Chap 50. Nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

..

Trên đời này mệt mỏi nhất có lẽ là cứ phải nhớ nhung. Bởi cảm xúc là thứ chỉ có thể kiểm soát ở bên ngoài còn nội tâm gào thét bên trong lại chẳng thể kìm hãm.

Nhớ dẫn đến đau. Vì không thể nhìn thấy nhau mà nhớ. Vì yêu nhau nên lại nhớ. Vì không biết sẽ phải nhớ đến bao giờ, không có mốc thời gian cụ thể nào để chấm dứt nỗi nhớ, nên càng nhớ đến day dứt.

* Kim Taehyung nhớ Jeon Jungkook.

Anh không phải mấy cô cậu học sinh đang tuổi mới lớn, có tình yêu bồng bột hay đẹp đẽ màu hồng. Anh yêu cậu không kiểm soát. Yêu nhẹ nhàng nhưng có lúc yêu đến si dại. 

Đã rất rất lâu rồi, kể từ ngày tiếp quản KimSong anh không quay trở lại căn nhà này nữa. Ngôi nhà giao lại toàn bộ cho bác Oh cai quản. Từ hôm ở Busan trở về tâm tình anh có khá lên đôi chút. Lái xe đến cửa cổng, ấn nút điều khiển quen thuộc, cánh cửa cũng tự động mở ra. Vệ sĩ anh cũng đã cho nghỉ hết. Chỉ còn lại vài ba giúp việc, thỉnh thoảng sẽ sang bên này lau dọn giữ cho căn nhà luôn như mới. Mở cửa bước vào nhà, cảm giác sao mà lạnh lẽo, heo hút. Bác Oh đã đứng sẵn trước cửa đón chào.

- Cậu chủ đã về. == Vẫn câu nói quen thuộc đó. Khiến anh thấy lòng ấm lên đôi chút. Bác gắn bó với Kim gia cũng nhiều năm rồi nhỉ.

Anh gật đầu nhẹ, miệng nhếch lên một nụ cười buồn. Ánh mắt nhìn bác âu yếm.

- Con chỉ lên tầng ngủ lại đêm nay, sáng mai đi sớm.

Bác cúi người chào. Lúc Taehyung rời khỏi căn nhà này. Bác cũng buồn khôn tả. Dù gì, trước đây anh vẫn luôn coi đây là nơi để về. Trước đây dù chán ghét nhưng vẫn không hề bỏ đi. 

Nhìn bóng lưng Taehyung tiến lên phía tầng 2. Bóng lưng cao rộng, vững chãi nhưng cô độc. Chuyện gì xảy ra không phải bác không biết. Bác quý Jungkook, thằng nhóc rất khá. Nhìn 2 đứa yêu thương nhau, tấm lòng bác thấy được an ủi. Bác không có gia đình, từ lâu đã coi Taehyung như con. Thấy anh lớn lên vốn đã không được như bao đứa trẻ khác. Jeon Jungkook xuất hiện, thanh khiết như nguồn nước mát cho kẻ đang lẩn quẩn nơi sa mạc khát cháy. Nhưng rồi chớ trêu, bác vẫn nhớ như in ngày Jungkook đi, Taehyung đã phát điên như thế nào. Giờ chỉ biết khẽ thở dài.

..

..

Bước ra khỏi nhà tắm, Taehyung một tay lau đầu, một tay cầm điện thoại xem lại một số thông tin quan trọng. Tay đang ướt bỗng trượt tay rơi điện thoại vào gần gầm giường. Quanh co, đi tìm đèn pin soi thì bỗng thấy điện thoại nằm cạnh chiếc máy quay phim cầm tay của mình. Lấy cả hai ra, bất chợt động tác ngưng lại. Lúc trước, anh có quay một số thứ ở đây. Kết nối với tivi màn hình lớn trước giường, Taehyung bật ngay video đầu tiên trong máy. Hình ảnh hơi rung rung. Tiếng Jungkook vang lên trong trẻo. Cái này, anh không quay, vậy ở đâu ra đây?

"2,3,..., Taehyung à,...

Em lấy máy quay của anh mà không hỏi trước. Xin lỗi nhé. (Cậu cười kèm theo một nụ cười ngô nghê tỏa nắng, hai tay đưa lên vẫy vẫy).

Anh nhìn thấy em không? Em Kookie của anh đây. Viết thư tay rồi nhưng sao em thấy vẫn chưa đủ. Làm thế nào để nói ra được tấm lòng mình bây giờ, thật sự khó quá đi. (Nói đến đây giọng cậu hơi nghẹn lại, nhưng không khóc.)

Em sẽ không khóc đâu, em rất ngoan, Taehyung bảo em khóc rất xấu, anh bảo là sợ nước mắt của em, nên nhất định em sẽ không khóc. Anh cũng vậy nhé.

- Đồ ngốc! == Taehyung cười nhưng đã có giọt sương long lanh rơi ra từ khóe mắt.

"Em quay cái này khi anh đang ngủ đấy. Ôi, mình lảm nhảm cái gì đây. Em sẽ đi sang Mỹ du học. Cũng không biết quay về là khi nào. Không biết đến lúc đó anh có còn nhớ em không, hay là anh đã tìm được người yêu thương anh hơn em rồi. 

Em bỏ anh đi, là lỗi của em nên anh đừng trách ai, càng không được trách móc bản thân mình. 

Bác trai nói đúng. Em và anh đều là nam, tình cảm này không phải ai cũng có thể chấp nhận được, nhất là đối với người như anh. Chúng ta xa nhau một thời gian chưa hẳn đã là điều xấu. Xa nhau để xem có còn nhớ đến nhau không? Xa để biết có tình cảm thực sự dành cho người kia không? Xa để chắc rằng tình cảm này có thật sự bền chặt hay không? 

Nhưng em tin rằng tình cảm này là trân quý. Em yêu anh không giả dối, không màng bất cứ điều gì. Chỉ mong có ngày chẳng thứ gì có thể ngăn cản được hai chúng mình.

Taehyung, anh là vì sao của em. Không những là vì sao rất đẹp mà lại rất nổi tiếng nữa. (Giọng Jungkook thấp dần).

Em đi sẽ rèn luyện bản thân thật cứng rắn, thật vững chãi. Em sẽ là điểm tựa vững chắc cho anh, được không?

Trước em nói sẽ bảo vệ anh, nhưng em không làm được thì phải. (Bắt đầu khóc to như một đứa trẻ).

Em nhớ anh, nhớ anh rất nhiều.

Em yêu anh..."

Chợt có tiếng nức nở rồi máy quay bị tắt. Taehyung giật mình rời mắt khỏi màn hình. Tại sao cái máy quay lại ở đó. Hồi tưởng lại thì hình như ngày hôm đó nó được nằm trên lá thư mà Jungkook để lại. Anh nhất thời kích động lấy tay giật lá thư ra khiến nó rơi xuống mặt đất gầm giường.

Anh, do cố chấp nên yêu thương rất lâu dài, do bướng bỉnh nên bất chấp thế nào vẫn yêu.

Biết ngay khi về ngôi nhà này là đau thương chất chứa lại bùng nổ mà. Đau thương hoàn đau thương.

Bản thân không ngừng kêu gào rằng không được nhớ cậu nữa, có như vậy mới cảm thấy rằng sống tốt hơn. Nhưng anh lại chẳng thể làm được. Từ hôm đó, ngày nào anh cũng bật mấy video cũ lên ngồi ngắm cậu, vô thức tiến đến màn hình lớn rồi giơ tay ra vuốt ve khuôn mặt kẻ hiện lên màn hình. Ngắm nhìn hồi lâu rồi chết lặng, nhiều khi gục xuống rồi ngủ quên bên cạnh màn hình luôn. Đến sáng tỉnh dậy, video đã dừng từ lúc nào, mắt cũng ướt đẫm một tầng.

..

..

* Jeon Jungkook nhớ Kim Taehyung.

Cậu khi đi ngoài bức ảnh chụp chung, may mà vẫn còn giữ được mấy món quà anh tặng. Để trong hộp rất kỹ. Gọi là kỷ vật chắc cũng đúng. 

"Kookie à, anh thích ăn bánh kem chanh"

"Chẳng phải anh nói nó không giống bánh sao?"

"Anh thích ăn, thích ăn,..." (Taehyung giở giọng điệu nhõng nhẽo ra, đây là thứ hành động chỉ có duy nhất một người được nhìn thấy thôi.)

"Cùng vào làm với em." (Jungkook giơ bàn tay thon nhỏ ra nắm lấy bàn tay anh đưa vào bếp).

Jungkook nhớ lại khuôn mặt anh khi đó, thật buồn cười. Kỹ năng làm bánh kem chanh của cậu qua vài năm, bây giờ phải nói không thua đầu bếp là bao, thật muốn làm một cái cho Taehyung ăn. Chiếc nhẫn bạc đeo ở cổ kia, chạm vào da thịt luôn khiến cho cậu cảm giác bỏng rát. Nó đau đớn nhưng chẳng thể cởi ra, y như chính tình cảm của cậu bây giờ.

Yoongi đi đến, khẽ gọi "Jungkook", ngón tay anh đưa ra, Jungkook giật mình quay lại, đúng lúc ngón tay anh chọt thẳng vào má cậu, để lại một vết lõm trên má. Kỳ thực rất đáng yêu. Jungkook vẫn ngây người ra không phản ứng gì thêm. Yoongi đành lặng lẽ rút tay về.

- Em sao vậy?

Đôi mắt Jungkook chỉ hướng lên trên một chút biểu lộ cảm xúc không hiểu. 

- À quên, em lúc nào chả ngồi ngơ ngẩn ra như vậy. == Yoongi khẽ cười khổ.

- Yoongi à, đừng như vậy nữa. Anh quan tâm em, em rất biết ơn. Nhưng người như em chỉ đem lại đau khổ cho người khác thôi. Vậy nên,...

Không để cho cậu nói hết câu, Yoongi liền phản bác.

- Anh thích em là tình nguyện. Anh theo đuổi em cũng là tình nguyện. Anh không cưỡng ép. Chúng ta không bàn về vấn đề này nữa.

Nói rồi, anh buồn bực bỏ ra ngoài. 

Jeon Jungkook tại sao mày cứ phải làm khổ nhiều người đến vậy?

..

..

- Định cứ như vậy mãi sao? == Tiếng Jimin đưa tay lấy ly rượu cụng vào chiếc ly trong tay Taehyung vang lên.

- Không phải mãi,.... chỉ đến khi Jungkook về thôi. == Ương ngạnh.

Jimin cũng chỉ biết thở dài, không biết đến bao giờ thằng bạn thân mới có thể thoát ra được. 

- Jimin này, tao nhớ Kookie. == Giọng điệu nhẹ nhàng, ánh nhìn xa xăm.

- Tao cũng nhớ. == Câu nói của Jimin khiến đôi mắt Taehyung đổi sắc. 

- Cái nhớ của tao khác của mày. Con thỏ ngốc đó đáng yêu thật đó. Ai gặp rồi cũng phải nhớ nhung. 

Taehyung cười nhạt. Tự thấy mình nhạy cảm quá rồi. 

Nhưng cái "nhớ" này đến bao giờ mới chấm dứt đây.

.. 

..

Đồng ý đi chơi với Yoongi một buổi. Dù gì cũng chẳng tránh làm gì, Jungkook tỏ ra thoải mái.

Đi chơi cũng thấm mệt, tâm tình Jungkook cũng cải thiện được đôi chút. Cả hai bước vào một quán đồ uống. Là một nhà hàng phong cách Pháp. Min Yoongi cũng khéo chọn. Sống với Jungkook một thời gian, nói đúng ra còn dài hơn cả thời gian Jungkook ở bên Taehyung nên sở thích cũng như tính cách anh cũng hiểu phần nào, Jungkook khá thích ăn ngọt.

Yoongi nở một nụ cười tự mãn, thầm nghĩ có được một chút thành tựu với cậu rồi.

Lấy thực đơn ra, tự dưng Jungkook ngồi như kẻ mất hồn. Cả trăm quán nhưng Min Yoongi lại đưa cậu đến một quán giống hệt khi xưa Taehyung đưa cậu đến hồi đi tour bên Pháp.

Lại là gọi một tách chocolate nóng cùng vài chiếc macaroon. Âu, sao mà cảm giác nó khác đến vậy. Cố kiềm nén cảm xúc, Jungkook đang cố giữ cho những giọt nước mắt không được chảy ra. Yoongi ở phía đối diện miệng cứ thao thao bất tuyệt, không để ý người phía đối diện như sắp gục xuống.

- Chúng ta về thôi. == Bất ngờ Jungkook lên tiếng, là cậu không muốn ở đây thêm một giây nào nữa. 

- Ơ, tại sao? == Yoongi bị bất ngờ, đương yên đương lành lại đòi về.

- Là em không muốn ở đây. Là em không thể chịu được nữa. Là vì đây là nơi giống hệt như trước đây Taehyung đưa em đến. Là em nhớ Kim Taehyung sắp không thể chịu được nữa rồi. == Bất ngờ Jungkook quát lớn lên, nước mắt ào ra.

Yoongi giật mình, nhưng cũng rất nhanh bước đến vòng nhẹ tay ôm Jungkook vào lòng, đầu cậu gục xuống bả vai anh mà khóc ướt đẫm một mảng vai áo anh.

Anh nhìn cậu như vậy quả nhiên không thể chịu nổi. Thời gian qua chắc chắn Jungkook đã phải chịu đựng quá nhiều rồi. Như quả bóng nước căng, bây giờ khi anh hỏi đến, như cây kim chọc vào khiến nước ào ra. Min Yoongi không biết phải hành xử ra sao. Bàn tay nhè nhẹ vỗ lên tấm lưng gầy của Jungkook để an ủi. Anh biết Jungkook đã xây lên một bức tường thành rất dày rồi. Để phá vỡ nó không biết sẽ mất bao lâu, hay là cố gắng cả đời này cũng chẳng thể phá nổi...

~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~

By: Aviv

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net