Chap 46. Quyết định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

..

Sáng sớm tỉnh dậy, ánh nắng nhàn nhạt chiếu qua khe cửa hắt vào trong phòng. Quay đầu nhìn về phía cửa, thì ra cảm giác không có cậu là như thế này.

Tự hỏi bản thân là anh đã thực sự có cậu bao giờ chưa nhỉ? Hình như là chưa, chỉ là tự mình ảo vọng mà thôi.

Anh nhanh chóng dậy, đầu cũng có chút đau, đôi mắt thực sự lúc mở ra có chút khó khăn là hôm qua khóc quá nhiều, 2 bọng mắt sưng to lên nặng trĩu. Gọi điện biết ba mẹ đang ở viện, anh tức tốc đi đến. 

Tại sao lại ở viện??? 

Hình như có nhớ đến Jungkook nhắc đến trong thư nhưng anh không để ý thì phải. Lúc đó sốc nên không nghĩ được nhiều. Nhưng nghĩ đến việc họ ép Jungkook đi anh lại chẳng thể yên lòng được. 

Bước vào phòng bệnh thấy ông Kim, mặt mũi trắng bệch, miệng khô khốc. Đầu còn đội một chiếc mũ len mỏng nằm đó, bên cạnh bà Kim ngồi gần đó khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Từ từ bước vào nhìn thấy cảnh này thật sự không biết phải làm sao. Anh là muốn lao đến mắng chửi một trận, muốn điên cuồng, tức giận nhưng nhìn thế này không cảm giác không còn tí sức lực nào.

- Hyungie à, lại đây. == Bà Kim quay ra thấy Taehyung đang đứng ở cửa ra vào, ra hiệu bảo anh vào.

- Như vậy là sao? == Anh đưa ánh mắt về phía giường bệnh hỏi.

- Là bị ung thư... giai đoạn cuối. == Giọng ông Kim có chút chậm chạp, một phần có lẽ vì xấu hổ.

- Giai đoạn cuối??? == Mắt anh hơi mở lớn.

Nhận lại được là một cái gật đầu của ông Kim. 

- Biết đã lâu chưa? == Taehyung không dùng một chút kính ngữ nào nhưng trong lời nói kia ai cũng nhận thấy vẻ lo lắng.

- Cũng một thời gian rồi. 

- Bác sĩ nói sao?

- Có thể phẫu thuật cấy ghép tủy, tỉ lệ thành công 20%. Cũng nên cho anh biết mọi chuyện.

- Chưa tìm được tủy thích hợp? == Chính xác đây như kiểu một buổi thẩm vấn vậy. Trong lòng anh nhói đau lên rồi, bây giờ thử nghĩ xem Kim Taehyung còn cái gì, ba bị bệnh nặng, người yêu bỏ đi, sự nghiệp đang có rắc rối.

- Phải. Và quan trọng hơn KimSong đang không có người tiếp quản. Ta cần con giúp ta giữ KimSong. 

- Kim Namjoon, ông đã không quan tâm được tới người khác thì ít ra cũng quan tâm lấy chính bản thân mình đi. Ông làm như vậy có thấy có lỗi chút nào với tôi, với mẹ không? KimSong quan trọng hơn sao? Không bao giờ nói được chuyện gì cho hẳn hoi. Bị bệnh cũng giấu không cho tôi biết. Đợi đến lúc không rõ sống chết mới báo tôi. Ông thực ra là muốn gì??? == Vừa nói, từng câu từng lời đều là ý trách móc, nước mắt cũng không kiềm được mà chảy ra rồi. Anh từ lâu không biết rơi nước mắt trước hai người mang tiếng ba mẹ kia rồi.

- Ta xin lỗi, .... == Ông Kim không biết phải nói gì ngoài lời này.

- Taehyung à, con đừng trách ba con. == Ánh mắt bà Kim đau lòng, chua xót, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Taehyung.

Từ khi được Jungkook khuyên nhủ Taehyung dù ngoan cố nhưng lại rất chịu nghe lời nhóc con kia. Nên lâu ngày thành quen, cả năm nay mỗi khi bà Kim gọi điện đều cố gắng nói chuyện nhiều nhất có thể. Bà vẫn luôn dùng cách này quan tâm anh, trước giờ là cố chấp không thèm để ý, để rồi khi đã chấp nhận được rồi thấy cũng thật tốt. Thật ra có thêm người quan tâm đến mà anh không biết, mẹ vẫn luôn ở bên anh theo cách riêng của bà. 

Trước mắt cái gì cũng mờ mịt, tăm tối, vốn hai người thân duy nhất của anh trước giờ không gặp mặt nhiều nhưng tình thân, máu mủ lại là thứ chẳng thể vứt bỏ. Lặng một hồi mới lên tiếng.

- Con xin lỗi. Nhưng  có một chuyện muốn hỏi cho ra lẽ. Chuyện Jungkook đi du học có liên quan gì đến 2 người không? == Ngữ khí băng lạnh nhàn nhạt lên tiếng hỏi.

- Chuyện đó.... == Ông Kim ngập ngừng. - Là ta nói nó đi du học. 

- Ba... == Thật tình anh không biết phải làm sao. Nếu như bình thường chắc chắn sẽ cho hai người biết, anh không bao giờ nhìn mặt hai người nữa. Nhưng hiện tại, là không thể làm gì nổi. Nhìn ba mình đang nằm trên giường bệnh. Anh đang như lạc giữa mê cung, không biết phải đối diện với các sự việc xảy ra trước mắt như thế nào.

- Thằng bé đó thực sự không xứng với con. Và quan trọng nó là con trai, con biết mà chuyện hai đứa yêu nhau mà bị đồn ra ngoài thì cả con, cả ba mẹ, cả công ty đều không yên ổn.

- Ông không đủ tư cách nói ra câu đó. Là lo cho tôi sao? Hay lo cho cái sự nghiệp vĩ đại của ông?== Khi nhắc tới cậu, Taehyung đột nhiên quát lớn. 

Có vẻ điều Taehyung nói là đúng. 

- Bây giờ Jungkook ở đâu?

- Chuyện này ta thực sự không biết. Ta chỉ yêu cầu nó đi. Nó đồng ý, còn chuyện đi đâu, ở đâu ta thực tình không biết. Con sao còn phải vương vấn kẻ đã bỏ mình? == Nói rồi đột nhiên ông ho sặc sụa. Bà Kim vội đi đến vuốt ngực chồng. 

Câu nói kia khiến Taehyung bực càng thêm bực. "Kẻ đã bỏ mình"... phải là Jungkook bỏ anh , nhưng trước đấy còn có lý do tại sao người đó lại phải bỏ đi. Nhìn thấy ông Kim như vậy, uất ức tủi hờn càng thêm lớn. Dù như thế nào thì người nằm kia cũng là ba của mình, là người sinh ra mình. Đứng một hồi lâu lấy lại được số bình tĩnh ít ỏi, tiến lại gần chỗ ông Kim, nhẹ nhàng lên tiếng.

- Con đến đây. Muốn biết rõ chuyện gì đã xảy ra với Jungkook. Giờ thì hiểu rồi. Con không thể trách ba mẹ, mỗi người có suy nghĩ riêng của mình. Có 3 việc muốn nói rõ cho ba mẹ biết. Một là bây giờ con sẽ đi xét nghiệm để xem tủy của con có tương thích hay không. Hai là sau đó con sẽ theo bác Seokjin học hỏi, tiếp quản KimSong, cố gắng làm tốt nhất có thể. Cuối cùng là sẽ tìm bằng được Jungkook trở về. 

- Ba mẹ cũng đừng nói gì, Kim Taehyung con nói... là làm. Con xin phép. == Cúi nhẹ đầu chào, Taehyung đi ra cửa. 

Ra đến gần cửa, tay cầm được vào tay nằm cửa đang mở ra, nghe tiếng Namjoon hô lớn.

- Taehyung, ta xin lỗi, thật sự có lỗi với con, có lỗi với Jungkook. Ta không biết còn sống được bao lâu nhưng ta mong đến cuối cùng con sẽ được hạnh phúc. Xin lỗi con....

Taehyung bước ra khỏi cánh cửa đi đến một góc khuất người rồi gục xuống. Anh thật sự không biết có thể chịu nổi nữa không. Cả người tực vào tường rồi thả lỏng, trượt xuống, nước mắt bất lực rơi ra không kiểm soát, tay cũng lười nhác không buồn đưa lên lau đi. Cứ ngồi đó, mắt ngước về phía cửa sổ gần đó, nhìn ánh nắng mặt trời mà lòng cứ lạnh như băng chẳng thấy ấm áp lên nổi.

..

..

~ Trong phòng bệnh ~

- Namjoon này, ông suy nghĩ gì vậy? == Thấy ông ngồi cứ ngẩn ngơ từ lúc Taehyung đi khỏi, bà Kim đành lên tiếng.

- Taehyung thằng bé giống tôi phải không? == Ông cười nhạt.

- Phải, rất giống là đằng khác. == Bà Kim cũng khẽ cong khóe môi nhìn chồng. Rồi tiếp tục lên tiếng. - Là chúng ta có lỗi với nó. Từ nhỏ đã muốn con tự lập, mải mê gây dựng sự nghiệp cho riêng mình mà bỏ bê nó. Ngoài mặt tỏ ra lạnh lùng, nhưng trong lòng chắc hẳn trống rỗng, cô đơn lắm. Tính khí Hyungie quyết đoán, muốn làm cái gì là làm cái đó. Nhưng từ nhỏ tới giờ tôi chưa thấy nó thích bất cứ thứ gì như Jungkook. Cậu bé đó cũng rất hiểu biết, ngoan ngoãn lại thông minh, xinh đẹp.

- Ý bà là sao không phải tôi không hiểu. Thằng nhóc tên Jungkook đó quả thật rất được, thông minh, giỏi giang, trí tuệ hơn người, am hiểu đạo lý, chưa kể nói đến khuôn mặt của nó còn khiến con gái cũng phải ganh tị vài phần. == Ông Kim nhìn vợ âu yếm, đôi tay tự run lên nhè nhẹ.

- Gia cảnh nhà nó có thấp kém, nói thật chuyện này suy nghĩ thì tôi cũng có thể chấp nhận. Gia đình mình cũng không phải thiếu thốn thứ gì, chưa kể với thực lực của nó tôi không tin nó không làm nên chuyện. == Ông Kim vẫn ôn tồn giải thích.

- Nhưng sao ông lại..... làm vậy? == Bà Kim thắc mắc.

- Điều quan trọng nhất như tôi vừa nói, nó là một thằng con trai. Chuyện này bà biết không phải ai cũng có thể chấp nhận. Tôi sắp không sống được nữa rồi, trước khi chết tôi muốn ngăn cản sự việc trở nên tồi tệ hơn. Để thằng bé đó đi du học, cũng chưa hẳn là điều xấu. Cho Jungkook đi một thời gian, vừa để cả hai đứa nhỏ có thời gian suy nghĩ, để cho hai đứa thêm thời gian trưởng thành, chúng vẫn còn trẻ, khi ổn định rồi sẽ biết rằng tình cảm khi này là bồng bột, nhất thời hay là cảm xúc sâu sắc đến từ trái tim. Đến lúc đó, muốn ngăn cản cũng không được. Nếu 2 đứa yêu nhau chân thành thật sự, qua thử thách để xem hai đứa chúng nó thực sự ra sao.

Bà Kim hiểu ý chồng, nhưng bà làm ngoại giao nhiều năm, tiếp xúc với nhiều người, nhiều loại văn hóa, quốc gia khác nhau. Vấn đề đồng tính bây giờ đương nhiên vẫn là chủ đề được dư luận quan tâm, ý kiến xoay quanh lúc nào cũng sẽ có 2 chiều hướng ngược nhau. Qua nhiều nền văn hóa khác biệt, bà không phải người quá bảo thủ. Nhưng bà công nhận một điều rằng, không chỉ có ông Kim mà sẽ có rất nhiều người khác phản ứng dữ dội về vấn đề này. Taehyung lại còn là người của công chúng.

Cuối cùng chỉ biết thở dài cho vấn đề không rõ kết quả này. 

- Tội nghiệp.....  Taehyung của chúng ta.

Câu cuối cùng bà nói này khiến cả hai rời vào trầm mặc. Không ai tiếp tục nói với ai câu gì.

~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~

Thật sự chap này tớ ủ không biết bao nhiêu ngày, gõ đi gõ lại, viết xong lại xóa rồi viết lại. Không rõ nữa, thấy vẫn chưa thực sự như ý nhưng mong các bạn không chê, có gì cho ý kiến.

Mà tớ đang bận lắm luôn nên đừng hối nhá, có thời gian tớ sẽ viết tiếp liền. Và ý tưởng tớ luôn có sẵn chỉ là khi viết ra muốn viết sao cho hoàn chỉnh thôi. Cảm ơn đã đọc. 

[ mà nhìn số lượt xem với số lượt bình chọn cũng tủi thân lắm ] 😧😟😖

By: Aviv

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net