𝟚𝟚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Jungkook ăn xong là mười một giờ đêm, sau khi thu dọn sạch sẽ mới chịu về phòng với gương mặt không thể rầu rĩ hơn.

Vừa vặn Taehyung vào phòng, cậu liền đứng chắn trước mặt hắn. Bàn tay đồng thời giơ lên, dẫu cho muốn nắm nhưng vừa nghĩ lại buông.

Jungkook mím môi: "Tối nay anh định ngủ ở đâu ạ?"

Taehyung không nhìn cậu, đút cả hai tay vào túi quần, giọng hắn lãnh đạm, nhưng cũng không kém phần buồn bã: "Anh ngủ ở đây."

"Vậy sáng mai anh đi làm luôn hay sao ạ?"

Taehyung rướn tới, nắm lấy bàn tay ngập ngừng của cậu, một khắc nhìn thẳng vào mắt: "Cho em chọn. Em thích anh đi hay ở?"

Jungkook cứng họng, cứ lúng ta lúng túng mấp máy rồi lại cúi gằm mặt, đôi gò má đã ửng đỏ hơn nửa. Cậu không biết cách đáp, hắn lại chẳng nhìn rõ được ý tứ của cậu, đôi bàn tay chậm rãi buông, Taehyung lần nữa giấu nó vào túi quần.

"Nếu em không thích-"

"Anh ở lại đi." Cậu ngắt lời hắn.

Sau liền bối rối bồi thêm: "Sáng mai đi cũng không muộn mà."

Vừa bồi thêm đã tự nhận ra mình ngốc bao phần.

Rõ ràng ban nãy hỏi người ta tối ngủ đâu, người ta trả lời ngủ đây, thì chắc chắn là ngủ lại mới đi. Vậy mà câu bồi thêm của cậu lại là sáng mai đi cũng không muộn thì khác nào vạch ra cái vẻ lấp lửng nửa muốn người ta ở, nửa kia lại muốn người ta đi? Jeon Jungkook ơi là Jeon Jungkook, vạ miệng nói gì không biết...

"Em... Ý em là công việc tuy quan trọng nhưng sức khoẻ quan trọng hơn, nên là anh cứ ngủ lại rồi sáng mai hẵng đi." Jungkook cắn môi lí nhí, đôi bàn tay sớm đã nắm vào nhau đến trắng bệch.

Taehyung nhìn cậu bối rối, trong lòng cũng không thấy thoải mái. Hắn nắm tay cậu, đặt bàn tay nhỏ lọt thỏm trong lòng bàn tay mình, khẽ khàng nâng niu, kéo cậu qua phòng đối diện.

Cửa phòng đóng sầm, nhưng lần này là cậu ngồi trên giường và hắn ngồi ở ghế.

"Em có gì khó khăn cứ nói với anh. Phòng này cách âm, ông nội không nghe được."

Dẫu cho cậu đã gây ra quá nhiều chuyện đáng xấu hổ, Kim Taehyung trước sau vẫn dịu dàng với cậu, một khắc cũng chẳng đổi thay.

Mà hắn càng dịu dàng như vậy, càng khiến tim cậu đau muốn nghẹn lại.

Jungkook không rõ mình có yêu hắn không, chỉ biết cứ hằng giờ hằng phút đều nghĩ đến hắn, đều nhớ hắn phát điên lên được.

"Taehyung..." Đến gọi tên thôi cũng thấy đau.

Nhìn người mình thương bật khóc, không phải ai cũng giữ được bình tĩnh.

Taehyung sửng sốt, hai chân bất giác muốn lao đến, nhưng vừa nhìn bịch thuốc trắng xanh ở đầu giường lại khựng người. Hắn vốn không muốn tự tổn thương chính mình nữa, chỉ muốn giữ khoảng cách thật tốt để cậu không vì cảm thấy bị gò bó mà bỏ hắn, chỉ muốn làm mọi thứ để Jeon Jungkook không nghĩ tới việc đệ đơn ly hôn.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, não đã chẳng thể cản bước con tim.

Taehyung lao đến, ôm cậu vào lòng.

Như ôm chầm lấy bó hồng gai, dẫu biết sắc nhọn nhưng vẫn lao vào.

"Em đừng khóc. Không vui thì đừng nói, anh không ép em."

Vừa nhận được sự vỗ về, Jungkook lại càng nhạy cảm hơn cả. Cậu níu áo hắn, áp cả gương mặt bầu bĩnh vào vạt áo sơ mi, giọng nói đặc sệt cứ như bị nén: "Em xin lỗi. Taehyung, em xin lỗi..."

Taehyung không đáp, nhưng hắn rõ biết cậu đang đề cập đến chuyện gì.

"Em đã không nghĩ đến cảm xúc của anh, em xin lỗi..."

Siết cậu vào lòng, hắn vuốt dọc những lọn tóc mềm. Lại khẽ khàng vuốt nó vào nếp, khoé môi cong lên, nhưng dường như chính chủ không thấy hạnh phúc.

"Anh cũng không ép em phải có con."

Miệng chợt cười đắng.

"Anh chỉ... hi vọng thôi."

Hi vọng thật nhiều, để rồi thất vọng cũng thật nhiều.

Thuốc tránh thai đã vơi hơn năm viên, cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ chẳng thể cùng cậu có con được nữa.

Đốt tay bất giác run lên, dù đã chuẩn bị tinh thần hơn một nghìn lần, hắn cũng chẳng dám thốt lên tiếng lòng mình.

Hỏi cậu sao không yêu hắn.

Hỏi cậu sao không rung động vì hắn.

Hỏi cậu sao qua bao nhiêu cố gắng, hắn vẫn không thể làm người chồng duy nhất trong tim cậu.

"Thuốc tránh thai..."

"..."

"Em đã không uống."

Đột nhiên bừng tỉnh, Kim Taehyung giật mình nhìn cậu. Lại nhìn luôn bịch thuốc đã vơi hơn phân nửa, tay hắn run lên, đến miệng cũng không thốt nên lời.

"Em nói gì?"

Jungkook khó xử cắn môi, hiện giờ hổ thẹn đến nỗi mặt cũng không dám ngẩng.

"Em đã định uống sau lần quan hệ cuối, để phòng việc anh quên dùng 'đồ bảo hộ'... nhưng vì sáng hôm đó anh nói phải tăng ca nên em không uống. Em cứ nghĩ anh sẽ không về nên em đã để thuốc trong phòng."

"Vậy tại sao đơn thuốc ghi mười viên nhưng trong bịch chỉ có năm viên?"

"À, cái đó..." Jungkook phải nói ngượng muốn bỏng mặt, vậy nên giọng nói cũng dần đứt quãng: "Em lỡ làm rơi mất. Nhặt không thấy nên em cũng không định tìm tiếp..."

Taehyung hiện giờ vui thiếu điều nhảy cẫng lên. Vòng tay siết chặt, hắn ôm ghì cậu trong lòng, theo thường lệ luôn thích hôn môi, nhưng hôm nay vừa ôm mặt đã bị chặn lại.

Jungkook chớp mắt, ái ngại dùng tay che miệng, cậu đỏ mặt, thấp giọng: "Taehyung, em hỏi cái này, anh nhất định phải thành thật với em."

Taehyung thích thú hôn lên mu bàn tay mềm: "Được, em cứ hỏi đi."

"Lần đầu quan hệ, anh có dùng bao không?"

Hắn chợt khựng lại.

Đáy mắt xôn xao nhìn cậu, nụ cười hình hộp đột nhiên giương cao, Taehyung ôm mặt cậu, cười khẽ.

"Anh không."

Tựa như có tiếng đổ vỡ bên tai, Jungkook ấm ức bặm môi, lại ấm ức ngồi chịu trận mặc hắn đang hôn rải rác trên mặt cậu thay cho những lời xin lỗi.

"Anh xấu xa." Phẫn uất đánh vào ngực hắn, đôi quả hạnh sớm đã long lanh vì giận.

"Anh thật sự không có ý xấu với em. Do hôm đó anh không kịp chuẩn bị." Taehyung lại hôn, chính hắn cũng biết sự tình lần đầu đều là lỗi của hắn.

"Anh là đồ lừa đảo." Jungkook bất mãn đánh hắn, trong lòng chỉ thấy buồn vui lẫn lộn. Lần đầu là tám ngày trước, cậu không chắc chắn nhưng xác suất là vô cùng cao.

"Anh không lừa em. Em đừng giận, những lần sau anh đều dùng mà."

"Những lần sau dùng còn có tác dụng gì chứ? Anh tự ý như vậy rồi, em có mười cái mạng cũng trụ không nổi."

"..."

"Kim Taehyung, em nói cho anh biết, em không thích bị bỏ rơi đâu. Biết điều thì mau chịu trách nhiệm với em đi."

Cậu vừa dứt câu, hắn lập tức rơi vào trầm tư.

"Jungkook, em nói gì khó hiểu vậy?" Taehyung trước sau vẫn ngẩn ra, vì hắn không hiểu vợ mình đang luyên thuyên cái gì.

Đốt tay bỗng dưng siết chặt, cậu kéo tay hắn, đặt lên cái bụng phẳng lì của mình, thứ mà vài tháng nữa có lẽ sẽ tròn xoe như quả trứng.

"Vì em nghĩ ở đây, hình như đã có em bé rồi..."

- Yu -

👩‍💻: dành cho những bạn không hiểu về ABO hoặc vẫn chưa quá hiểu về chương này thì Alpha và Omega đều have sex vào kì phát tình, lại không dùng 'đồ bảo hộ' nên xác suất có em bé là 99-100%, còn gặp hai bạn nhà mình làm không dưới hai lần nên là vậy đó ạ ƪ˘)ʃ yu cản hong được, mà cũng hong muốn cản luôn hihi

« chương 22 »

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net