Chap 13. Ở lại bên anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

..

..

Tay Taehyung ngày một siết eo Jungkook chặt hơn. Anh sợ rời vòng tay kia ra, cậu sẽ chạy đi mất, cậu sẽ rời bỏ anh. Tựa như cánh bướm nhỏ, xinh đẹp đầy quyến rũ, nhưng khi chạm vào có thể bay đi bất cứ lúc nào. Anh đang tự trách rằng nếu mình không tỏ tình đường đột thì biết đâu Jungkook đã không rời bỏ anh đi như thế này. *thật ra thì Jungkook cũng đã có ý định rời khỏi nhà này từ lâu rồi*

Bả vai Jungkook ướt đẫm những giọt nước mắt của Taehyung. Cậu chưa từng thấy anh khóc, nhìn khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng của anh, cậu thiết nghĩ anh là kẻ máu lạnh không biết rơi nước mắt cơ, nhưng thật không ngờ khi anh khóc nó lại ghê gớm đến vậy. Lòng cậu đau như cắt, không biết tự khi nào nước mắt cậu cũng trào ra, rơi liên tiếp xuống, chạm vào cánh tay anh đang để ở eo kia. Cái cảm giác thích một người nhưng lại không thể nói ra thật lòng rất khó chịu, như có cái gì đó đè nặng ở lồng ngực vậy, không thể thở được. Taehyung giật mình, Jungkook đang khóc ư??

Anh nhẹ nhàng buống tay ra, xoay người Jungkook ngược lại về phía mình, đôi bàn tay to lớn đưa lên áp lấy khuôn mặt giờ đang đẫm nước mắt của cậu.

- Xin lỗi, tôi làm em đau ư? == Taehyung khuôn mặt đầy lo lắng hỏi. Tay cũng không ngừng lau nước mắt cho bé con đang run lên trước mặt.

- Không,... Hức hức,... Anh để em đi, đi mà. == Jungkook cố rặn ra từng lời.

- Là tại vì phải ở đây, là tại vì phải gặp tôi khiến em khó chịu đến vậy sao?

- Không, không phải.... == Jungkook đáp lại rất nhanh. Cậu không ghét anh, cậu yêu anh là đằng khác nhưng khoảng cách giữa hai người quá xa, ngỡ như vô vọng vậy đó.

- Vậy tại sao? Em nói cho tôi tại sao em nhất quyết rời bỏ tôi mà đi. == Taehyung nói trong đau đớn.

- Em....em.... == Cậu không đủ dũng cảm để nói ra.

- Thôi, không sao, em không cần trả lời câu hỏi lần trước của tôi cũng được. Tôi sẽ đơn phương thích em, nhưng tôi xin em,... đừng rời bỏ tôi...có được không? == Vừa nói, Taehyung liền dang tay ôm Jungkook vào lòng. Cả cơ thể dồn cả vào người Jungkook, khóc nấc lên.

Anh đã mệt mỏi quá rồi. Jungkook đứng trơ ra để mặc anh ôm, cậu đưa tay lên định ôm lại Taehyung nhưng sau đó lại hạ tay xuống. Không được, mày làm vậy không khác nào thừa nhận với anh ấy, không được để anh ấy có thêm hi vọng.

Người ôm, kẻ đứng thẳng, hai người cứ đứng như vậy một lúc. Jungkook đang rối lắm, cậu định nói với anh như vậy rồi ra đi thôi. Nhưng giờ cậu không lỡ rời bỏ anh. Thật lòng, trong trái tim kia cậu không hề muốn rời bỏ anh, cậu muốn được nhìn thấy anh hằng ngày.

- Thôi được,.... em sẽ ở lại. == Jungkook nói lý nhí qua bờ vai anh.

Ngay lập tức, Taehyung thả cậu ra nhoẻn miệng cười sung sướng. - Em nói thật chứ? == Đôi mắt vẫn đỏ hoe, đầy nước, nhưng trên miệng lại là nụ cười rực rỡ nhất trong năm, nhìn anh như đứa trẻ 3 tuổi, đang khóc nhè được mẹ dỗ dành vậy.

- Cảm ơn em, cảm ơn em nhiều lắm. Em hứa rồi đó, Kookie!!! == Nói rồi, Taehyung bỏ Jungkook ra, rồi thơm một cái lên má cậu "chụt" một cái rồi chạy nhanh về phòng mình.

Jungkook thẫn thờ, đứng đơ ra. Tay đưa nhẹ lên, chạm vào bên má có nụ hôn đó. Sao trong lòng thấy vui đến lạ. Em cũng thích anh, Taehyung à! Cậu khẽ lắc đầu, mặt buồn thẳm, không biết quyết định vừa rồi là đúng hay sai. Ở lại bên anh, có thể hạnh phúc nhất thời nhưng sẽ là đau khổ triền miên về sau.

Anh chạy về phòng, không giấu nổi niềm sung sướng. Nhưng tự lấy tay đánh vào đầu mình rồi lại tự xoa chỗ mình vừa đánh lên. Lại làm cái trò gì vậy? Chẳng phải tại mày quá đường đột nên Jungkook định bỏ đi đó sao? Từ giờ nên cẩn trọng hơn. Anh đâu biết những mặc cảm mà Jungkook giữ trong lòng. Đâu biết rằng cậu cũng yêu anh nhưng chẳng thể nói ra. Hai người quá khác biệt, chỉ có tình cảm ấy là chân thành liệu có đủ???

Em là của tôi, tôi sẽ có cách chiếm được trái tim em, xưa nay chưa ai chối từ được Kim Taehyung.

..

..

..

Tại phòng Taehyung Swag, một studio tại nhà - nơi Taehyung sáng tác, chắp bút viết ra những ca khúc hit, đây là gian phòng yêu thích của anh. Đang bí ý tưởng, Taehyung cầm máy lên gọi Jungkook:

- Em đến phòng làm việc của anh ngay. == Taehyung ra lệnh rồi cúp máy.

Sao lúc nào anh cũng thích ra lệnh cho người khác như vậy?

Mở cửa ra bước vào, căn phòng không lớn lắm nhưng đầy đủ tiện nghi, có một chiếc sofa dài đủ một người nằm, cái này chắc để khi mệt Taehyung có thể nghỉ ngơi tại chỗ, ngoài ra có đầy đủ các thiết bị để làm nhạc, một số vật dụng trang trí khác được bài trí rất gọn gàng đẹp mắt. Phòng làm việc này thật sự rất tuyệt, khác hẳn với phòng ngủ của Taehyung hoàn toàn u tối.

- Anh gọi em có việc gì không? == Jungkook thắc mắc, cậu đâu có biết gì về mấy thứ này đâu.

- Em ngồi đó đi. == Taehyung đang ngồi chăm chú nhìn máy tính nghe tiếng Jungkook liền quay ra, đưa tay chỉ về chiếc sofa gần đó.

- Nhưng để làm gì? Em đâu có giúp được gì anh đâu. == Jungkook thắc mắc.

- Em ngồi đó, nhìn tôi làm việc là được rồi. Tôi nhìn em sẽ có cảm hứng sáng tác.

- Hả?? Cái gì cơ. Em không rảnh. == Giọng Jungkook chanh chua, quay đi.

Chợt Taehyung đứng lên kéo tay, rồi bế bổng Jungkook đặt xuống ghế. - Nghe lời tôi đi. Em chỉ cần ngồi im là được. == Taehyung nói kèm theo tông giọng sắc lạnh.

Jungkook nuốt nước bọt, mặt đỏ ửng. Sợ Taehyung lại có hành động gì khác, cậu quyết định ngồi yên, đằng nào cũng rảnh. Taehyung thấy Jungkook ngoan ngoãn ngồi đó liền cười mỉm quay về ghế làm việc cạnh đó. Nhẹ nhàng có bao giờ em chịu nghe đâu.

Jungkook ngồi đó chẳng có việc gì ngoài việc nhìn anh làm việc. Đúng như Hoseok hyung nói, Taehyung quyến rũ nhất khi anh làm việc. Không lớp make up, không trang phục lộng lẫy sành điệu, không đi xe thời thượng, không phải cậu chủ người người cúi rạp, không phải người thừa kế tập đoàn tương lai, chính là anh lúc này, đơn giản thuần khiết, tập trung, nghiêm túc trong công việc, chính lúc này Kim Taehyung là người khiến Jungkook mê mẩn.

- Ngắm tôi, em thấy sao? Đẹp quá phải không? == Taehyung nói khiến Jungkook giật mình. Miệng nói nhưng mắt anh vẫn dán vào máy tính, tay vẫn cầm bút hý hoáy viết. Tôi sẽ khiến em thích tôi, dần dần, đợi đấy Thỏ con.

- Ơ...sao...anh nói gì? Không có. == Jungkook đỏ mặt quay đi, chẳng phải quá lộ liễu rồi sao, ngồi ngắm anh nãy giờ, thật xấu hổ.

- Em không phải ngượng. Tôi nói rồi, tôi thích em và tôi sẽ khiến em thích tôi. == Taehyung chính thức đưa ra lời thách thức. Gương mặt, đôi môi nhếch lên đầy tự tin. Có gì Kim Taehyung không làm được sao? Sẽ không có, nếu muốn, nhất định sẽ được.

- Mà nói cho em biết một điều, em là người đầu tiên được vào phòng này đấy. == Nói rồi Taehyung lại quay về bàn làm việc.

Jungkook chỉ im lặng. Thế này cậu không chịu nổi mất. Em là người đầu tiên sao? Anh đừng như vậy mà Taehyung......

~~~ ☆ ~~~ ☆ ~~~ ☆ ~~~ ☆ ~~~

By: Aviv

Tớ đang bận thi cuối kỳ nên trong vòng 2 tuần tới sẽ không up đều được, nhưng sẽ tranh thủ. Nhưng mong mọi người vẫn ủng hộ, tớ sẽ cố gắng hết sức. *thanks* 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net