Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hàn huyên nửa ngày, Cung Tử Lăng để Thượng Lam Khanh đi nghỉ tạm. Nguyên bản Cung Tử Lăng là muốn Thượng Lam Khanh ở lại trong nhà, ở cùng nhau. Nhưng trong nhà chung quy đã có rất nhiều người, Thượng Lam Khanh liền nói đi khách điếm trụ. Cung Tử Lăng tất nhiên là không muốn. Sau đó Cung sư nương đề nghị, để Cung Tử Lăng mang Thượng Lam Khanh cùng gia nhân của hắn đến nhà một vị hảo hữu của Cung sư phó trụ, nhà kia chỉ có vợ chồng hai người, thực thanh tĩnh. Nghĩ nghĩ, Thượng Lam Khanh liền đồng ý. Kia là nhà họ Trịnh, cách dược quán của Cung sư phó hai cửa hàng, lui tới cũng thuận tiện. Giải quyết thỏa đáng, Cung sư phó liền mang theo nhi tử cùng chủ tớ Thượng Lam Khanh đi Trịnh gia, Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt cũng tìm cớ trở về phòng. Cung sư nương cao hứng nhất cầm chút bạc để trong rổ tiền. Trong nhà có nhiều người như vậy, nàng nên hảo hảo chuẩn bị.

Vào phòng, Diệp Địch lập tức nhẹ nhàng. Hắn cùng Lam Vô Nguyệt vểnh tai nghe ngóng, sau đó hướng Nhiếp Chính gật gật đầu. Nhiếp Chính trên mặt đã mất đi tươi cười lễ phép khi ở nhà chính, hắn căn bản cười không nổi.

Tiểu Bảo đã ngủ. A Mao gặp ba người trở lại, khoa tay múa chân vài cái, hỏi thăm. Ba người đi đến bên giường, người người sắc mặt đều không tốt. Lam Vô Nguyệt hướng trên giường ngồi xuống, xoa trán. Thật mệt.

"Đại ca, Vô Nguyệt, A Mao, Thượng Lam Khanh kia ta đã thấy qua." Diệp Địch lo lắng nói.

"Nhị ca?" Lam Vô Nguyệt dừng tay.

Nhiếp Chính lập tức cẩn thận hỏi: "Ngươi ở nơi nào gặp qua?"

Diệp Địch trả lời: "Ngày chúng ta rời đi Quách Nhạc huyện. Ngày đó buổi chiều ta cấp Bảo Bảo đi mua canh và cá, thời điểm trở về cảm giác có người quan sát ta, ta liền ngẩng đầu. Người nọ lúc ấy rất nhanh tránh đi , bất quá ta thấy được mặt người nọ. Chính là Thượng Lam Khanh. Ta lúc đầu còn không xác định, sau này nghĩ đến trên đầu người kia mang một cây trâm bạch ngọc, cùng cái trên đầu Thượng Lam Khanh giống nhau như đúc, ta liền xác định."

Lam Vô Nguyệt nheo mắt: "Hắn tránh đi?"

Diệp Địch gật đầu.

Nhiếp Chính nhìn về phía Lam Vô Nguyệt, trong mắt hai người là ý tứ giống nhau. Diệp Địch võ học tuy rằng là kém cỏi nhất trong bốn người, nhưng cũng là tu luyện qua "Hải Phách chân kinh". Có thể né tránh Diệp Địch, người này nhất định không đơn giản!

"Ta tìm cơ hội thử xem hắn. Nếu hắn biết võ, khẳng định sẽ lộ ra dấu vết." Lam Vô Nguyệt vốn là không thích Thượng Lam Khanh, hiện tại có lý do lại càng không thích.

Nhiếp Chính trầm ngâm một lát, nói: "Hắn là bằng hữu Cung Tử Lăng, đừng làm Bảo khó xử."

"Yên tâm."

Diệp Địch lo lắng nói: "Đại ca, Cung Tử Lăng cùng Thượng Lam Khanh kia, ta không muốn bọn họ tiếp cận Bảo Bảo."

Nhiếp Chính thở hắt ra: "Nhị đệ, ngươi nhẫn nhẫn. Qua hai ngày chúng ta liền đi. Nơi này là nhà của cha nuôi mẹ nuôi Bảo, Cung Tử Lăng lại là nghĩa huynhtrên danh nghĩa của Bảo, chúng ta không xem mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật. Ta biết ngươi lo lắng cái gì, ta đồng dạng cũng lo lắng. Nhưng chúng ta có Bảo tin tưởng, nhóc sẽ không dễ dàng bỏ xuống các ca ca của nhóc. Huống chi trong bụng Bảo có hài tử của chúng ta. Chờ chúng ta trở về Đào nguyên, Bảo liền không tái kiến bọn họ."

Nhiếp Chính nói khiến Diệp Địch thoáng an tâm.

Lam Vô Nguyệt nhắc nhở: "Nhị ca, ngươi trăm ngàn lần đừng phạm hồ đồ."

"Ta biết, ta sẽ khống chế chính mình."

A Mao vỗ vỗ ván giường, khoa tay múa chân. Cung Tử Lăng rất có khả năng biết y thuật, ngàn vạn không muốn làm cho hắn phát hiện ra cái gì.

Nhiếp Chính lập tức dặn dò: "A Mao, ngươi cùng lão Nhị không cần rời đi Bảo. Ta cùng Vô Nguyệt liền ứng phó ngoại nhân. Chúng ta bốn người phân công hợp tác, dưới tiền đề không để Bảo khó xử, chúng ta phải ngăn chặn hết thảy mọi khả năng."

Lam Vô Nguyệt cắn răng: "Đợi trở về Đào nguyên, ta cũng đi học làm thơ, khẳng định so với Thượng Lam Khanh kia lợi hại hơn."

Nhiếp Chính thấp giọng cười hai tiếng, nhìn tiểu thê tử đang ngủ say trên giường, hắn không lý do lại bắt đầu tự ti. Ai, hắn nếu có thể trẻ lại mấy tuổi, tóc có thể lại đen một chút liền hảo.

¶¶¶¶¶

Tiểu Bảo không rõ ràng các ca ca lo lắng. Cậu có oa nhi , cậu muốn ăn ngon, ngủ ngon, dưỡng oa nhi. Cho nên cậu hiện tại chính là vui vui vẻ vẻ cùng Chu công gia gia chơi cờ. Trực tiếp ngủ đến trời đều tối, Tiểu Bảo mới u u tỉnh lại. Ánh mắt còn chưa mở, bụng hắn phát ra tiếng kêu đói khát. Có người cọ cọ mũi cậu, sờ bụng cậu.

"Bảo, tỉnh không?"

"Ngô...... Quỷ ca ca......"

"Bảo Bối, ngươi nên ăn cơm, oa nhi chúng ta đói bụng."

"Mỹ nhân ca ca......"

"Bảo bảo, uống canh gà, lên uống canh gà."

"Hảo ca ca."

Một đại thủ (tay lớn) đang sờ mặt cậu, Tiểu Bảo cười ngọt ngào, hướng đối phương vươn ra hai tay: "Đại ca ca."

A Mao đem Tiểu Bảo ôm lên, Diệp Địch trong tay là một chén canh gà. Xem Tiểu Bảo như vậy có thể ngủ, Cung sư nương cho rằng cậu là mệt, cho nên nấu một nồi canh gà thơm nồng. Tiểu Bảo không khách khí, há miệng. Cậu đói bụng, cũng không thể đói đến oa nhi. Uống một chén lớn canh gà, Tiểu Bảo hoàn toàn thanh tỉnh. Nhiếp Chính cấp Tiểu Bảo đi giày, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao cùng nhau cấp Tiểu Bảo mặc xiêm y cùng quần. A Mao nặng nề mà hôn hôn miệng Tiểu Bảo, giúp cậu đội mũ, bao kín ôm ra khỏi phòng, nên ăn cơm chiều. Nếu không phải không muốn làm cho Cung sư phó cùng Cung sư nương hiểu lầm, A Mao thực không muốn đem Tiểu Bảo ôm đi ra ngoài.

Tại bên trong Đào nguyên, Tiểu Bảo có thói quen các ca ca ôm cậu. Nhưng trong này là nhà cha nuôi mẹ nuôi, Tiểu Bảo sợ bị chê cười. Vừa ra khỏi phòng, liền muốn Đại ca ca đem cậu thả xuống dưới. A Mao nhìn chính mình ôm ấp trống trải, một trận buồn bã. Cung sư nương vừa lúc từ trong phòng bếp đi ra, vừa thấy đến Tiểu Bảo lập tức ngoắc: "Tiểu Bảo tử, tới đây. Thật sự là có thể ngủ. Mau vào phòng, chuẩn bị ăn cơm."

Diệp Địch bưng bát không đi phòng bếp, thuận tiện hỗ trợ. Bọn họ nhiều người như vậy nhưng không phải không biết xấu hổ khiến Cung sư nương một mình bận việc. Nhiếp Chính khiến Lam Vô Nguyệt cùng A Mao mang Tiểu Bảo vào phòng, hắn cũng đi phòng bếp hỗ trợ.

Rèm cửa xốc lên, phòng trong tiếng nói chuyện ngừng lại. Tiểu Bảo nghe được cha nuôi cùng Tử Lăng ca ca đều ở trong phòng, hai chân vượt qua cửa liền muốn kêu người, đã thấy trong phòng nhiều ra ba người xa lạ, Tiểu Bảo ngây ngẩn cả người. Cung Tử Lăng mặt mang tươi cười hướng Tiểu Bảo ngoắc, nói: "Tiểu Bảo, vị này là bằng hữu của vi huynh. Hắn tới thăm vi huynh, ngươi vừa vặn ở trong phòng nghỉ ngơi liền không thấy. Hắn họ Thượng, danh Lam Khanh, tiểu đồng 'Thượng', gió núi 'Lam', mão tức 'Khanh', kêu hắn Thượng đại ca hoặc Lam Khanh ca ca đều có thể."

Thượng Lam Khanh đứng lên ôn nhu cười hô thanh: "Tiểu Bảo."

Tiểu Bảo chưa từng tiếp xúc qua ca ca người có người mang khí chất thanh tao nho nhã của người đọc sách như Cung Tử Lăng, Thượng Lam Khanh. Thượng Lam Khanh càng nhiều chút nhã khí cùng quý khí hơn Cung Tử Lăng, Tiểu Bảo trên mặt hiện lên ngại ngùng đỏ ửng, há mồm: "Thượng đại ca."

Thượng Lam Khanh ha ha cười vài tiếng, nói: "Sớm nghe nghĩa huynh ngươi nói qua ngươi, lần này gặp mặt quả nhiên minh bạch vì sao bá phụ bá mẫu rất thương ngươi ." Đối với Cung Tử Lăng theo sau hắn, nói: "Ngươi có nghĩa đệ này, thật sự là phúc khí a."

"Ha ha, đúng vậy. Tiểu Bảo Tiểu Bảo, có thể làm cha mẹ đau hắn từ trong tâm có thể nào không hảo đâu?"

Cung Tử Lăng cùng Thượng Lam Khanh đều không che giấu sự yêu thích đối với Tiểu Bảo, Tiểu Bảo miễn bàn có bao nhiêu thẹn thùng . Cho dù là đã cùng các ca ca thành thân, thời điểm ca ca đau cậu đều sẽ xấu hổ, hiện tại được hai vị khác với các ca ca khen như thế, cậu càng là đỏ mặt muốn hướng phía sau các ca ca trốn.

A Mao nhếch miệng, khắc chế xúc động, lập tức đem Tiểu Bảo ôm đi. Lam Vô Nguyệt hoàn mỹ khống chế được tươi cười trên mặt, kéo Tiểu Bảo hướng trong phòng đi, nói: "Tử Lăng huynh, Thượng huynh, các ngươi mau ngồi xuống, Tiểu Bảo của chúng ta muốn xấu hổ đến nâng đầu không nổi rồi đây."

Lam Vô Nguyệt đặc biệt nhấn mạnh ba chữ "của chúng ta", nhưng lại rất là thân mật nắm tay Tiểu Bảo đem người đưa đến bên cạnh chính mình ngồi xuống. Cung Tử Lăng cùng Thượng Lam Khanh gặp Tiểu Bảo quả thực gắt gao kề bên Lam Vô Nguyệt, lại cười ha ha vài tiếng, bất quá cũng không lại trêu chọc. A Mao ngồi sát Tiểu Bảo ở mặt khác, bắt lấy một tay còn lại của Tiểu Bảo. Gặp hai người cùng Tiểu Bảo thân mật như thế, Cung Tử Lăng cùng Thượng Lam Khanh trong mắt đều lướt qua một tia sửng sốt, lập tức liền biến mất vô tung.

Lam Vô Nguyệt thực vừa lòng hai người "Thức thời", Bảo Bối gọi các ngươi ca ca là phải phép thôi, bảo nhóc đem ngươi như các "phu quân" ca ca, nằm mơ đi.

Đợi đến mặt Tiểu Bảo rốt cuộc không đỏ nữa, Thượng Lam Khanh mới tiếp đem hai người hầu của mình giới thiệu cho cậu. Tinh Đình cùng Tiểu Hồ Điệp đối Tiểu Bảo hữu hảo cười cười, Tiểu Bảo cũng tươi cười hồi đáp, chẳng qua chung quy không phải người chính mình quen thuộc, vốn nói không nhiều Tiểu Bảo cũng không biết như thế nào mở miệng.

Tiểu Bảo vừa trở về, trong nhà lập tức liền náo nhiệt rất nhiều. Mấy ngày này vì sự tình của nhi tử mà Cung sư phó vẫn tâm sự tầng tầng lúc này cũng không khỏi phun ra khẩu khí khó chịu. Không làm quan liền không làm quan, đợi tức phụ cùng tôn tử đến đây, toàn gia vui vẻ, ấm áp sống qua ngày mới là hạnh phúc. Quan làm được càng lớn càng phiền lòng, không chừng ngày nào đó chọc tới cái nhân vật gì ghê gớm, sợ là liên lụy tới tính mạng. Nghĩ như vậy, phiền lòng của Cung sư phó tiêu tan rất nhiều. Nhi tử trở về còn chưa từng giống hôm nay cười thoải mái đến như vậy a, quả nhiên con nuôi này của hắn là bảo bối, ai, chính là thân thế đáng thương. Bất quá hiện tại có bốn vị huynh trưởng võ công cao cường bảo hộ, coi như là khổ tẫn cam lai.

Cung sư nương cùng Nhiếp Chính, Diệp Địch còn có hai vị đồ đệ bưng cơm chiều phong phú vào tới. Mọi người lập tức không nói cười, đều đến hỗ trợ. Đầy bàn đồ ăn, một bàn đầy người, tại đây mùa đông rét lạnh, trong lòng Cung sư phó cùng Cung sư nương lại là vô cùng ấm áp. Cung Tử Lăng cùng Thượng Lam Khanh dù sao cũng là làm qua việc lớn, lại có học thức cao thâm, tùy tùy tiện tiện một câu từ trong miệng hai người nói ra đều là cách nói năng tao nhã, càng đừng nói hai người còn thường thường toát ra vài câu cổ ngữ, điển cố hoặc là đoạn ngắn thi từ, làm cho bọn Nhiếp Chính như là người dân quê mùa lọt vào trong đám sương mù. Nhưng Tiểu Bảo bất đồng. Tuy rằng nhóm phu quân của cậu là đại quê mùa, nhưng Tiểu Bảo là có thể nhìn và không quên bản sự, thời điểm trước còn trong Lâm phủ cậu cùng Hoàng bá bá đọc sách học tập không ít.

Thượng Lam Khanh tựa hồ cố ý khảo khảo Tiểu Bảo, đưa ra một câu trên, Tiểu Bảo cùng hắn làm thơ, theo bản năng liền nói ra câu dưới. Cung Tử Lăng bên này cũng cùng giúp vui. Một bữa cơm ăn ăn lại nói đến câu đối. Cung Tử Lăng nói vế trên, chờ Tiểu Bảo nói vế dưới, Tiểu Bảo cũng sẽ không cự tuyệt, cũng liền rụt rè nói ra vế dưới. Cậu mỗi lần đưa ra vế dưới, Cung Tử Lăng cùng Thượng Lam Khanh đều nói hảo. Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính cũng một bên gọi hảo, tuy rằng hai người trong đầu đã ăn không ngon. Tiểu Bảo cũng không hiểu vì sao Tử Lăng ca ca và Thượng đại ca đều là tìm cậu nói chuyện, cậu có thể nhận thấy được các ca ca tâm tình không tốt. Lại đối hoàn vế trên, Tiểu Bảo một tay nâng bát đại khẩu ăn, cậu ăn cơm, Tử Lăng ca ca và Thượng đại ca liền sẽ không lại tìm cậu nói chuyện đi.

Cung sư nương nhìn ra Tiểu Bảo quẫn bách, giả vờ thầm oán nhi tử: "Thượng công tử này nửa ngày miếng cơm đều chưa ăn đâu, ngươi đừng kéo Thượng công tử nói chuyện ."

Cung Tử Lăng lúc này mới phản ứng, quả thật hắn nói là có điểm nhiều, lập tức nhận lỗi, Thượng Lam Khanh cười cười, bất quá cũng không nói, lấy đũa ăn cơm. Tiểu Bảo vụng trộm hướng hai người liếc nhìn, cảm thấy được xả hơi. Lam Vô Nguyệt âm thầm đá Diệp Địch một cước, Diệp Địch vẫn cúi đầu đại khẩu cắn bánh bao, khiến chính mình lãnh tĩnh.

Kế tiếp đề tài cũng rất thoải mái , bất quá là rất nhanh sẽ qua năm mới, hoặc là thiên lạnh hơn, một bữa cơm coi như là tiếng hoan hô cười vui kết thúc. Cơm nước xong, Thượng Lam Khanh lại ngồi một lát liền cùng Cung Tử Lăng đi ra ngoài, hắn muốn sớm điểm qua bên kia nghỉ ngơi. Cung Tử Lăng sợ hắn một người bên ngoài nhàm chán, liền cũng cùng hắn cùng nhau trụ.

Sau khi Cung Tử Lăng cùng Thượng Lam Khanh đi, Tiểu Bảo cùng cha nuôi mẹ nuôi nói chuyện, chủ yếu là nghe cha nuôi mẹ nuôi nói, cậu ở một bên chăm chú nghe. Thực ra Tiểu Bảo cũng không phải một người nhiều lời, cậu nói chuyện không lưu loát, đầu óc lại phản ứng chậm một chút, nếu không phải vừa rồi Cung Tử Lăng cùng Thượng Lam Khanh vẫn dẫn cậu nói chuyện, cậu vẫn là sẽ như bình thường vậy ở một bên im lặng ăn, nhìn các ca ca chuyện trò vui vẻ. Bất quá các ca ca đêm nay giống như mất hứng, Tiểu Bảo có điểm lo lắng.

Thấy Cung sư nương, Cung sư phó cùng Tiểu Bảo nói được không sai biệt lắm, Nhiếp Chính liền nói ra ngày mai đi Lâm phủ một chuyến. Bất quá vì không dẫn người chú ý, hắn tính toán sáng mai từ sớm liền đi, khiến Cung sư nương cùng Cung sư phó không cần chờ bọn họ trở về ăn cơm trưa.

Cung sư phó suy xét qua đi nói: "Cũng hảo. Như vậy, các ngươi ngày mai đi Lâm phủ, ta phái đồ đệ đến Lâm huyện nói cho Hoàng Lương Ngọc cùng Nam Nhữ Tín, Tiểu Bảo trở lại. Tiểu Bảo phía trước ở trong phủ bọn họ hai người thực chiếu cố. Thiên lãnh, ta xem Tiểu Bảo hôm nay ngủ một ngày, sợ thân mình vẫn là hư, các ngươi cũng đừng mang theo nó đi. Vừa lúc ta cũng có lão bằng hữu lâu rồi không gặp, nhân cơ hội này gặp mặt."

Nhiếp Chính thực cảm kích vợ chồng Cung sư phó đối với Tiểu Bảo là yêu thương, Tiểu Bảo hiện tại thân mình không thể so với trước kia, chịu không nổi đường xá bôn ba. Cung sư phó đều nói như vậy, hắn cũng liền đáp ứng. Vốn hẳn là Tiểu Bảo đi nhìn bọn họ, hiện tại ngược lại khiến trưởng bối đi một chuyến, Nhiếp Chính rất là băn khoăn. Tiểu Bảo cũng thực băn khoăn, nhưng là thân mình cậu hiện tại đặc thù, cậu sợ thương đến bảo bảo, Quỷ ca ca đáp ứng, cậu cũng liền gật đầu đáp ứng.

Cung sư phó nhìn nhìn sắc mặt Tiểu Bảo, nói: "Tiểu Bảo, đến, khiến cha nuôi cấp ngươi kiểm tra. Ta coi ngươi hôm nay ngủ một ngày, tuy nói sắc mặt thoạt nhìn rất không sai, nhưng cha nuôi vẫn là không yên lòng." Bất quá có một điểm hắn rất cao hứng, chính là Tiểu Bảo nói chuyện so với trước kia hơn lưu loát một chút, trên mặt cũng không còn hắc ban.

"A." Tiểu Bảo bị dọa.

Lam Vô Nguyệt ôm bả vai Tiểu Bảo khiến cậu không cần hoảng, nói: "Cung thúc, Tiểu Bảo sở dĩ có thể ngủ như vậy, là vì sư phó ta lão nhân gia hắn chuyên môn cho Tiểu Bảo xứng dược. Dược này ăn sẽ buồn ngủ, thế nhưng đối với thân mình lại là vô cùng tốt. Ngài hẳn là cũng biết Tiểu Bảo phía trước có bao nhiêu gầy, sư phó ta lão nhân gia hắn xem không được Tiểu Bảo gầy như vậy, xứng dược này chính là khiến nhóc có thể ngủ nhiều, ăn nhiều. Sư phó ta nói, lần này đi ra bốn người chúng ta cũng không thể khiến Tiểu Bảo gầy đi nửa điểm, bằng không trở về liền gia pháp hầu hạ. Tiểu Bảo không chỉ là hôm nay có thể ngủ, nhóc như vậy đã có hơn một năm."

Cung sư phó giật mình, vừa mừng vừa sợ: "Nguyên lai là ăn dược a. Trách không được ta hôm nay nhìn Tiểu Bảo rất có năng lực ngủ, có năng lực ăn, ta còn nghĩ là thân mình nó hư nhược a."

"Cung thúc yên tâm, chính là có sư phó ta tại, thân mình Tiểu Bảo chỉ có thể càng ngày càng tốt. Hiện tại nhóc là đồ đệ bảo bối nhất của sư phó ta, cũng được sư phó chân truyền, hiện tại coi như là nửa tiểu thần y."

"Ha ha, hảo, hảo. Năm đó ta để Tiểu Bảo đi tìm lão nhân gia hắn chính là hi vọng hắn có thể thu Tiểu Bảo làm đồ đệ. Hảo hảo, quá tốt." Cung sư phó thực vì Tiểu Bảo cao hứng, cũng quên cấp Tiểu Bảo kiểm tra. Mặt khác mấy người âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Cung sư phó sờ sờ Tiểu Bảo đầu, nói: "Thời điểm không còn sớm, đi ngủ đi. Sư phó ngươi khiến ngươi ăn nhiều ngủ nhiều, ngươi cần phải nghe lời hắn, sớm điểm đi nghỉ ngơi đi."

"Cha nuôi mẹ nuôi mệt mỏi, cũng sớm điểm, nghỉ ngơi." Tiểu Bảo chột dạ cấp cha nuôi mẹ nuôi khom người chào.

Cung sư phó cùng Cung sư nương vẫy tay làm cho bọn họ nhanh chóng đi nghỉ ngơi.

Năm người ra khỏi phòng, A Mao lập tức đem Tiểu Bảo ôm lên. Trở về phòng, Lam Vô Nguyệt thở hắt ra, thật sự là mệt mỏi. Nhiếp Chính nói: "Sáng mai trời vừa sáng chúng ta liền đi Lâm phủ, không cần kinh động người bên ngoài." Ba người khác gật gật đầu.

Trừ lúc đối mặt với Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước, Lam Vô Nguyệt còn chưa bao giờ nghẹn khuất qua giống hôm nay như vậy. Ở trên giang hồ hành tẩu, võ công là đệ nhất, này luyện võ so với đọc sách dễ dàng hơn nhiều. Khó trách từ xưa đến nay văn nhân đều khinh thường vũ phu, nhân gia xuất khẩu thành thơ, bảy bước thành thi a!

¶¶¶¶¶

Diệp Địch cùng A Mao bưng tới nước ấm cấp năm người rửa mặt. Tiểu Bảo là người thứ nhất tẩy hảo, nằm ở trong ổ chăn đợi nhóm ca ca lên giường. Nhiếp Chính người thứ hai tẩy hảo, lên giường chui vào ổ chăn ôm Tiểu Bảo. A Mao là người thứ ba, cuối cùng là Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch. Thu thập sạch sẽ, năm người đều nằm hảo. Tắt ngọn đèn, Nhiếp Chính sờ sờ bụng Tiểu Bảo, trong bóng đêm hỏi: "Bảo, ngươi cảm giác Tử Lăng ca ca và Thượng đại ca thế nào?"

Tiểu Bảo có chút do dự: "Tử Lăng ca ca cùng, Thượng đại ca, đều là người tốt."

Lam Vô Nguyệt lên tiếng:"Bảo Bối thích bọn họ sao?"

Thích? Tiểu Bảo nói không chính xác, chỉ nói: "Tử Lăng ca ca, là cha nuôi mẹ nuôi, nhi tử. Thượng đại ca...... Rất lợi hại, ta không dám cùng hắn, nói chuyện."

Di?! Bực mình một đêm bốn người lập tức nhìn về phía Tiểu Bảo, ánh mắt lượng lượng.

Nhiếp Chính sửng sốt hỏi: "Vì sao không dám cùng hắn nói chuyện? Bảo nhìn ra cái gì?"

Tiểu Bảo lắc đầu, thực ra cậu cũng không minh bạch vì cái gì. Vắt hết óc nghĩ nghĩ, cậu vẫn là lắc lắc đầu: "Nói không nên lời, chính là sẽ, khẩn trương." Xoay người chui vào trong lòng Quỷ ca ca, lại đem tay Đại ca ca đặt ở trên bụng chính mình, Tiểu Bảo đánh ngáp. Muốn ngủ.

Lam Vô Nguyệt tròng mắt chuyển chuyển, vẫn là không nhịn xuống trực tiếp hỏi: "Bảo Bối, ngươi nguyện ý khiến Tử Lăng ca ca và Thượng đại ca đi Đào nguyên sao?"

Con sâu ngủ trong Tiểu Bảo lập tức toàn bộ chạy trốn: "Không nên không nên." Cậu cũng không dám nói cho cha nuôi cùng mẹ nuôi, sao lại có thể nói cho hai vị vừa gặp mặt coi như là ca ca xa lạ.

Lam Vô Nguyệt vừa lòng. Nhiếp Chính vừa lòng . Diệp Địch cùng A Mao rốt cuộc lộ ra tươi cười.

Tiểu Bảo ôm lấy Quỷ ca ca: "Đào nguyên, là gia, là gia." Là không thể tùy tiện nói gia ra khỏi miệng. (gia là nhà)

Tại trên mặt Tiểu Bảo hôn một cái, Nhiếp Chính nói nhỏ: "Ca ca sẽ không đem Đào nguyên nói cho bất luận kẻ nào. Bảo, ngủ đi."

Tiểu Bảo nhắm mắt lại, lo sợ bất an nghĩ Mỹ nhân ca ca vừa rồi vì sao phải hỏi như vậy. Bên tai lại truyền đến giọng ca ca tràn ngập thương tiếc mà nói: "Bảo, ca ca là sợ ngươi thích Tử Lăng ca ca và Thượng đại ca, ghét bỏ các ca ca. Ca ca không có ý khác."

Mở mắt, ngửa đầu, Tiểu Bảo ánh mắt thủy nhuận thủy nhuận .

"Ca ca, cùng nhau, cùng nhau ......"

Nhiếp Chính rốt cuộc nhịn không được ngậm lấy miệng Tiểu Bảo, Bảo của hắn a, tiểu thê tử của hắn. Nhiếp Chính hôn lên, A Mao, Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt cũng nhẫn nại. Một ngày này tâm tình bọn họ có thể nói là không xong cực kỳ. Võ công thiên hạ đệ nhất thì như thế nào? Ở trước mặt văn nhân kia, bọn họ còn không phải vũ phu thô bỉ không chịu nổi? Ân, tìm cơ hội thử xem Thượng Lam Khanh kia, còn có xem xem người nọ có thành gia hay không, cũng không thể để Bảo Bối của bọn hắn bị người khác mơ ước đi.

Dưới cái hôn sâu của các ca ca, Tiểu Bảo mơ màng ngủ. Ca ca vì cái gì sẽ hỏi muốn hay không đem Đào nguyên nói cho Tử Lăng ca ca và Thượng đại ca? Tử Lăng ca ca và Thượng đại ca không phải ca ca, không phải, không phải......

¶¶¶¶¶

Trời còn chưa sáng, A Mao liền tỉnh. Làm một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net