Chap 39 + 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 39

Trong ko gian mập mờ của một quán bar thành phố, một chàng trai đang ngồi gác chân lên bàn đầy vênh váo. Ánh mắt khẽ mở liếc nhìn người trước mặt, ko vui mở miệng:

_Chuyện này sao còn chưa giải quyết xong vậy? Ko phải chỉ cho thời gian 3 tháng thôi sao, bây giờ chắc cũng đã gần đến tháng thứ 5 rồi mà cũng chưa có kết quả nữa là sao?

_Chuyện này......em ko làm nữa.

_"Ko làm" ? Lý do là gì? Đừng nói với anh là em đã thực lòng yêu cậu ta rồi nha -giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng đầy uy hiếp

_Anh nói đúng đấy! Em ko muốn làm tổn thương đến anh ấy!

Cô gái đang nói chuyện trên ko ai khác chính là nó. Nó thừa nhận mình đã làm những chuyện có lỗi với hắn nhưng lúc đó là nó ko có tình cảm gì. Còn bây giờ nó thực sự biết rằng nếu nó ko có hắn bên cạnh chắc chắn sẽ rất khổ sở. Nó tự nhận mình chẳng phải là cô gái ngây thơ hiền lành gì. Lúc trước, nó chỉ coi đây như một trò chơi vậy. Bởi lẽ cái được gọi là tình yêu chỉ là đi lừa gạt những người ngây thơ mà thôi. Nhưng mà từ khi quen biết hắn, nó biết rằng thì ra tình yêu cũng rất ngọt, rất hạnh phúc. Khiến nó dần rung động mà quên luôn đi mục đích ban đầu khi tiếp cận hắn. Đùa giỡn với tình yêu người bị thiệt ko ai khác chính là mình. Đúng vậy, tiếp cận hắn là có mục đích vì nó chính là người của Red. Nếu mọi người còn nhớ thì K chính là đối thủ của Red. Mà hắn ta chính là người đứng đầu K, là người mà nó phải nghĩ cách hạ bệ. Nhưng nó thực làm ko được...

_Tình yêu đúng là tai họa....Ok, em ko cần làm tiếp vụ này nữa -chàng trai lười biếng nói

_Cám ơn anh. Mà anh này, anh......cũng nên ngừng cùng K đối đầu đi -nó khuyên

Người đứng đầu Red là một người âm trầm. Nhưng đối với nó thì lại là một người rất tốt. Dù gì anh ta cũng đã giúp đỡ nó rất nhiều trước đây. Với lại nó luôn coi người này là anh trai mình, cũng ko thể trơ mắt mà nhìn hắn ta và người này suốt ngày nghĩ cách đấu đá nhau.

_Hừ, nếu ko phải coi em như em gái thì anh đã sớm trừng phạt rồi -chàng trai khẽ nhíu mày khó chịu

_Em nói thật đấy! Em ko muốn nhìn hai người coi nhau như kẻ địch vậy đâu. Huống chi bây giờ anh còn....- nói nghiêm túc nói

_Được rồi, để anh suy nghĩ -anh gắt

_Ừm. À mà này, chuyện tình cảm của anh sao rồi? -nó hỏi thăm

_Sao tự nhiên lại tò mò chuyện của anh? -anh nhíu mày

_Ách, người ta quan tâm đến anh mà - nó đùa giỡn

_Vậy có phải em sẽ đổi lại ý ko đây? -anh cười hỏi

_Anh đừng mơ! Thôi em về trước đây, tạm biệt anh.

Nó nhìn đồng hồ rồi vội vàng thu dọn đồ chạy về. Chết rồi! Hôm nay hắn hẹn mình đi xem phim, khoảng nửa tiếng nữa là phim chiếu, ko biết hắn có tức giận ko đây? Ôi, chính ra mình ko nên nhiều lời với ông anh già này, muộn mất thôi. Nó cứ thế mà bỏ đi để mặc cho người vừa bị nó thầm mắng trong lòng ở lại.

Chàng trai nhìn cái bóng vội vàng của người kia thì khoé miệng khẽ nhếch, lớn giọng nói:

_Nhóc con, em nhất định phải hạnh phúc đấy nhá!

_Okkk -dù đã đi được một đoạn nhưng vẫn nghe lời nói của hắn mà đáp lại

Khi khẳng định nó đã đi xa rồi thì anh lại trở về trạng thái trầm ngâm. Lời khuyên của nó ko phải anh ko từng nghĩ đến bởi Red và K đều ngang hàng với nhau. Đối đầu với nhau chỉ làm cho cả hai tổn thất nhưng nếu hợp tác, có lẽ sẽ càng lớn mạnh. Với lại anh cũng đang......

***

Hôm nay Vy rủ Tú cùng nhau đi hẹn hò. Địa điểm hẹn hò là công viên giải trí - nơi thú vị nhất thành phố. Hai người dẹp bỏ hết những vướng bận trong lòng, hết mình hoà cùng trò chơi. Họ chơi rất vui vẻ, đến nỗi có khi một trò thôi mà họ lại chơi đến hai lần.

Khi Tùng đi mua một ít đồ ăn vặt trở về thì thấy Vy cứ nhìn chằm chằm trò đu quay trước mắt. Vì đây là công viên lớn nhất thành phố nên là độ cao của cái đu quay này rất cao. Những cái đu quay với tạo hình là những cái đu quay nhỏ xinh xắn, làm cho người nhìn thấy là muốn chơi liền.

_Em muốn chơi trò này hả? -Tú đi sát đến Vy hỏi

_Vốn là muốn chơi cùng bạn trai.....-Vy thất thần trả lời

"Bạn trai"? Trong lòng Tú ko ngừng nghĩ "Ko phải mình chính là bạn trai của cô ấy sao"? Vậy thì ok, dẫn cô ấy cùng chơi trò cô ấy thích. Vy bất ngờ vì đột nhiên bị Tú dắt tay kéo đi. Đến khi mua xong vé rồi yên vị ngồi trong một cái khinh khí cầu thì Vy. mới hoàn hồn lại. Vy khó hiểu nhìn Tú hỏi:

_Tại sao lại dẫn em chơi trò này?

_Ko phải em nói muốn chơi nó cùng bạn trai sao? Thân là bạn trai như anh sẽ ko làm em thất vọng đâu -Tú tự tin nói

Vy ghe câu trả lời của Tú thôi trong lòng ko khỏi nặng trịch. Nếu là người con gái bình thường khi nghe nói như vậy thì hết sức cảm động nhưng mà Vy ko thích Tú, chỉ cảm nhận được tình bạn mà thôi nên khi nghe xong tâm trạng Vy cũng trùng xuống.

Tú thấy Vy cứ im lặng ko nói gì thì tưởng cô khó chịu vì độ cao của khí cầu nên hết sức quan tâm hỏi:

_Em sao vậy? Có phải khó chịu ko?

_Ừm, em ko sao -Vy trả lời rồi nhìn ra bên ngoài

Ở bên ngoài là toàn cảnh của thành phố. Đây cũng là điểm đặc biệt của đu quay này. Đu quay được đặt ở một vị trí cùng với độ cao có thể nhìn bao trọn thành phố. Vy tự nhiên nghĩ đến Tùng. Nhìn thành phố này trên cao cũng bé đến thế thôi nhưng vì sao khoảng cách giữa em và anh lại xa đến vậy? Vy cứ như thế chìm trong những suy nghĩ của riêng mình.

Lúc này, Tú tự nhiên kê sát mặt mình lại gật mặt Vy. Cảm nhận được có điều gì đó khác thường thì Vy mới ngẩng đầu lên. Đúng lúc lại nhìn thấy ánh mắt đầy yêu thương của Tú. Anh.....anh ấy định làm gì đây? Sao mặt anh ấy lại tiến gần vào mặt mình thế này? Đến lúc tưởng mình sắp tiến lại được gần đôi môi Vy thì bất chợt Vy lại né sang một bên. Hơi thất vọng một chút nhưng Tú chỉ trách mình quá nóng vội thôi. Tú trở lại vị trí cũ để̃ tránh xấu hổ. Ko khí dường như có chút lúng túng, khó xử.

_Xin lỗi.....-Vy mở miệng trước

_Ách, anh phải là người xin lỗi mới đúng -Tú xấu hổ

_Ko....em ko nên.......-Vy ngập ngừng

_Chuyện đó là do anh nóng vội thôi, em đừng để ý -Tú thở dài

Ko gian lại trở nên tĩnh lặng. Ko ai nói thêm với nhau câu gì. Thật là khó xử. Sao cái vòng đu quay lại lâu mà xuống thế hả? Đúng là tự nhiên lại đi lên đây chơi à!

Sau khoảng thời gian tra tấn trong khinh khí cầu thì dường như khi bước xuống mặt đất thì nhẹ nhõm hơn nhiều. Vì muốn xoá bỏ cảm giác ban nãy nên Tú đã đề nghị Vy cùng chơi những trò chơi vui nhộn khác. Nhờ có những trò chơi này mà Vy và Tú đã thoải mái hơn và kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn.

Đến khi thấm mệt, Tú và Vy mới chịu tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Trời bây giờ cũng đã tối rồi. Vậy là cả ngày nay hai người họ đã chơi đùa vui vẻ trong công viên này. Vy nhìn Tú mãn nguyện như thế kia thì tâm hơi phiền một chút. Dù gì chuyện tí nữa mình nói với anh ấy có khi lại làm cho anh ấy đau lòng cùng ghét mình. Nhưng thà để cho Tú ghét mình còn hơn là lừa dối anh ấy. Hít một hơi thật sâu để lấy thêm dũng cảm, Vy nhìn Tú mở miệng nói:

_Anh Tú, em có chuyện muốn nói...

_Ừm, em muốn nói gì nào? -Tú cười híp mắt nhìn Vy

_Em...em....em muốn chia tay-Vy cúi đầu nói

Trong mắt Tú xẹt qua một tia bất ngờ nhưng lại nhanh trầm xuống. Anh khẽ nhếch môi cười, giọng nói hơi giễu cợt:

_Cuối cùng em cũng đã chịu nói ra. Anh còn tưởng em sẽ nói ra sớm hơn.....

_Hả? Ý anh là gì?

Vy bất ngờ khi thấy Tú nói như vậy. Sao lại là nói sớm hơn một chút chứ?

_Mỗi khi em ở bên anh dường như em đang cố tỏ ra hạnh phúc, anh biết em ko hề thích anh, em chỉ muốn anh giúp em quên đi người kia thôi, đúng ko? -Tú chế giễu

_Anh Tú, em.....-Vy ko biết nói gì

_Em ko cần nói nữa, anh biết kết quả sẽ như vậy mà. Nhưng mà anh còn nghĩ em sẽ thích anh nữa đấy, đúng là buồn cười phải ko? -Tú nói

_Em xin lỗi...-Vy đau lòng thay Tú

_Em ko cần nói xin lỗi đâu. Sau này tuy anh ko còn được nắm tay em nữa nhưng mà vẫn phải coi nhau là bạn bè đấy! -Tú hít sâu một hơi rồi nói

_Điều đó là dĩ nhiên rồi -Vy trả lời

_Ừm...giờ anh phải đi đâu đó để ko nghĩ tới mình lại bị đá!

_Ách, em.....-Vy ấp úng

_Đùa em thôi, chỉ thất tình thôi mà, anh vẫn sống được. Mất một người bạn gái nhưng lại kiếm được một người bạn tốt, anh cũng đâu có thiệt thòi gì. Thôi, anh đi trước nhé! -Tú nói xong rồi xoay người bỏ đi

Có một số chuyện ko phải cố chấp thì mới đạt được. Cũng giống như tình yêu vậy. Nếu ép buộc nó, nó sẽ ngày càng lụi tàn mà thôi. Vậy thì hãy thả cho nó cái tự do để nó tự đi kiếm tìm hạnh phúc cho mình đi.

_ANH TÚ! CÁM ƠN ANH! -Vy hét to lên

Tú ko quay đầu lại mà chỉ giơ cánh tay ra dấu tạm biệt. Vy biết, giờ có lẽ trong cuộc đời mình thì tên "Tú" sẽ mãi là một kí ức đẹp.

Chap 40

Trên đường đi bộ khiến mọi người ai nấy đi ngang qua cũng quay đầu nhìn chàng trai đang say rượu dưới gốc cây. Ở anh toát ra sức hút rất mê hồn khiến ai nấy nhìn cũng đều ngẩn ngơ. Hôm nay là ngày mà anh đã trải qua nhiều cảm xúc.

Thất tình thì sao? Ko phải chỉ là bị đau một chút thôi rồi lại vui vẻ lại à? Anh là ai chứ? Là Võ Minh Tú đấy! Là người khiến cô gái nào gặp mặt tim đều rung động. Những người bạn gái trước đây có lẽ anh còn ko được khuôn mặt như thế nào ấy chứ! Nhưng mà đây là lần đầu tiên anh trúng phải tia sét ái tình, thật tâm thật lòng đi thích một người con gái. Anh tự hỏi, khuôn mặt đẹp, thân hình đẹp, hoàn cảnh gia đình tốt, chăm sóc người yêu ko chê vào đâu được, vậy tại sao anh lại bị đá? Phải chăng là anh ko đúng ở chỗ thích người đã có người yêu thầm trong lòng. Thật là tại sao lại chọn cho mình con đường đi như thế nhỉ? Đúng là hết thuốc chữa.

Tú ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối đen. Sống ở thành phố thì tốt lắm sao? Đến một ngôi sao cũng ko có để nhìn. Trước đây là do ai nói với anh buồn thì ngẩng đầu lên trời mà ngắm sao rồi gửi gắm nỗi buồn vào ngôi sao đó. Nhưng mà giờ chẳng thấy sao đâu, khi nào nhớ được cái tên nói ra điều này phải đánh cho một trận mới được. Ôi, đau đầu quá đi, thật là buồn ngủ mà. Tú nhắm con mắt lại, lim dim ngủ dưới gốc cây. Từng trận gió thổi ngang qua làm cho anh thấy dễ chịu hơn.

_Anh....anh có phải là Minh Tú ko đấy?

Tú nhướng mày khó chịu lên nhìn người trước mặt. Một cô gái đeo kính cận, thân mặc một bộ đồ rất ưa nhìn, bên cạnh còn có chiếc xe đạp Hello Kitty nữa. Trong trí nhớ anh thì anh ko hề quen biết những ai như vậy. Vậy nên anh lại tiếp tục nhắm mắt ngủ làm lơ cô ta.

_Nè, anh tính ngủ bụi sao? -Cô gái đè cao âm lượng nói

_Ồn ào quá! Tránh xa ra một bên -Tú tức giận

Con điên này ở đâu xuất hiện đến phá anh thế này?

_Gì chứ? Nè anh mở mắt dậy xem tôi là ai coi!

_Cô là ai? -Tú đè nén âm thanh tức giận hỏi

_Tôi là Ann nè, anh ko nhận ra sao?

_Sao cô lại đeo cái mắt kính đó? Còn nữa sao lại đi cái xe lòe loẹt kia hả? -Tú khinh bỉ

_Tôi bị cận, với lại tôi đạp xe tập thể dục -Ann trả lời

Lúc nãy ko phải đang trên đường đạp xe nghe phải mấy người đi đường nói có cậu trai đẹp đang say rượu dưới gốc cây. Với bản tính của một đứa mê trai đẹp thì Ann ko thể nào mà ko mò đến đây được. Nhưng mà điều làm Ann bất ngờ cái tên được gọi là "trai đẹp" lại là cái tên cô ghét nhất - Minh Tú. Thế nhưng sao anh ta lại nằm say xỉn ở đây nhỉ? Vì tò mò nên Ann mới tiến lên hỏi thăm.

_Nè, cô có nghe tôi nói ko vậy? -Tú ko biết đứng lên từ lúc nào đã ngồi ngay lên yên sau của chiếc xe đạp

_Anh tính làm gì hả? -Ann la lớn

_Chở tôi về nhà -Tú lười biếng nói

_Ko muốn, cút xuống cho tôi! -Ann tức giận

_Tôi mới bị thất tình đấy, cô nên an ủi tôi một chút chứ! -Tú liếc mắt nhìn Ann

_Tôi ko muốn....-ko đúng hình như nãy anh ta nói gì thì phải- ANH BỊ THẤT TÌNH?

_Làm gì mà cô hét to vậy?

_Hahaha, cuối cùng thì Vy và anh đã chia tay. Phải thông báo chuyện này với Tùng mới được -Ann vui vẻ

Đang định bấm nút gọi thì Ann nhận thấy có luồng sát khí đang tia đến mình.

_Nếu cô gọi cho cậu ta thì tôi đảm bao ngày mai cô ko thấy bình minh -Tú cảnh cáo

_Tôi....tôi chở anh về -Ann rùng mình một cái, mặt anh ta nhìn như quỷ đòi nợ, sợ muốn chết

Tú đương nhiên hài lòng với câu trả lời của Ann. Chuyện mất mặt như vậy mà để cho thằng nhóc con kia biết thì làm cho nó thêm vênh mặt mà thôi.

_Nè, anh ăn gì mà nặng dữ vậy? -Ann tội nghiệp nói

Ko phải đời này chỉ có con trai đạp xe chở con gái thôi sao? Tại sao cô lại phải còng lưng chở cái tên khốn khiếp này? Ông trời thật bất công! Đã vậy suốt đường đi cứ ngồi hát lảm nhảm cái gì đó làm cho ai nấy trên đường đều quay lại nhìn họ. Rất xấu hổ đấy! Huhuhu, con đâu có làm gì ác đâu trời. Anh ta bị thất tình là điều hiển nhiên mà, ko sớm thì muộn thôi. Dù sao anh ta vẫn rất đáng thương nhưng làm ơn đừng hát nữa, tôi ko muốn bị chửi là đồ điên đâu!

_Anh....làm ơn đừng hát nữa, mặt tôi mỏng lắm ấy -Ann sắp khóc đên nơi rồi

_Hửm, vậy cô kể chuyện vui tôi nghe đi -Tú nói

_Tôi ko biết kể chuyện vui -Ann điên người nói

_Vậy xin lỗi tôi ko thể giúp cô rồi, tôi hát tiếp.

_Nè tôi biết anh đau lòng nhưng ko thể cùng kéo tôi mất mặt theo anh chứ! -Ann nghe Tú hát mà nhức hết cả đầu

Tú im lặng trong chốc lát. Bầu ko khí trờ nên quỷ dị hết sức. Ann tự trách mình lỡ miệng. Thôi rồi, đợt này coi như cô chết ko có chỗ chôn vậy.

_Cô có bao giờ bị thất tình chưa? -Tú đột nhiên hỏi

_Ừm, cũng từng trải qua -Ann trả lời

_Như thế nào? -Tú hỏi

_Lúc tôi còn du học bên Mỹ, có thích một anh khóa trên. Lúc tôi lấy hết dũng khí ra mà tỏ tình thì mới phát hiện ra anh ấy bị GAY, rất mất mặt phải ko? -Ann quay đầu lại hỏi

_Ừm, rất mất mặt. Nhưng tôi ko ngờ mắt cô lại tệ vậy -Tú đáp

_Anh vừa phải thôi -Ann lớn tiếng nói

_Ko phải sao? Quá tệ, hahaha~

_Anh coi chừng tôi thả anh giữa đường bây giờ -Ann trợn mắt nói

_Hahaha.....-Tú ko thể ngừng cười được

_Anh #$%~/***@ -Suốt dọc đường về ko hề ngừng những tiếng đe dọa của Ann

Cho anh hôm nay có quyền bỡn cợt tôi. Ngày mai đừng hòng lại dễ dàng như thế. A! Còn Vy nữa, mong thằng nhóc Tùng có thể lần nữa làm lung lay trái tim em ấy.

***

Bữa nay là cuối tuần, đúng lúc lại là ngày lễ nên đường phố vắng tanh. Có lẽ mọi người kéo nhau về quê hay đi nghỉ mát hết rồi. Nó và hắn cũng ko tệ nha. Hai người đang chuẩn bị đồ đi chơi phố. Điều đặc biệt là đợt này đi hai người họ còn dắt theo Bé Bự nữa. Vì nó bảo dạo này nhìn hắn và Bé Bự ngày càng mập ra nên đi bộ giảm cân là tốt nhất. Vậy là cả ba cùng xách mông lên đi dạo. Tháng trời mùa xuân dù gì cũng thoáng mát, đi dạo rất thoải mái. Họ cũng chụp được rất nhiều hình. Có tấm nó đang làm mặt xấu với Bé Bự bị hắn lén chụp lại. Còn có tấm hắn cười rất tự nhiên, rất vui vẻ được nó chụp được. Nó nhìn tấm hình của hắn mà ngơ ngẩn người. Đúng là khi hắn cười lên rất đẹp. Mong sao sau này mỗi ngày anh ấy đều cười đến vui vẻ như vậy.

_Anh đẹp lắm phải ko? -hắn ghé sát bên tai nó hỏi

_Ừm, rất đẹp! -Nó vẫn chăm chú nhìn tấm hình

_Vậy đừng nhìn hình nữa, nhìn người thật trước mặt này -hắn dụ dỗ

_Anh thật nham nhở -nó bĩu môi cười

_Anh nham nhở chỗ nào chứ? Ko phải anh rất đẹp sao!-hắn nói

_Tự kỉ -nó nhìn hắn khinh thường nói

Da mặt dày ko ai bằng được hắn. Phải biết rằng, người như hắn chắc nó kiếm mãi cũng chỉ có một người.

_Anh dắt Bé Bự đi gửi đây, đợi anh một tí rồi mình cùng đi ăn -hắn dắt Bé Bự đi vào trong một quán cafe

Quán cafe này là một dạng quán cafe vừa bán các loại nước uống, vừa là nơi gửi gắm thú cưng khi chủ nhân bận việc. Vì hôm nay mọi người đều bận việc riêng nên lượng thú cưng được gửi khá nhiều nên hắn phải xếp hàng làm thủ tục.

Nó ở ngoài chờ hắn thì thấy bên kia đường có bán món mà lâu lắm rồi nó ko ăn đến nên là nó ko suy nghĩ nhiều lắm mà băng qua đường mua. Đi được nửa đường thì mắt bỗng nhiên mờ dần đi. Nó rất hoảng sợ, hai tay dụi lấy đôi mắt. Sao tự nhiên lại ko thấy gì thế này.

_CẨN THẬN!!!

Sau tiếng nói ấy thì nó rơi ngay vào một lồng ngực cứng rắn. Cảm nhận được mùi hương quen thuộc, nó cảm thấy rất an tâm. Lúc nãy khi mới bước ra ngoài ko thấy nó đâu, hắn lấy điện thoại ra gọi cho nó. Đúng lúc lại nghe thấy tiếng còi xe liên hồi, hắn quay ra lại nhìn thấy nó đứng giữa đường, sau lưng còn có một chiếc xe đang tiến tới. Anh ko hề nghĩ gì nhiều mà chạy đến kéo cô ấy ra.

_Em sao rồi hả?  Có bị gì ko? -hắn lo lắng xem xét nó

_Ko...ko....em ko bị gì hết -mắt nó dần dần thấy lại được

_Sao em lại đứng giữa đường như thế, có biết nguy hiểm ko? -hắn hét lên

_Em......-nó ấp úng

Hắn ko thể nào la nó được khi thấy bộ dạng này của nó. Đôi mắt nó hơi hơi đỏ hoe, môi mím chặt, bộ dạng đáng thương hết sức. Nếu tiếp tục tra hỏi thì chắc cô nhóc này khóc luôn quá! Thôi, dẫn cô ấy đi ăn món gì cô ấy thích là tốt nhất.

_Thôi, chúng ta đi ăn -hắn mềm lòng kéo nó đi

Vịt con hắn thích ăn nhất là những món ăn vặt nhưng phải no bụng. Vì vậy, cả hai cùng đi dạo những con phố hay bán đồ ăn vặt. Đi mỏi chân nó mới lôi kéo hắn vào nghỉ tại một quán bán cá viên chiên lề đường. Từ lúc gọi món cho đến khi bưng thức ăn ra nó luôn dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn hắn.

_Sao em cứ nhìn anh với ánh mắt đó nhỉ? -hắn liếc hỏi

_Có ai đời lớn như thế rồi còn chưa bao giờ ăn món cá viên chiên lề đường, lại mắc thêm cái bệnh sạch sẽ, anh đúng là công tử nhà giàu -nó bĩu môi

_Vậy em nên hãnh diện vì bạn trai mình nhà giàu đi -hắn cười nói

_Xì, anh thật đúng là mặt dày -nó lè lưỡi tinh nghịch

_Được rồi, được rồi, ăn mau đi ko nguội bây giờ.

Hắn nói xong liền đưa một viên cá đến trước ngay miệng nó. Nó ngoan ngoãn biết điều mà ăn lấy viên cá hắn đưa. Giờ thì ai thành bảo mẫu của ai đây đồ Vịt ngốc! Dạo này nó nhìn nó ốm đi nhiều, bẹo má nó cũng chẳng còn thịt. Chắc lại làm theo mấy khóa giảm cân trên mạng để có thân hình giống mấy cô ca sĩ Hàn Quốc đây mà. Đẹp thì có đẹp đấy nhưng mà ôm ko đã tí nào. Phải nuôi béo con Vịt này mới được!

Sau khi ăn xong thì hắn và nó cùng ghé vào một siêu thị gần đấy để mua ít đồ. Hắn phụ trách đẩy xe hàng còn nó thì tìm mua đồ. Nhưng mà hắn thực sự làm nó rất mắc cười, cứ như là mang cả siêu thị người ta về

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net