Chap 34(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, mọi người ai nấy cũng đều có năng lượng tràn đầy sẵn sàng cho một ngày đi chơi đầy thú vị. Mọi người quyết định chơi ở khu rừng kế bên khu du lịch. Ở đây cây cối rậm rạp che khuất cả đường đi. Còn có tiếng chim chóc và côn trùng kêu nữa, đậm chất hoang dã. Cảm giác rất tuyệt vời. Nó thích thú chạy nhảy xung quanh. Nhiều lúc còn bất cẩn suýt té mấy lần làm cho hắn lo muốn chết, tiến đến túm lấy cổ áo nó kéo đi theo mình. Nó tự nhiên bị kéo đi vậy chu môi mà bất mãn nói:

_Nè anh tính kéo em đi đâu? Em chưa xem đã mà!

_Còn muốn đi nữa? Em xem, tay em bị xước chảy máu rồi nè! -vừa nói vừa lấy trong balô ra một miếng băng keo cá nhân dán cho nó

Nó im lặng để mặc cho hắn băng bó mình. Cảm động quá đi! Ai ngờ hắn cũng có lúc làm những việc này cơ chứ. Thật sự càng ngày nó́ càng thích hắn. Hơn nữa, càng ngày càng nó càng phụ thuộc vào hắn. Nhưng mà nếu một ngày khi biết được sự thật thì hắn còn yêu thích mình ko?

_Tốt nhất là bây giờ em nên nghe lời, bước sát theo anh nghe rõ chưa? -hắn uy hiếp

_Rõ rồi - nó nhỏ giọng trả lời

Hắn hài lòng với câu trả lời của nó. Vịt con đã được hắn dạy dỗ ngày càng biết nghe lời, lại rất đáng yêu, hắn thấy mình thật tốt số khi có một người bạn gái như vậy. Hai người nắm tay cùng nhau theo bước mọi người.

Ann rất chăm chỉ quan sát cặp đôi Tú-Vy. Nói giỡn, làm sao Ann có thể dễ dàng thỏa hiệp cho hai người họ. Rõ ràng cô nhìn thấy rõ trong đôi mắt Vy là sự che dấu thứ tình cảm ko muốn ai phát hiện. Thật là cố chấp! Tùng và Vy rõ ràng là luôn nghĩ đến nhau nhưng luôn ép buộc mình phải đi thích người khác. Thật sự rất ngu ngốc.

Đúng lúc cơ hội đến, Vy đang mải mê chụp những con côn trùng màu sắc sặc sỡ còn Tú thì đứng đó cách rất xa. Ann chạy lại bên Tú xin nhờ giúp đỡ.

_Nè Tú, tôi nhờ anh một việc!

_Việc gì? -Tú nhíu mày hỏi

_À, tôi nhớ ra hình như nãy ngồi nghỉ chân tôi đã để quên điện thoại ở đấy luôn hay sao í!

_Vậy ý cô là giờ tôi giúp cô quay lại tìm sao? -Tú hỏi

_Đúng vậy, anh giúp tôi đi -Ann mắt long lanh

_Sorry, tôi ko thích. Cô rủ thử Tùng đi! -Tú liếc Ann một cái

_Tùng đi chụp hình rồi, có mỗi anh đang rảnh, giúp tôi đi mà -Ann năn nỉ

Tú vẫn còn đang do dự. Ai nói anh rảnh chứ? Anh đang lo ngắm nhìn VyVy của anh, tự nhiên bị Ann ra phá rối à. Ann nhìn theo hướng của Tú thấy anh cứ nhìn theo từng cử chỉ của Vy. Haizz, rõ là si tình. Thật xin lỗi anh nhưng sự thật là hai người ko phù hợp.

_Anh giúp tôi đi, mọi người sẽ lo cho Vy mà, làm ơn đó!

Ann nói xong cũng ko để ý đến câu trả lời của Tú mà kéo anh đi một mạch. Tú sửng sốt một lúc mới ý thức lại. Cô ta cư nhiên ko đợi anh đồng ý đã lôi đi như vậy, thật ko nể mặt. Tú giằng tay ra hỏi Ann, tức giận nói:

_Nè, cô thực sự muốn chết à?

Tự nhiên bị Tú giằng tay ra làm cho tay mình bị vướng vào một cành cây mà xước một mảnh làm Ann đau đến mức chảy cả nước mắt, uất ức nhìn Tú:

_Anh giở chứng gì vậy?

_Thì...tôi....thôi, tay cô có sao ko? -Tú thấy Ann bị thương là do mình cũng thấy có lỗi

_Anh thử đi rồi biết!

_Được rồi, tôi xin lỗi, lấy cái này mà băng lại này -Tú đưa cho Ann cái khăn tay của mình

_Anh kêu tôi băng bó làm sao đây? Anh giúp tôi làm -Ann giở tính tiểu thư

Tú rất muốn bỏ mặc Ann một mình tự sinh tự diệt còn mình thì quay về với Vy yêu quý nhưng mà thấy cô ta quá tội nghiệp nên cũng ko nỡ rời đi. Tú cẩn thận ngồi xuống băng bó tay của Ann xong thì nhanh chóng đứng dậy phủi bụi.

_Anh cũng ko tệ, băng bó rất được -Ann vui vẻ

Tú chẳng thèm quan tâm đến câu nói của Ann. Ngó nhìn xung quanh một lượt, mi tâm Tú càng nhíu chặt lại với nhau. Ann cũng thấy điểm kì lạ trên mặt Tú, lo lắng hỏi:

_Nè, có chuyện gì sao?

_Cô có biết là đã dẫn tôi đi đâu ko vậy? -Tú hỏi lại

_Là sao? Thì tôi đi theo đường nãy mình đi.....

Ann cũng nhìn lại xung quanh một lượt, há hốc mồm. Đây là đâu? Nãy chỉ lo đến việc kéo anh ta đi thôi nên ko có nhìn đường. Có khi nào bị lạc rồi ko trời? Mình chưa muốn chết trẻ như vậy đâu.

_Anh mau nghĩ cách đi -Ann hối

_Cách gì? -Tú khó chịu - Cô tự nhiên kéo tôi đi lung tung làm chi bây giờ thì lạc đường rồi.

_Tôi đâu cố ý đâu...- giọng Ann càng ngày càng nhỏ lại vì nhận thấy ánh mắt muốn giết người của Tú

Tú móc trong túi quần ra chiếc điện thoại bấm số gọi người đến giúp đỡ nhưng lại mất sóng ko liên lạc được. Khẽ rủa một tiếng, Tú lần theo con đường mà nãy Ann kéo đi mong có thể về chỗ cũ. Ann sợ hãi bước theo Tú. Nói thiệt, tuy là ko ưa nổi Tú nhưng mà vì tính mạng của mình, Ann đành ngoan ngoãn đi theo phía sau. Nhưng mà sao nãy giờ đi qua đi lại vẫn về chỗ cũ vậy trời! Ann rốt cục ko nhịn nổi mở miệng:

_Nè, nãy giờ cũng hơn một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn về lại đây, có phải chúng ta sẽ chết luôn ở đây ko?

_Ngu ngốc! Chúng ta đi lâu như vậy mà chưa về chắc mọi người cũng sẽ lo lắng mà đi tìm. Bây giờ tốt nhất là tìm nơi nào nghỉ ngơi một tí đi -Tú lạnh giọng nói

Ở chung với một người ngu ngốc ko được thông minh như Ann tiểu thư thì anh sợ sẽ ko sống được qua ngày hôm nay rồi. Tú khinh bỉ nhìn Ann một cái rồi mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi một tí. Ann rất muốn lớn tiếng chửi Tú cho thỏa giận nhưng mà ai kêu một lúc ko suy nghĩ kĩ đã làm nên chuyện như vậy nên đành thui thủi ra ngồi một góc đối diện Tú. Cầu mong mọi người sớm tìm ra mình...

***

Mọi người ở một bên cũng đang lo lắng vì sự mất tích của Ann và Tú. Hai cái người này làm cái quái gì mà tự nhiên biến mất thế này. Làm cho ai cũng lo lắng hết, chia nhau ra đi tìm.

Nó với hắn cùng với nhau đi. Đi tìm được một lúc thì nó có cảm giác khó thở, mắt hoa hết cả lên khiến nó khụy chân xuống ôm lấy ngực mình. Hắn nhìn vậy mà sợ hãi một phen, tiến nhanh chân lên đỡ nó.

_Em làm sao vậy, ko khoẻ sao? -hắn lo lắng

_Em cũng ko bi ết nữa...chắc là mệt quá thôi, nghỉ một tí là khoẻ lại à -nó trấn an hắn

_Thật chứ? Anh nhìn em như muốn xỉu tới nơi luôn kìa -hắn vẫn ko an tâm

_Hì, em ko sao mà -nó cười đáp

_Ừ, em uống nước đi xong rồi mình trở về chỗ hẹn của mọi người -hắn lấy chai nước trong balô đưa cho nó

_Ừm!

Nó nhanh uống nước rồi cùng hắn quay về chỗ hẹn. Nó thật sự rất lo cho sự an toàn của Ann và Tú.

Quay về chỗ hẹn, nó đã thấy ba người kia ở sẵn đấy rồi. Hắn bình tĩnh bước lên hỏi Bảo:

_Bên mày có tìm thấy người ko?

_Ko thấy! Tao nghĩ là phải quay lại báo với quản lý khu rừng nhờ ông ta giúp đỡ -Bảo từ tốn nói

_Vậy cũng được, bọn anh nhanh chóng đi đi, còn em thì ở lại tìm người cho -Vy nói

_Ko được, ở lại đây một mình nguy hiểm lắm, tao ở lại với mày cho -Nó lên tiếng

_Mày đừng lo, tao quen thuộc với khu rừng này lắm! -Vy vui vẻ cười

_Nhưng mà....

Chưa nói hết câu nó đã bị Tùng chen ngang vô:

_Tao ở lại chung với Vy cho, tụi mày mau tìm người đến giúp đỡ!

Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Tùng, bọn hắn khẽ gật đầu đồng ý. Trước khi đi Bảo ko quên dặn Tùng phải trông coi Vy cẩn thận làm cho người nào đấy xấu hổ một phen. Rõ ràng nơi này Vy rõ như lòng bàn tay ấy, từ bé đã đến đây chơi rồi, những kì nghỉ cũng về đây ở, khu rừng này thì nói làm chi!

Sau khi tạm biệt mọi người, Vy cùng Tùng cũng nhanh chân đi tìm hai người kia. Vy kĩ lưỡng lật từng ngóc ngách trong ngôi rừng để tìm người. Có lẽ đất rừng hơi ẩm tại tối qua có một trận mưa nên đường đi rất trơn, ko cẩn thận té như chơi. Vy thế nhưng lại quá nóng vội ko quan tâm nhiều đến điều đó nên bất cẩn lại trượt chân té ngã xuống một dốc ngắn. Tùng đi ngay đằng sau thấy thế liền nhanh trượt xuống dốc ngắn ấy chạy ra đỡ lấy Vy. Anh lo lắng kiểm tra từ trên xuống dưới coi Vy có bị thương ở đâu ko. Phát hiện ra được ở chân Vy bị thương, Tùng sốt sẳng hỏi thăm:

_Em bị chảy máu rồi nè, có đau ko? -nói xong anh cũng cầm lấy chân Vy kiểm tra

_A đau! Hix, tự nhiên khi ko lại bị trượt chân ngã xuống đây! -Vy bĩu môi nói

_Ai biểu em ko chịu cẩn thận nhìn đường chi! -Tùng mắng, cũng ko quên lấy nước rửa sạch vết thương cho Vy

_Em đâu cố ý đâu...ấy đau quá, anh nhẹ tay một tí được ko? -Vy nhíu mày

Tùng nhẹ tay lau khô vết thương rồi lấy miếng vải đã chuẩn bị sẵn băng lại. Anh cẩn thận băng vết thương vì sợ sẽ làm đau Vy.

Vy ngẩn ngơ nhìn người đang băng bó cho mình nhưng mà sao anh lại có bộ dạng quan tâm như thế này. Ko phải là anh rất muốn mình tránh ra xa sao? Nhìn giống như anh ấy đang thực sự quan tâm đến mình vậy. Hay là anh ấy đổi ý suy nghĩ khác rồi? Chắc là ko đâu, suy nghĩ gì nhiều vậy, ngu ngốc!

_Xong rồi! Em đứng dậy được ko? -Tùng dịu dàng hỏi

_Được mà -Vy cứng rắn trả lời

Để chứng minh cho việc mình vừa nói Vy đứng dậy đi vài bước. Nhưng mà mới chỉ bước được hai bước thì cơn đau từ chân truyền đến khiến Vy khụy xuống, nhăn nhó ôm lấy chân mình.

_Vậy mà bảo đi được à? -Tùng nghiêm khắc nói

_Em đi được mà, em đi lại cho anh coi -Vy bĩu môi

_Em thật cứng đầu, lên đây anh cõng em -Tùng đỡ Vy đứng lên

_Nhưng mà...á! -Vy bất ngờ vì ở độ cao mới

Mặt Vy ửng đỏ. Tùng cư nhiên làm vậy. Xấu khổ chết mất! Tùng cõng Vy trên lưng rồi sải chân dài đi tiếp. Ko khí im lặng lạ thường. Vy tính bắt chuyện để xoá đi ko khí ngượng ngạo này nhưng mà Tùng lại lên tiếng trước.

_Anh...xin lỗi!

_Hử? Xin lỗi chuyện gì? -Vy thắc mắc

_Thì...chuyện trên sân thượng. Anh ko biết em đã trải qua một mối tình đầu đau khổ như thế. Chắc anh đã làm tổn thương em rồi, xin lỗi -Tùng nhẹ giọng nói

_Ách, chuyện đó thì anh ko có lỗi gì đâu. Em cũng đã nghĩ thông suốt rồi, em cũng phải cám ơn anh, vì anh mà em đã biết được sự ngu ngốc của mình. Thì ra là khi mình chịu buông tay cũng sẽ ko quá đau khổ....-Vy thở dài nói

Ai nói là buông tay là sẽ ko đau khổ! Thật sự là rất đau ấy chứ! Nhưng mà Vy vẫn phải cố gắng kiên cường mà sống tiếp. Nhớ bộ dạng lúc trước cũng rất thảm hại, Vy cũng phải giả vờ vui vẻ để trấn an mọi người. Ai cũng quan tâm, lo lắng cho mình, mình ko thể để mọi người thất vọng được.

Tùng nghe câu trả lời của Vy mà trong lòng cứ như là bị đánh cho một phát vậy. Tùng muốn nói lại nhưng mà cũng chẳng biết nói gì hơn, chuyện đã đến mức này thì cũng chỉ có thể để nó trôi theo thời gian thôi.

***

"Húúúúúuuuuu........"

_Này này tỉnh dậy đi! -Ann kéo tay áo Tú

_Hả...chuyện gì vậy? -Tú nửa tỉnh nửa mê hỏi

_Tối rồi mà sao mọi người chưa tìm ra mình nữa, anh nghĩ xem có phải là họ bỏ mình lại luôn ko? -Ann lo lắng

_Ko có chuyện đó đâu -Tú ngáp một cái nói

_Hay là anh với tôi đi tìm lối ra đi -Ann lôi Tú đứng dậy

_Từ từ đã nào -Tú phủi bụi trên quần áo mình

Tú dẫn đường đi trước, Ann theo ngay phía sau. Vì trời rất là tối nên Ann phải bám sát theo Tú nếu ko sẽ lại lạc nhau như chơi. Đang đi giữa chừng bỗng nhiên Tú dừng lại vì nghe tiếng động lạ làm cho Ann chưa kịp thắng gấp va phải lưng Tú.

_Sao đang đi giữa chừng anh lại dừng lại vậy hả? -Ann xoa xoa chỗ trán vừa bị đụng

_Ai kêu cô đi đứng ko nhìn! -Tùng trừng mắt lại

_Tôi....-Ann chột dạ

"Xột xoạt"

_Khoan đã, cô nghe thấy tiếng động gì ko? -Tùng nghiêm túc hỏi

_Tiếng....động? Anh đừng làm tôi sợ nha....-Ann lắp bắp

"Xột xoạt, xột xoạt"

Lại tiếng động đó nữa. Ann nổi hết cả da gà lên. Sợ hãi nhắm mắt ôm chầm lấy Tú. Tú bị hành động đột ngột của Ann dọa cho giật mình. Đáng ghét! Cô ta cư nhiên dám thừa dịp ôm mình. Thân thể mình chỉ có thể cho VyVy đáng yêu ôm thôi. Vì thế Tú chán ghét cực lực đẩy Ann ra.

_Nè cô mau buông tôi ra!

_Nhưng mà.....m....a......tôi....sợ....lắm........-Ann lắp bắp

_Cô nói cái gì? -Tú khó chịu

_M....a.......tôi....sợ ma lắm! -Ann sợ hãi trả lời

_Ma? Cô đùa với tôi à? An Vy Nguyễn nhà cô mà cũng biết sợ,hahahaha -Tú cười sặc sụa

_Anh..... -mặt Ann xấu hổ đỏ bừng

Ann, trên đời này ko có gì làm khó cô. Ko sợ bất kì một thứ gì duy nhất chỉ một thứ, đó là "Ma". Bởi vì hồi bé bị mấy tên quỷ kia cho xem phim ma kinh dị, sau lại còn bị tụi nó hù cho một trận nữa nên nó đã trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng của Ann.

Tú nhìn đại tiểu thư trong lòng mà ko ngừng mắc cười. Haha, cô ta sợ ma, haha..... Ko thể tin được người luôn kiêu ngạo như cô ta mà sợ ma trong khi Vy của anh lại khác hoàn toàn. Nhớ lần Vy và anh cùng nhau đi xem một bộ phim ma kinh dị. Lúc đó, Tú nghĩ sẽ như bao nhiêu đứa con gái khác Vy sẽ sợ hãi mà núp vào bên cạnh hắn. Nhưng mà Vy ko những ko sợ, còn rất thoải mái cười đùa. Cô nói bộ phim xem giải trí rất tốt, rất thú vị. Anh chỉ biết thở dài lắc đầu vì cô bạn gái có tính cách rất khác biệt này.

_Được rồi, cô buông tôi ra được ko? Chúng ta cùng ra xem nơi phát ra tiếng động được chứ, OK? -Tú nhẹ nhàng nói

_O.....k -Ann vẫn sợ nhưng mà cũng muốn biết rốt cuộc nơi phát ra tiếng động là cái gì

Ann nắm chặt lấy áo của Tú. Lỡ ko may mà có chuyện gì ko hay thì ít ra vẫn có người chết chung. Tất nhiên lànTú ko hề hay biết ý định xấu xa này của cô.

***

_Anh có mệt hay ko vậy ? -Vy hỏi thăm

_Có chứ! Em có biết là em rất nặng ko? -Tùng phì phò thở

_Gì? Ko thể nào, em rõ ràng đã giảm 2kg rồi mà! Anh cho em xuống đi bộ đi -Vy vỗ vai Tùng bảo

_Em lại giảm kí nữa hả? Ko phải anh đã dặn em phải ăn uống đầy đủ lên hay sao? Lần trước còn giảm đến nỗi suýt vô bệnh viện luôn còn gì!

Tùng tức giận nói. Nhớ khi đó Vy chỉ vì muốn mặc chiếc váy ôm sát người để hẹn hò cùng với anh nên đã giảm cân đến đau dạ dày. Anh đã la cô một trận và bắt cô phải để ý đến sức khoẻ nhưng cô lại ko nghe lời cơ chứ! Cõng cô thật ra cũng chẳng nặng gì bởi cô thật sự rất ốm. Thật ko yên tâm tí nào!

Vy thì cảm động một hồi. Thì ra anh ấy vẫn nhớ sao? Mình tưởng anh ấy đã để gió thổi mang đi hết rồi. Vy khàn giọng nói:

_Anh đừng đối xử tốt với em nữa, em sẽ lại hiểu lầm đấy! Em sẽ...rất đau khổ.....vậy nên anh đừng quan tâm đến em nữa....

_Sao? Anh xin lỗi....nhưng anh ko nghĩ là......

_Anh đừng nói nữa, coi như đây là lần quan tâm cuối cùng đi -Vy thì thầm vào tai Tùng

Hai người cũng ko nói gì nữa. Là họ tự đẩy mình xa nhau ra khi chính họ có thể bước thêm một bước nữa là đến với nhau. Nhiều lúc cũng tự nhủ rất muốn rất muốn quên đi người ấy nhưng càng muốn quên thì những yêu thương chôn dấu sâu trong lòng lại ẩn ẩn hiện lên trong đầu. Có phải là đã quá cố chấp rồi?

Ở một bụi cây ko xa đó, Ann đang lo lắng cho người nào đó.

_Anh...có sao ko?

_Cô chắc là đang vui vẻ cười tôi nhỉ? -Tú hỏi

_Ý anh là sao đây? -Ann khó hiểu

_Ko phải là cô luôn muốn Tùng và Vy bên nhau sao? -Tú hỏi ngược lại

_Chuyện này thì.....-Ann đuối lý

_Thực ra tôi biết cô ko có đánh rơi điện thoại, cô chỉ muốn tách tôi xa ra khỏi Vy thôi -Tú nói

_Sao anh biết? -Ann ngạc nhiên

_Hừ, điện thoại cô nó kia kìa -Tú chỉ vào thứ màu hồng hồng lòi ra trong túi áo Ann

_Ách..tôi...xin lỗi -Ann ngượng ngùng xin lỗi

_Bỏ đi, tôi sẽ ko bỏ cuộc đâu! Lần này tôi rất thật lòng -Tú kiên quyết nói

Ann biết Tú sẽ ko dễ dàng bỏ cuộc vậy mà. Thôi xem như cô bỏ cuộc. Để bọn trẻ muốn làm gì thì làm.

_Nè thằng nhóc kia, bỏ bạn gái tao xuống -giọng Tú vang lên

_A! Anh Tú, cuối cùng cũng thấy anh rồi -Vy mừng rỡ

_Ừ, em sang đây anh bế cho, nãy giờ chắc Tùng mệt rồi -Tú đi ra đứng trước mặt Tùng

_Ừm, phiền anh rồi Tùng, cảm ơn anh nhiều -Vy đưa hai tay sang cho Tú đỡ lấy

Thoát đi hơi ấm sau lưng làm cho Tùng cảm thấy thật mất mát. Ko phải Vy luôn là cái đuôi phiền phức của anh sao? Thoát đi cô phải vui vẻ hẳn lên mới đúng chứ! Nhưng mà cảm giác dường như ko phải vậy...

_Em bị thương ở chân à? Có sao ko? -Tú ân cần hỏi thăm

_Ko sao đâu -Vy ngượng ngùng

_Tốt rồi, tốt rồi, chúng ta nên mau mau tìm lối ra đi nào phải ko? -Ann hối

_Ừm, mau đi thôi, em nhớ ko lầm hình như là nếu mình đi lên trên thêm tí nữa thì sẽ có một lối ra thì phải. -Vy nói

_Vậy thì đi nhanh lên thôi nào! -Ann hứng khởi nói

Tú cõng Vy nhanh chân bước đi theo chỉ dẫn của Vy. Anh muốn cho Vy nghỉ ngơi thật tốt, chắc là cả ngày lo tìm kiếm anh và Ann nên giờ mệt lắm rồi. Tùng lẳng lặng đi sau mọi người với những suy nghĩ vẩn vơ.

_Nè mấy anh nhớ tìm kĩ nha! Phải tìm thấy được bọn họ đó -giọng nói lanh lảnh phát ra

Mọi người đều ngẩng tai lên nghe giọng nói quen thuộc này, là nó, chính là nó. Cuối cùng cũng ko phải ở lại nơi âm u này nữa rồi. Nhanh chóng chạy ra nơi phát tiếng nói, mừng rỡ khi thấy đoàn người đang kiếm tìm.

_Mọi người, chúng tôi ở đây này! -Vy hét lớn lên

_Vy! -nó kích động

_Mọi người ko sao chứ? Ôi Vy mày bị thương rồi nè, chị Ann cũng thế nữa -nó kiểm tra cẩn thận từng người một

_Hì, ko sao! -Ann cùng Vy trả lời

_Mày có sao ko? -Hắn hỏi Tùng

_Ko sao, chỉ có bọn họ thôi -Tùng trả lời

_Ừm, thôi mọi người nhanh về nghỉ ngơi đi -Bảo nói

_Ừ, đi thôi nào -Ann vui vẻ

Tất cả cùng nhau trở về khu du lịch nghỉ ngơi. Ai nấy cũng đều mệt rã rời. Sau chuyến đi hôm nay, trong lòng ai cũng có một câu chuyện riêng của chính mình. Mong là chuyến đi này đã thực sự khiến cho mọi người hiểu rõ nhau hơn. Còn có, hiểu rõ được bản thân mình thực sự cần cái gì...............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net