình nói cũng không được. Từ trên người Quỷ ca ca hấp thu đầy đủ dũng khí, Tiểu Bảo nói ra chính mình bất an.

"Nam nhân, nam nhân là có thể, cưới vài, thê tử ...... Ca ca, có bốn, vốn, nên cưới, vài, thê tử...... Chân của ta là, xấu, nói chuyện cũng, không lưu loát...... Diêm La vương trừ, nương, còn có, nhị nương, tam nương, tứ nương, ta ngô......"

Tối hôm qua Tiểu Bảo nói chưa hết câu đã bị Lam Vô Nguyệt hôn trụ mà nuốt trở về, lần này, cậu chưa nói hoàn đã bị Nhiếp Chính tầng tầng hàm đến trong miệng. Nhiếp Chính không biết chính mình có phải hay không nên khích lệ Tiểu Bảo có tri thức hiểu lễ nghĩa. Không! Hắn không thích Tiểu Bảo ở trên chuyện này "Có tri thức hiểu lễ nghĩa". Hắn tối hôm qua hiểu lầm Vô Nguyệt, ngay cả chính bản thân hắn giờ phút này cũng nhịn không được muốn đem Tiểu Bảo đặt ở dưới thân, dùng hành động của chính mình nói cho Tiểu Bảo, hắn chỉ biết có một thê tử, một thê tử tên là Vũ Tiểu Bảo.

Bắt buộc chính mình rời đi, Nhiếp Chính cũng không làm dịu, trực tiếp dùng giọng điệu thực nghiêm túc nói: "Bảo, nam nhân khác muốn cưới vài thê, vài thiếp, Quỷ ca ca quản không đến, nhưng Quỷ ca ca sẽ không lại cưới. Không chỉ là Quỷ ca ca, Hảo ca ca, Đại ca ca và Mỹ nhân ca ca cũng tuyệt đối sẽ không lại cưới. Bên ngoài người lại tốt cũng không bằng của ngươi một phần hảo. Các ca ca cũng không tính toán lại để những người khác tiến vào Đào nguyên này. Bảo, ngươi nói chân của ngươi là hỏng, nói chuyện không lưu loát, vậy ngươi nghĩ tới hay không? Các ca ca không chỉ tuổi so với ngươi lớn hơn nhiều như vậy, còn lại lão lại tàn. Chỉ có các ca ca không xứng với ngươi, không phải ngươi không xứng với ca ca."

"Ca ca bất lão, không tàn, ca ca xứng, xứng!" Tiểu Bảo nóng nảy, cậu mới không xứng với ca ca. Các ca ca tốt như vậy, cậu mới không xứng.

Nhiếp Chính lại hôn trụ mặt Tiểu Bảo, một lần này hôn ôn nhu đến cực điểm. Xụi lơ trong lòng Quỷ ca ca, khi Quỷ ca ca buông ra chính mình, Tiểu Bảo vẫn chưa quên nói: "Ca ca bất lão, không tàn......"

"Bảo, không cần lại nói những lời này. Quỷ ca ca không thích nghe. Quỷ ca ca trong lòng chỉ có một mình ngươi, Quỷ ca ca yêu, cũng chỉ có một mình ngươi. Lời này, Quỷ ca ca về sau khẳng định sẽ rất ít nói, ngươi phải nhớ kỹ, nhớ kỹ lời nói giờ khắc này Quỷ ca ca nói với ngươi."

"Nhớ kỹ nhớ kỹ." Tiểu Bảo ôm chặt Quỷ ca ca, cậu không khóc, miễn cho bị thương ánh mắt khiến ca ca lo lắng.

"Bảo, chỉ có ngươi thanh thản ổn định làm thê tử của ca ca, ca ca mới có thể thanh thản ổn định làm trượng phu của ngươi. Bằng không, ca ca cuối cùng sẽ sợ có một ngày ngươi bị người bên ngoài kia so với ca ca tốt gấp trăm lần đoạt đi."

"Không đoạt không đoạt. Ta là của ca ca, Tiểu Bảo, là của ca ca ."

Ca ca sẽ không cưới người khác, ca ca chỉ biết có một mình cậu, cậu muốn cùng ca ca song tu, muốn hiện tại liền cùng ca ca song tu.

"Bảo, Quỷ ca ca muốn ngươi đáp ứng một chuyện." Lưỡng tình tương duyệt, Nhiếp Chính quyết định ích kỷ một hồi, cũng là vì để Tiểu Bảo càng an tâm.

"Ân, ta đáp ứng." Tiểu Bảo trước sau như một không nghĩ ngợi gì liền đáp ứng, cậu tin tưởng ca ca.

"Qua mấy tháng, các ca ca còn mang ngươi đi ra ngoài tìm nương ngươi. Ở bên ngoài, ngươi có thể gọi người khác 'ca ca', liền như Cung Tử Lăng cùng Thượng Lam Khanh bọn họ. Nhưng trong lòng, ngươi chỉ có thể có bốn người ca ca, không thêm ca ca khác, lại càng không hứa cùng ca ca khác song tu."

Tiểu Bảo lập tức lắc đầu, lắc như trống bỏi.

"Không giống nhau, không giống nhau. Chỉ có ca ca, nơi này, chỉ có ca ca." Tiểu Bảo che ngực chính mình, cậu nói không rõ đây là một loại cảm giác như thế nào, cũng không biết nên như thế nào biểu đạt. Cậu chỉ biết mặc kệ là Tử Lăng ca ca hay là Thượng đại ca, đều không thể cùng bốn vị ca ca này của cậu so sánh, bọn họ là không đồng dạng.

"Song tu, là ca ca, chỉ biết cùng ca ca, song tu. Không có người khác, sẽ không, có người khác, chỉ có ca ca, chỉ có ca ca......" Tiểu Bảo trong lòng lại ùa lên loại tình cảm không thể ức chế tối hôm qua: "Ta thích, ca ca, thích, ta nghĩ yêu, ca ca, ta muốn biết, tình yêu,phu thê, là cái gì. Sư phó nói, ta phải làm rõ. Ca ca, ca ca, ta, chỉ cần ca ca, Tiểu Bảo, chỉ cần ca ca."

Nhiếp Chính liều mạng áp chế nội tâm cảm xúc gợn sóng. Còn không đợi hắn lên tiếng kêu người, ở bên ngoài chờ đợi kiêm nghe lén, ba người đi đến. Nhìn đến ba vị ca ca, Tiểu Bảo ngẩn người qua đi, là xòe ra hai tay, cậu muốn ca ca, cậu chỉ cần ca ca.

"Bảo Bối, nhanh đem thương dưỡng hảo, Mỹ nhân ca ca đợi không kịp." Lam Vô Nguyệt trực tiếp khom người ở trên cổ Tiểu Bảo làm ra một dấu hôn ngân.

"Bảo Bảo, Hảo ca ca sẽ không cưới người khác, Hảo ca ca chỉ yêu ngươi, chỉ cần ngươi. Bảo Bảo, không cần gọi người khác ca ca, Hảo ca ca không thích. Hảo ca ca không thích Cung Tử Lăng, không thích Thượng Lam Khanh. Bảo Bảo, ngươi chỉ có thể là của ca ca." Diệp Địch đem dục niệm đặt ở đáy lòng toàn bộ hô đi ra. Hắn không để ý, không để ý chính mình có phải hay không xứng với Bảo Bảo. Bảo Bảo chỉ có thể là của bốn người bọn họ. Nếu có người khác dám đến đoạt Bảo Bảo, hắn nhất định sẽ dùng dược độc nhất của chính mình độc chết người nọ!

A Mao để Nhiếp Chính tránh ra vị trí có lợi nhất bên giường, trực tiếp đem Tiểu Bảo từ trong lòng Lam Vô Nguyệt đoạt lấy, cúi đầu liền hôn. Hắn sớm liền nhịn không được. A Bảo của hắn sao ngốc như vậy, như thế nào ngốc như vậy. Hắn cái gì đều không có, bị người vứt bỏ thiếu chút nữa giết chết hắn, trên đời này chỉ có A Bảo là quan tâm hắn. Cho dù là hài tử, về sau trưởng thành cũng sẽ rời đi, chỉ có A Bảo, chỉ có A Bảo là thuộc về hắn. Chỉ việc hắn chiếm được một phần thuộc về A Bảo, hắn cũng thấy đủ.

Tiểu Bảo hôn mê, té xỉu trong các ca ca thay phiên hôn sâu, té xỉu trong lòng khoan hậu của các ca ca, té xỉu trong từng "yêu ngữ" của các ca ca.

"Bảo Bối, Mỹ nhân ca ca yêu ngươi, tha thứ Mỹ nhân ca ca ngu dốt. Mỹ nhân ca ca chỉ biết có ngươi, chỉ biết có một tiểu thê tử gọi 'Vũ Tiểu Bảo'."

"Bảo Bảo, Hảo ca ca không yêu người khác, Hảo ca ca chỉ yêu ngươi. Bảo Bảo, Bảo Bảo, Hảo ca ca chỉ yêu ngươi, chỉ cần ngươi."

"Bảo, về sau không cần lại nói những lời ngu ngốc đó. Ca ca không yêu ngươi thì yêu ai đây? Ai có thể so được với ngươi? Ai có thể so với "Bảo bối" ngươi?"

"......" A Bảo, Đại ca ca không nghĩ tới, chính mình thế nhưng có một ngày có thể yêu ngươi. A Bảo, Đại ca ca, yêu ngươi.

Tiểu Bảo sắp khóc, được lời yêu của các ca ca vây quanh bao phủ, cậu căn bản không thể ngăn cản các ca ca nói những "yêu ngữ" này, ngăn cản tâm ý các ca ca đối với cậu bất ly bất khí (không xa không rời) này. Nương, không biết hay không còn sống, phụ thân thân sinh là ai cậu cũng không biết. Cậu một người lẻ loi trụ trong hậu viện hoang vu, chỉ có Tiểu Bối cùng cậu. Nhưng có một ngày, cậu có thêm một vị ca ca, tiếp là hai vị, sau đó là ba vị, cuối cùng là bốn vị. Bốn vị ca ca là như vậy sủng cậu, như vậy hộ cậu.

Cậu càng không nghĩ tới, có một ngày, cậu sẽ cùng các ca ca thành thân, sẽ cấp các ca ca sinh oa nhi. Này chính là khổ tẫn cam lai đi. Cậu cho rằng cậu hẳn là cười, bởi vì các ca ca "Yêu" cậu, nhưng kết quả lại là cậu muốn khóc, muốn khóc lớn, muốn ở trong lòng các ca ca tận tình phát tiết ra bất an của bản thân trong nhiều năm qua. Cậu hảo sợ, hảo sợ các ca ca sẽ không muốn cậu. Cậu sẽ không biết võ, không thể giúp ca ca chia sẻ cừu hận, thời điểm nguy hiểm càng sẽ kéo chân các ca ca, người bên ngoài đều là lợi hại như vậy, trừ song tu, cậu không có bất cứ cái gì có thể lưu lại cho các ca ca.

Các ca ca không thích Tử Lăng ca ca và Thượng đại ca, cậu lại rất hâm mộ bọn họ. Hâm mộ bọn họ thân thể là khỏe mạnh, hâm mộ bọn họ vóc dáng cao cao, hâm mộ bọn họ đi qua nhiều địa phương như vậy, hâm mộ bọn họ có thể cùng các ca ca trò chuyện nhiều sự tình cậu nghe không hiểu như vậy. Nếu cậu có thể lại cao thêm một chút, nếu cậu nói chuyện có thể lại lưu loát một chút, nếu chân cậu có thể biến hảo, nếu...... Nếu......

"Bảo, ca ca liền thích ngươi như vậy. Ca ca không thích ngươi lớn lên, ca ca thích ngươi vĩnh viễn đều là Tiểu Bảo lần đầu tiên ca ca gặp ngươi kia. Bảo, người khác có lẽ tốt, nhưng ca ca cũng không muốn kết hôn với bọn họ, cũng không muốn cùng bọn họ sinh oa nhi."

"Bảo Bối, chỉ có ngươi có thể gọi ta 'Mỹ nhân' ca ca. Quản ai tuấn tú lại có tài hoa, hắn nếu dám kêu ta một tiếng 'Mỹ nhân', ta sẽ giết hắn."

"Bảo Bảo, Hảo ca ca không biết nói chuyện, dù sao Hảo ca ca cũng sẽ không rời đi ngươi, ngươi cũng không cho rời đi Hảo ca ca."

"......" Ngốc A Bảo, ngốc A Bảo, ngốc A Bảo của Đại ca ca.

Trước khi Tiểu Bảo khóc, Nhiếp Chính lại một lần nữa điểm ngủ huyệt của cậu. Chẳng qua lần này, bọn họ bốn người ai cũng không có rời đi, mà là canh giữ ở bên cạnh Tiểu Bảo, chờ cậu trong giấc ngủ hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Lam Vô Nguyệt cười một tiếng, nhìn qua ba người nói: "Chúng ta này có tính là cùng Bảo Bối bày tỏ tâm sự không?"

"Tính." Nhiếp Chính không chút nghĩ ngợi trả lời.

"Ha ha." Diệp Địch không ngừng được ngây ngô cười: "Bảo Bảo là lần đầu tiên nói ra nhiều lời trong lòng như vậy đó."

A Mao thực áy náy, mệt hắn vẫn là "Đại" Ca ca, đều không biết A Bảo trong lòng có nhiều bất an như vậy. Nhiếp Chính hướng về phía trước vươn ra một bàn tay, ba người khác tay lập tức đặt lên, liền như bọn họ lúc trước vậy.

"Đại cừu đã được báo, kế tiếp chính là lúc chúng ta cùng Bảo hạnh phúc qua ngày. Bảo ngày càng lớn lên, sau này tâm sự sẽ càng ngày càng nhiều, chúng ta cùng nhau cố gắng, cố gắng khiến Bảo càng tín nhiệm chúng ta, cố gắng khiến Bảo không lại đối chúng ta giấu diếm tâm sự, cố gắng khiến bảo thanh thản ổn định làm tiểu thê tử của nhóm ca ca."

Bốn người không rút tay về, gắt gao nắm cùng một chỗ.

~~~~~

Giống như Lam Vô Nguyệt nói vậy, ngày đó, bốn người cùng Tiểu Bảo có thể xem như năm người bày tỏ tâm sự. Vừa mới bắt đầu vài ngày, Tiểu Bảo vừa nghĩ đến liền vừa muốn khóc lại muốn cười, cậu rõ ràng cảm giác được khi cùng các ca ca ở một chỗ, tâm tình cùng lúc trước bất đồng. Hiện tại cùng các ca ca ở cùng một chỗ, cậu thường thường sẽ khống chế không được mà mặt đỏ tim đập, đặc biệt thời điểm các ca ca hôn cậu hoặc đụng cậu, thân thể cậu lập tức liền sẽ tê tê dại dại, cả người vô lực, kết quả làm hại các ca ca cũng không dám hôn cậu, đụng cậu. Tiểu Bảo cũng không biết chính mình là làm sao, thế nhưng cậu thực thích loại cảm giác này, giống như hồn phách đều rời thân thể bay đi, nhẹ bẫng, thực thoải mái. Chẳng lẽ đây chính là tình cảm phu thê sao? Tiểu Bảo muốn đi hỏi sư phó, thế nhưng không xuống giường được, cũng có chút ngượng ngùng.

Tiểu Bảo cảm giác bất đồng, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch cùng A Mao lúc đối mặt Tiểu Bảo cảm giác tự nhiên cũng là bất đồng. Thời điểm chưa nói ra, bọn họ theo bản năng sẽ lấy thân phận huynh trưởng đối mặt Tiểu Bảo. Hiện tại hài tử đều có, bọn họ cùng Tiểu Bảo cũng biểu lộ tâm ý, hiện tại bọn họ bắt đầu quen chính mình không chỉ là ca ca của Tiểu Bảo, còn là phu quân của Tiểu Bảo. Nếu là phu quân, bọn họ cũng càng yên tâm thoải mái "chiếm lấy" Tiểu Bảo. Đợi đến lúc bọn họ đi ra ngoài Đào nguyên, Diệp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net