Chap 45. Hurt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

..

..

Taehyung ngồi thẫn thờ như một bóng ma. Trong phòng giờ cũng không còn tiếng động nào nữa. Bác Oh lo lắng không biết cậu chủ ra sao, rón rén bước chân lên phòng, dù rất sợ nhưng vẫn tự ý mở hé cửa phòng Taehyung rồi nhìn vào. Anh vẫn ngồi đấy, đồ đạc trong phòng ngổn ngang, hỗn độn, thi thoảng có tiếng khóc nhẹ nức nở, có lẽ chẳng còn hơi sức mà gào thét nữa rồi. Máu, là máu từ bàn tay để trên đùi vẫn chảy ra thấm đẫm cả 1 mảng quần. Jungkook nhờ bác đưa lá thư nhưng đau lòng quá nên bác đã tự ý để lại trên bàn trong phòng của anh.

Khung cảnh thê lương đến nao lòng. Bác không dám đi vào cũng không thể để Taehyung ngồi mãi như vậy, lấy điện thoại gọi Jimin.

- Cậu Jimin, tôi xin cậu đến xem cậu Taehyung thế nào đi. Xin cậu...

Nhận được cuộc điện thoại, không rõ sự tình ra sao nhưng Jimin cũng ngay tức khắc lái xe đến nhà Taehyung. Xe dừng trước cửa căn biệt thự, quản gia Oh hai tay nắm chặt, run rẩy đứng sẵn ở cửa đón Jimin.

- Cậu Taehyung ở trên phòng. == Miệng nói, tay vội vã mở cửa lớn đón Jimin vào. Jimin chỉ gật đầu nhẹ.

Đi nhanh qua cầu thang lớn dẫn lên phòng Taehyung trên tầng 2. Mở cửa bước vào, căn phòng tối om, chỉ le lói chút ánh sáng của đèn bên ngoài vườn hắt vào. Jimin đưa tay bật đèn. Cũng hơi giật mình, căn phòng của Taehyung trước giờ chỉ có 1 màu đen là chủ đạo, anh và Hoseok hyung có nói về việc thay màu của nó nhưng không tác dụng, giờ đây nhìn vào toàn màu xanh nhạt điểm thêm một số đồ đạc màu hồng nữa, là tông màu pastel. Nhìn vô cùng lạ lẫm, chắc hẳn cái này là do Jungkook làm rồi. Bỏ nhanh suy nghĩ trước mắt anh đưa ánh mắt khắp phòng, phải nói là tan hoang. Taehyung ngồi ở dưới đất, ánh mắt đưa lên nhìn về phía Jimin khi thấy có ánh đèn sáng lên. Nhìn thảm hại hơn cả cái lần Jimin đến tìm anh để giải thích việc Jungkook yêu anh. Taehyung quay đầu ra nhìn, sau chẳng nói gì lại quay về tư thế cũ.

- Taehyung à, có chuyện gì xảy ra vậy? == Jimin tiến đến gần, ngồi xuống nhìn thẳng vào Taehyung hỏi. Thằng bạn này khiến anh đau đầu cũng không ít.

Chẳng nói chẳng rằng, Taehyung tay vẫn đầy máu cầm lá thư đưa cho Jimin.

- Tay,... sao thế này? == Jimin lo lắng hỏi, đôi con ngươi của Taehyung vẫn chẳng buồn cựa quậy, mắt đưa nhẹ xuống nhìn xuống lá thư đã nhàu nát, nhuốm đầy máu và nước mắt.

Jimin cầm lấy tờ giấy lên, đọc từng dòng chữ, người cũng lặng đi ngồi phệt xuống đất.

-Jungkook, em ấy,...

- Taehyung à, nói gì đi. Tại sao Jungkook bỏ đi???

- Không rõ, em ấy ghét tao chăng? Mà ba mẹ tao đã nói gì đó,... Không biết, không biết nữa...

Nhắc đến cái tên Jungkook, Taehyung như được kích hoạt, anh nói cái gì cũng không biết nữa, nước mắt tự động chảy ra. Chơi với nhau bao nhiêu năm, đây là lần đầu Jimin thấy Taehyung yếu đuối đến vậy. 

- Bảo sao tao thấy Jungkook cứ lạ lạ, hôm trước chủ động mời tao đi chơi, còn tặng tao sách nữa. Thằng nhóc này đến cứ khiến người khác phải yêu thương, phải khó chịu đến vậy sao?

Nghe Jimin kể lể, Taehyung lại chịu một cơn bão đau đớn. 

- Jimin, tao nhớ Jungkook. Nhớ em ý nhiều lắm. Mày tìm Kookie về cho tao đi. == Tay Taehyung tóm chặt lấy cánh tay Jimin mà lay mạnh. Bất ngờ khiến vết thương ở tay máu mới đông lại túa ra. Giật mình, Jimin chạy đi tìm hộp cứu thương băng tạm tay cho Taehyung. 

- Phải bình tĩnh. == Jimin nắm lấy bả vai Taehyung trấn an.

- Bình tĩnh làm sao được, giờ không biết em ấy ở đâu, sống ra sao. Làm ơn, tìm Jungkook về cho tao đi mà. == Đầu anh gục xuống cánh tay của Jimin.

 - Đã liên hệ tất cả những nơi có thể chưa?

- Đã gọi đến trường, họ nói Jungkook đã xin được học bổng đi du học Mỹ rồi. Không ngờ em ấy muốn đi là đi, mà lại đi xa đến vậy. Họ còn nói Jungkook yêu cầu không tiết lộ bất cứ thông tin gì về học bổng này cũng như trường học. == Taehyung nhếch miệng cười chua xót.

- Mày nói có liên quan đến 2 bác phải không? Sao không đến tìm họ nói chuyện trực tiếp?

- Phải, sao tao không nghĩ ra. == Bởi chết lặng khi không thấy Jungkook bên mình nữa, đầu óc anh cũng đâu nghĩ được gì nhiều. Sau cuộc điện thoại ngắn ngủi với bà Kim, anh không muốn tiếp tục. Giờ nghĩ lại phải gặp trực tiếp nói chuyện cho ra lẽ. Taehyung đứng bật dậy, định lao ngay đi bất ngờ ngồi lâu cộng với việc mất máu, anh loạng choạng, hoa mắt suýt ngã may Jimin đỡ kịp.

- Thôi, mày có biết mấy giờ rồi không? Mai rồi đi.

- Nhưng... 

- Không nhưng gì cả, dù gì giờ này mày đi ngay cũng có gặp được Jungkook đâu, tâm trạng lại đang kích động. Đợi mai đến gặp 2 bác hỏi cho ra lẽ.

Taehyung nghe cũng hợp lý đành gật đầu. Jimin nói rồi, đi xuống gọi người làm lên dọn dẹp phòng Taehyung cẩn thận rồi mới ra về. Anh cũng lo lắng không nguôi, Jungkook không quen biết ai cả, một thân một mình đi hẳn nơi xa lạ như vậy. Thật khiến người khác lòng rối, tim đau.

..

..

Jimin trở về nhà, thông báo cho Hoseok biết. Anh bữa trước còn có chút giận vụ Jungkook hại Taehyung có scandal, nhưng thằng bé quả là người khiến không ai có thể buồn được lâu. Bữa trước đến nói chuyện khiến anh rất vui, còn tặng anh quà. Vậy mà giờ đùng một phát, đi là đi hẳn luôn, khiến anh cũng không khỏi có chút xao xuyến, đau lòng. Mà không biết Taehyung sẽ thế nào nhỉ? Anh biết tình cảm của Taehyung rất lớn, từ nhỏ đã không được nhận nhiều tình cảm như những đứa trẻ khác, từ ngày yêu Jungkook thấy nó vui vẻ hẳn ra. Vậy mà giờ đây sao sự việc lại thành ra như vậy. Anh lo cho thằng em họ này, nhiều lắm.

..

..

Taehyung mãi cuối cùng cũng chịu lê thân vào nhà tắm. Ngẩng mặt lên soi gương, lại trông thấy tấm giấy note hình con thỏ của Jungkook, những nét bút đáng yêu trên đó, nói anh hãy cười thật nhiều, nói anh cười rất đẹp trai. Tại sao đi rồi nhưng em lại để lại nhiều quá nhiều thứ trong tôi thế này? 

Tất cả mọi ký ức, hình ảnh của Jungkook ùa về như cả một thước phim dài, nhưng đây có lẽ là một bộ phim buồn đối với anh.

Sau khi gột rửa sạch sẽ, tâm trạng có khá hơn một chút. Đi đến gần giường, phía trên đầu giường là dây treo cùng những chiếc kẹp gỗ kẹp mấy tấm polaroid tôi chụp trộm em, nụ cười em như thiên thần vậy, khiến tim tôi nhói lên, đau thắt lại. Nhìn về phía tấm rèm màu xanh da trời nhạt, em nói màu sáng sủa, nhìn vào tâm trạng cũng tốt hơn. Tối nhớ những lần nằm ngủ nướng, em đi vào phòng kéo hết rèm sang hai phía, ánh nắng chiếu thẳng vào khiến tôi nheo mắt khó chịu nhìn về hướng đó, em quay đầu lại nhìn tôi cười rất tươi, ánh sáng chiều quanh em như đang tỏa ra ánh hào quang vậy. Em nhẹ nhàng đến bên giường gọi tôi dậy, bữa sáng cũng chuẩn bị sẵn. Ngước mắt tiếp về phía tủ quần áo âm đặt trong vách tường, em nói đây như ở shop quần áo vậy, nhiều quá không mặc hết thật lãng phí, tấm giấy note con thỏ vẫn dán trên cửa tủ "Em thích Taehyung mặc sơ mi trắng nhất ^^".

Anh mở cửa đi vào phòng Jungkook. Từng hình ảnh của cậu lại hiện lên rõ mồn một. Ở kia, em ngồi đó học bài, nhiều khi ngủ quên rồi gục luôn trên bàn, anh lại phải bế em lên giường. Ở kia, em ngồi đó ôm thỏ con bằng bông mà nói là quà của mẹ, cười tinh nghịch. Ở kia, em leo lên cái cái thang chữa A khá cao, nói là bóng đèn hỏng, em đang thay, tôi đứng dưới mà lòng nơm nớp, trực chờ chỉ sợ em ngã, cái gì em cũng muốn tự làm không muốn phiền ai. Rồi xong xuôi nhưng em lại mất thăng bằng ngã ập lên người tôi, làm tôi sợ muốn rớt tim ra ngoài, em còn cười cười hỏi tôi có đau không. Ngốc thật!

Tôi leo lên giường em, nằm xuống, kéo chăn lên đắp kín người rồi cho lên mũi khẽ hít lấy, mùi của em vẫn còn ở đây. Nó thơm đến nhẹ nhàng khiến cho dây thần kinh tôi như được giãn ra. Có phải tôi biến thái không, không rõ chỉ là tôi nhớ em. Tôi không dám hít mạnh sợ rằng mùi hương của em còn vương lại trên giường này bị tôi hít hết mất. Đến lúc nó không còn chút nào của em thì sao. Tôi lo sợ,... em,... cả mọi thứ liên quan đến em đều biến mất hoàn toàn khỏi tôi.
Môi anh mấp máy nói ra mấy câu đang nghĩ trong đầu.
- "Tôi đã làm gì sai sao? Hay chính sự có mặt của tôi trên đời này đều là sai trái sẵn rồi???".

..

Nằm đó, dễ chịu hơn tôi không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào. Chỉ biết đêm qua tôi đã mơ thấy em, thấy em quay về bên tôi, em hôn tôi mãnh liệt, day dứt nhưng rồi chưa để tôi kịp tiếp nhận em buông tôi ra rồi chạy đi về phía đêm tối phía trước, tôi đuổi theo nhưng lại chẳng thấy gì nữa. Em lại bỏ tôi, đến ngay cả trong giấc mơ em cũng không cần tôi. Giật mình tỉnh giấc, đưa tay lên vuốt mặt, khuôn mặt đã ướt đẫm. Là Kim Taehyung khóc trong vô thức sao?

..

..

Jungkook đến nơi, có người của trường mới ra đón, đưa về ký túc xá dành cho sinh viên ngoại quốc. Thân ảnh xinh xắn, nhỏ bé nhưng trông cô độc, lạnh lẽo vô cùng, sắp xếp được chỗ ở hẳn hoi, khoảng 2-3 ngày hoàn tất thủ tục nhập học là có thể bắt đầu đi học bình thường.

Phòng hiện mới có mình cậu, nhưng được thông báo sắp tới sẽ có thêm 1 người nữa, vì muốn để cùng người Hàn Quốc ở với nhau cho tiện. Đặt mình ngồi xuống chiếc giường, cả thân thể bắt đầu run lên. Cậu ngồi hai tay vòng lại bó gối, nước mắt cứ thế vô thức trào ra như mưa. Do không có ai cả nên mới có thể xả hết ra như vậy, cả mấy ngày nay cậu kìm nén cảm xúc quá nhiều rồi, dồn lại to lớn như một quả bóng nước, đến khi quá căng thì vỡ tung, nước chảy ra chẳng thể ngăn nổi. 

Vừa khóc, tim quặn lại, hô hấp cũng như khó khăn hơn, Jungkook thở dốc, tay đưa lên nắm lấy tim của mình, rồi ngã ra giường, nằm co quắp lại trông thê thảm vô cùng. Cố gắng hít thở nhưng tại sao lại như có cục đá lớn đè lên cả cơ thể, nặng nhọc, khó khăn nhưng chẳng thể thoát ra.

Jungkook không biết mình đã khóc trong bao lâu. Không biết mình đã ngồi thẫn thờ như một kẻ mất trí trong bao lâu, chỉ biết rằng mọi thứ vẫn đau tức như lúc bước chân khỏi Kim gia, chẳng hề thuyên giảm. Là đúng hay sai, cậu chẳng dám nghĩ nữa. Hình ảnh anh hiện lên rõ mồn một như đang đứng trước mặt cậu. Cậu tự tưởng tượng rồi lại tự sợ hãi, cậu nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của anh, ánh mắt đầy căm hận mà anh giành cho mình.

Cứ thế này liệu cậu có sống nổi không, có thể trở thành người xứng với anh như mình đã khẳng định không???

Chỉ biết rằng, không có anh, chính xác cậu đã chỉ như một cái xác mà thôi.

Taehyung ah, em xin lỗi, nhưng em rất nhớ anh. 

Đợi em, anh sẽ đợi em chứ??? 

Em yêu anh.....

~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~

Qua 22h rồi,.... *bắn pháo*

#HappyYoongiDay #HappyBirthdaySuga 

Tớ có hơi tâm trạng, nhưng sinh nhật anh Thiên tài của Bangtan nên có quà nè. ^^!

Sinh nhật tớ cũng mới qua được 4 hôm thôi.

By: Aviv

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net