Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Uy ở trước cửa khách điếm bồi hồi hồi lâu sau, vẫn là quyết định đi vào hỏi một chút. Lúc còn nhỏ hắn bởi vì nương nên thường xuyên sẽ nhìn thấy người kia, nhưng hắn rất ít khi cùng người kia nói chuyện. Người nọ rất là rụt rè , có thể thấy được hắn, sẽ đối với hắn cười. Chỉ là người nọ mặt đen một nửa, nương người nọ lại cùng người khác bỏ trốn, ác ma kia không thích người nọ, hắn đối với người nọ cũng không có sắc mặt tốt. Nay nghĩ đến, sự kiêu ngạo tại thời điểm đó thực sự ngu ngốc. Sở dĩ hôm nay nhất định phải làm rõ vị thiếu niên kia có phải hay không là người kia, Lương Uy cũng phân không rõ chính mình là vì muốn nói một tiếng xin lỗi vì hành vi trong quá khứ, hay là vì để nương trong lòng dễ chịu một ít.

"Lương thiếu gia, có chuyện gì a? Như thế nào đến khách điếm vậy?" Khách điếm lão bản nhận thức Lương Uy, vừa thấy hắn tiến vào, lập tức nhiệt tình hỏi.

Lương Uy đi lên trước, có chút ngượng ngùng nói: "A, Phương lão bản, ta là muốn tìm một vị khách nhân đang ở nơi này của ngài."

"Khách nhân nào?" Phương lão bản hiếu kì hỏi.

Lương Uy ngại ngùng cười nói: "Là một vị thiếu niên, nhìn qua so với ta nhỏ hơn một chút, bộ dáng rất tuấn tú. Ta lúc trước thời điểm cùng cha đi ra ngoài bán hàng cùng y từng gặp mặt một lần. Ta cũng không biết đến cùng có phải y hay không, cho nên mạo muội đến xem xem. Nếu thật sự là y, như thế nào cũng phải mời người ta đến trong nhà ăn bữa cơm. Lần trước đi vội vàng, ngươi ta cũng không biết ta ở nơi này."

"À, ra là như thế." Phương lão bản hơi suy nghĩ liền lập tức nói: "Đúng là có một vị tiểu công tử bộ dáng tuấn tú sáng nay vào ở đây. Bất quá y không phải một người, còn có hai vị huynh trưởng cùng y. Bọn họ tựa hồ đang gấp rút lên đường, huynh trưởng y không để chúng ta tùy tiện đi quấy rầy, có chuyện bọn họ mới gọi." Tiếp, lão bản giật mình nói: "A, đúng, bọn họ buổi tối muốn dùng bồn tắm, sẽ đi xuống. Ngươi là ở chỗ này chờ hay là trực tiếp đi lên tìm người? Là phòng ở phía nam cuối lầu hai."

Lương Uy chịu đựng nội tâm khẩn trương cùng kích động, sắc mặt bình tĩnh nói: "Ta là tự mình đi tìm người đi, cũng coi như ta có thành ý một chút."

"Cũng nên. Vậy ngươi đi thôi. Bất quá hai vị khách nhân kia nói rõ không để chúng ta đi quấy rầy, ngươi cũng đừng nói là ta nói cho ngươi."

"Yên tâm đi, ta biết nên nói như thế nào. Cám ơn Phương lão bản."

"Không cần khách khí."

Xoay người, quay lưng lại phía Phương lão bản, Lương Uy thở ra một hơi, siết chặt tay chạy lên lầu. Mỗi lần lên một bậc thang, tim đập liền tăng lên một phần. Lên lầu hai, Lương Uy bốn phía nhìn nhìn, không ai chú ý hắn, Phương lão bản đang cúi đầu tính sổ, hắn bước nhanh hướng gian phòng kia đi. Đến trước cửa, Lương Uy quay đầu mắt nhìn, phía sau vừa lúc có cột gỗ đón đỡ, hắn liên hấp vài khẩu khí, sau đó nâng tay.

"Khấu khấu khấu."

"Ai a?"

Trong phòng truyền đến tiếng của một vị nam tử, Lương Uy không có lên tiếng, tiếp tục gõ cửa.

"Khấu khấu khấu."

Đang trong phòng nói chuyện phiếm, vài người thoáng nhìn lẫn nhau, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao đứng dậy kéo Tiểu Bảo vào buồng trong đóng cửa, từ trong khe cửa hướng bên ngoài xem. Nhiếp Chính để Diệp Địch ngồi đừng động, hắn đi đến cạnh cửa, lại hỏi: "Ai a?"

Lương Uy sốt ruột không thể trả lời là ai, lại gõ cửa ba tiếng. Có người trong phòng lập tức cảnh giác lên, Tiểu Bảo khẩn trương kéo lấy quần áo ca ca, sẽ là ai? Như thế nào cũng không lên tiếng?

Nhiếp Chính kéo ra chốt cửa, chậm rãi mở cửa. Nhìn đến ngoài cửa có một công tử xa lạ, hắn sắc mặt bất động hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì?"

Lương Uynhìn mắt nhìn trong phòng, không thấy được người kia, chỉ có một nam tử khác đang ngồi, hắn nhất thời thất vọng không thôi. Sau đó đối với nam tử mở cửa nói: "Vãn bối là người ở cửa hàng thổ sản vùng núi ở phố đối diện, họ Lương, tên Uy. Ta sáng nay ở bên ngoài nhìn thấy có một người trong phòng các ngươi, người nọ nhìn thực quen mắt, mạo muội quấy rầy."

Nhìn quen mắt? Sẽ là ai?

Nhiếp Chính đi về phía trước một bước, ngăn trở tầm mắt Lương Uy hướng trong phòng nhìn, nói: "Vị công tử này là nhìn lầm. Chúng ta huynh đệ ở nơi này không có người quen."

Khách điếm lão bản nói người nọ ở gian phòng này, Lương Uy không muốn liền như vậy rời đi. Hắn cũng nhìn ra đối phương trên người phòng bị, thấp giọng nói: "Tiền bối, không tiện mà nói ở đây, có thể để vãn bối đi vào rồi nói xong? Vãn bối thật sự nhìn thấy một người quen ở phòng này. Chẳng qua vãn bối đã nhiều năm không có tung tích của y, y khả năng cũng không nhớ rõ ta. Nhưng y đối với vãn bối thật sự rất quan trọng, thỉnh tiền bối ngài có thể để ta đi vào."

Lương Uy lời vừa nói vừa xong, tâm Nhiếp Chính liền trầm xuống vài phần. Người này đến tìm người là ai? Hắn không nhận biết, nhị đệ cũng không lên tiếng, tam đệ càng không có lộ diện, thuyết minh không phải người quen của ba huynh đệ bọn họ. A Mao liền càng không có khả năng. Chỉ còn lại có Bảo...... Nhiếp Chính nhìn Lương Uy nhiều lần, vẫn là câu kia: "Ta không nhận biết ngươi, huynh đệ ta tự nhiên cũng không nhận ra ngươi. Ngươi nhận sai người." Dứt lời, Nhiếp Chính liền muốn đóng môn.

"Đợi đã!" Lương Uy dùng chân chống đỡ cửa, nôn nóng nói: "Tiền bối, ngài có thể để y đi ra nhìn ta không? Nếu vãn bối nhận sai người, vãn bối dập đầu tạ tội. Y...... Y đối với vãn bối thật sự rất quan trọng!"

"Đại ca ta nói không nhận biết ngươi chính là không nhận biết ngươi. Đi đi đi!" Diệp Địch cũng lại đây đuổi người. Hắn khờ là khờ, nhưng sự tình liên quan đến Tiểu Bảo hắn chưa bao giờ sẽ đại ý qua loa, hắn cũng đoán ra người này đến tìm ai. Như thế nào có thể để hắn ta gặp Bảo Bảo!

Mắt thấy bản thân sắp bị hai người đuổi khỏi đây, Lương Uy thấp giọng kêu: "Ta muốn tìm người gọi Lâm Tử Ngạn! Y là huynh trưởng của ta!"

"A !"

Trong phòng phát ra một tiếng kinh hô nhẹ nhàng. Diệp Địch cùng Nhiếp Chính muốn đóng cửa đuổi người đồng thời kinh hãi. Vừa thấy sắc mặt hai người, nghe được tiếng kinh hô kia, Lương Uy nhanh chóng nói: "Trong phòng nghe được sao?"

Ngay sau đó, hắn bị Nhiếp Chính kéo vào phòng, đóng cửa lại.

"Nhị đệ!"

Nhiếp Chính bên này vừa kêu, Diệp Địch bên kia liền đi ra ngoài, để ngừa người này còn mang theo giúp đỡ. Nhiếp Chính sắc mặt âm trầm, một tay nắm tà áo Lương Uy, đem hắn quẳng xuống đất. Còn chưa thấy rõ Nhiếp Chính là như thế nào ra tay, Lương Uy liền bị đối phương một cước đạp trên ngực không bò lên được.

"Ngươi là ai?"

Nhiếp Chính dưới chân dùng lực, ngay sau đó có khả năng đạp nát xương ngực Lương Uy. Lương Uy đại khẩu thở phì phò, kinh hãi người này võ công lợi hại. Người này nếu muốn giết hắn, nhất định là dễ như trở bàn tay. Không có thời gian để suy nghĩ có phải hay không quá xúc động, bị phản ứng của đối phương dẫn đến một chút hi vọng, Lương Uy chịu đựng ngực đau mở miệng: "Ta trước đây gọi, Lâm Tử Uy." Tên này sớm bị hắn phủ đầy bụi trong trí nhớ, nếu không phải tất yếu, hắn là chết cũng không muốn lại nhắc đến tên này.

"A !"

Lại là một tiếng thét kinh hãi, cửa phòng mở, một người hai mắt trừng lớn đứng ở nơi đó, trong mắt là không thể tin.

Lương Uy nhìn qua, một khắc kia, hắn trong đầu trống rỗng. Người kia...... Người kia......

Nhiếp Chính nhíu mày, thu chân. Lương Uy không có đứng lên, nằm trên mặt đất sững sờ nhìn Tiểu Bảo đứng ở nơi đó, trong mắt là không thể tin được. Này nhìn xem, trong đầu bóng dáng mơ hồ kia nháy mắt rõ ràng lên.

Tiểu Bảo không có tiến lên, cậu hoàn toàn choáng váng. Người này, người này là, đệ đệ? Đệ đệ cùng Nhị nương không phải đều đã bị...... Như thế nào, như thế nào sẽ xuất hiện ở nơi này? Người này, là đệ đệ? Tiểu Bảo nhìn thiếu niên xa lạ này, hoảng loạn phát hiện cậu thế nhưng không nhớ được đệ đệ là bộ dáng gì.

Diệp Địch trở lại, Lam Vô Nguyệt lập tức nói: "Nhị ca, ngươi mang Bảo Bối vào trong." Diệp Địch mím môi đi nhanh qua chặn ngang đem Tiểu Bảo ôm vào trong.

"Ca!" Lương Uy bừng tỉnh, nhảy lên liền muốn đuổi theo, bị một người điểm á huyệt (huyệt nói). Tiếng "Ca" này cũng đem Tiểu Bảo đánh thức, cậu muốn quay đầu đi xem đệ đệ, nhưng cửa đã đóng lại.

"Bảo Bảo, đợi lát nữa lại đi ra ngoài." Ôm Tiểu Bảo ngồi ở trên giường, Diệp Địch nội tâm cực kỳ bất an. Bảo Bảo như thế nào sẽ còn có đệ đệ?

"Hảo ca ca, hắn......" Tiểu Bảo trong lòng thực loạn, lại hi vọng người kia là thật ."Tử Uy, Tử Uy là hài tử, Nhị nương ...... Hảo ca ca, Nhị nương, Nhị nương nàng......"

Diệp Địch che miệng Tiểu Bảo: "Bảo Bảo, trước không vội, để đại ca bọn họ hỏi rõ ràng ngươi lại đi ra ngoài."

Tiểu Bảo nắm chặt quần áo Hảo ca ca, vừa sợ vừa vui.

~~~~~

Bên ngoài, tam đường hội thẩm. Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao ngồi ở trước mặt Lương Uy chờ hắn. Bị điểm huyệt đạo Lương Uy đáng thương ngồi dưới đất. Hắn rất muốn biết vị huynh trưởng nhu nhược này của hắn sau khi rời đi Lâm phủ đã phát sinh những chuyện gì, vì sao bên cạnh lại có bốn vị cao thủ lợi hại như thế!?

Nhiếp Chính cởi bỏ á huyệt cho Lương Uy, là người đầu tiên thẩm vấn: "Ngươi nói ngươi gọi Lâm Tử Uy. Theo ta được biết, người của Lâm gia đều đã bị Lâm Thịnh Chi giết."

Lương Uy trong mắt lóe qua thống hận, cắn răng nói: "Hắn là muốn giết ta cùng nương, nhưng chúng ta mệnh vẫn chưa tuyệt. Người bị hắn phái tới giết chúng ta đem chúng ta an trí tại một địa phương an toàn, vài năm qua ta cùng nương vẫn mai danh ẩn tích, dù Lâm Thịnh Chi đã chết, chúng ta cũng không dám để người khác biết thân phận của chúng ta, nam nhân đã cứu chúng ta kia, hiện tại là phụ thân của ta."

Lam Vô Nguyệt ánh mắt mị mị: "Ngươi có chứng cớ gì chứng minh ngươi là Lâm Tử Uy?"

Lương Uy gầm nhẹ: "Ta hiện tại họ Lương! Nếu có thể mà nói, ta thậm chí hi vọng trong cơ thể của ta không có huyết mạch của ma đầu kia! Ta không muốn chứng minh ta cùng ma đầu kia có quan hệ. Ta chỉ là sáng nay ở trước cửa hàng thấy được y." Lương Uy cười khổ: "Bộ dáng của y ta thực ra đã không nhớ rõ, nhưng là hôm nay liếc nhìn, ta lại cơ hồ có thể khẳng định chính là y!" Nghĩ đến chính mình cùng cha mẹ mỗi ngày đều sống thật cẩn thận, Lương Uy nói: "Ta hiểu rõ các ngươi không muốn khiến người khác biết thân phận của y, bởi vì ta cũng là như vậy, ta tìm đến y, chỉ là muốn xác định y là còn sống hay không. Nương ta, vẫn thực nhớ thương y, cũng vẫn...... Cảm thấy hổ thẹn với y......"

Nói tới đây, Lương Uy cúi đầu: "Ta lúc trước, không hiểu chuyện. Y là huynh trưởng của ta, nhưng ta đối với y...... Cũng không thân mật. Nếu không phải y, nương ta cũng sẽ không mang ta rời đi Lâm phủ, chúng ta cũng sẽ không được cứu. Tam nương, tứ nương cùng đệ đệ muội muội đều bị giết! Đều bị giết...... Nương ta vừa nghĩ đến chuyện này liền thương tâm không thôi. Nàng cũng thực hối hận, lúc trước tùy ý ma đầu kia ngược đãi ca ta. Ca ta rời nhà sau lại không có tin tức, y là một tâm bệnh khác của nương ta."

"Cứu mẫu tử các ngươi người là ai?" Lam Vô Nguyệt không có thả lỏng cảnh giác. Cùng nhóm thúc thúc bá bá thẩm thẩm biết thân thế Tiểu Bảo so sánh, này không biết từ nơi nào xuất hiện một "Lâm Tử Uy" càng làm cho người không thể yên tâm.

"Cha ta lúc trước gọi Đinh Lang, hiện tại đổi tên Lương Đinh. Cha cùng nương đã thành thân, nương ba năm trước đây sinh muội muội, chúng ta một nhà mở cửa hàng bán sơn trân dã hóa. Ta cùng nương ta ở nơi này đã trụ năm năm. Cha là sau khi Lâm Thịnh Chi chết mới đến. Lâm Thịnh Chi đã cho rằng chúng ta chết, cha sợ Lâm Thịnh Chi phát hiện ta và nương, nên vẫn lưu lại bên cạnh Lâm Thịnh Chi. Cũng bởi vậy, cha hiện tại cũng không thể không mai danh ẩn tích."

A Mao vỗ Nhiếp Chính, Nhiếp Chính nhìn về phía hắn. Hai người trong mắt ý tứ giống nhau. Nếu người này thật sự là thân nhân của Tiểu Bảo, bọn họ không thể không quản. Lương Uy này không giống như là nói dối. Hắn ở nơi này năm năm, hỏi người khác một chút liền biết, nói dối không được, nhưng nếu không phải...... Nhiếp Chính trong mắt lóe qua sát ý.

Đứng lên, Nhiếp Chính ở bên tai Lam Vô Nguyệt nhỏ giọng nói một câu. Lam Vô Nguyệt gật gật đầu, Nhiếp Chính mở cửa đi ra ngoài.

Lương Uy nói là lời thật, hắn thực bình thản ngồi nhìn hai người, nói: "Ta chỉ là muốn để nương biết ca ta vẫn còn sống. Còn có," Hắn trong mắt hiện lên hối hận,"Còn có, ta muốn trước mặt nói với y một tiếng 'Xin lỗi'."

Lam Vô Nguyệt hừ lạnh: "Lâm Thịnh Chi thê nhi đều chết, vì sao liền chỉ riêng ngươi và nương ngươi còn sống? Cha ngươi là như thế nào giấu diếm được Lâm Thịnh Chi? Người nọ bệnh đa nghi rất nặng, cha ngươi thế nhưng có thể lừa gạt hắn, vậy cha ngươi cũng nên là tâm phúc của Lâm Thịnh Chi đi?"

Lương Uy đột nhiên phát hiện chính mình tựa hồ quá xúc động. Cha thân phận so với hắn cùng nương càng thêm không thể bại lộ. Nhìn Lam Vô Nguyệt mặt lạnh, Lương Uy ngậm miệng.

"Như thế nào, không còn lời nào để nói?"

Lương Uy đè nặng tâm tình nói: "Ta chỉ là tới xem xem người kia có phải hay không là huynh trưởng thất lạc nhiều năm, không có ý khác. Các ngươi tin cũng được, không tin cũng thế. Cha mẹ ta cũng không biết việc này, các ngươi không cần tìm cha mẹ ta gây phiền toái."

"Cha ngươi là ai?" Lam Vô Nguyệt trực tiếp hỏi, đối "Đinh Lang" trong miệng Lương Uy này phá lệ để ý.

Lương Uy cự tuyệt trả lời, hắn nhìn ra được Lam Vô Nguyệt cùng gia hỏa trên mặt có mao bên cạnh hắn kia đều không phải là người dễ trêu chọc.

Đem người vừa đi ra ôm vào trong ngực: "Bảo Bối, như thế nào đi ra ?" Sau đó Lam Vô Nguyệt nhìn về phía nhị ca, trong mắt là trách cứ.

Cũng đều không có vì chính mình biện giải, hắn không thể cự tuyệt Tiểu Bảo năn nỉ. Lam Vô Nguyệt lúc trước trước mặt người ngoài thay đổi xưng hô khiến cho Tiểu Bảo thương tâm, nay Tiểu Bảo đều cấp bọn họ sinh hài tử, hắn cũng không tính toán lại giấu diếm. Người khác muốn đoán thì cứ việc đoán đi.

"Mỹ nhân ca ca...... Ta muốn, trông thấy hắn......" Từ trong lòng Mỹ nhân ca ca rời khỏi, Tiểu Bảo mắt mang lệ quang cầu xin.

Lam Vô Nguyệt nhíu mi: "Bảo Bối, hắn có khả năng......" Là lừa gạt ngươi.

Tiểu Bảo cầm tay ca ca, lại nói: "Ta muốn, trông thấy hắn...... Ta muốn biết, Nhị nương cùng đệ đệ, có phải hay không, đều còn sống." Ba vị mẫu thân cùng đệ muội chết thảm đồng dạng cũng là khúc mắc của Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo cầu xin, Lam Vô Nguyệt đầu hàng. Ôm chặt Tiểu Bảo, hắn xoay người đem người đưa đến bên cạnh bàn. A Mao đem Tiểu Bảo ôm đến trên người.

Sững sờ nhìn thiếu niên ngồi trong lòng mao nhân kia, Lương Uy sau một lúc lâu nói không ra lời. Khoảng cách gần như vậy, người nọ hai mắt rành mạch ánh vào trong mắt hắn, Lương Uy cơ hồ có thể khẳng định, người trước mặt này chính là vị huynh trưởng ở trong nhà luôn luôn đều không chiếm được coi trọng kia. Mắt của người nọ, thực nhiều năm, một chút đều không có thay đổi. Hắn cho rằng chính mình sớm đã quên dung nhan người nọ, lại không nghĩ, mắt người nọ thế nhưng bất tri bất giác đã khắc vào đáy lòng hắn.

"Ca......" Liền như vậy vô ý thức kêu lên, Lương Uy đôi mắt đỏ,"Ca...... Ta là, Tử Uy, ta là, nhị đệ...... Ca......"

Tiểu Bảo khóe miệng run rẩy, cậu muốn từ trên đùi Đại ca ca xuống dưới, lại bị đối phương ôm chặt. Lam Vô Nguyệt tiến lên đem Lương Uy nhấc lên, cởi bỏ huyệt đạo, đem người xách đến ghế ấn ngồi xuống, đặt tay lên vai Lương Uy tràn ngập uy hiếp, khiến hắn không cần hành động thiếu suy nghĩ.

Tiểu Bảo dùng lực chớp mắt, loại bỏ nước mắt sẽ làm tầm mắt mơ hồ. Cậu kích động lại không thể tin được đánh giá mặt Lương Uy, lại không có cách nào từ trên mặt đối phương nhìn ra mặt đệ đệ, một tia trong trí nhớ vốn là không rõ ràng.

"Ngươi nói là đệ đệ của Bảo Bảo, kia Bảo Bảo như thế nào không nhận biết ngươi?!" Diệp Địch lên tiếng. Bọn họ là thân nhân duy nhất của Tiểu Bảo, hiện tại thân nhân chân chính của Tiểu Bảo tìm đến đây, Diệp Địch chỉ cảm thấy hoảng hốt.

Lương Uy áy náy không chịu nổi cúi đầu, hắn không thể nói khi còn nhỏ hắn đối với vị ca ca này không tốt đi. Đại nương ròi đi, hắn càng là khinh thường ca ca, thậm chí chưa từng có đi nơi ở của ca ca xem qua ca ca. Trong sự chất vấn của Diệp Địch, Lương Uy không nâng nổi đầu lên.

"Bảo Bối, đừng khóc." Lam Vô Nguyệt lau đi lệ của Tiểu Bảo, trong lòng đồng dạng không thoải mái.

Tiểu Bảo cầm tay ca ca, từ trên người ca ca hấp thụ khí lực, cậu run giọng hỏi: "Nhị nương nàng......"

Lương Uy lập tức ngẩng đầu, chịu đựng kích động và thương cảm cùng huynh trưởng gặp lại nói: "Nương nàng, rất tốt. Nương lại sinh muội muội cho ta. A, cha ta là Đinh Lang, ca ngươi còn nhớ rõ sao?"

Đinh Lang, là người bên cạnh Diêm La vương kia, đa phần là thay Diêm La vương đến truyền lời cho cậu, nhưng chưa bao giờ thúc thúc thương tổn qua cậu. Tiểu Bảo nước mắt nhỏ giọt, dùng lực gật đầu: "Nhớ rõ, nhớ rõ."

Lương Uy vừa khóc vừa cười nói: "Ngươi đi xong, nương liền mang theo ta ly khai. Ai ngờ ma đầu kia lại phát rồ muốn giết chết chúng ta. Hắn phái tới là cha, cha làm tượng giả, để ma đầu cho rằng ta cùng nương đã bị thiêu cháy, ta cùng nương có thể chạy thoát. Ngay từ đầu chúng ta trốn ở trong một thôn nhỏ, sau này cha đem ta cùng nương an trí ở nơi này." Gặp được huynh trưởng, rõ ràng là người huynh trưởng tàn tật lại nhát gan mà chính mình lúc trước xem thường, Lương Uy giờ phút này lại như là gặp được chỗ dựa mình tin cậy nhất, đem thương cảm của bản thân trong nhiều năm qua đặt ở trong lòng toàn bộ nói ra.

"Thời điểm ma đầu kia còn sống, ta cùng nương sợ bị hắn phát hiện chúng ta còn sống; Hiện tại ma đầu kia chết, chúng ta vẫn là không dám để người khác biết thân phận của chúng ta. Cha là vì bảo hộ chúng ta mới không thể không lưu lại bên cạnh ma đầu kia, nhưng người khác lại cho rằng cha trợ trụ vi ngược. Ca, ta hận, ta hận a! Vì sao ta lại là nhi tử của ma đầu kia, vì sao? Vì sao?"

Tiểu Bảo cùng đệ đệ khóc, không biết như thế nào an ủi đệ đệ, bởi vì cậu cũng từng có tự ti như vậy, vì sao cậu lại là nhi tử của Diêm La vương.

Lam Vô Nguyệt mở miệng: "Nói nhỏ chút, đừng đem người bên ngoài đưa tới. Lâm Thịnh Chi đã chết, ngươi hiện tại họ Lương, không họ Lâm, ngươi nếu nhận người khác làm cha, cần gì phải lại đối với thân thế ngươi canh cánh trong lòng. Lâm Thịnh Chi sát hại thê tử của chính mình, thiên lý khó dung, nếu để người bên ngoài biết các ngươi còn sống, cũng chỉ sẽ thay các ngươi may mắn."

"Tiểu Uy, không khóc, không khóc." Tiểu Bảo khuyên đệ đệ không khóc, chính mình lại khóc đến thương tâm. Nhị nương cùng đệ đệ vẫn còn sống, còn sống...... Nhưng là tam nương cùng tứ nương bọn họ không có phần may mắn này. Tiểu Bảo khóc là vì biết được thân nhân còn sống mà vui sướng, còn có đối với chuyện trước kia là khó có thể quên.

Lương Uy chậm rãi đứng lên, rơi lệ đầy mặt đi đến trước mặt huynh trưởng, Tiểu Bảo hai mắt đẫm lệ mơ hồ ngửa đầu nhìn đệ đệ, nức nở.

"Ca !" Lương Uy đột nhiên quỳ xuống ôm lấy Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo nháy mắt khóc lên tiếng, ôm chặt lấy đệ đệ: "Tiểu Uy...... Tiểu Uy......"

"Ca...... Ca, ta không nghĩ tới, không nghĩ tới, có thể nhìn thấy ngươi...... Ca, xin lỗi...... Xin lỗi...... Ta lúc trước không hiểu chuyện, xin lỗi...... Ca, ca......"

"Tiểu uy, không khóc, không khóc...... Không có, không có, không hiểu chuyện, không có......"

Huynh đệ hai người ôm đầu khóc rống. Lam Vô Nguyệt đau lòng, Diệp Địch đau lòng, A Mao càng đau lòng. Diệp Địch tiến lên cường ngạnh nâng dậy Lương Uy, A Mao cấp Tiểu Bảo lau nước mắt, Lam Vô Nguyệt dỗ nói: "Bảo Bối, không khóc, thương thân mình."

"Mỹ nhân ca ca......" Tiểu Bảo ôm lấy eo Mỹ nhân ca ca, khóc,"Nhị nương cùng đệ đệ...... Nhị nương cùng đệ đệ......"

"Ca ca biết ngươi cao hứng, nhưng thật sự không thể lại khóc, thương thân." Trước mặt Lương Uy, Lam Vô Nguyệt hôn ánh mắt Tiểu Bảo: "Bảo Bối, ngươi khóc như vậy ca ca đau lòng, không khóc được không?"

Lương Uy ở một bên nức nở, hiếu kì nhìn thái độ vị này nam tử mỹ mạo này đối đãi huynh trưởng. Lúc này hắn mới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net