chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay bà Thư nổi hứng muốn đến thăm cậu con trai cưng lâu ngày ko gặp của mình. Nghe báo cáo của dì Hoà thì Hoàng sống cũng tốt lắm, với lại, bên cạnh con trai mình còn có một cô bé giúp việc đáng yêu lắm thì phải? Bà là đang rất tò mò ko biết cô gái nào có thể ở chung với con trai mình lâu như thế mà ko có việc gì. Chỉ cần hồi tưởng lại những chuyện trước đây thôi, con trai bà đã ko biết đã đuổi đi bao nhiêu cô giúp việc thôi mà nhức hết cả đầu. Bà cũng mua rất nhiều đồ ăn mang đến dự trữ cho con mình. Bà xách một lúc liền 5-6 túi đồ rất cực khổ, đúng lúc lại có một cô bé chạy ra giúp bà làm cho bà có hảo cảm ko thôi. 

_Dì ơi, để con xách phụ cho một tay!

_Thật sao? Vậy thì tốt quá! -Bà Thư vui vẻ

_Dì cũng sống ở chung cư này sao? -cô hỏi

_À, con trai dì nó sống ở đây. Lâu lắm rồi nó ko có về nhà nên dì đến thăm nó đó mà - bà hiền lành nói

_Dì quả là một người mẹ tốt! Con trai gì thật có phước khi có một người mẹ như dì.

_Con quá khen rồi! -bà vui vẻ hẳn lên

Nó cũng rất nhớ mẹ nó và bé Bi. Vì ở dưới quê nên nó với mẹ chỉ có thể gọi điện thoại hỏi thăm nhau thôi. Hiện giờ mẹ cũng tìm được một công việc phụ giúp ở dưới quê, lâu lâu còn gửi tiền lên cho nó nữa. Nhiều lần nó bảo mẹ cứ giữ lấy tiền mà xài, còn lo cho Bi nữa nhưng mẹ nó chỉ nói cuộc sống trên thành phố cần nhiều tiền hơn, có dư thì mua cái gì đó mình thích, mẹ và Bi ở dưới này sống cũng tốt lắm, bảo nó đừng quá lo lắng làm cho cả buổi tối nó khóc quá trời làm cho Hoàng phải nghĩ cách dỗ dành nó mà luống cuống hết cả tay. Bà Thư nhìn thấy cô trầm mặc suy nghĩ cũng ko nói gì nhiều mà  khẽ đánh giá cô. Cô có đôi mắt to tròn, làn da trắng, tính tình lại rất tốt. Có thể giới thiệu cho con trai bà cũng được. Cả hai vợ chồng bà đều mong con trai mình thực sự sẽ yêu được một cô gái tốt, ko cần phải môn đăng hộ đối như các gia đình nhà giàu khác. Miễn cho con trai mình cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc là được rồi. Nhưng mà cô gái ấy phải thực sự là người tốt mới được. Thang máy dừng lại ở tầng Hoàng ở, bà Thư tiếc nuối chào tạm biệt cô bé tốt bụng nhưng ko ngờ nhà cô bé cũng ở tầng này. Lúc bà hỏi thì hoá ra cô bé chính là người giúp việc bên cạnh con mình. Thảo nào con trai bà lại ở lâu với cô bé này được, bởi vì nhìn cô rất thiện lương lại xinh đẹp, rất vừa mắt bà. Bà cũng nghe sơ qua gia cảnh nhà nó, làm cho bà rất đau lòng cùng thương cảm. Thật là một cô bé kiên cường, dũng cảm. Nhưng mà ko biết cậu nhóc con trai bà có giống bà ko? Tâm dù gì thì cũng rất vui vẻ, yên tâm khi nó ở bên cạnh Hoàng.

Khác với tâm trạng của bà, nó lại lo lắng khi biết bà chính là mẹ của Hoàng. Lần đầu gặp mặt ko biết có để lại ấn tượng gì ko? Nó vội vàng mời bà vào phòng khách nghỉ ngơi còn mình thì lại chạy nhanh vào nhà bếp rót nước, gọt trái cây. Dù gì thì "dì ấy" cũng là bà chủ của mình, phải làm thật tốt ko để có sơ sót gì. Nếu ko công việc này của nó cũng khó có thể giữ mà nó cũng ko được ở bên chăm sóc cho người "bạn trai" như con nít kia. Mau chóng bày trái cây và nước uống lên bàn, nó nhẹ nhàng mời:

_Dì...à ko, bà chủ uống nước ăn trái cây.

_Con cứ gọi dì là dì đi, đừng gọi bà chủ -bà Thư nhấc ly nước lên uống một ngụm lại nói tiếp - Thằng Hoàng nó đi đâu rồi?

_Dạ, bà chủ... -nó đang tính nói tiếp thì nhận được ánh mắt ko hài lòng của bà Thư, vội vàng sửa lại - Dạ thưa dì, anh Hoàng chở Bé Bự đi khám định kì rồi ạ, chắc khoảng một tiếng nữa anh ấy mới về.

_"Bé Bự" ?  Là con chó các con nuôi phải ko? -bà Thư hưng phấn hỏi

_Dạ phải -nó ngạc nhiên với phản ứng của bà

_Tuyệt thật! Nó mà cũng đồng ý nuôi thú vật, con quả nhiên có sức ảnh hưởng! -bà cười rất thoải mái.

_Anh ấy ko thích nuôi thú sao? -nó mờ mịt hỏi

_Nó ấy, suốt ngày tụ hội ăn chơi la cà, làm gì có thời gian đi chăm sóc cho vật nuôi -bà ai oán - Nhưng mà giờ nó lại chở thú cưng đi khám bệnh định kì thì đã có sự thay đổi lớn rồi!

_Thể nào...

Nó nhớ lại lúc trước khi nó xin hắn nuôi Bé Bự, hắn nói nó muốn nuôi thì phải tự đi chăm sóc, lúc ấy nó còn nghĩ thầm trong lòng hắn nhỏ mọn nhưng ai ngờ hắn lại như vậy. Nhưng mà bây giờ tốt rồi, ít ra hắn ko còn lui tới những nơi ăn chơi kia nữa, lòng nó cũng vui lên một mảng.

Bà Thư như nghĩ ra gì thú vị, lôi kéo nó cùng đứng lên, tâm tình vui vẻ nói:

_Hay là hai chúng ta cùng nhau xuống bếp nấu một bữa đi!

_Dạ cũng được -nó ngoan ngoãn gật đầu

Tài nấu nướng của bà Thư phải nói là rất tệ. Ko làm cháy đen miếng thịt sườn thì làm cho nồi canh quá mặn. Bởi vì bà được sinh ra trong một gia đình luôn có những người làm hết những công việc này nên bà từ bé chính là một cô công chúa nhỏ được mọi người cưng chiều, yêu thương. Thật ra thì bà rất muốn nấu những món ăn ngon cho chồng mình cùng con trai thưởng thức nhưng mà lần nào bà vào bếp cũng làm rối tung lên mọi thứ khiến cho mọi người lo lắng, nhất là chồng bà, căn dặn người làm tuyệt đối ko cho bà đụng tay vô bếp làm bà cảm thấy buồn vô cùng. Nó thấy thế cũng ko cản bà làm tiếp mà nhẹ nhàng quan tâm hướng dẫn cách nấu cho bà.

_Dì phải cho phi tỏi lên trước rồi mới cho thịt vào xào thì mới món ăn mới thơm ngon.

_Như thế này sao? -Bà Thư chăm chú làm theo hướng dẫn của nó

_Dạ phải, còn món này phải làm như thế này.........-nó vừa tỉ mỉ chỉ cho bà, vừa nhanh chóng hoàn thành món ăn của mình.

Sau khi vật lộn trong bếp một hồi, cuối cùng hai người cũng đã hoàn thành bàn ăn của mình. Nhìn thành quả mình làm ra mà bà Thư rơm rớm nước mắt. Vừa kịp lúc tiếng chuông cửa reng lên, có lẽ là Hoàng về, bà muốn tạo bất ngờ cho con trai mình nên đã tự mình ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra là một giọng nói trách cứ vang lên:

_Sao em ra lâu thế làm cho anh lo có chuyện gì ko nữa...ơ...mẹ sao lại ở đây? -hắn đang tính xử tội Vịt con của hắn nào ngờ đâu lại là mẹ hắn

_Ko vui khi thấy mẹ đến sao? Xem ra con vui vẻ quá quên luôn người mẹ này rồi -bà hờn dỗi nói

_Ko phải vậy, nhưng mà mẹ tự nhiên xuất hiện làm con giật mình thôi -hắn bế Bé Bự vào nhà

_Hừ! Đây là "Bé Bự" à? Trông đáng yêu thiệt -bà nhìn chú chó mập trên tay Hoàng

_Dạ phải, mà nãy giờ mẹ có làm gì ko đấy? -hắn thả Bé Bự xuống, ngó nhìn tìm kiếm thân ảnh nhỏ xinh của người nào đó

_Làm gì là làm gì? Con sợ mẹ làm gì hả? Mẹ chỉ nấu có vài món ăn cho con thôi mà.

_Mẹ!!!!!!

_Hả? Sao tự nhiên nổi giận vậy?

_Mẹ lại chạy vào bếp hả? Vậy chắc hôm nay phải nhịn đói rồi -hắn ỉu xìu

_Bốp! Thằng nhóc này nói vậy là có ý gì, muốn ăn đòn ko? -bà cốc vào đầu hắn một cái rõ đau

_Haizz, mẹ dữ như vậy coi chừng mau có nếp nhăn đấy -Hoàng bĩu môi

Bà Thư nghe con trai nói vậy cũng ko nói gì nhiều nữa. Bà là một người phụ nữ ưa cái đẹp tất nhiên sẽ ko làm cho mình bị xuất hiện mấy cái nếp nhăn xấu xí. Nó cũng vừa lúc dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp vui vẻ chạy ra.

_Anh mới về à, vậy cùng vào ăn luôn đi!

_Nhưng mà anh chỉ thích ăn đồ em nấu thôi -hắn buồn hiu

_Hì, hôm nay anh có lộc ăn lắm đấy! Dì và em nấu cả một bàn tiệc cho anh luôn -nó hào hứng kể

_Thật sao? Nấu cơm với mẹ anh chắc là em mệt lắm rồi, tài nấu nướng của mẹ anh thật đáng sợ mà phải ko? -hắn cưng chiều nói

_E hèm...hai đứa con tính coi ta là người vô hình hả? Nguyễn Hoàng có phải con là con trai mẹ ko đấy, lại đi nói xấu mẹ như vậy, mà Nhi nè, dì có làm phiền con ko đó? -bà oán trách

_Tất nhiên là ko rồi! Chúng ta vào ăn đi, nhân tiện thưởng thức tài nghệ của mẹ anh -nó nói

Lúc hắn nhìn thấy bàn ăn đầy ắp những món ăn đẹp mắt làm hắn sôi cả bụng. Sáng giờ mới ăn được có một lát bánh mì, bây giờ cũng đã đói rồi. Mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn ăn. Mẹ hắn liền nhanh giới thiệu những món ăn mình làm cho hắn, làm hắn gắp ăn liên tục, no căng cả bụng. Công nhận đợt này mẹ hắn nấu ăn rất được. Tuy ko hẳn là xuất sắc nhưng mà ăn cũng rất vừa miệng. Ăn uống xong xuôi, nó lo dọn dẹp còn hắn cùng bà Thư thì ra ngoài xem TV nghỉ ngơi. Mẹ hắn nãy giờ cũng để ý đến thái độ của hắn đối với nó. Có khi nào con trai bà thực sự thích cô bé này ko? Nếu mà như vậy thì sau này bà chắc chắn có thêm một đứa con gái cùng với bà vào bếp rồi, nghĩ ko thôi mà thấy vui rồi.

_Nè con trai, thích cô bé sao? -bà Thư khuých tay hắn hỏi

_Sao nào, mẹ định ngăn cản sao? -hắn lười biếng dựa đầu vào ghế sofa

_Làm sao có chuyện đó được, mẹ còn mong con mau có bạn gái nữa là -bà cười cười nói

_Để bạn gái con bị mẹ bóc lột à? -hắn nói

_Nè con thực muốn chết phải ko? Trả lời đi, con với cô bé là sao đây? -bà nghiêm túc hỏi

_Thì là bạn trai, bạn gái. Nhưng mà mẹ ko nên bóc lột bạn gái con đâu nhá!

_Có phải có bạn gái rồi nên cho mẹ rớt hạng rồi ko? -tuy nói vậy nhưng mà miệng bà đã cười to hết cỡ

Có một người bạn gái tốt như vậy thì con trai bà hạnh phúc rồi. Trước đây nó toàn quen với những đứa con gái ăn chơi làm cho bà lo lắng quá trời. Bây giờ thì tốt rồi, con trai bà giờ lại có cuộc sống lành mạnh. Bà lại có thêm một đứa con gái nữa, sau này tha hồ dẫn nó đi chơi. Bà rất muốn sinh thêm một đứa con gái nhưng do điều kiện sức khoẻ ko cho phép nên đành nhờ vào con trai thôi. Trò chuyện thêm một lúc nữa bà tạm biệt hai người họ rồi ra về.

Nó nhẹ nhàng thở ra hơi. Quá áp lực! Nhưng may sao bà Thư cũng là một người dễ gần. Hắn búng nhẹ mũi nó một cái, nói:

_Sao rồi, thấy mẹ anh làm sao?

_Rất đẹp, tính tình có giống con nít, nói chung là em rất thích mẹ anh! -Nó vòng tay ôm lấy hắn

Hắn vui vẻ hài lòng. Đúng lúc này lại có điện thoại gọi đến cho nó, làm nó ngại ngùng thoát khỏi hắn ra nghe điện thoại.

_Alô, Vy hả? Có chuyện gì ko vậy?...Ừm...nhưng mà mày...thôi được rồi, tao đồng ý, mà mày muốn tao làm gì đây?...Ừ tao hiểu rồi!

_Có chuyện gì vậy? -Hắn hỏi

_Vy nó rủ mình mai đi cắm trại cùng với mọi người đấy!

_Cũng tốt, dù gì thì lâu rồi cũng ko đi dã ngoại.

_Ừm, vậy chúng ta chuẩn bị đồ đi chơi đi, ngủ sớm lấy sức còn đi chơi nữa.

_Ừ, em ngủ ngon, anh về phòng mình đây -hắn xoa đầu nó

_Em biết rồi, anh cũng ngủ ngon! -nó tinh ngịch nhón chân lên hôn chụt một cái vào má hắn rồi phóng như bay về phòng mình

Hắn sững người một lúc rồi lại lấy tay sờ lướt qua chỗ nó vừa hôn, buồn cười nhìn cánh cửa phòng đang đóng kín kia thều thào nói: "Đồ ngốc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net