Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại thời điểm Nhiếp Chính cùng Cung sư phó đơn độc nói chuyện, A Mao, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch thì tại trong phòng thu thập, hảo hống Tiểu Bảo. Lam Vô Nguyệt sau khi Cung sư nương cùng Cung Tử Lăng ly khai liền đem Tiểu Bảo ôm đến trên giường, hôn lên môi cậu. Thẳng đến khi Tiểu Bảo thở hồng hộc, Lam Vô Nguyệt lúc này mới giải thích nói: "Bảo Bối, Mỹ nhân ca ca đã cưới ngươi, tuyệt đối sẽ không lại cưới người khác. Mỹ nhân ca ca vừa rồi nói như vậy, là không muốn cha nuôi mẹ nuôi ngươi hỏi thăm quan hệ chúng ta. Ca ca đương nhiên muốn người khắp thiên hạ đều biết ngươi là tiểu thê tử của các ca ca, nhưng là bây giờ còn chưa được. Ca ca sợ ngươi thụ thương."

Tiểu Bảo cắn cắn miệng, bắt lấy quần áo Mỹ nhân ca ca, bất an hỏi: "Mỹ nhân ca ca...... Không cưới, người khác?"

"Mỹ nhân ca ca có Bảo Bối!" Nặng nề bên miệng Tiểu Bảo cắn một ngụm, Lam Vô Nguyệt nắm lên tay Tiểu Bảo hướng trên mặt mình đánh, hắn làm tổn thương Bảo Bối của hắn.

"Không cần!" Nhanh chóng rút tay, bị dọa hỏng Tiểu Bảo ôm lấy ca ca, hô to: "Không muốn không muốn, ca ca, không đánh không đánh. Ta tin, ta tin."

"Bảo Bối, ca ca không muốn nói cho người khác quan hệ của chúng ta, là sợ mất đi ngươi." Lam Vô Nguyệt hôn thái dương Tiểu Bảo, "Các ca ca vốn không nên cùng lúc có được ngươi, lại không để ý luân thường đạo lý ích kỷ muốn ngươi. Bảo Bối, ngươi đánh giá người khác tốt, đánh giá người khác so với các ca ca tốt gấp trăm lần, các ca ca cũng sẽ không buông ngươi ra. Ca ca sợ người khác không để ngươi cùng các ca ca cùng nhau, cho nên mới nói dối. Bảo Bối, xin lỗi, ca ca tổn thương tâm của ngươi."

Tiểu Bảo lắc đầu, đem chính mình vùi vào trong lòng Mỹ nhân ca ca, khẩn cầu: "Không ly khai, không ly khai, ca ca. Mỹ nhân ca ca, ta biết, ta đã hiểu. Ta chỉ, muốn ca ca, chỉ cần ca ca." Vội vàng, Tiểu Bảo nói chuyện lại có điểm khó khăn .

Lam Vô Nguyệt thích nhất chính là nghe Tiểu Bảo nói chỉ cần ca ca. Hắn kéo cánh tay Tiểu Bảo xuống, hôn cái miệng của hắn, sau đó chuyển qua trên bụng Tiểu Bảo, rơi xuống một đám hôn.

"Ca ca cũng không ly khai Bảo Bối a."

Gặp Tiểu Bảo không thương tâm , Diệp Địch cùng A Mao nhẹ nhàng thở ra, hai người lên giường hống Tiểu Bảo ngủ. Tiểu Bảo buồn ngủ, dưới mệnh lệnh của các cac ca, biết được những lời nói lúc nãy của Mỹ nhân ca ca cũng không phải chân tâm, hắn chỉ cảm thấy càng mệt nhọc.

"Bảo Bối, ngủ đi, ca ca cùng ngươi."

Tiểu Bảo bắt lấy tay ca ca, càng là hạ quyết tâm phải làm hảo thê tử của ca ca. Không phải các ca ca không xứng với cậu, là cậu không xứng với các ca ca. Cậu nói chuyện không lưu loát, chân lại là xấu, còn không biết võ, chỉ biết liên lụy các ca ca, cho nên cậu muốn cố gắng làm một hảo thê tử, cố gắng xứng với các ca ca.

Tiểu Bảo ngủ. A Mao trách cứ đẩy Lam Vô Nguyệt. Lam Vô Nguyệt cười khổ một tiếng, hạ giọng nói: "Tanói như vậy, chính yếu là lo lắng Cung sư phó bọn họ trách cứ Tiểu Bảo, hoặc là khiến Tiểu Bảo minh bạch nhóc không thể đồng thời gả cho bốn người. Tính ta vốn là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Bảo Bối đơn thuần, tốt nhất không nên khiến nhóc có cơ hội minh bạch thế tục luân lý."

A Mao tuy rằng còn bất mãn, nhưng hắn cũng kinh hoảng người bên ngoài cản trở Tiểu Bảo cùng bọn họ cùng một chỗ.

Diệp Địch chỉ nói một câu: "Ta chỉ muốn Bảo Bảo, ai dám chia rẽ chúng ta, ta liền độc chết hắn."

"Ta cũng là." Lam Vô Nguyệt đồng ý.

A Mao chần chờ một lát, cũng gật đầu đồng ý. Hắn cùng Diệp Địch như vậy, không ly khai Tiểu Bảo, huống chi Tiểu Bảo bây giờ còn có hài tử. Đẩy đẩy Lam Vô Nguyệt khiến hắn đi tìm Nhiếp Chính, ở bên kia đồng dạng không có tác dụng gì A Mao quyết định ở trong này thủ Tiểu Bảo.

Lam Vô Nguyệt tin tưởng đại ca một người có thể ứng phó, bất quá có hắn tại, đại ca sẽ thoải mái một ít. Tại Tiểu Bảo ngoài miệng trộm hương, hắn đi.

A Mao đối Diệp Địch khoa tay múa chân vài cái, Diệp Địch tầng tầng gật đầu: "Ta sẽ thời khắc cùng Bảo Bảo!"

Ta cũng sẽ! A Mao ở trong lòng nói. Cái kia Cung Tử Lăng vẫn là Tiểu Bảo "Đại ca", cùng hắn trùng cách xưng hô, hắn ghen tị. Hắn mới là Tiểu Bảo "Đại" ca ca.

¶¶¶¶¶

Nhiếp Chính và Lam Vô Nguyệt ở trong phòng cùng Cung sư phó vẫn nói tới giữa trưa mới rời đi. Trong lúc Cung sư nương cùng Cung Tử Lăng đều chưa đi vào quấy rầy. Tiểu Bảo còn đang ngủ. Cung sư nương tự mình xuống bếp làm mì xào tương, còn sao vài món ăn sở trường, lại chưng màn thầu. Mọi người muốn ăn cái gì liền ăn cái đó. Mì xào tương là Tiểu Bảo thích ăn.

Cơm làm tốt, Tiểu Bảo cũng tỉnh. Ngủ một giấc, khuôn mặt hắn đỏ bừng , A Mao cùng Diệp Địch nhìn xem nhịn không được tại trên mặt hắn hôn vài cái. Đối với việc giấu diếm quan hệ chính mình cùng ca ca này, Tiểu Bảo cảm giác rất xin lỗi cha nuôi cùng mẹ nuôi, nhưng Mỹ nhân ca ca nói cũng không phải không có đạo lý. Nghĩ đến lần này rời đi không biết bao lâu mới có thể tái kiến cha nuôi cùng mẹ nuôi, Tiểu Bảo thương cảm rất nhiều liền hạ quyết định, thời điểm cậu đi sẽ cấp cha nuôi cùng mẹ nuôi lưu phong thư, nói cho bọn họ cậu cùng các ca ca đã thành thân, cậu là thê tử của các ca ca. Cậu tin tưởng, thời gian dài, cha nuôi cùng mẹ nuôi sẽ tiếp thụ.

Cung Tử Lăng khí chất thực không giống một người tại quan trường đắm chìm nhiều năm, cách nói năng của hắn khôi hài, lại tràn ngập học thức. Tiểu Bảo thực thông minh, thư cậu xem qua so với thư bốn vị ca ca xem cộng lại còn muốn nhiều, đối với Cung Tử Lăng đầy bụng học thức như vậy, Tiểu Bảo cực kỳ kính nể. Lại thêm Tiểu Bảo hiểu được cũng nhiều, Cung Tử Lăng liền có thể dẫn tới đề tài trò chuyện của Tiểu Bảo cùng hắn. Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt trên mặt tuy rằng thủy chung mang theo nét cười, nhưng tâm lý lại cười không nổi. Diệp Địch cùng A Mao sẽ không che giấu tâm sự trực tiếp là nuốt không trôi, không ngừng xem sắc mặt Tiểu Bảo, lo lắng Tiểu Bảo sẽ thích vị trí Tử Lăng "Ca ca" này.

Cung sư phó cùng Cung sư nương không ngừng xem xét A Mao cùng Diệp Địch, cảm giác hai người này có điểm quá khẩn trương Tiểu Bảo. May mà Diệp Địch có Lam Vô Nguyệt vẫn âm thầm nhắc nhở không phát bệnh, cũng may trước khi Diệp Địch sắp nhịn không được Tiểu Bảo rốt cuộc ăn xong. Tiểu Bảo buông đũa ngáp một cái, Diệp Địch lập tức ôm lấy cậu nói: "Bảo Bảo mệt nhọc, ta mang Bảo Bảo đi ngủ một giấc." Ném xuống một câu hắn liền ôm người chạy mất. Cung sư phó cùng Cung sư nương khó hiểu nhìn hắn rời đi, chỉ cảm thấy kỳ quái.

Lam Vô Nguyệt mặt bình thường giải thích: "Nhị ca ta bởi vì trong nhà xảy ra biến cố, tinh thần trở nên không được tốt. Sau này là Tiểu Bảo giúp nhị ca ta giải khai khúc mắc, cho nên nhị ca đặc biệt khẩn trương nhóc."

Tinh thần không được tốt, là bệnh điên sao? Cung sư phó cùng Cung sư nương chung quy làm nghề y nhiều năm, lập tức nghe ra ý tứ trong lời này, đối với hành động vừa rồi của Diệp Địch cũng liền lý giải được.

Cung Tử Lăng tiếc hận nói: "Tiểu Bảo so với ta tưởng tượng thông minh rất nhiều. Mẹ ta kể Tiểu Bảo trên mặt có hắc ban, hiện tại hắc ban cũng không có, thoạt nhìn càng chọc người thích. Ta khi đó hẳn là trở về gặp Tiểu Bảo, nói không chừng còn có thể đến giúp y." Lập tức hắn lại cười cười: "Hiện tại làm ca ca y cũng còn kịp, ha ha."

Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao trong lòng tràn đầy đề phòng, người này phải làm Tiểu Bảo "Ca ca"? ! Bất quá Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt che giấu hảo, A Mao bởi vì trên mặt có mao, lại thêm hắn dù sao cũng là niên kỷ lớn nhất trong bốn người, biết bên nào nặng, bên nào nhẹ, cho nên chỉ là cúi đầu ăn cơm, che giấu nội tâm lo lắng.

Cung sư nương cũng không biết lời mà nhi tử nói cấp ba người mang đến như thế nào khẩn trương, nàng cao hứng nói: "Phía trước ta liền cảm giác Tiểu Bảo tử hắc ban trên mặt không giống như là bớt, này quả thực không phải bớt. Kia Tiểu Bảo tử mỗi tháng thân mình còn đau không?"

Lam Vô Nguyệt trả lời: "Đã không đau . Nhóc thân mình đau là từ trong bụng mẹ bệnh căn không dứt, lúc trước vẫn không phát tác, tuổi lớn chút liền phát bệnh. Sau này được sư phó trị hảo. Bệnh hảo, hắc ban trên mặt Tiểu Bảo cũng liền không có."

"Như vậy a. Sư phó ngươi thật không hổ là thần y." Cung sư nương là thật tâm vì Tiểu Bảo cao hứng, nàng lau lau khóe mắt, nói: "Tiểu Bảo tử coi như là khổ tẫn cam lai. Tuy rằng lời này nói không được đúng, ta xem, cha nó chết hảo. Bằng không Tiểu Bảo tử còn không biết muốn thụ bao nhiêu khổ a."

Ba người gật đầu, lời này nói không sai.

Mấy người đều chưa ăn xong, đại đồ đệ của Cung sư phó tiến vào nói: "Tử Lăng đại ca, bên ngoài có người tìm ngươi, nói là bằng hữu của ngươi."

Cung Tử Lăng mắt sáng lên, lập tức đứng dậy: "Ta đi xem xem."

"Bằng hữu?" Cung sư nương buồn bực nhìn nhi tử đi ra ngoài, lẩm bẩm: "Trở về đã hơn ba tháng cũng không gặp có người đến tìm hắn, như thế nào trời lạnh sẽ có bằng hữu tìm đến?"

Lam Vô Nguyệt trong lòng nhảy dựng, giống như thuận miệng hỏi: "Tử Lăng đại ca trở về có hơn ba tháng ?"

Cung sư phó trả lời: "Đúng vậy. Hắn lúc trước tại Duyệt Châu làm Tri Phủ, kết quả đắc tội người trong, mà bị thôi quan."

Duyệt Châu Tri Phủ? Kia nhưng là quan không nhỏ a. Vậy không phải rất buồn sao? Lam Vô Nguyệt bất động thanh sắc ăn cơm, tâm tư chuyển động.

Rèm cửa xốc lên, Cung Tử Lăng trở lại, phía sau có một vị nam tử cùng hắn niên kỉ xấp xỉ, còn có một vị thư đồng thiếu niên cùng một vị thị nữ.

Cung Tử Lăng vừa đi đến liền nói: "Cha, nương, đây là hảo hữu ở thư viện của ta, Thượng Lam Khanh. Biết được ta bị bãi quan, hắn đến thăm ta."

"A, Thượng công tử, mau mời ngồi, mời ngồi. Còn chưa ăn đi?"

"Quấy rầy bá phụ bá mẫu. Xác thật còn chưa dùng bữa."

Cung sư phó cùng Cung sư nương vội vàng đón khách. Thượng Lam Khanh hướng Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao ôm quyền hành lễ, ba người cũng ôm quyền đáp lễ. Cùng Cung Tử Lăng như vậy, khi nhìn đến Lam Vô Nguyệt khuyết một tay cùng A Mao, Thượng Lam Khanh rõ ràng sửng sốt, bất quá lập tức hắn liền mỉm cười, trong mắt cũng không có bất cứ khinh thường nào. Thượng Lam Khanh cùng Cung Tử Lăng đứng chung một chỗ, hai người khí chất tương đương, chiều cao cũng kém không nhau. Hơn nữa Thượng Lam Khanh không chỉ nho nhã, hơn nữa phi thường anh tuấn, thuộc về loại thư sinh công tử, thoạt nhìn so với Cung Tử Lăng còn muốn trẻ hơn vài phần.

Đặc biệt hắn giơ tay nhấc chân có một loại tôn quý chi khí chính là Cung Tử Lăng đều so ra kém hơn rất nhiều, càng đừng nói hắn còn mang theo thư đồng cùng tỳ nữ. Chỉ có nhà giàu khi đi ra ngoài mới có thể mang theo người hầu hạ. Một nam tử cả ngày dạo chơi tứ phương như thế, vải dệt nhìn qua cũng là cực kỳ tinh xảo, không cần đoán liền biết Thượng Lam Khanh này không đơn giản, trong nhà nhất định cũng ít nhất có tiền, có địa vị. Hắn đến lập tức liền nhận được hảo cảm từ Cung sư phó cùng Cung sư nương. Cung sư nương lại đi lấy ba bộ bát đũa, bàn ăn bên cạnh nhất thời chen lấn không ít.

Thượng Lam Khanh ngồi xuống sau lại đối Cung sư phó cùng Cung sư nương ôm quyền hành lễ, sau đó nói: "Ta cùng với Tử Lăng đều là học kinh thư tại thư viện, sau khi mãn hai năm học hắn đến Duyệt Châu làm Tri phủ, ta bái Văn Viễn làm ân sư, sau khi Văn đại nhân bệnh qua đời, ta liền rời kinh thành đi du ngoạn chung quanh, này nhìn lại một cái chính là mười mấy năm."

Cung Tử Lăng đối với việc Thượng Lam Khanh đến phi thường cao hứng, hắn tiếp nói: "Tại thư viện, ta cùng Thượng Lam Khanh thường thường cầm thư dạ đàm, xem như là bằng hữu tốt nhất của ta tại thư viện. Bản thân đi Duyệt Châu, hai người tuy rằng rất ít gặp mặt lại vẫn có đoạn thư từ lui tới. Hắn có thể đến xem ta, ta thật sự vừa kinh ngạc vừa cao hứng."

Cung sư phó vội nói: "Tử Lăng có thể có một vị bằng hữu như ngươi vậy, ta cùng nương hắn thay hắn cao hứng. Đến đến đến, không vội nói chuyện, mau ăn mau ăn."

"Quấy rầy bá phụ bá mẫu." Thượng Lam Khanh cầm lấy chiếc đũa, hiếu kì nhìn về phía ba người không nói lời nào.

Cung sư nương mắt nhìn Cung sư phó, Cung Tử Lăng mở miệng nói: "Lam Khanh, ngươi còn nhớ rõ ta vài năm trước đưa cho ngươi thư nhắc đến việc phụ mẫu ta nhận một nghĩa tử, nhưng đáng tiếc là ta còn chưa kịp đi gặp mặt, người nọ liền rời đi Thạch Môn trấn."

Thượng Lam Khanh nhớ lại, qua một hồi, hắn giật mình nói: "Ta nhớ rõ. Ngươi nói bá phụ bá mẫu tại Thạch Môn trấn, bên cạnh không người chiếu cố, ngươi mỗi lần nghĩ đến liền áy náy không chịu nổi. Nay có một vị tiểu đệ bồi bên cạnh bá phụ bá mẫu ngươi rất là cao hứng. Bất quá không bao lâu ta lại thu đến thư của ngươi, ngươi thật đáng tiếc vì chưa gặp mặt tiểu đệ kia mà y đột nhiên không có tin tức, còn nói muốn về nhà xem bá phụ bá mẫu. Ta nhớ rõ, hình như là gọi 'Tiểu Bảo' đi? Tên này dễ nhớ, ta liền nhớ kỹ ."

Cung Tử Lăng gật đầu nói: "Đúng, chính là Tiểu Bảo. Y hôm nay trở lại. Này là ba vị ca ca lúc Tiểu Bảo rời đi vài năm nhận thức, còn có một vị ca ca dẫn y đi ngủ. Tiểu Bảo một đường vất vả, còn chưa bình thường lại."

"Nguyên lai ta vừa vặn còn gặp gỡ một việc vui như vậy." Thượng Lam Khanh lập tức đối Cung sư phó cùng Cung sư nương nói: "Chúc mừng bá phụ bá mẫu gặp lại nghĩa tử."

"Ha ha, cũng phải nha! Ta mỗi ngày đều ngóng trông có thể nhìn thấy Tiểu Bảo a." Cung sư nương cười đến không khép miệng.

"Tại hạ Nhiếp Chính."

"Tại hạ Lam Vô Nguyệt."

"Đây là Cốc A Mao, cổ họng hắn nói không được."

Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt tự giới thiệu một phen, Thượng Lam Khanh cũng thực trịnh trọng giới thiệu nói: "Tại hạ Thượng Lam Khanh. Đây là thư đồng Tinh Đình, thị nữ Tiểu Hồ Điệp." Tinh Đình cùng Tiểu Hồ Điệp hành lễ, không có mở miệng.

Song phương giới thiệu một phen xong, Cung sư phó lại vội nói: "Nhanh ăn đi, cơm sắp nguội."

"Tạ bá phụ bá, mẫu." Đối với ba người cười cười, Thượng Lam Khanh ăn cơm. Tinh Đình cùng Tiểu Hồ Điệp sau khi hắn động đũa mới cầm lấy đũa.

Cung Tử Lăng ăn được không sai biệt lắm, pha một bình trà. Cấp cha mẹ cùng Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt, A Mao ba người châm trà xong, hắn cấp Thượng Lam Khanh cũng châm một chung. Hai người nhìn nhau cười, cho dù là tư thế uống trà đều lộ ra người cổ văn ưu nhã cùng dáng vẻ đắm chìm tại quan trường. So sánh dưới, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao dứt khoát chính là thô bỉ không chịu nổi.

Lam Vô Nguyệt ngoài khuôn mặt nhất trương xinh đẹp, cử chỉ kia tuyệt đối là giang hồ hào sảng. Lam Vô Nguyệt buông xuống chiếc đũa, hắn lần đầu tiên có một loại cảm giác tự ti, tiếp, hắn liền tại trong lòng hừ lạnh. Ăn cơm thì có cái gì hảo xem, có bản lĩnh đến đánh nhau một trận. Nghĩ như vậy, tâm tình của hắn lại hảo, một lần nữa cầm lấy chiếc đũa ăn cơm.

Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao trong lòng không thoải mái, nhưng bọn hắn lại căm ghét Cung Tử Lăng cùng Thượng Lam Khanh không nổi, ai kêu bọn họ lão lão, xấu xấu, tàn tàn đâu? Cung Tử Lăng cùng Thượng Lam Khanh biểu hiện vẫn đều thực vui vẻ hào phóng, nhưng bọn hắn càng như vậy, Nhiếp Chính ba người bọn họ lại càng tự ti. Phảibiết, không có hắc ban Tiểu Bảo là mỹ nhân chính hiệu, trừ chân phải dị dạng, nói chuyện không lưu loát, bất quá Tiểu Bảo mới hai mươi tuổi tuyệt đối là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Nguyên bản bọn họ ở bên trong Đào nguyên liền tự ti cực kỳ, đi ra bên ngoài, gặp được nam tử giống Cung Tử Lăng cùng Thượng Lam Khanh này có học thức có phong thái, bọn họ càng tự biết xấu hổ.

A Mao buông đũa thói quen tính dùng bàn tay đi lau miệng, bên kia Thượng Lam Khanh vừa lúc dùng khăn xoa xoa khóe miệng. A Mao lập tức liền cảm giác chính mình động tác hảo thô tục, hảo khó xem. Mặt đỏ lên, hắn đối vợ chồng Cung sư phó, Cung Tử Lăng cùng Thượng Lam Khanh khoa tay múa chân vài cái, liền đứng lên chạy trối chết. Trừ người bên cạnh A Mao? Ai cũng xem không hiểu hắn khoa tay múa chân là có ý tứ gì.

Cung sư nương khó hiểu nhìn A Mao rời đi, nghĩ làm sao? Lam Vô Nguyệt bảo trì trên mặt tươi cười, giải thích nói: "A Mao nói hắn đi xem xem Tiểu Bảo."

Cung sư nương mắt lộ ra vừa lòng nói: "Ta xem các ngươi một đám đều rất đau Tiểu Bảo tử. Bất quá Tiểu Bảo tử a chính là cần người đau. Nhìn các ngươi như vậy, chúng ta an tâm. Ở trong này coi như là tại gia chính mình, ngàn vạn đừng cùng thúc thẩm khách khí a!"

"Sẽ không. Ngài cùng Cung thúc là cha mẹ Tiểu Bảo, chúng ta như thế nào sẽ khách khí đâu."

"Ha ha."

Lam Vô Nguyệt giỏi nhất chính là hống lão nhân gia vui vẻ. Phải biết "trong nhà" mỗ vị lão nhân gia tính tình rất quái lạ , hắn đều có thể đem vị lão nhân gia trong nhà kia hống vui vẻ ra mặt, Cung sư nương tất nhiên là không nói chơi. Vài câu, Lam Vô Nguyệt liền đem lực chú ý của Cung sư phó cùng Cung sư nương chuyển dời đến bên hắn. Lam Vô Nguyệt chuyên môn lấy chuyện hai người thích nghe mà nói, tỷ như Tiểu Bảo hiện sẽ làm quần áo cùng giày, còn có Tiểu Bối như thế nào nghịch ngợm gây sự. Cung sư nương cùng Cung sư phó càng nghe càng yên tâm, bọn họ đương nhiên cũng nhìn ra được Tiểu Bảo thực ỷ lại bốn người này, có bốn người này tại, Tiểu Bảo sau này mới có thể càng tốt.

Cung Tử Lăng cùng Thượng Lam Khanh cũng không chen vào nói, có hứng trí nghe Lam Vô Nguyệt nói Tiểu Bảo sự tình. Nhiếp Chính đã buông xuống chiếc đũa, thầm nghĩ quả nhiên vẫn là tam đệ lợi hại. Nói thật, hắn cùng Cung Tử Lăng và Thượng Lam Khanh vừa gặp mặt căn bản không có gì để nói, cho dù là đối Cung sư phó cùng Cung sư nương, hắn cũng vô pháp hoàn toàn yên tâm, huống chi là Cung Tử Lăng cùng Thượng Lam Khanh đều không thể lý giải. Trải qua nhiều sự tình như vậy, hắn sớm không phải Nhiếp Chính hay nói hào sảng trước kia. Hiện tại có tam đệ đem việc này ôm lấy, hắn cũng vui vẻ và thoải mái.

¶¶¶¶¶

Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt trong nhà chính tiếp khách, Tiểu Bảo vừa rồi mệt nhọc còn chưa ngủ. Không phải cậu không muốn ngủ, mà là không thể ngủ. Đối với Tiểu Bảo mà nói, trong lòng cậu người trọng yếu nhất trừ sư phó cùng sư thúc ra, chính là bốn vị ca ca. Nhất là khi trong bụng có hài tử, ca ca đối với cậu càng trọng yếu. Cậu không rõ Hảo ca ca đang lo lắng cái gì, lại càng không minh bạch Đại ca ca theo sau đến vì cái gì rầu rĩ không vui.

Ghé vào bên giường, nắm tay Tiểu Bảo, Diệp Địch muốn nói lại thôi. A Mao đã lên giường, khiến Tiểu Bảo gối lên trên bụng hắn. Hắn phía trước liền cảm giác chính mình xấu, vừa rồi gặp được Thượng Lam Khanh, hắn càng cảm thấy chính mình xấu. Cùng Thượng Lam Khanh so sánh, hắn chỉ là một hạt cát bên đường. A Mao sờ sờ mặt đầy mao của chính mình, nghĩ đến vừa rồi A Bảo cùng Cung Tử Lăng chuyện trò vui vẻ, hắn liền muốn nói, không không, hắn căn bản không thể nói. A Mao rất muốn lập tức mang Tiểu Bảo hồi Đào nguyên, cũng không khiến Tiểu Bảo đi ra. Hắn, hắn không xứng với A Bảo, một đầu ngón chân của A Bảo đều không xứng.

"Hảo ca ca? Đại ca ca?" Tiểu Bảo cầm tay hai vị ca ca đặt ở trên bụng chính mình, ca ca làm sao?

"Bảo Bảo......" Diệp Địch để sát vào, ngữ khí mang cầu xin,"Ngươi về sau, không cần cùng Cung Tử Lăng thân cận như vậy được không?"

"Tử Lăng ca ca?"

"Không phải ca ca! Không phải ca ca !" Diệp Địch mãnh liệt lắc đầu, "Bảo Bảo, không gọi người khác ca ca được không? Bảo bảo, Hảo ca ca không thích ngươi gọi người khác 'Ca ca'."

Tiểu Bảo nháy mắt mấy cái, cậu nhớ ra. Mỹ nhân ca ca nói qua, cùng các ca ca song tu sau liền không thể lại nhận ca ca. Nhưng là...... Tiểu Bảo khởi động thân mình, trên mặt Đại ca ca hôn một cái, lại trên mặt Hảo ca ca hôn một cái, nói: "Ca ca là ca ca. Tử Lăng ca ca, không phải ca ca."

"Bảo Bảo?"

Diệp Địch cùng A Mao ôm chặt cậu.

Tiểu Bảo không biết giải thích như thế nào. Tử Lăng ca ca là nhi tử của cha nuôi cùng mẹ nuôi, cậu không gọi ca ca thì gọi là gì a? Còn có...... Cậu ngửa đầu: "Gọi Tử Lăng ca ca, đại ca, rất quái lạ. Đây là, Đại ca ca." Cậu ôm lấy A Mao, cọ cọ. Đại ca ca của cậu chỉ có một.

"Bảo Bảo, Hảo ca ca sợ." Diệp Địch cũng không quanh co lòng vòng ,"Hảo ca ca sợ ngươi thích ca ca khác. Cung Tử Lăng so với Hảo ca ca tốt hơn."

Tiểu Bảo nháy mắt mấy cái, hồ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net