Chap 30(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Reng...reng...reng" - Tiếng chuông báo giờ nghỉ giải lao vang lên. Học sinh của mỗi lớp dường như đã ra phân nửa nhưng riêng lớp 10A2 thì vẫn còn vang lên tiếng bài giảng giáo viên.

_Các anh, chị đã hiểu hết đoạn này chưa? -Tiếng cô Văn vang lên

_Dạ rồi! -Cả lớp uể oải ngáp ngủ đáp

_Được rồi, các anh, chị nghỉ đi -cô Văn nghiêm mặt nói

Cuối cùng cũng kết thúc, buồn ngủ chết đi được, huhu. Nó mừng quá trời. Nó giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, thôi chết, muộn rồi! Nó tức tốc mở cặp xách lấy ra một túi đồ ăn được đóng gói xinh xắn, nhanh chóng chạy đi.

_Nè, mày đi đâu thế? -Nhìn nó hấp chạy đi vậy mà Vy nhíu mi hỏi

_Ờ, chạy ra đây một tí! -nó quay đầu nói

_Ê...-Vy định nói tiếp nhưng mà thấy nó đã chạy đi mất nên đành thở dài, con nhỏ này càng bí ẩn mà~

***

_Nè, cơm của anh đấy! -Nó thở hồng hộc

_Trễ 10 phút đấy! -hắn ko vui nói

_Xin lỗi, tại lớp tôi thầy cho ra trễ nên vậy...

_Được rồi, cô ngồi nghỉ ngơi đi! -hắn chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình

_Ừm, cám ơn -nó ngồi xuống thở

Hắn tâm tình vui vẻ mà mở hộp cơm nó chuẩn bị ra ăn. Mùi vị ko tệ, haha.

_Lần sau nhớ làm món nào mới lạ nha! -hắn vừa nuốt một miếng thức ăn, vừa nói

_Grừ...lần sau hạ độc cho anh chết luôn! -nó ai oán

_Cô vừa nói gì? -hắn lườm nó

_A, tôi nói lần sau sẽ làm món mới cho anh bất ngờ ấy mà, hihi!

Nó ba phải nói, dù sao hắn ta cũng là chủ nhà, phải nịnh thì tiền lương tháng này mới có khả năng tăng. Hắn thấy tính ba phải của nó mà phải mím cả môi nhịn cả cười. Thật là, cô gái ngây thơ, cứng đầu, cũng có hơi ngốc. Vịt con của hắn càng ngày càng đáng yêu. Hắn vừa nghĩ cơ? "Của hắn"? Hắn bị làm sao thế này? Càng ngày càng kì lạ mà, thôi quên đi, ăn tiếp thôi. Ngon quá đi~

Tuy là hắn ta bắt mình phải dậy sớm chuẩn bị bữa ăn sáng cho hắn nhưng mà khi nhìn hắn ăn ngon miệng như thế thì nó lại rất nhanh hài lòng, miệng nhanh nở nụ cười hạnh phúc. Cùng lúc này thì Tùng và Ann cũng đến.

_Nè hai đứa, ở đây làm gì thế? -Ann tiến lại gần hỏi

_Nhìn ko biết sao? Ăn cơm đó! -Hoàng khó chịu

Cái đám phá hoại này xuất hiện ở đây làm chi? Thật mất hứng.

_Nói chuyện với chị kiểu đó hả? -Ann vừa nói vừa nhéo má Hoàng

_Ê...đau lắm đấy! -Hoàng gạt tay Ann ra, xoa lấy đôi má đau của mình

_Xùy -Ann bĩu môi, quay qua nó tươi cười nói - Em gái, lâu ko gặp,  nhìn em đẹp quá, nhận ko ra đâu đấy!

_Hì, cám ơn chị! -nó ngượng ngùng

Đầu nó cúi thấp xuống vì xấu hổ. Nhưng mà kì lạ, sao nó lại có cảm thấy mình đang bị người ta nhìn chằm chằm thế nhỉ? Len lén ngẩng đầu tìm kiếm, chỉ thấy Tùng đang mở to mắt nhìn chằm chằm nó. Tại sao lại nhìn kiểu như muốn lột mặt ra thế kia? Nó ngập ngừng mở miệng:

_Lâu rồi ko gặp, chào anh Tùng!

Tùng vẫn còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ nên ko nghe thấy tiếng của nó. Ann thấy vậy nên thúc vào lưng Tùng cho Tùng tỉnh táo lại. Tùng như trong cơn mê bừng tỉnh lại, thoáng bối rối nhưng nhanh lấy lại phong độ chào hỏi:

_Em có thật là Tố Nhi - Vịt xấu xí mà anh quen ko?

_Hụ hụ -nó kho khan hai tiếng rồi mới trả lời - Chính là em!

_Ko thể nào như thế được. Trong trí nhớ của anh thì bộ dạng của Vịt con kia ko xinh đẹp được như em nha, có hay chăng là mấy ngày nay em trốn đi thẩm mỹ viện nào chỉnh sửa? -Tùng tưởng tượng

Nghe xong câu hỏi này mà Ann và Hoàng run run vai nhịn cười. Sắc mặt nó tối sầm lại, đuôi mắt co giựt. "Người này quả nhiên là có trí tưởng tượng phong phú quá rồi!". Nhịn cơn tức, nó cố gắng giải thích:

_Vốn là hình tượng Vịt xấu xí đấy là do em cố tình tạo ra bởi một lời cá cược, nhưng mà bây giờ em lại muốn quay về với bộ dáng thực sự, lại vừa đúng thời điểm kết thúc cá cược nên ko cần phải giả dạng ấy nữa.

_Lời này em nói là thật sao? Nếu từ đầu anh biết em xinh đẹp thế này thì đã kéo em về làm bạn gái anh rồi, tiếc thật đó! Nhưng mà bây giờ lôi kéo vẫn chưa muộn nhỉ? -Tùng cười cười tiến lại gần nó

Chưa kịp Tùng đến cạnh nó đã bị một bóng lưng to lớn che chắn trước mặt. Tùng thế nhưng giật mình với hành động này của Hoàng. Ko ngờ thẳng bạn thân mình cũng có lúc như vậy nên là máu chọc người lại nổi lên.

_Sao vậy Hoàng, nhìn mày cứ như gà mẹ đang bảo vệ con mình ấy!

_Tránh xa cô ấy ra một tí, mày về lại với chỗ chị Ann đi -hắn lạnh giọng nói

_Nhưng mà tao đang có chuyện muốn nói với Nhi nha! -Tùng đùa cợt

Sắc mặt Hoàng càng thêm vài cái vạch đen trên mặt.

_Dạo này hình như mày đang rảnh phải ko? Có cần tao làm ít chuyện cho mày đỡ nhàn rỗi?

Tùng có ngu mới tiếp tục chọc hắn. Tuy là lời nói hỏi thăm nhưng mà nồng nặ mùi đe dọa. Tùng đành ngượng ngùng lùi lại chỗ Ann. Cũng đúng lúc Bảo và Vy đi tới thấy được. Vy vừa nhìn thấy Tùng là đôi mắt liền rũ xuống. Sao anh ấy cũng ở đây? Còn có cả chị Ann nữa. Ko khí cũng trở nên ngột ngạt khác thường. Bảo thì giương đôi mắt buồn nhìn nó. Ann là người thông minh nên đã giúp gỡ bỏ đi ko khí này.

_Lâu lâu mới được bữa đầy đủ mọi người vậy, hay là tối nay chúng ta đi chơi đi, nhân tiện bồi đắp tình cảm, haha -Ann cười nói

_Ý kiến ko tồi! -Nó hứng khởi

_Bar Blue đi, như mọi lần -Tùng nói

_Tao sao cũng được -Hoàng bất cần trả lời

_Tao cũng vậy, có gì tối nay tao chở ̀Vy, hẹn ở đó đi!  À, mà em có đi chung luôn ko Nhi? -Bảo hỏi

_À.....chuyện này....-nó lưỡng lự ko biết trả lời làm sao vì đã lỡ hứa chiều nay cùng hắn dẫn Bé Bự đi thú y định kì

_Cô ấy để tao chở cho! -Hoàng nói

_Anh/Mày chở Nhi? -Cả Vy cùng Tùng trố mắt hỏi

Vy ko ngờ là Tùng và mình cùng đồng thanh hỏi như thế làm cho Vy có chút khó chịu. Nhưng mà Vy vẫn tò mò muốn biết tại sao Hoàng lại chở nó đi, hướng ánh mắt nhìn chằm chằm hắn ta như sinh vật lạ, đợi chờ câu trả lời của hắn.

_Cô ta và tôi có chút chuyện riêng phải giải quyết nên thuận đường chở đi luôn -Hoàng thản nhiên nói

_Chuyện riêng? Hai người thì có chuyện riêng gì cơ chứ? -Tùng trâm chọc

_Ko nên quá nhiều chuyện -giọng hắn nhẹ nhàng nhả ra nhưng lại mang theo vài tia ko vui

Tùng nghe câu trả lời  xong thì cũng ko nhắc lại nữa. Dù gì chuyện của người ta mình ko nên can thiệp vào. Vy thì quay hướng sang nhìn chằm chằm bạn thân mình tìm ra điểm ko thích hợp. Nó vẫn chưa thoát khỏi trạng thái ngây như ngỗng. Nó ko ngờ hắn lại trả lời vậy nên vẫn có phần chưa thích ứng được. Còn Ann và Bảo vẫn giữ nguyên bình tĩnh, như đã sớm đoán được câu trả lời của Hoàng. Đôi mắt sâu thẳm của  Bảo thoáng lên một tia đau thương nhưng rất nhanh đã được che dấu đi.

Cuộc nói chuyện của mọi người kết thúc trong im lặng. Mỗi người đều đang có những ý kiến riêng của mình. Mong là cuộc hẹn đi chơi tối nay sẽ giúp họ hiểu được nhau hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net