Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời chạng vạng, từng món ngon được bưng lên bàn. Tiểu Bảo đổi một thân đồ mới, là Nhiếp Chính cùng Diệp Địch đi ra ngoài mua cho cậu. Hai béo tiểu tử vừa ngủ cũng đổi một thân đồ mới. Phàm Cốt cùng Phương Du ngồi ở bên giường ôm hai hài tử. Nhiếp Chính cùng A Mao ngừng thở, cẩn thận đem tóc hài tử cạo đi, Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt đem tóc hài tử toàn bộ thu ở trong khăn, Tiểu Bảo dùng khăn ướt lau sạch sẽ đầu hài tử. Tiểu gia hỏa nguyên bản đầu lông xù biến thành trứng gà bóng loáng. Bốn vị phụ thân ở trên hai khỏa trứng gà bóng loáng hôn vài ngụm, trong mắt là kích động hạnh phúc.

Cạo tóc, Nhiếp Chính cùng A Mao từ trên tay sư phó, sư thúc ôm qua hài tử, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch ôm đại công thần của bọn họ - Tiểu Bảo theo sư phó sư thúc cùng ra nhà gỗ. Tại bên bàn đá ngồi xuống, Nhiếp Chính một tay ôm hài tử, một tay nâng chén rượu, mọi người cũng cùng nâng chén, Tiểu Bảo không uống rượu được cũng cấp chính mình rót một chén nhỏ rượu.

"Sư phó sư thúc, ly rượu này muốn trước kính ngài nhị lão. Vì chúng ta, các ngươi chịu vất vả."

Phàm Cốt vuốt vuốt râu, khóe mắt nét mỉm cười hiện ra: "Có cái gì chịu vất vả. Sư phó a miễn bàn có bao nhiêu may mắn lúc trước để A Mao đem các ngươi tiếp vào cốc. Các ngươi là đồ đệ của sư phó, cũng là nhi tử của sư phó, hiện tại các ngươi chính mình cũng đã làm phụ thân, sư phó cũng là làm gia gia. Ha ha, Nhiếp tiểu tử, A Mao, Lam tiểu tử, Diệp tiểu tử, các ngươi hiện tại đều làm cha, gánh nặng trên vai càng lớn. Đợi hài tử trưởng thành, các ngươi không chỉ phải dạy bọn nó võ công, còn phải dạy bọn nó làm người."

"Cẩn tuân sư phó dạy bảo." Ba người trăm miệng một lời, A Mao tầng tầng gật đầu.

"Sư phó hôm nay đặc biệt cao hứng, cạn!" Phàm Cốt cùng năm vị đồ đệ chạm cốc.

Nhiếp Chính uống rượu, cấp mình rót thêm một ly, lại hướng sư thúc. Phương Du từ trong lòng móc ra hai túi phúc màu đỏ, cười nói: "Đừng cùng sư thúc khách khí như vậy. Lại nói tiếp, sư thúc mới hẳn là cảm tạ các ngươi. Hôm nay là Gia Sinh cùng Tuấn Sinh đầy tháng, sư thúc cùng sư phó các ngươi cũng không có gì tốt đưa cho hài tử, đây là sư thúc đến trong miếu cầu phúc, cấp bọn nhỏ đeo, cầu bình an khỏe mạnh."

"Vẫn là sư phó, sư thúc nghĩ đến chu đáo, chúng ta đều chưa nghĩ đến." Lam Vô Nguyệt tiếp nhận túi phúc, nhét vào trong quần áo hài tử.

Phương Du cầm lấy chén rượu cùng vài người chạm cốc, cũng cạn ly.

Tiểu Bảo hai tay bưng lấy chén rượu duỗi hướng sư phó cùng sư thúc, không biết sẽ nói lời thế nào cậu chỉ kêu một tiếng: "Sư phó, sư thúc......"

"A Bảo, ngươi vẫn là đừng uống rượu." Phàm Cốt cùng Phương Du thật cao hứng cùng tiểu đồ nhi cụng ly.

Tiểu Bảo nhấp một ngụm rượu, má nhất thời liền đỏ.

"Bảo Bối, ngươi vẫn là uống trà đi, dù sao cũng không phải ngoại nhân." Lam Vô Nguyệt cấp Tiểu Bảo đổi trà.

Tiểu Bảo lại giơ lên chén trà, nhìn về phía bốn vị ca ca. Nhiếp Chính đoạt lời trước khi Tiểu Bảo mở miệng: "Bảo, ngươi vất vả nhất, các ca ca kính ngươi."

"Không vất vả, không, vất vả." Tiểu Bảo như dĩ vãng lắc đầu.

"Bảo Bối, vất vả ." Lam Vô Nguyệt thực không ngượng ngùng trước mặt hai vị trưởng bối hôn lên mặt Tiểu Bảo một cái. Tiểu Bảo mặt lập tức đỏ bừng, Phàm Cốt trừng mắt, Phương Du cười to.

"Bảo Bảo, vất vả ." Diệp Địch kính rượu, Tiểu Bảo liên tục lắc đầu, cậu không vất vả.

"......" A Bảo, khiến ngươi chịu khổ. A Mao nâng chén.

Tiểu Bảo lại là liên tục gật đầu, cậu có thể cảm giác được Đại ca ca muốn nói gì. Cậu không mệt, không khổ, mệt là các ca ca, khổ cũng là các ca ca.

Liền như vậy uống một vòng, Phàm Cốt lên tiếng: "Hảo, ăn đi. Tuy nói hôm nay là tiệc đầy tháng của các tiểu tử, bất quá bọn nó còn chưa có thể ăn, chúng ta đêm nay liền thay hai tiểu tử ăn nhiều một chút."

"Đúng! Ăn nhiều một chút." Nhiếp Chính có con, mọi sự đầy đủ.

A Mao cầm lấy chiếc đũa trước cấp sư phó sư thúc gắp thịt, sau đó đem một cái đùi gà mập mạp gắp đến trong bát Tiểu Bảo. Tiểu Bảo hướng Đại ca ca ngọt ngào cười, cầm lấy chiếc đũa cấp sư phó sư thúc cùng các ca ca gắp đồ ăn, một bữa cơm gắp đồ ăn cho nhau liền bắt đầu.

Đêm nay, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao đều uống nhiều, Diệp Địch tửu lượng không được, đơn giản uống hai ly liền không uống, chuyên tâm chiếu cố Tiểu Bảo. Dù sao cũng phải có một người bảo trì thanh tỉnh, bằng không lại phải mệt chết Tiểu Bảo. Các ca ca hứng trí cao, Tiểu Bảo hứng trí cũng rất cao. Hai hài tử ở trong lòng năm vị phụ thân dạo qua một vòng liền ngủ. Tiểu Bảo đem hài tử đặt về phòng, để các ca ca có thể tận tình uống rượu. Đã bao nhiêu năm, Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt lần đầu tiên mới thoải mái hét lớn như vậy. Đã bao nhiêu năm, Diệp Địch lại một lần nữa thấy được vị đại ca hào sảng kia, được xưng là "Tửu hiệp" đại ca.

A Mao tửu lượng tốt hay không cũng không thể hiểu hết, nhưng hắn lại là một ly tiếp một ly uống, cho dù là thành thân ngày đó hắn đều không có uống nhiều như vậy. A Mao say, lại cảm giác chính mình không có say. Nếu không phải sư phó cùng sư thúc ở đây, hắn nhất định sẽ không để ý mà đem Tiểu Bảo ôm vào lòng hôn môi, dùng phương thức không thể nói chuyện của chính mình nói cho đối phương, hắn thương cậu, hắn thương A Bảo của hắn.

Phàm Cốt cùng Phương Du không có để ý mấy người bọn họ. Ăn no, Tiểu Bảo cấp các ca ca gắp đồ ăn, làm cho bọn họ vừa ăn vừa uống, bụng rỗng uống rượu sẽ thương thân. Phàm Cốt cùng Phương Du cũng uống không ít. Tại đây một vùng thế ngoại đào nguyên, mỗi người đều là thoải mái và sung sướng.

Từng lấy tửu lượng nổi tiếng khắp giang hồ - Nhiếp Chính say, say rượu dựa vào trên người Tiểu Bảo. Luôn luôn đều là khống chế tửu lượng chính mình, tuyệt không để chính mình trước mặt người khác uống say - Lam Vô Nguyệt cũng say, ôm Tiểu Bảo càng không ngừng kêu Bảo Bối. A Mao cũng say, trực tiếp ghé vào trên bàn dậy không nổi. Phàm Cốt cùng Phương Du cũng sớm liền say, Phương Du tay ôm thắt lưng Phàm Cốt không ngừng kêu "Sư huynh, sư huynh". Diệp Địch trước đem sư phó và sư thúc dìu về phòng, tiếp lại đem A Mao kéo về phòng. Tiểu Bảo đi đứng không tiện, vóc dáng lại thấp, thật khó để dìu các ca ca bất động, cậu liền đi phòng bếp nấu nước ấm, cấp sư phó sư thúc cùng các ca ca lau mặt rửa chân.

Hai hài tử hô hô ngủ say cũng không biết tại một ngày đầy tháng này của bọn họ, bọn họ có ba vị phụ thân uống đến không biết trời trăng mây gió gì, uống đến muốn có bao nhiêu thất thố liền có bấy nhiêu thất thố. Bất quá ba vị phụ thân của bọn họ không để ý, bọn hắn cao hứng!

Đêm nay, Tiểu Bảo và Hảo ca ca cùng bọn nhỏ cùng nhau ngủ ở trong nhà gỗ của Diệp Địch. Uống say Nhiếp Chính, A Mao cùng Lam Vô Nguyệt ngủ ở trong nhà gỗ của chính mình. Đêm đã khuya, Tiểu Bảo nằm trong lòng Hảo ca ca ngọt ngào đi vào giấc ngủ, hai hài tử ngủ ở phía trong giường, đồng dạng là ngọt ngào đi vào giấc ngủ. Diệp Địch ôm Tiểu Bảo, trái tim rốt cuộc triệt để buông xuống. Bảo Bảo thương đều hảo, đều hảo.

~~~~~

Ở cữ xong, Tiểu Bảo sinh hoạt cũng khôi phục như dĩ vãng bận rộn. Cậu trước không nhàn rỗi, hiện tại có hài tử, cậu càng không nhàn rỗi. Tiểu Bảo muốn trước lúc đi ra Đào nguyên sẽ chiếu cố hài tử thật nhiều.

Lại qua không đến một tháng, Tiểu Bối đau bụng, đau đến mức nó ở trên giường lăn lộn, chi chi chi chi thẳng gọi, thẳng cắn Đại Dũng ở một bên gấp đến độ muốn điên. Nhóm A Đột đều đến đây, ở một góc phòng chờ tiểu gia hỏa trong bụng Tiểu Bối xuất thế. Đại Dũng cùng một A Đột khác vẫn giúp chiếu cố Tiểu Bối trên giường thủ nó. Tiểu Bối không cho Tiểu Bảo rời đi, lúc này chỉ có Tiểu Bảo mới có thể khiến nó an tâm, chính là Đại Dũng cũng không được. Tiểu Bảo đem móng vuốt Tiểu Bối dùng vải gắt gao quấn lên miễn cho nó cào bị thương chính mình cùng Đại Dũng. Tiểu Bảo giúp sư phó cấp Tiểu Bối đỡ đẻ, các ca ca bị Tiểu Bảo đuổi ra ngoài, cậu sợ các ca ca nhìn Tiểu Bối sinh sản sau lại càng không để cậu lại sinh.

Sinh dục hậu đại là bản năng của động vật, Tiểu Bối tuy rằng cũng là động vật, nhưng nó là công hầu tử, bản năng này lại thuộc về mẫu hầu tử. Lúc bụng tê rần Tiểu Bối liền muốn bị hù chết, nơi nào còn quản mặt khác. Tiểu Bảo không ngừng trấn an Tiểu Bối, không đến vạn bất đắc dĩ, cậu không muốn sư phó vạch bụng Tiểu Bối ra, như vậy rất bị tội, rất thương thân. May mà có Tiểu Bảo ở bên, Tiểu Bối chỉ có việc đau đến lăn lộn trên giường, nhưng vẫn là nghe Tiểu Bảo nói dùng sức. Có kinh nghiệm cấp Tiểu Bảo đỡ đẻ, Phàm Cốt cấp Tiểu Bối đỡ đẻ liền thoải mái rất nhiều. Giống Tiểu Bảo như vậy, Tiểu Bối cũng là từ cái bộ vị kia sinh hài tử.

Trên giường ép buộc hai canh giờ, Tiểu Bối thê lương kêu thảm thiết hai tiếng, cuối cùng đem tiểu gia hỏa ép buộc người trong bụng sinh ra. Phàm Cốt cùng Tiểu Bảo này xem liền yên tâm, Tiểu Bối không sinh ra một tiểu quái vật, mà là sinh tuyệt đối đúng là một tiểu A Đột. Đại Dũng nước mắt ào ào chảy, không phải bởi vì cánh tay bị Tiểu Bối cắn nát, mà là nó có hài tử. Đại Dũng giơ tiểu A Đột lên cao rồi khóc, nhóm A Đột khác nhất thời hoan hô không thôi. Tiểu Bối lui trong lòng Tiểu Bảo tìm kiếm an ủi, thật sự là đau chết nó. Ô ô ô, nó không dám lại ăn bậy trái cây.

Nghe được Tiểu Bối sinh, ở bên ngoài nôn nóng chờ đợi Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt, A Mao cùng Diệp Địch nhanh chóng vào phòng. Vừa thấy Tiểu Bối tại trong lòng Tiểu Bảo khóc bù lu bù loa, Đại Dũng ôm một vật giống như tiểu A Đột đang khóc cũng là khóc bù lu bù loa, bốn người không khỏi lắc đầu. Vẫn là Tiểu Bảo của bọn hắn dũng cảm.

Tiểu Bảo cấp tiểu A Đột đặt tên "Tiểu Diệu", tên này là Tiểu Bảo từ sớm liền nghĩ hảo. Hài tử này của Tiểu Bối là kỳ lạ, kỳ diệu mà tới. Tiểu Diệu hoàn toàn di truyền Đại Dũng, Đại Dũng sẽ không sợ hài tử bị độc trong móng vuốt nó thương đến, tự mình cấp hài tử rửa sạch thân mình bao hảo. Tiểu Bối không có ý định ôm hài tử, thí thí nó đau quá, nó muốn Tiểu Bảo. Đáng thương tiểu Diệu mới xuất sinh liền bị "Nương" của mình ghét bỏ. Tự mình cấp Tiểu Bối thượng dược, hống Tiểu Bối ngủ, Tiểu Bảo thở ra một hơi, Tiểu Bối chịu tội. Cậu cảm thấy có một chút đối lập với thời điểm chính mình sinh sản. Tiểu Bối bụng tê rần lập tức liền muốn sinh, cậu lại là trước sau ép buộc hai ngày mới sinh hạ hài tử.

Tiểu Diệu ở trong lòng phụ thân khóc ngủ. Lam Vô Nguyệt đem Tiểu Bảo mang đi, chuyện khác giao cho Nhiếp Chính bọn họ đến xử lý. Đại Dũng làm cha, liền như Diệp địch cùng A Mao lúc trước vậy chỉ ngây ngốc nhìn hài tử trong lòng. Nhóm A Đột hài tử sinh ra không dễ dàng, Đại Dũng nước mắt là từng giọt dừng ở trên người Tiểu Diệu, cũng không quên sờ sờ Tiểu Bối mệt đến ngủ, hiện tại nó càng thêm không ly khai Tiểu Bối. Mặt khác, nhóm A Đột thấy Tiểu Bối ngủ, lúc này mới thật cẩn thận đi đến bên giường xem Tiểu Diệu trong lòng Đại Dũng. Cùng Tiểu Bối sinh sản - một A Đột khác muốn ôm ôm Tiểu Diệu, lại bị Đại Dũng tránh đi. Nó còn chưa ôm đủ đâu!

"Hô hô !" A Đột kia không bằng lòng. Tiểu Bối là của ngươi liền không tính, Tiểu Diệu ngươi cũng muốn chiếm cho riêng mình, không có cửa đâu!

"Hô hô hô !" Công A Đột khác cũng đều không bằng lòng, Tiểu Diệu là mọi người cùng sở hữu!

Chỉ có tứ mẫu A Đột không có đi giành Tiểu Diệu, mà là hiếu kỳ nhìn tiểu gia hỏa này, là một mẫu A Đột trân quý a, hì hì. Tại trong lòng phụ thân nức nở Tiểu Diệu không biết chính mình đã bị nhóm lão A Đột khác theo dõi, ai kêu nó là "mẫu" A Đột trân quý nha.

Bồi Tiểu Bối sinh sản Tiểu Bảo cũng có chút mệt mỏi. Vừa lúc bọn nhỏ đói bụng, cậu và Mỹ nhân ca ca cùng nhau uy hài tử uống sữa, liền lên giường bồi hài tử cùng nhau ngủ. Sờ mặt Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt khom người ở bên khóe miệng của cậu hôn một cái, thấp giọng nói: "Bảo Bối, sinh hài tử rất đau, chúng ta liền chỉ có Gia Sinh cùng Tuấn Sinh được không."

Sắp ngủ, Tiểu Bảo lập tức liền tỉnh. Lam Vô Nguyệt sở dĩ đề cập chuyện này, chính là vì muốn thừa dịp thời điểm Tiểu Bảo mơ mơ màng màng dụ bắt cậu. Nhiếp Chính, Diệp Địch cùng Phàm Cốt đều đã cùng Tiểu Bảo đề cập qua chuyện này, Tiểu Bảo thái độ vẫn đều thực kiên trì, cậu còn muốn tiếp tục sinh, muốn sinh đủ mười. Nếu Tiểu Bảo mỗi lần sinh liền phải ăn một lần trái cây, kia còn dễ nói, không cho Tiểu Bảo ăn là được. Vạn nhất trái cây ăn một lần sau liền có thể giống nữ nhân vậy tiếp tục mang thai, kia liền không xong. Bọn họ không có khả năng không cùng Tiểu Bảo song tu, cũng liền không có khả năng tránh cho Tiểu Bảo hoài thượng hài tử. Bây giờ còn còn lại Lam Vô Nguyệt cùng A Mao chưa khuyên qua Tiểu Bảo. A Mao không thể nói chuyện, chỉ có thể lo lắng suông, cho nên hiện tại liền xem Lam Vô Nguyệt. Nào biết, Tiểu Bảo đột nhiên liền thanh tỉnh.

Lam Vô Nguyệt thầm kêu một tiếng không xong, lập tức nói: "Bảo Bối, ngủ đi, ca ca không nhiễu ngươi."

Tiểu Bảo quay đầu, mắt nhìn Mỹ nhân ca ca, sau đó lại xoay trở về nhắm mắt lại. Lam Vô Nguyệt hôn thái dương Tiểu Bảo, chụp phủ cậu. Qua hồi lâu, Tiểu Bảo hô hấp lúc này mới vững vàng. Lam Vô Nguyệt thở hắt ra, chỉ cảm thấy cái nhiệm vụ này quá gian nan, Bảo Bối ở trên chuyện sinh hài tử này rất là cố chấp a.

Ngày hôm sau buổi sáng rời giường, Mỹ nhân ca ca ngủ ở bên cạnh không ở đây, hài tử cũng không tại. Tiểu Bảo ngồi ở trên giường phát ngốc một hồi lúc này mới xuống giường, mặc quần áo rửa mặt. Ra nhà gỗ bốn phía nhìn nhìn, cậu nhìn đến sư phó, sư thúc ôm Gia Sinh cùng Tuấn Sinh ở bên hồ tản bộ, về phần bốn vị ca ca...... Ngô, trong phòng bếp có tiếng động, Tiểu Bảo lại không có đi phòng bếp tìm người, mà là hướng nhà cỏ tranh mà Tiểu Bối sở tại.

Tiểu Bảo vừa mới tiến vào phòng liền nghe đến tiếng kêu của Tiểu Bối. Đại Dũng bên cạnh Tiểu Bối, nhưng Tiểu Diệu lại không có. Tiểu Bảo đi qua kinh ngạc nhìn Đại Dũng trên mặt xanh tím hỏi: "Đại Dũng, ngươi làm sao vậy?"

"Hô hô hô ! !" Đại Dũng rất là tức giận, trừng một phương hướng kêu to.

Tiểu Bảo nháy mắt mấy cái, quay đầu, lúc này mới nhìn đến ở một góc phòng khác có bốn, năm A Đột không biết vây quanh cái gì. Tiểu Bảo đi qua, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười. Tiểu Diệu nằm ở trong một cái ổ dùng cỏ khô cùng da thỏ tạo thành, nhắm mắt lại ngủ. Mấy A Đột là đang chiếu khán Tiểu Diệu. Ở bên cạnh có một chén nhỏ, bên trong còn lại một chút sữa. Xem ra tiểu A Đột cũng là uống sữa.

"Hô hô hô !" Đại Dũng trên giường gọi.

Mấy A Đột vây quanh Tiểu Diệu quay đầu cũng thực không khách khí hướng Đại Dũng gầm nhẹ, xem ra trong trận chiến tranh đoạt Tiểu Diệu này, Đại Dũng là thảm bại. Chuyện này Tiểu Bảo quản không được, cậu đối với mấy A Đột nói: "Hãy chiếu cố hảo, Tiểu Diệu."

"Hô hô !" Mấy A Đột tầng tầng gật đầu, chúng nó sẽ chiếu cố hảo tiểu gia hỏa.

Tiểu Bảo đi trở về bên giường, Tiểu Bối nằm trong lòng Đại Dũng lập tức liền hướng trong lòng Tiểu Bảo bò qua, Tiểu Bảo nhanh chóng ôm lấy nó. Hầu tử không cần ở cữ, Tiểu Bảo cùng Đại Dũng nói một tiếng liền đem Tiểu Bối ôm đi. Yên tâm đem Tiểu Bối giao cho Tiểu Bảo, Đại Dũng quát to một tiếng hướng mấy A Đột kia vọt qua, trả lại bảo bối khuê nữ cho ta!

Tiểu Bảo đem Tiểu Bối ôm đi ra ngoài phơi nắng, này đương nhiên không phải mục đích chủ yếu. Thừa dịp tả hữu bốn phía đều không có người, Tiểu Bảo chọn một góc yên lặng nói khẽ với Tiểu Bối đang rầm rì trong lòng cậu nói: "Tiểu Bối, cái trái cây kia mọc ở nơi nào ngươi còn nhớ rõ đi?"

"Chi chi?" Cái trái cây gì ? Tiểu Bối ở trong lòng Tiểu Bảo không dám lộn xộn, thí thí đau.

"Chính là, có thể cấp chúng ta, sinh oa nhi , trái cây." Tiểu Bảo cơ hồ dán lên lỗ tai Tiểu Bối nói chuyện: "Cái trái cây, màu vàng, ngươi cho ta, cái trái cây, kia."

Tiểu Bối một bên hồi tưởng một bên rầm rì, thí thí đau. Rầm rì nửa ngày, Tiểu Bối nhìn về phía Tiểu Bảo, trong mắt là phẫn nộ. Nó nghĩ tới! Chính là cái trái cây khiến hầu mông của nó chịu tội lớn như vậy! Nó muốn đi đem cái cây đó cắn chết! Tê, thí thí đau.

Nhanh chóng sờ sờ đầu Tiểu Bối, lại nhẹ nhàng nhu nhu hầu mông của Tiểu Bối, Tiểu Bảo nhỏ giọng nói: "Tiểu Bối, ngươi còn nhớ rõ đi?"

"Kỉ kỉ kỉ !" Cái cây đó dù có đốt thành tro nó đều nhớ rõ!

Tiểu Bảo lại nhu nhu mông, Tiểu Bối càng hạ giọng: "Ta còn muốn, cái trái cây kia."

"Kỉ kỉ chi?" Tiểu Bối há hốc mồm.

"Tiểu Bối, ngươi giúp ta, chú ý được, không? Ta muốn trái cây, càng nhiều càng, tốt."

"Chi chi !" Cái trái cây kia sẽ khiến thí thí đau!

"Tiểu Bối, cầu ngươi , ta muốn cái, trái cây kia."

"......" Tiểu Bối trong lòng Tiểu Bảo cọ cọ, nhu nhu.

Tiểu Bảo vuốt ve Tiểu Bối, lại nhu nhu hầu mông, năn nỉ: "Tiểu Bối, cầu ngươi ."

"Chi chi chi chi." Tiểu Bảo là hảo huynh đệ của nó, tuy rằng rất hận cái trái cây kia , nhưng Tiểu Bối vẫn là đáp ứng. Sự tình Tiểu Bảo mở miệng chỉ cần là nó có thể làm được, nó nhất định sẽ làm.

"Tiểu Bối, cám ơn ngươi." Tiểu Bảo ôm chặt lấy Tiểu Bối, yên tâm. Tiếp cậu lại dặn dò: "Nhất định nhất định, phải thay ta, bảo mật. Không thể nói cho, các ca ca, cùng Đại Dũng."

"Chi chi?" Không rõ.

"Tiểu Bối, không thể nói cho, bất luận người nào, ta muốn cái, trái cây sự tình." Các ca ca đều không để cậu lại sinh , nhất định sẽ không để cậu ăn.

Tiểu Bối nghiêng đầu, cào cào đầu, không phải rất minh bạch chi chi kêu hai tiếng. Nó là hầu tử, không biết nói chuyện.

"Không thể nói cho, Đại Dũng." Tiểu Bảo sợ Đại Dũng để lộ bí mật.

"Chi chi !" Đại Dũng a, hảo, nó không nói.

"Tiểu Bối, cám ơn ngươi!" Tiểu Bảo triệt để yên tâm. Sư phó nói chỉ có Tiểu Bối có thể lấy đến cái trái cây kia , chỉ cần Tiểu Bối giúp cậu, chỉ cần có trái cây, cậu là có thể tiếp tục vì các ca ca sinh oa nhi!

"Bảo Bối, ngươi ở đâu?"

Mỹ nhân ca ca kêu! Tiểu Bảo nhanh chóng lại nhỏ giọng dặn dò Tiểu Bối nhất định thay cậu bảo mật, lúc này mới ôm Tiểu Bối từ phía sau nhà cỏ tranh đi ra: "Mỹ nhân ca ca."

"Bảo Bối, ngươi như thế nào chạy đi đâu? Tiểu Bối có khỏe không?" Lam Vô Nguyệt đi tới.

"Tiểu Bối, không thoải mái, ta mang nó đi ra, phơi nắng." Tiểu Bảo thực chột dạ cúi đầu giả vờ xem Tiểu Bối, vạn nhất để ca ca nhìn ra cậu nói dối liền phiền toái.

Lam Vô Nguyệt đến gần Tiểu Bảo, xem Tiểu Bối nắm quần áo Tiểu Bảo, trong ánh mắt vẫn là ủy khuất, hắn sờ sờ đầu Tiểu Bối, nói: "Bảo Bối, đi ăn điểm tâm. Tiểu Bối đã nếm qua, ngươi có thể đem nó đưa trở về."

"Hảo."

Tiểu Bảo đem Tiểu Bối về ốc, cùng Mỹ nhân ca ca đi ăn cơm, trong lòng thở ra một hơi, hoàn hảo ca ca không có phát hiện.

~~~~~

Tối hôm qua Lam Vô Nguyệt cùng Tiểu Bảo đề cập chuyện hài tử thất bại, buổi sáng hôm sau hắn liền đi cùng mấy người khác thương lượng. Tiểu Bảo vừa sinh hài tử, còn đắm chìm trong niềm sung sướng có hài tử, hiện tại cùng cậu đề cập chuyện này cậu khẳng định không bằng lòng. Bọn họ chuẩn bị đợi hài tử qua trăm ngày liền mang Tiểu Bảo đi tìm nương, ở trên đường bọn họ lại tìm cơ hội khuyên Tiểu Bảo, miễn gợi cho Tiểu Bảo hiểu lầm hoặc thương tâm. Nhiếp Chính cùng Phàm Cốt suy xét xong đều cảm giác có đạo lý, Tiểu Bảo ở chuyện này thực cố chấp, bọn họ cũng xác thực khuyên không được. Hiện tại Tiểu Bối cũng sinh, thực ra không có gì bận tâm. Suy xét đến trên đường đi xe mệt nhọc, Tiểu Bảo lại vừa thụ tội lớn, vẫn là lại dưỡng dưỡng.

Thời điểm ăn cơm, Tiểu Bảo nghe Quỷ ca ca nói đợi Gia Sinh cùng Tuấn Sinh qua trăm ngày bọn họ liền ra Đào nguyên. Tiểu Bảo trầm mặc thật lâu mới gật đầu đồng ý. Cậu luyến tiếc rời đi hài tử, thế nhưng cậu tất yếu đi tìm nương. Mặc kệ nương còn sống hay không, cậu đều phải biết nương ở đâu.

Tiểu Bảo đáp ứng, kế tiếp Nhiếp Chính bốn người liền muốn bắt đầu chuẩn bị sự tình đi ra ngoài. Hấp thụ giáo huấn lần trước đi ra ngoài khi, lúc này bốn người quyết định buổi tối gấp rút lên đường, ban ngày ở trọ. Bọn họ không sợ có người tìm phiền toái, chỉ sợ có người dây dưa. Tiểu Bảo là nhược điểm của bọn họ, một khi gọi quá nhiều người biết sự tồn tại của Tiểu Bảo, lúc đó cấp Tiểu Bảo mang đến rất nhiều nguy hiểm. Minh thương dễ tránh, vẫn là cẩn thận tốt hơn. Bọn họ lần này xuất hành chỉ vì tìm người, mặt khác phiền toái có thể không trêu chọc liền tận lực không trêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net