Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó cũng đã xuất viện được một tuần rồi. Hắn cũng chăm lo, quan tâm nó nhiều hơn trước. Nhưng mà việc về My vẫn làm cho nó cảm thấy tò mò ko biết đã được giải quyết ra sao. Nó gặng hỏi mọi người mà chẳng ai thèm trả lời cho nó biết. Nó hậm hực mấy ngày nay cũng vì cái chuyện này. Bực mình, nó cứ lầm bầm, làu bàu trong miệng:  

_Hừ, bực quá đi, sao lại ko có ai trả lời cho tôi hết vậy? Đều đáng ghét như nhau hết!!!!!!!!!!!! 

Vy vì chịu sự tra tấn lỗ tai mấy ngày nay bởi tính lải nhải của Vy mà phát bực, quay sang nói con bạn thân của mình: 

_Mày bị cái gì vậy Nhi? Sao suốt ngày lầm bầm như bà điên vậy hả?  

_Tao đang rất chi là bức xúc là tại sao tao ko được quyền biết mọi chuyện, trong khi tao chính là nạn nhân? -nó bực dọc hỏi 

_Chuyện gì mà mày ko được biết hả? -Vy bắt đầu cảm thấy khó chịu 

_Thì chính là cái chuyện do My tạo ra đó! -nó nói  

_Ù uôi, tưởng gì hay ho, chuyện đó sao mày ko hỏi con trước mắt mày nè? -Vy liếc xéo nó 

_Mày thì biết được cái gì? -nó bĩu môi  

_E hèm, mày quên tao là em gái anh Bảo hả? Vả lại hôm bữa tao cũng tham gia vào việc của My nữa mà! -Vy hắng giọng 

_Ờ ha, tao quên mất, sorry bạn yêu, kể tao nghe đi -Nó lấy tay gõ vào đầu một cái  

_Nãy có đứa nào vừa bảo tao ko biết gì cơ mà? -Vy mỉa nó  

_Hix, cho em xin lỗi, hìhì, bạn Vy dễ thương, xinh xắn, đáng yêu, hiền lành, tốt bụng làm ơn kể cho mình nghe đi -nó làm bộ mặt cún con nắm tay Vy năn nỉ 

Vy nhìn bộ dạng làm nũng siêu đáng sợ của nó mà cảm thấy sởn cả gai ốc. 

_Được rồi, sợ mày luôn, tao kể cho mày nghe -Vy thở dài  

"Trong khi nó vẫn đang hôn mê trong bệnh viện thì tại một căn nhà kho cũ kĩ bốc mùi, tiếng la hét, chửi rủa của một đứa con gái cứ vang lên: 

_ Này, các anh bắt tôi đến đây làm gì thế hả? -My thét lên  

_Giả danh tôi, còn cả gan đụng đến người của tôi nữa, cô có phải hay ko muốn chết? -hắn gằn giọng nói  

_Hừ, cái đó thì phải hỏi lại anh đó! Anh dám tát tôi, bỏ rơi tôi chỉ vì một con vịt xấu xí đó thôi, anh nghĩ xem tôi có thể chịu nổi ko? -My nhếch miệng cười đểu  

_Cô cũng mạnh miệng dữ, để tôi xem cô sẽ như thế nào. 

Hoàng lạnh giọng nói rồi quay sang bọn đàn em ra lệnh: 

_Tụi mày mang bọn đó ném ra đây cho tao! 

Trong chốc lát, một đám gồm năm sáu thằng con trai được mang ra, khóc lóc, quỳ gối cầu xin Hoàng: 

_Anh ơi, tụi em biết sai rồi, anh tha thứ cho tụi em đi! 

_Sao tao phải tha thứ cho mày nhỉ? -Hoàng làm bộ mặt bỡn cợt - Nói tao nghe, thằng nào là đứa đưa tấm thư đó cho Tố Nhi, có phải là mày ko? -hắn chỉ tay vào một tên gần đó  

_Dạ...dạ...ko phải em...là thằng Thành nó làm -tên đó run bần bật vội chỉ tội thằng đã đưa bức thư đó cho nó 

_Là mày làm sao? -Hoàng nhíu mày nhìn Thành hỏi 

_Dạ...dạ...anh tha cho em...cái này ko phải em muốn làm...em bị sai làm thôi...tất cả là do chủ ý của My! -Thành run rẩy, sợ hãi vội vã chỉ tội My 

_Cái thằng phản bội này, mày im mồm cho tao! -My thét lên chói tai 

_Cô im đi, tôi nhịn cô hết nổi rồi, anh à...chính cô ta mới là người chủ mu ấy! -Thành ko còn nhịn nổi tính đỏng đảnh của My thêm nữa, cúi đầu kể tội với Hoàng 

Hoàng nhếch lên một nụ cười nửa miệng đầy lạnh lùng. Dám làm cho Vịt con của anh ra nông nỗi này, tất cả phải trả giá cho những việc ấy. 

_Không cần phải nói nhiều lời, tụi mày ai nấy đều sẽ bị xử tội hết. Tụi mày mang bọn này ra đánh cho tao, còn thằng Thành thì cái tội giả danh tao, còn dám bước vào sân sau trường - lãnh địa của tụi tao, mày nên biết trước cái giá của nó -Hoàng sai đàn em mình xử bọn đã bắt và đánh đập nó 

_Anh...anh...tha cho em đi...em ko biết gì hết...-Thành tha thiết xin tha 

_Tùng giao cho mày thằng này, thích làm gì thì làm đi -Hoàng nhìn Tùng nói  

_Ok, thằng này giao tao, lâu rồi tao cũng chưa xử đứa nào -Tùng vui vẻ cười lạnh 

Thành thấy Tùng càng sát lại gần thì càng lo sợ và cầu xin tha tội. Bộ dạng Tùng lúc này thật sự đáng sợ._Mày dám giả danh Hoàng thì đồng nghĩa đụng đến bang K bọn tao, bây giờ tao sẽ cho mày biết cái giá phải trả của nó! -Tùng âm lãnh nói  

_Aaaaaaaa -Tiếng thét thảm thiết của Thành vang lên  

Chỉ với một động tác nhẹ nhàng, Tùng đã khiến Thành bị phế bỏ hai tay. Vy chứng kiến một màn như vậy mà ko khỏi khiếp đảm. Bình thường, Tùng là người vui tính và dễ hoà đồng nhất trong bộ ba, ko ngờ lại có một mặt trái như vậy. Khi đã thực sự nổi điên lên thì Tùng còn đáng sợ hơn cả Hoàng lẫn Bảo nhiều. Vy biết rằng bang K nổi tiếng là một bang tàn nhẫn và máu lạnh, nhưng mà được thấy ngay trước mắt thì cũng ko khỏi sợ hãi. Nhìn sang My, cô ta mặt cũng ko còn giọt máu nào khi thấy Tùng vậy. Đây là lần đầu tiên cô ta thấy được bộ mặt đáng sợ của Tùng và Hoàng. Bảo là người trầm tĩnh và im lặng nhất nhóm. Chỉ khi nào có những vụ việc quan trọng hay là Bảo muốn làm thì anh mới đứng ra giải quyết. Hoàng lên tiếng: 

_Cô, đã dám đi đến bước này rồi thì cô nên nhận hậu quả của nó đi! Rất may cho cô là Bảo mới chế tạo ra một loại thuốc mới, ko biết nên chọn ai làm thử nghiệm, giờ cô tự mò đến. Tôi sẽ cho cô biết cảm giác của nó mang lại là gì. 

Hoàng nhìn Bảo, Bảo hiểu ý lấy trong túi ra một viên thuốc, nâng cằm My lên và nhét vào. My giãy dụa muốn trốn khỏi sức ép của Bảo nhưng điều đó lại tạo thuận lợi cho viên thuốc nuốt xuống nhiều hơn. My mặt đỏ ngầu tức giận quát: 

_Anh vừa cho tôi uống cái thứ gì đó hả? 

_Cô cũng đừng có lo lắng nhiều quá. Nó chỉ mỗi ngày lấy đi ở cô một ít sức lực cho đến khi cô ko chịu được nữa, lúc đó thì cô vĩnh viễn cũng ko còn ở trên đời -Bảo lạnh lùng trả lời  

_Sao các anh dám làm như thế với tôi? -My thều thào nói  

_Mang cô ta ra ngoài cho tao! -Hoàng ko thèm nhìn My mà thẳng tay ra lệnh cho đàn em 

Vy quam sát nãy giờ, cũng thật ko ngờ anh trai mình lại có thể ra tay lạnh lùng như thế. Cả ba bọn hắn cứ như là biến thành một người hoàn toàn khác vậy. Sau này Vy tra ra được, nhà My giờ cũng đã bị phá sản rồi, My thì trở nên điên điên khùng khùng. Thật ra thì My cô ta cũng rất tội nghiệp. Vì tình yêu mà trở nên điên cuồng, sai trái. Cái giá mà cô ta phải trả thật sự rất đắt." 

Nó nghe xong mà người ko khỏi toát mồ hôi lạnh. Hix, thì ra bọn hắn là đại ca bang K, lần này nó lại đụng trúng phải thú dữ nữa. Đã vậy nó còn hay chửi và chọc tức hắn ta nữa chứ. Ôi mẹ ơi, đời con rồi sẽ ra sao đây? Mà My thì dù gì đi nữa cũng từng xem nhau là bạn, cô ta bị như vậy, nó cũng cảm thấy đau lòng thay. Tình yêu là cái gì mà nó lại khiến cho con người ta trở nên một cách đáng sợ như thế nhỉ? Có lẽ, nó vẫn phải tránh xa nấm mồ tình yêu này thì hay hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net