Chap 49. Anh sẽ tìm em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

..

2 năm rồi mới có cơ hội để tìm về nơi này. Cảm giác có sự khác biệt đến vô cùng. Trước đây là em đưa anh tới. Khuôn mặt hạnh phúc của em khi đó khiến anh mê luyến chẳng chút nghi ngờ. Trong lòng nặng nề, chất chứa đau khổ nhưng Jungkook lại giấu kín đến nỗi chẳng một ai nhận ra. Trước khi bỏ đi lại để lại trong tim người mình yêu cả núi hạnh phúc, thật là nhẫn tâm. 

Vốn không biết có kết quả đáng lẽ ngay từ đầu không nên bắt đầu. Sự thật đau lòng này chính Jungkook đã lo sợ. Chính cậu sợ hãi nên mới trốn tránh, nhưng rồi điều mà trái tim vẫn vẫy gọi hai kẻ say tình đến với nhau. Càng muốn tách ra lại càng dính vào nhau chặt hơn. Càng vùng vẫy lại càng thêm đau.

Nếu có ai đó hỏi lại Kim Taehyung rằng quyết định ngày đó có là sai lầm không. Anh nhất định trả lời không. Có hối hận không. Câu trả lời cũng chỉ có một chữ không. Anh tin cả đời này, người duy nhất thuộc về anh chỉ có Jeon Jungkook. Người duy nhất đem lại hạnh phúc cho anh vẫn chỉ có Jeon Jungkook. Người mà anh nguyện dâng hiến cả tính mạng này cũng chỉ có Jeon Jungkook. Anh tin một ngày nào đó, cậu sẽ về bên anh. 

Anh nhất định sẽ tìm được em... 

- Con chào hai bác.

Kim Taehyung thân mang quần bò thoải mái, cùng áo kẻ ngang dài tay với một chiếc áo khoác bò, giày thể thao. Lột bỏ hoàn toàn những bộ vest phẳng phiu, hay những bộ âu phục cách điệu đẹp đến ngây người, rời xa Seoul ồn ào, tấp nập. Rời xa tập đoàn, công việc đầy rẫy mệt mỏi. Rời xa thương trường khốc liệt, nguy hiểm rình rập. 

Về Busan, thành phố biển đầy nắng gió, không khí thoáng đãng, trong lành hơn hẳn. Cảm giác cũng thoải mái dễ chịu hơn nhiều, gánh nặng cũng như trút được một phần.

Nghe tiếng gọi, hai ông bà quay ngược đầu lại. Là cậu bé đó. Tuy chỉ có gặp một lần cách đây hai năm nhưng ấn tượng đâu dễ phai mờ đến thế. Trên tay Taehyung cầm một giỏ quà nhỏ. 

Ngồi lặng lẽ uống nước. Taehyung ngồi đối diện hai ông bà. Vẫn là phòng khách như thế, nhưng cảm giác sao lạnh lẽo đến lạ. Không biết ngồi như vậy được bao lâu. Ông Jeon lên tiếng trước.

- Dạo này con thế nào?

Cũng từ khi Jungkook đưa Taehyung về nhà, ông bà đã mặc định cậu thanh niên này như con trong nhà. Jungkook hòa đồng, thân thiện không ai không biết, nhưng chưa từng dẫn bất cứ ai về nhà. Kim Taehyung là người đầu tiên cũng là duy nhất. Dù là nam nhưng ông bà không tỏ thái độ ghét bỏ hay khinh thường. Dù gì nhà họ Jeon cũng là gia đình gia giáo, không phải không khắc nghiệt nhưng nhìn ánh mắt hai đứa nhỏ nhìn nhau, đúng là không nói nên lời. Si mê, say đắm, không biết nên dùng từ nào mới có thể diễn tả hết, chỉ cần là người đem lại cho Jungkook hạnh phúc thì không còn quan trọng đó là nam hay nữ.

- Không ổn chút nào ạ. == Câu trả lời của Taehyung khiến ông bà Jeon có hơi ngạc nhiên.

- Jungkook sau ngày trở về cùng con ở đây thì đột nhiên biến mất như chưa từng xuất hiện. Không tạm biệt, không nói trước, không có cả lý do. == Taehyung lên tiếng nửa thương tâm, nửa oán trách. 

Đôi mắt Taehyung nhìn sâu thẳm, không chút cảm xúc.

- 2 bác có thể cho con biết Jungkook ở đâu không ạ? == Không quanh co, Taehyung đi thẳng vào vấn đề chính khiến anh tới đây.

- Thật lòng, xin lỗi con. Nhưng bác cũng không biết. Đi 2 năm rồi, Jungkook sau khi sang bên Mỹ rồi mới gọi điện về thông báo cho chúng ta. Nói là sống rất tốt, đừng lo. Còn dặn nếu con có đến hỏi thì đừng nói gì cả. Nghe giọng nó ta biết là không ổn nhưng cũng không dám hỏi gì thêm. == Ông Jeon mơ màng kể lại.

- Đến nay số lần nó gọi điện về cũng rất ít, lúc nào nói chuyện giọng cũng buồn buồn. Khi ta hỏi đến con thì nghe tiếng nó như đang cố nhịn khóc. Trước nay Jungkook rất ngoan, lại thương ba mẹ, không bao giờ hành xử kiểu như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? == Đến đây ông Jeon hơi kích động.

Đột nhiên, Taehyung rơi nước mắt. 

- Con xin lỗi. Là do ba mẹ con ép em ấy phải bỏ đi. Thực ra lâu như vậy mới đến tìm hai bác là con có lỗi khổ riêng. Hiện tại ba con chỉ nằm một chỗ, sống cuộc sống như vậy quả thật rất đau lòng. Mong hai bác cho con tạ lỗi thay ba. == Nói đến đây, Taehyung đã quỳ xuống từ khi nào.

Bà Jeon cuống cuồng đỡ Taehyung dậy.

- Lỗi lầm của ai đâu còn quan trọng. Chỉ là không biết Jungkook ở nơi xa lạ sống ra sao? == Bà Jeon lặng lẽ nhỏ một giọt nước mắt.

- Con nhất định sẽ tìm được Jungkook về. Nhất định...

- Chúng ta tin con. Toàn bộ số vitamin, rồi hoa quả, thuốc bổ, cả thịt bò được gửi đến nhà hai bác đều đặn đều là con làm.

Nghe đến đây, Taehyung có hơi giật mình. Miệng ấp úng.

- Con... con... con sợ hai không nhận nên nén gửi đến. Con xin lỗi.

Nhìn vẻ mặt lúc này của Kim Taehyung nhìn trông rất buồn cười. Người như này mà là chủ tịch tập đoàn KimSong sao?

Vậy là chuyến đi xa này không có chút tin tức gì về Jungkook rồi. Đến cả ba mẹ Jungkook còn không biết cậu ở đâu thì đúng là quyết tâm đã lên đến đỉnh rồi.

Em trốn cũng kỹ thật đấy.

..

..

Từ ngày được Yoongi tỏ tình, Jungkook vẫn luôn cố gắng tỏ ra bình thản nhất. Còn về phía anh, bị từ chối chẳng những không thấy xấu hổ, còn mặt dày hơn cả trước. Luôn tự nhiên thể hiện tình cảm của mình. Vui ra mặt. 

Việc chuyển ra ngoài để tránh mặt anh là là không thể vì ở KTX là rẻ nhất, kiếm tiền trang trải cuộc sống bên này đã đủ khiến cậu đau đầu rồi. Mà Min Yoongi đương nhiên là không chịu đi.

Thực ra khi nhập học đến giờ, Jungkook vẫn vậy ngoài thời gian trên giảng đường, toàn bộ thời gian sẽ đi làm thêm và ngồi trong thư viện. KTX cũng có lẽ chỉ là nơi để cậu về ngủ thôi. Có một nơi để dừng chân. Vì du học sinh bị giới hạn số giờ làm thêm nên Jungkook cũng không đi làm được quá nhiều. Nhưng vấn đề là bây giờ ngày nào cũng thấy bóng Yoongi ở trong thư viện ngồi cùng cậu. Anh không làm gì cả, cũng không nói gì cả, chỉ ngồi một chỗ rồi nhìn cậu chằm chằm. Ngày nào cũng đến tiệm cafe mà Jungkook làm thêm, gọi một loại đồ uống bất kỳ rồi ngồi đó nhìn cậu. Anh thích ngắm nhìn cậu đến thế sao? Như thế này khiến cậu học không vào mà làm gì cũng không xong.

- Hyung, anh định như vậy đến khi nào? == Jungkook không tỏ ra tức giận, nhưng cũng không hẳn là thái độ thờ ơ. Tông giọng, ngữ điệu là nghìn năm không đổi.

- Đến khi nào em thích anh. == Yoongi giọng tưng tửng.

- Không có chuyện đó xảy ra đâu.

- Vậy anh sẽ theo em cả đời.

- Hyung... == Jungkook hoàn toàn bất lực.

- Thôi được, đương nhiên anh vẫn rất thích em nhưng sẽ không làm em khó xử nữa, với một điều kiện.

- Điều kiệ gì?

- Kể cho anh nghe chuyện về em và V.

Nhắc đến đấy, tựa hồ đôi mắt Jungkook lại chuẩn bị long lanh lên. Thoáng có giật mình, sau lại chuyển nhớ  nhung. Tại sao cứ phải làm thế với cậu. Cậu cố gắng để thôi không nhớ anh nữa chẳng phải đã rất khổ cực rồi sao?

Từ lâu cái tên anh như điều cấm kị ở trong lòng cậu. Chỉ cần ai đó nhắc đến thì lại như máy bơm nước được kích hoạt, nước mắt cứ thế rơi ra không kiểm soát.

- Anh không hỏi... có được không? == Giọng Jungkook run run.

- Không được. == Min Yoongi một mực khẳng đinh, anh biết cậu đau lòng khi nhắc về người đàn ông kia. Nhưng không để cậu mãi thẫn thờ, ngơ ngẩn. Có gì nếu giúp được anh sẽ giúp, không giúp được, nói ra cũng có thể nhẹ lòng đi ít nhiều. Min Yoongi không phải kẻ thích quan tâm đời tư của người khác, nhưng đối với Jeon Jungkook là đặc biệt quan tâm.

Jungkook chỉ một mực im lặng. Cậu không muốn nhắc lại bất cứ thứ gì liên quan đến anh nữa. Cảm giác đau đớn sẽ ùa đến mà cắn xé con tim này.

- Cậu ta là ca sĩ phải không? == Yoongi tìm cách mềm mỏng hơn, nhẹ nhàng để khơi gợi câu chuyện.

- Trước là như vậy nhưng giờ không còn nữa rồi.

- Bây giờ cậu ấy làm gì?

- CEO của tập đoàn KimSong.

Nghe đến đây anh cũng biết gia thế của người tên V kia, quả thật không phải tầm thường. Tên thật là gì hiện tại anh cũng không biết. 

- Cậu ta từ bỏ ca sĩ để làm chủ tịch sao?

- Là do em. == Nặng lòng bao lâu cuối cùng Jungkook cũng thốt ra được câu này. Cậu luôn nghĩ là do cậu bỏ đi, do anh hận cậu nên mới làm vậy. Là do scandal giữa anh và cậu khiến cho sự nghiệp của anh tuột dốc. Kẻ trong cuộc suy nghĩ không thông. Chịu sức ép từ phía ông Kim, nên anh đã giải nghệ. Cậu biết việc trở thành ca sĩ là ước mơ lớn của Taehyung, anh ấy từ bỏ quả chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Vẫn có thể quay lại nhưng liệu lúc đó ai còn quan tâm, bởi nghề này đơn giản theo trào lưu. Anh đi, sẽ chẳng mấy ai còn nhớ.

Cậu chỉ biết chuyện ông Kim bị bệnh còn tình trạng ra sao thì không rõ, bởi chuyện ông làm phẫu thuật và nằm một chỗ cho đến giờ không một ai được biết, rất ảnh hưởng đến tập đoàn. 

- Sao em lúc nào cũng đau lòng như vậy? Cậu ta và em... == Yoongi bỏ lửng câu hỏi, anh muốn Jungkook tự kể ra.

- Anh đừng hỏi nữa có được không? == Nước mắt Jungkook trào ra ngày một nhiều, cậu không muốn khóc, càng không muốn khóc trước mặt người khác. 

Thấy cậu nức nở, Yoongi một trận đau lòng, đành thôi không hỏi nữa, tiến đến ôm cậu đang ngồi, để đầu cậu tựa vào ngực mình mà vỗ nhẹ. 

- Được, anh sẽ không hỏi nữa.

Ánh mắt Yoongi cương nghị, em không nói thì anh cũng có thể tự điều tra. Không hết thì cũng phải được đến tám chín phần.

Anh sẽ không để em mãi thế này đâu Kookie.

Taehyung, đừng tìm em nữa.

~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~

Tớ làm sắp xong luận án rồi ý, nên đợt này rảnh nè. Hú hú,.... *vẫy khăn*

By: Aviv

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net