Chap 44. Goodbye my life

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~~~~~~

Hôm sau, anh phải đến công ty họp bàn một số công việc. Nghỉ ngơi cũng kha khá, việc quay lại với công chúng thì hoàn toàn chưa có kế hoạch gì cụ thể, nhưng cũng lui tới để xác định rõ ràng nhiều việc. Còn rất nhiều dự án đang bị bỏ dở giữa chừng. Không biết là nên vui hay nên buồn đây???

Có phải chăng là ông trời tạo cơ hội cho Jungkook. Trước cậu còn lo sợ anh cứ ở nhà như vậy việc sắp xếp đồ đạc sẽ khó khăn nhưng giờ đỡ hơn nhiều rồi, cũng chẳng có gì nhiều, anh lại không có nhà, Jungkook quyết định chỉ đem đi những thứ cần thiết nhất. Chuẩn bị hoàn toàn đầy đủ giấy tờ, kéo vali lết từng bước trên bậc cầu thang đi xuống tầng. Cậu nhớ từng bước chân ở đây, nhớ mùi của ngôi nhà này, nhớ từng cái cây, đồ vật,... nhớ cả bác quản gia Oh,... Và cậu nhớ anh! Nước mắt không rõ tự khi nào cứ ngày một nặng trĩu rồi cũng rơi ra khỏi đôi mắt trong vắt như pha lê kia rồi rơi xuống nền nhà vỡ tan.

Hôm nay trời âm u. Sao lại trùng hợp đến vậy, giống y chang tâm hồn cậu lúc này. Trước khi đi có chạm trán bác Oh ở cửa, chỉ chào bác rồi cảm ơn này nọ, mắt cũng tự dưng đỏ hoe không kiềm chế nổi mà nước mắt cũng tự động rơi ra, khiến bác một phen hoảng loạn vì không hiểu gì. Đưa tay ra ôm bác một cái rồi miệng lẩm bẩm "Con sẽ nhớ bác", rồi đưa cho bác một phong thư bảo bác đưa cho Taehyung giúp. Bác Oh cũng gật gù làm theo. Bác quý Jungkook, cậu là người khiến cho cuộc sống trong căn nhà này bừng sáng, cảm nhận được sự lạ nhưng bác chẳng dám hỏi, bởi biết có hỏi cũng không nhận được câu trả lời thỏa đáng. 

Jungkook mang tấm lòng nặng trĩu như bị đá đè, ra đến sân bay chờ đợi tới chuyến bay sang Mỹ của mình. Từ giờ đến lúc học xong là 3 năm nữa. 3 năm sau mọi thứ chắc sẽ khác nhiều rồi, nghĩ đến đây khóe miệng cậu khẽ nhếch lên đau khổ, nhăn nhúm. Là đang cười để tự chế nhạo cho cái số phận của mình. Trước nói chuyện với ba mẹ cũng đã nói qua tình hình nhưng cũng là chẳng thể đưa ra lời chào tạm biệt, Jungkook không có cái thứ dũng cảm đó. Ngồi ở ghế chờ ở sân bay, tay run run bấm số gọi về cho ba mẹ. Từng tiếng nấc nhẹ vang lên, nước mắt chảy thấm đẫm cả khuôn mặt nhỏ xinh. Ba mẹ Jungkook thương con, nhưng tôn trọng quyết định của cậu. Biết là không thể thì nên dừng lại... Jungkook cũng cầu xin ông bà đừng nói gì với Taehyung cả.

- Con chào bác, con đi đây ạ! Mong hai bác chú ý, quan tâm Taehyung... == Giọng Jungkook ngắt quãng, hơi thở trở nên khó nhọc, cậu không thể nói tiếp được nữa. Chào xong cũng cúp máy. Tay tháo sim điện thoại vứt ở thùng rác canh đó. 

Hít một hơi sâu, tay nắm lấy tay cầm vali kéo đi vào bên trong khu vực soát vé. Trước lúc bước qua cánh cửa đó, đầu ngoái nhìn lại đầy ưu tư.

"Tạm biệt Hàn Quốc, tạm biệt ba mẹ. Taehyung à, em xin lỗi". Goodbye my life!!!

..

Như mọi khi, đến tối Taehyung mệt mỏi trở về nhà. Sự việc đã lắng dần xuống nhưng những kẻ săn ảnh, săn tin vẫn bám theo anh không ít. Chỉ cần bước chân qua cánh cửa phòng khách là anh như cảm thấy lòng nhẹ nhõm, bình yên đến lạ. Theo thói quen Taehyung đưa mắt nhìn khắp nhà, miệng gọi lớn.

- Kookie à, anh về rồi.

Không một tiếng động, ngôi nhà yên lặng đến kỳ lạ. Thấy Taehyung gọi hoài, bác Oh đi vào nói sáng nay Jungkook kéo vali đi, trước khi đi sắc mặt còn lạ lắm, miệng lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa nữa. Mặt Taehyung chợt biến sắc, dự cảm chẳng lành, anh lao lên tầng mở tung cánh cửa phòng Jungkook, căn phòng trống rỗng như chưa hề có người ở, mở tủ quần áo trống trơn. Đi tìm khắp nhà tắm, xuống nhà bếp.

Em ở đâu, trời tối rồi mà Jungkook? Đừng làm anh sợ.

Tay Taehyung run run cầm điện thoại chạm vào màn hình gọi dãy số quen thuộc, thuê bao. Taehyung hiện đang rất rối, anh không biết phải làm gì. Chợt nghĩ đến Jimin liền gọi.

- Jimin à, Jungkook có ở chỗ cậu không? == Giọng Taehyung thể hiện trăm ngàn nỗi lo.

- Không có, sao vậy?

- Jungkook,... Jungkook,.... Em ấy biến mất rồi. == Nói rồi tắt máy.

Taehyung cũng gọi Hoseok hyung nhưng câu trả lời cũng tương tự Jimin. Giận dữ, buồn sầu, anh đập phá đồ đạc. Cảnh tượng đáng sợ, kinh hoàng này là lần đầu tiên mà người làm nhìn thấy. Anh lạnh lùng, anh khó chịu nhưng chưa từng điên cuồng như thế này. Không ai dám lên tiếng, tay Taehyung bị mảnh thủy tinh vỡ của lọ hoa làm cho đứt chảy máu. Nhưng anh không cảm giác gì, anh đau ở nơi khác nhiều hơn. Lững thững, cô quạnh như một bóng ma anh đi vào phòng mình, chợt mắt tia đến chiếc bàn nhỏ cạnh giường có một phong bì thư màu tím nhạt. tay anh run run cầm lên, cả thân hình cao lớn ngồi bệt xuống đất, lưng tựa vào giường, chân một chân co lên, một chân duỗi thẳng ra sàn. Anh là sợ không dám mở nó ra, mãi mới đi đến quyết định. Ngoài bì thư chữ "Gửi Taehyungie", là nét chữ của Jungkook. Nặng nhọc lôi lá thư trong đó ra. Nước mắt anh không biết tự bao giờ thấm đẫm lá thư, làm nhòe mờ đi những dòng chữ trên đó, bàn tay kia còn dây máu ra loang lổ cả lá thư.

"Taehyung à, em giờ đang ở rất xa anh rồi. Em sẽ không nói lời xin lỗi bởi em không đủ tư cách nói ra câu này. Lựa chọn đi đến quyết định này quả thực cũng rất khó khăn. Dù có nằm mơ em cũng không dám mơ đến việc là người yêu của anh, khoảng thời gian bên anh là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời em. Em không thể chọn cách trở nên xấu xa, dày vò anh để anh nghĩ em là kẻ khốn rồi rời bỏ anh, em không dám. Nên em đã cố gắng dùng những ngày cuối cùng thật hạnh phúc bên anh. Em ích kỉ quá phải không? Nhưng em yêu anh, ... nhiều lắm Taehyung ah.

Hiện tại ba anh bị bệnh, bác yếu lắm rồi, anh hãy quan tâm chăm sóc bác nhiều hơn được không? Đúng, em không xứng với anh, em không có gì cả còn anh lại có tất cả nên hãy trân trọng nó được chứ. Anh có sắc đẹp, có tài năng, có gia thế, có địa vị, có cả tiền tài lẫn danh vọng. Em chỉ là một đứa con trai bình thường biết yêu anh mà thôi.

Em ra đi không có nghĩa là em rời bỏ anh, tâm hồn lẫn trái tim này nó đã thuộc về anh từ lâu rồi. Không biết tương lai ra sao, nhưng em sẽ cố gắng để trở thành người hoàn toàn xứng đáng với anh, đến khi đó em sẽ trở về. Em từng hỏi nếu em không ở bên cạnh anh nữa thì sao? Anh nói sẽ hận em cả đời. Phải, em là kẻ xấu xa nên anh hãy hận em, hận nhiều vào đừng tha thứ cho em. 

Anh là gì với em?? Nhiều lúc em suy nghĩ mãi mà không có câu trả lời, nhưng em chắc chắn với em một điều không có anh, em sẽ sống như một cái xác...

Sống tốt và tiếp tục với ước mơ của anh. Em sẽ theo dõi anh.

Tạm biệt cuộc sống của em!!! ".

..

..

Em nói vậy mà nghe được hả?

Em nghĩ để lại một mảnh giấy rồi hoàn toàn biến mất là xong sao?

Jeon Jungkook, em không biết rằng không có em tôi sẽ chẳng thể làm nổi cái gì không?

Em tại sao lại đột ngột xuất hiện rồi cũng đột nhiên biến mất như vậy?

Em nói tôi có tất cả nhưng tôi có thể từ bỏ tất cả để có em.

Xin em, đây chỉ là đùa thôi phải không? Về bên anh đi mà. Làm ơn...

Anh sẽ không hận em, nếu bây giờ em xuất hiện anh sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Em nói em sẽ quay về mà, em sẽ tìm tôi chứ?

Anh yêu em!

Anh cần em!

Anh hận em!!!.......

  - A...AAA.....AAAA == Taehyung vò đầu rối tung, hét điên cuồng. 

Tiếng hét của Taehyung khiến căn nhà trở nên đáng sợ. Giờ xen lẫn cả tiếng khóc. Bác quản gia lo sợ sẽ có chuyện liền gọi điện cho bà Kim. Bà nhanh tay lấy máy gọi điện cho Taehyung. Ông Kim đã nhập viện, tất cả bà lo lắng không biết giải quyết ra sao.

- Hyungie, con có nghe mẹ nói gì không? == Taehyung mở máy nghe nhưng không nói lời nào khiến cho bà Kim vô cùng lo lắng.

Mãi một lúc lâu sau, Taehyung mới khe khẽ, giọng trầm trầm cất tiếng.

- Mẹ ơi, Jungkook đi rồi. Jungkook bỏ con rồi... == Lúc này, anh cảm giác mình yếu đuối hơn bao giờ hết. Trước đây, anh có lẽ cũng yếu đuối như thế nhưng anh lúc nào cũng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, tỏ ra lạnh lùng, để không ai có thể chạm được đến mình. Anh sống như vậy để chứng tỏ cho ba mẹ thấy họ không quan tâm anh thì anh vẫn sống tốt. Nhưng từ khi Jungkook đến, nó đã đánh thức hoàn toàn con người thật của anh, nó giàu tình cảm, nó ấm áp, và cũng có cả phút yếu lòng, những lúc như vậy anh cần ai đó để chia sẽ, để mong ngóng.

- Taehyung à, ba mẹ xin lỗi, nhưng để Jungkook đi sẽ là tốt cho con.

-  Để Jungkook đi?? Ba mẹ ép em ấy đi?? == Sự giận dữ đang dâng lên.

- Mẹ xin lỗi nhưng không thể làm khác. Con đừng như vậy nữa, ba con sắp không chịu được nữa rồi. Mong con đừng trách ba mẹ.

- Khiến con thành ra như vậy, biến con thành con rối chỉ biết theo sắp đặt. Câu xin lỗi đó không đủ tư cách.

Nói rồi anh tắt điện thoại. Tâm trạng đang rối bời, đầu óc anh không nghĩ được gì nữa. Việc ông Kim bệnh nặng cũng chưa kịp nghe cho rõ ràng. Đầu óc anh bây giờ quay cuồng chỉ có Jungkook. Giờ phải bình tĩnh hơn, anh sẽ tìm cậu. Định trốn anh sao? Không dễ đâu.

Anh gọi điện đến trường thì được biết Jungkook đã nghỉ học được nửa tháng nay, giờ đã nhận được học bổng của trường đi du học Mỹ rồi. 

Thì ra thái độ dạo gần đây của em lạ như vậy. Em diễn kịch còn giỏi hơn cả diễn viên như tôi. Tỏ ra vui vẻ trong khi lòng tràn ngập đau đớn giằng xé. Em tỏ ra mạnh mẽ chẳng phải biến tôi thành kẻ vô dụng sao? Đến người mình yêu nghĩ gì, tôi cũng không hề hiểu lấy một chút.

Anh nhớ lại những ngày gần đây mình và Jungkook quấn quít ra sao, nước mắt tự động bật ra ngoài không kiểm soát. 

Tôi đúng là kẻ ngốc, biến thành búp bê, mọi người muốn sắp đặt ra sao thì ra.....

Jeon Jungkook, tôi ghét em, ghét em,....

~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~

By: Aviv

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net