Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người gõ cửa. Lam Vô Nguyệt nghĩ hẳn là đại ca trở lại, lập tức đi mở cửa. Ngoài cửa quả nhiên là Nhiếp Chính, còn có một nam, một nữ cùng với một hài tử. Nhìn đến vị phụ nhân kia, nước mắt Tiểu Bảo lập tức liền bừng lên. Ba người bước nhanh đi vào phòng, Nhiếp Chính đóng cửa. Lương phu nhân, cũng chính là nhị phu nhân Lâm phủ An Nhược Dao đem nữ nhi giao cho trượng phu, kích động vạn phần đi đến trước mặt Tiểu Bảo.

"Tiểu Bảo!" An Nhược Dao rơi nước mắt.

"Nhị nương......" Tiểu Bảo bắt lấy tay Nhị nương, bùm một tiếng quỳ xuống: "Nhị nương......"

"Tiểu Bảo!" An Nhược Dao cũng quỳ xuống, ngón tay run rẩy sờ lên mặt Tiểu Bảo: "Là ngươi, là ngươi...... Thật là ngươi......"

"Nhị nương...... Nhị nương......" Tiểu Bảo cấp Nhị nương lau nước mắt, là Nhị nương, Nhị nương không có thay đổi, vẫn là Nhị nương trong trí nhớ của cậu.

Thân nhân gặp lại đều là làm người ta mũi cảm thấy chua xót, Nhiếp Chính tiến lên nâng dậy An Nhược Dao cùng Tiểu Bảo, nói: "Đến bên trong nói đi."

Lương Uy đi qua đỡ lấy nương, Nhiếp Chính mang theo một đám người vào phòng trong. Vốn bọn họ đi trong nhà càng thích hợp, nhưng hiện tại là ban ngày, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao không tiện lộ diện, cho nên Nhiếp Chính đem hai người đưa đến khách điếm.

Phòng trong cửa vừa đóng, mẫu tử hai người lại ôm nhau. An Nhược Dao từng nghĩ tới Tiểu Bảo có phải hay không đã chết, giờ phút này nhìn thấy, nhìn đến đối phương không chỉ trưởng cao, trên mặt hắc ban cũng không có, lớn lên càng giống nữ nhân kia. Tiểu Bảo cho rằng Nhị nương chết, vì thế cậu không biết ở trong mộng khóc tỉnh qua bao nhiêu hồi, mà hiện tại, Nhị nương rõ ràng đứng ở trước mặt cậu, vẫn là ôn nhu như vậy.

An Nhược Dao không ngừng sờ mặt Tiểu Bảo, Tiểu Bảo gắt gao ôm Nhị nương, liền như nhiều năm trước. Những người khác đều đứng ở một bên không xen mồm, để lại không gian riêng cho mẫu tử hai người gặp lại. Qua ước chừng thời gian một nén nhang, Nhiếp Chính tiến lên: "Lương phu nhân, ngồi xuống đi, thân nhân gặp lại hẳn là chuyện cao hứng, đừng khóc bị thương thân thể."

An Nhược Dao lau mặt, để chính mình bình tĩnh, Tiểu Bảo được Đại ca ca ôm ở trên đùi, không thể đình chỉ nức nở. Kết quả Diệp Địch đưa qua bố khăn, cấp Tiểu Bảo lau mặt, Nhiếp Chính chi tiết nói: "Chúng ta hiện tại cùng sư phó ẩn cư ở nơi bí mật. Phát sinh nhiều chuyện như vậy, mấy người huynh đệ chúng ta đều không muốn lại đặt chân ra giang hồ. Nhưng giang hồ hiểm ác, chúng ta không đi trêu chọc người khác, người khác cũng tới trêu chọc chúng ta, huống chi chúng ta giết Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước, không biết có bao nhiêu người muốn tìm được chúng ta ở đâu, cho nên để bảo mật, chúng ta không thể nói ra chỗ chúng ta ẩn thân, hy vọng phu nhân thứ lỗi."

An Nhược Dao hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Ta biết. Các ngươi đừng cảm giác có cái gì xin lỗi. Chúng ta một nhà cũng chỉ muốn thật yên lặng qua ngày, rời xa vài chuyện phân tranh kia. Cho nên chúng ta chưa bao giờ nghĩ tới về nhà mẹ đẻ, liền để bọn hắn cho rằng ta cùng Tiểu Uy đã chết đi. Biết Tiểu Bảo mạnh khỏe, biết y cùng các ngươi cùng một chỗ, ta an tâm."

"Quỷ ca ca......" Tiểu Bảo cầm tay ca ca, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Nhiếp Chính minh bạch tâm tư của cậu, vỗ vỗ cậu, khiến cậu yên tâm, sau đó đối với An Nhược Dao cùng Lương Đinh nói: "Các ngươi là thân nhân của Tiểu Bảo, lúc trước thời điểm ở Lâm phủ cũng đã mệt các ngươi chiếu cố y. Nơi này tuy nhỏ, nhưng khó đảm bảo về sau sẽ hay không có người phát hiện thân phận các ngươi." Hắn nhìn về phía Lương Đinh: "Nhất là ngươi, ngươi là Lâm Thịnh Chi tâm phúc, có không ít người nhận ra ngươi. Vạn nhất gọi người nhận ra liền phiền toái."

An Nhược Dao cắn miệng, đây là một một sự kiện nàng vẫn thực lo lắng.

Lương Đinh ngược lại có vẻ rất lãnh tĩnh, nói: "Mệnh của ta vốn là từ trên tay Lâm Thịnh Chi nhặt được, bọn họ muốn liền lấy đi. Nếu sự tình thật sự đến một bước kia, để cho Nhược Dao mang theo hài tử về nhà mẹ đẻ. Có An gia chiếu cố bọn họ, ta cũng yên tâm."

Tiểu Bảo đôi mắt đỏ, Nhiếp Chính nắm chặt tay cậu, khiến cậu an tâm một chút chớ nóng ruột, tiếp nói: "Nếu Lương phu nhân không tính toán lại cùng nhà mẹ đẻ liên lạc, các ngươi không bằng rời đi Trung Nguyên, rời xa Trung Nguyên võ lâm phân tranh."

"Rời đi Trung Nguyên?" An Nhược Dao cùng Lương Đinh sửng sốt, lập tức An Nhược Dao trong mắt lóe qua khó xử, nào có dễ dàng như vậy rời đi.

Nhiếp Chính nói: "Đại tổng quản Đô Môn Bảo ở Tái Bắc cùng ta có giao tình rất sâu, nếu các ngươi nguyện ý, ta có thể viết cho hắn một phong thư, các ngươi đến Tái Bắc đi tìm hắn, hắn chắc chắn an trí hảo cho các ngươi."

Lam Vô Nguyệt mắt sáng lên, trong lòng bội phục khả năng phản ứng của đại ca, cùng nói: "Vị đại tổng quản này không chỉ cùng mấy huynh đệ chúng ta giao tình hảo, Đô Môn Bảo Bảo chủ cùng chúng ta cũng có giao tình, bọn họ đối với Bảo Bối cũng là phá lệ yêu thương. Lương phu nhân chỉ cần nói ngươi là Nhị nương của Bảo Bối, bọn họ tuyệt đối sẽ đem các ngươi tiếp đãi như là thượng khách." Bảo Bối là tiểu đồ nhi sư phó yêu thương nhất, sư huynh bọn họ nào dám không đau.

An Nhược Dao nhìn về phía Lương Đinh, nàng có chút tâm động, không phải không nghĩ qua rời đi Trung Nguyên, nhưng là sau khi rời khỏi bọn họ có năng lực đi đâu? Tái Bắc là địa phương bọn họ không quen thuộc, bọn họ hài tử lại còn nhỏ như vậy. Lương Đinh là biết Đô Môn Bảo, hắn không có vui sướng như An Nhược Dao vậy, mà là cẩn thận suy xét chuyện này. Nhiếp Chính nếu cùng Đô Môn Bảo giao hảo, khi Nhiếp gia gặp chuyện không may vì sao không thấy người của Đô Môn Bảo lộ diện? Sau này thời điểm Nhiếp Chính bị Lâm Thịnh Chi đuổi giết, lại vì sao cũng đều không thấy người của Đô Môn Bảo?

Nhiếp Chính nhìn ra Lương Đinh trong mắt nghi ngờ, giải thích nói: "Ta cùng với bọn họ kết duyên cũng là ta sau khi chạy ra Lâm phủ. Trong quá trình đó ta không tiện lộ ra, bất quá các ngươi hoàn toàn có thể yên tâm."

Tiểu Bảo đầy mặt nghi hoặc, Đô Môn Bảo là cái gì? Lam Vô Nguyệt ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói một câu nói, Tiểu Bảo bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nói: "Nhị nương, đi Đô Môn Bảo, chỗ đó an toàn."

"Tiểu Bảo ngươi biết bọn họ?" An Nhược Dao cũng nghĩ đến nghi ngờ của trượng phu, hỏi.

Tiểu Bảo gật gật đầu. Phàm Cốt không để bọn họ bên ngoài nói chuyện của bốn vị đồ đệ khác, vẫn là Nhiếp Chính thay giải thích: "Lâm Thịnh Chi tâm tư ác độc, chúng ta không thể cho hắn biết Đô Môn Bảo cùng chúng ta có quan hệ. Bảo bị Phan Linh Tước bắt đi, cũng là người của Đô Môn Bảo giúp chúng ta tìm kiếm. Khi đó Bảo thương thế quá nặng, vẫn mê man. Đợi đến khi tỉnh, người của Đô Môn Bảo cũng đã trở về, cho nên Bảo chỉ biết bọn họ là người của mình, không biết bọn họ là người của Đô Môn Bảo."

An Nhược Dao nghe được này không khỏi phẫn hận nói: "Phan Linh Tước ở trong phủ đã thương qua Tiểu Bảo một hồi, không nghĩ tới hắn sau lại thiếu chút nữa giết Tiểu Bảo. Hắn cùng Lâm Thịnh Chi cấu kết với nhau làm việc xấu, xứng đáng không chết tử tế được!"

Tiểu Bảo thân mình run run, hai người kia là ác mộng một đời của cậu. A Mao dùng thân thể to lớn bao trụ Tiểu Bảo, vỗ nhẹ cậu, để cậu không cần kinh hoảng. Nhìn bốn người đối với Tiểu Bảo trân trọng, An Nhược Dao triệt để yên tâm .

Lương Đinh nhìn thê tử, xem xem nhi tử, tầm mắt cuối cùng dừng ở nữ nhi ngủ trong lòng. An Nhược Dao cầm tay trượng phu, này có lẽ là lựa chọn tốt nhất cho bọn họ. Hồi lâu sau, Lương Đinh ngẩng đầu: "Chúng ta nguyện ý đi, liền nhờ, Nhiếp đại hiệp."

"Gọi ta Nhiếp Chính là được." Hắn không phải đại hiệp gì, cũng không muốn làm đại hiệp. Nhiếp Chính thật cao hứng bọn họ đáp ứng, nói: "Kia hảo. Ta cấp Đô Môn Bảo Bảo chủ cùng đại tổng quản viết một phong thư, các ngươi mang theo. Đến chỗ đó các ngươi đem tín giao cho bọn họ là được. Ta sẽ trước viết thư tìm người đưa cho bọn hắn. Các ngươi mau chóng an bài sự tình của các ngươi ở nơi này, chúng ta sẽ lưu lại vài ngày."

Lương Đinh quyết đoán đáp: "Hảo. Cũng không có gì đặc biệt muốn xử lý, ta đem hàng hóa chuyển đi ra ngoài, lại đem phòng ở bán đi là có thể đi."

Lương Uy thời điểm này mở miệng: "Cha, nương, Tiểu Bảo ca muốn đi tìm đại nương, các ngươi biết chuyện của đại nương sao?"

An Nhược Dao trả lời: "Nhiếp gia chủ theo chúng ta nói. Cha mẹ đã đem những gì mình biết đến đều nói cho Nhiếp gia chủ." Nhiếp Chính từng là Nhiếp gia chưởng môn, lại từng làm minh chủ, An Nhược Dao là xuất thân giang hồ, so với Nhiếp Chính nhỏ hơn hai, ba tuổi, nàng xưng Nhiếp Chính là Nhiếp gia chủ là đối với Nhiếp Chính có một loại tôn kính, cũng là đối với Nhiếp gia có một loại tưởng nhớ.

Tiểu Bảo trong mắt hiện lên hi vọng, Nhị nương biết tin tức của nương sao?

An Nhược Dao không đành lòng xem thất vọng trong ánh mắt Tiểu Bảo, nói với Nhiếp Chính: "Nhiếp gia chủ, chúng ta đi về trước, buổi tối nếu thuận tiện, các ngươi đến nhà chúng ta một chuyến, ăn cơm. Nơi này người thực thuần phác, các ngươi ngược lại cũng không tất cẩn thận như vậy."

"Chúng ta buổi tối sẽ đăng môn bái phỏng. Lương phu nhân ngươi là Nhị nương của Bảo, coi như là thân nhân của chúng ta, chúng ta sẽ tận lực giúp các ngươi."

An Nhược Dao hốc mắt đỏ hồng, cảm khái nói: "Chúng ta lại là nhờ phúc của Tiểu Bảo."

"Nhị nương......" Tiểu Bảo từ trên đùi Đại ca ca xuống dưới, đi lên ôm lấy Nhị nương.

An Nhược Dao ôm lấy Tiểu Bảo đã hai mươi mốt tuổi lại còn không có vóc dáng cao như nàng, hối hận không thôi. Đứa nhỏ này thời điểm lớn lên thân mình ăn khổ, đời này sợ đều là gầy teo nhỏ nhắn như vậy.

"Nhược Dao, chúng ta trở về đi."

Lương Đinh hướng Nhiếp Chính liếc nhìn, Nhiếp Chính nói: "Ta đưa các ngươi về."

An Nhược Dao vỗ vỗ Tiểu Bảo, buông nàng ra. Tiểu Bảo cùng Quỷ ca ca cùng nhau đưa Nhị nương rời đi. Lúc sắp đi, Lương Uy nhìn Tiểu Bảo vài lần, mới luyến tiếc ly khai.

Lam Vô Nguyệt ở bên cửa sổ nhìn đại ca đem bọn họ đưa về cửa hàng, lại nhìn đến Lương Uy ngửa đầu hướng bên này xem, hắn mi tâm nhíu thật chặt. Lương Uy là đệ đệ củaTiểu Bảo, thế nhưng Lam Vô Nguyệt chính là không thích ánh mắt hắn nhìn Tiểu Bảo. Ngô, Lam Vô Nguyệt ở trong lòng tỉnh lại, thừa nhận chính mình ghen tị, tính chiếm hữu của hắn tựa hồ sau khi Tiểu Bảo sinh sản liền tăng gấp bội.

Diệp Địch cũng ở bên cửa sổ nhìn, lo lắng hỏi: "Vô Nguyệt, bọn họ hẳn là không thành vấn đề đi?" Tiểu Bảo được A Mao đưa vào phòng trong an ủi, Diệp Địch mới dám hỏi như vậy, bằng không Tiểu Bảo khẳng định khổ sở.

Lam Vô Nguyệt buông cửa sổ, nói:v"Hẳn là không thành vấn đề, đại ca trong lòng nắm chắc. Chính là không biết đối với nương của Bảo Bối! An Nhược Dao cùng Lương Đinh biết bao nhiêu. Hi vọng bọn họ có thể biết được một ít tình huống chúng ta không biết."

Diệp Địch gật gật đầu, theo sau toát ra một câu: "Bảo Bảo khẳng định không phải nhi tử Lâm Thịnh Chi, hắn cùng Lương Uy không một chỗ giống. Lương Uy ngược lại có điểm giống Lâm Thịnh Chi."

"Hư! Nhị ca, ngươi để Bảo Bối nghe được, y sẽ thương tâm." Lam Vô Nguyệt quay đầu hướng phía sau xem xem, Tiểu Bảo chịu không nổi nhất chính là có người nói cậu là nhi tử Lâm Thịnh Chi.

Diệp Địch vỗ miệng mình, không dám lên tiếng nữa.

~~~~~

Nhiếp Chính đưa An Nhược Dao bọn họ trở về sau không có lập tức rời đi, mà là bị Lương Đinh gọi lại. An Nhược Dao ở trong phòng nhi tử chờ, Lương Uy cùng mẫu thân tâm tự vẫn khó bình tĩnh.

"Nương, chúng ta thật sự, muốn rời đi nơi này sao?"

An Nhược Dao xem qua: "Tiểu Uy, ngươi, không muốn rời đi sao?" Nàng cho rằng nhi tử nguyện ý.

Lương Uy do dự lắc đầu, nói: "Ta chỉ là, không biết chính mình đến chỗ đó, có thể hay không tìm việc làm. Nương, Tiểu Bảo ca muốn đi tìm đại nương, ta muốn cùng y đi tìm."

An Nhược Dao sửng sốt: "Vì sao?"

Lương Uy trong mắt hiện lên ánh sáng: "Ta muốn cùng Nhiếp gia chủ bọn họ học võ, Nhiếp gia chủ có thể trừ bỏ Lâm Thịnh Chi, võ công khẳng định là còn hơn Lâm Thịnh Chi." Chỉ cần có một thân võ công cao thâm, gia đình hắn còn cần trốn đông trốn tây sao?

An Nhược Dao tâm trầm xuống, nghiêm túc nói: "Nương biết ngươi suy nghĩ cái gì, nhưng chuyện này ngươi không cần đi theo ca ngươi nói. Nhiếp gia chủ bọn họ sở dĩ ẩn cư là vì tránh cho phiền toái. Ngươi đi nói chuyện này ca ngươi sẽ vì ngươi khó xử. Bọn họ nếu muốn gọi ngươi, đương nhiên sẽ chủ động đưa ra."

Lương Uy thất vọng nói: "Ngài không muốn ta bái một vị sư phó võ công cao cường sao?"

An Nhược Dao lời nói thấm thía nói:"Nương không phải không muốn ngươi bái một vị sư phó, mà là không muốn nhìn đến ngươi không hiểu chuyện. Ngươi không có nhìn ra Nhiếp gia chủ bọn họ cũng không nguyện ý chúng ta biết bọn họ đang ở nơi nào sao? Bằng không bọn họ vì sao phải để chúng ta đi Tái Bắc mà không phải để chúng ta cùng bọn họ cùng nhau đi? Lâm Thịnh Chi là kẻ thù của Nhiếp gia, bọn họ có thể không so đo thân phận chúng ta, nguyện ý giúp chúng ta đã là xem trên mặt mũi ca ngươi, không cần lại để ca ngươi khó xử."

Lương Uy không nghĩ tới nương sẽ không đồng ý, nhất thời mất mát không thôi. An Nhược Dao sờ sờ nhi tử đầu, nói: "Cha ngươi công phu tuy rằng không phải tuyệt thế, nhưng cũng không sai biệt lắm, cùng cha hảo hảo học. Đợi đến Đô Môn Bảo, cơ hội ngươi tập võ lại càng sẽ không ít. Ca ngươi ở đây sẽ nhiều lưu lại vài ngày, nếu ngươi thật muốn cùng bọn họ học, có thể để bọn họ chỉ điểm ngươi. Về phần bái sư liền không được nói."

Lương Uy không nghĩ tới nương sẽ không đồng ý, nhất thời mất mát không thôi. An Nhược Dao sờ sờ nhi tử đầu, nói: "Cha ngươi công phu tuy rằng không phải tuyệt thế võ học, nhưng cũng không sai biệt lắm, cùng cha hảo hảo học. Đợi đến Đô Môn Bảo, cơ hội ngươi tập võ lại càng không ít. Ca ngươi ở nơi này sẽ lưu lại thêm vài ngày, nếu ngươi thật muốn cùng bọn họ học, có thể để bọn họ chỉ điểm cho ngươi. Về phần bái sư thì không được nói."

An Nhược Dao thấy nhi tử đầy mặt buồn khổ, nói: "Tiểu Uy, ngươi không phát hiện bốn người kia đối với ca ngươi rất thân mật sao?"

"Cái gì?" Lương Uy ngẩng đầu.

An Nhược Dao không xác định nói: "Nương cũng nói không chính xác, chỉ là cảm giác bọn họ bốn người đối với ca ngươi không đơn giản như là đối đãi huynh đệ khác. Lam Vô Nguyệt gọi ca ngươi 'Bảo Bối', Diệp Địch gọi ca ngươi 'Bảo Bảo', Nhiếp gia chủ chỉ gọi y một tiếng 'Bảo', cái còn có người gọi Cốc A Mao kia vừa nãy vẫn ôm ca ngươi. Huynh đệ đơn thuần sẽ thân mật như vậy sao?"

Nhờ nương nhắc nhở, Lương Uy cũng phát hiện bốn người kia đối với huynh trưởng có vẻ quá thân mật, hắn tự nhiên cũng chú ý tới, bất quá không nghĩ nhiều.

An Nhược Dao nói tiếp: "Mặc kệ giữa bọn họ là cái quan hệ gì, chỉ bằng bọn họ đối với ca ngươi thân mật, ngươi cũng không thể lỗ mãng xông vào."

"Nương? !" Lương Uy kinh hãi, bọn họ đối với ca sẽ không ....?

An Nhược Dao lắc đầu: "Nương cái gì cũng không có nói. Nương chỉ là để ngươi minh bạch bọn họ cùng ca ngươi là rất thân mật, ngươi đối với bọn họ mà nói chung quy là ngoại nhân, không cần tùy tiện đi nói cái sự tình bái sư."

"......" Lương Uy im lặng. Nghĩ đến khuôn mặt huynh trưởng, không biết vì sao, tâm hắn đập nhanh vài cái.

~~~~~

Bên phòng khác, Lương Đinh đem Nhiếp Chính kêu tới là có một việc muốn cùng hắn nói. Về nương Tiểu Bảo. Lương Đinh hướng Nhiếp Chính cung cấp mấy tin tức rất hữu dụng. Tiểu Bảo nương tên một chữ "Đông", không người nào biết nàng họ gì, ngay cả Lâm Thịnh Chi cũng không biết, điểm ấy Nhiếp Chính hướng Lương Đinh chứng thực. Mà Lâm Thịnh Chi cùng Đông gặp nhau lại hơi có chút cẩu huyết.

Lâm Thịnh Chi thời điểm bên đường ăn cơm tình cờ gặp Đông bước vào dùng cơm, cũng đối với bộ dáng mỹ mạo của Đông nhất kiến chung tình. Người khi biết tên của Đông, cũng không sẽ có đặc biệt nhiệt tình, chỉ là nhàn nhạt, điềm tĩnh. Lâm Thịnh Chi nhìn thấy Đông đầu tiên liền kinh vi thiên nhân, sau đó cũng rất không biết xấu hổ đến gần Đông đang ngồi một mình. Vẻ đẹp của Đông sẽ tự nhiên thu hút sự chú ý của vô số người, khả năng cũng đã gặp qua rất nhiều phiền toái, Đông không có cự tuyệt Lâm Thịnh Chi tiếp cận, tỏ vẻ chính mình không chỗ có thể đi sau này, Đông cùng Lâm Thịnh Chi đại hỉ trở về nhà, sau đó, liền thuận lý thành chương thành Lâm phu nhân.

Mà Tiểu Bảo, là sau khi Đông cùng Lâm Thịnh Chi về nhà bảy tháng sinh ra. Đông trước khi sinh một ngày bị té ngã, Tiểu Bảo sinh non. Hài tử lại mang dị tật, Lâm Thịnh Chi lúc ấy rất thất vọng, nhưng hắn thật sự rất thích Đông, cho nên không có bởi vậy mà lạnh nhạt với Đông. Nhưng Đông sinh hạ Tiểu Bảo sau lại vẫn luôn thương tâm khóc, đối với Lâm Thịnh Chi cũng gây bất hòa, Lâm Thịnh Chi vài lần đến phòng Đông cầu hoan đều bị Đông cự tuyệt, dần dà, Lâm Thịnh Chi liền không đến nữa, không qua bao lâu sau, An Nhược Dao mang hài tử vào cửa.

Tiếp đó, Lâm Thịnh Chi cưới thêm tam phòng, tứ phòng, tựa hồ là cố ý muốn lạnh nhạt Đông. Nhưng vào thời điểm đêm dài tĩnh lặng, Lâm Thịnh Chi thường thường sẽ lặng lẽ đến tiểu viện của Đong, đứng một canh giờ. Có lẽ trong bốn vị thê tử, chỉ có Đông đối với Lâm Thịnh Chi là bất đồng. Cũng bởi vậy, Đông sau khi mất tích Lâm Thịnh Chi mới có thể phẫn nộ như vậy, thậm chí đem hài tử của hai người đưa đến hậu viện chẳng quan tâm.

Lương Đinh nói cho Nhiếp Chính, Đông trước khi mất tích, bản thân từng vài lần đúng hạn giúp nàng chiếu cố Tiểu Bảo.

Đông đối với hạ nhân Lâm phủ đều thực thân mật, Lương Đinh từng có một đoạn thời gian là hộ vệ của Đông, bất quá Tiểu Bảo khi đó còn nhỏ, cho nên không nhớ rõ. Cũng là bởi vì có tầng ấy giao tình, Đông mới có thể nhờ Lương Đinh. Đông sau khi mất tích, Lương Đinh không thể quang minh chính đại bảo hộ Tiểu Bảo, chỉ có thể âm thầm để những người khác trong phủ chiếu cố Tiểu Bảo, hoặc là khi Tiểu Bảo bị Lâm Thịnh Chi nhốt vào sài phòng, thì vụng trộm mở cửa sài phòng để người cấp Tiểu Bảo đưa cơm, đưa nước.

"Đại phu nhân là một nữ nhân như thiên tiên mỹ lệ thiện lương, bất luận kẻ nào ở trước mặt nàng đều sẽ tự biết xấu hổ, bao gồm cả Lâm Thịnh Chi. Tiểu Bảo bộ dáng cực kỳ giống đại phu nhân, bất quá tính tình cùng đại phu nhân còn kém hơn nhiều. Đại phu nhân thực bác học, cũng thực thông minh, bất quá nàng thường xuyên sẽ ôm Tiểu Bảo khóc, khi đó ta cho rằng đại phu nhân là bởi vì Tiểu Bảo chân bị tật mà khóc, hiện tại ngẫm lại, đại phu nhân hẳn là sớm liền tính toán ly khai, nàng khi đó là luyến tiếc rời đi Tiểu Bảo."

"Đại phu nhân theo ta nói qua một câu, nàng nói: Mỗi người, đều có nơi mình muốn quay về. Nơi ta muốn quay về , không phải ở nơi này của Tiểu Bảo. Nhưng ta sẽ ở trong mộng Tiểu Bảo làm bạn với nó, phù hộ nó."

Cân nhắc mấy câu Lương Đinh nói đó, Nhiếp Chính tâm tư nặng nề mà trở lại khách điếm. Đi đến cửa phòng, hắn thu thập một chút tâm tình, gõ cửa. Cửa rất nhanh liền mở, là Lam Vô Nguyệt.

Để đại ca tiến vào, Lam Vô Nguyệt nhỏ giọng nói: "Bảo Bối cảm xúc thực không ổn, nhị ca cùng A Mao ở phòng trong bồi y. Đại ca, Lương Đinh bên kia có cùng tin tức?" Hắn biết đại ca chắc chắn hỏi thăm Lương Đinh sự tình có liên quan Đông phu nhân.

Phòng trong ẩn ẩn truyền ra tiếng Tiểu Bảo cùng Diệp Địch nói chuyện, hướng Lam Vô Nguyệt làm một thủ thế nhỏ giọng, Nhiếp Chính đem tin tức hắn lấy được từ Lương Đinh đều nói cho Lam Vô Nguyệt. Lam Vô Nguyệt nghe xong cực kỳ khẩn trương: "Đại ca, Đông phu nhân sẽ hay không đã......"

Nhiếp Chính lắc đầu, tâm tình trầm trọng nói: "Ta vốn cũng rất lo lắng, hiện tại nghe Lương Đinh nói, ta càng không càng bất an. Việc này nhất định không thể để Bảo biết."

Lam Vô Nguyệt gật đầu, tâm tình đồng dạng trầm trọng. Bọn họ đều thực hi vọng nương Tiểu Bảo còn sống, tuy rằng nay xem ra hi vọng thập phần xa vời. Hai người không có tiến vào phòng trong mà là ở gian ngoài thấp giọng thương lượng sự tình. Thương lượng không sai biệt lắm, Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt cùng đi tìm Tiểu Bảo.

"Quỷ ca ca, Mỹ nhân ca ca."

Tiểu Bảo trên mặt mang tươi cười hô một tiếng, Nhiếp Chính cùng Lam Vô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net