Chap 74. Con là Jeon Jungkook

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Writer: Aviv

Không biết nữa, t cảm thấy t cứ viết dài lan man. 😒😥
Chả hiểu sao, thấy có cứ càng ngày càng nhạt hay sao ấy! Nhưng đang viết dở dang không bỏ được. Please đừng chê!

~~~ * ~~~ * ~~~

Như đã nói, chỉ là thời gian bị kéo dài ra đôi chút. Taehyung dẫn Jungkook tới gặp ba anh. Lái xe một hồi, cậu cũng không biết đây là nơi nào. Trên đường đi, không ai nói với ai câu nào. Jungkook biết mỗi khi nhắc đến ba, anh vẫn có chút gì đó man mác buồn.

Cậu như cảm nhận được ánh mắt đó của anh, Jungkook đưa tay đặt lên đùi anh vỗ nhẹ nhẹ. Taehyung quay sang cười mỉm với cậu, bỏ một tay xuống úp lên bàn tay nhỏ bé của Jungkook vẫn để trên đùi anh, cảm giác an tâm, bình yên đến lạ. Sau hai bàn tay đan vào nhau chặt khít, anh cầm lên khẽ hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu đầy ngọt ngào.

Cuối cùng cũng đến nơi, hóa ra, là Jungkook tự mặc định là ở bệnh viện. Nhưng không, đây chính xác là một khu biệt thự xa hoa lộng lẫy nằm không xa thành phố cho lắm, cậu cảm thấy đi cũng rất nhanh là tới. Anh xuống xe nắm tay cậu kéo vào. Trên đường đi vào, thấy ánh mắt khó hiểu của Jungkook, Taehyung lên tiếng giải thích.

- Ba anh ban đầu nằm bệnh viện. Cho tới khi ổn định, anh cũng mới chuyển ba về nhà riêng này, cảm giác sẽ thoải mái hơn. Ở đây có đầy đủ thiết bị lẫn nhân viên chăm sóc, thỉnh thoảnh bác sĩ cũng hay tới lui để xem xét tình trạng cho ba, ở nhà dù sao cũng tốt hơn, có cả mẹ chăm cho ba nữa. Dù sao ông cũng nằm vậy gần 4 năm rồi.

Jungkook gật đầu hiểu ý, bàn tay còn lại xoa lấy tay anh vẫn đang nắm chặt lấy tay mình.

Bước vào bên trong càng làm cho Jungkook thêm bất ngờ. Dù là khu biệt thự khép kín, nhưng lại rất thoáng đãng, bài trí đơn giản nhưng vẫn đẹp, hiện đại.

Tới cửa phòng bệnh, Taehyung chuẩn bị mở cửa lại thấy Jungkook siết chặt tay mình. Ngón tay anh khẽ động, cào cào nhẹ lên tay Jungkook trấn an.

- Chỉ là em có chút hồi hộp. == Jungkook thở nhẹ.

- Ừ, vào thôi!

Tiến vào bên trong, cả căn phòng ngập màu trắng toát. Đồ đạc, thiết bị đầy đủ. Cả căn phòng lại rất rộng, không làm cho người ta cảm giác bức bách, khó chịu chút nào. Jungkook tự dứt tay mình ta khỏi tay anh bước đến gần giường.

- Con là Jeon Jungkook. == Cậu cúi gập người thật sâu, đầu gần chạm cả vào giường, cứ cúi như vậy một lúc mới ngẩng đầu dậy, đây là sự tôn trọng mà cậu dành cho ba anh.

Taehyung chỉ một mực đứng đó nhìn.

- Bác có khỏe không ạ?

Jungkook chủ động, ngồi xuống ghế cạnh đó, đưa tay nắm lấy bàn tay an tường của ông. Cả người ông, chỉ như đang ngủ say, nhắm mắt yên lành ở đó, khí thái vẫn không chút giảm sút như ngày đầu cậu được gặp. Dù là trong hoàn cảnh không vui, cũng chỉ được gặp ông một lần duy nhất nhưng cậu có lẽ cả đời không quên. Ánh mắt của một người cha luôn hiện lên trong ông.

- Ba anh rất thương anh, chỉ là không biết thể hiện ra sao thôi. == Jungkook vẫn nắm lấy tay, mắt không rời khỏi ông Kim mà lên tiếng.

Taehyung đứng ngay cạnh đó nghe cả. Cậu như nói chuyện với ông Kim, như là nói để cả Taehyung nghe.

- Ngày đó, bác gặp con nhìn cũng như bây giờ, rất phong độ. == Anh thấy bàn tay cậu run rẩy.

- Jungkook - con đã về rồi ạ. 3 năm qua, con và Taehyung đã trưởng thành hơn rất nhiều, thời gian không làm chúng con phai mờ tình cảm, chỉ càng mãnh liệt hơn. Quyết định của bác khi đó, thật đúng đắn. Con bây giờ khác trước rất nhiều, biết suy nghĩ hơn, không còn là cậu nhóc sinh viên chỉ biết yêu, không biết nghĩ nữa.

Một giọt nước mắt rơi xuống. Cậu vẫn nhè nhẹ nói tiếp. Taehyung đã tiến tới, để cậu dựa đầu vào ngang hông mình. Tay qua bả vai ôm cậu nhẹ nhàng, vỗ về.

- Chúng con rất yêu nhau, cũng rất quý trọng nhau. Cả hai nay đều có bước đi riêng, nhưng chúng con đều có chung một đích đến cuối cùng trong đời. Bác mau tỉnh lại chứng thực xem có đúng không đi ạ. == Càng nói cậu càng khóc nhiều hơn.

- Chúng con có thể khác các cặp đôi nam nữ bình thường khác, nhưng có một điểm con đảm bảo không ai có thể yêu anh ấy hơn con và yêu con hơn anh ấy. Tình cảm này là chân thành. Con không màng người khác ra sao, nhưng con mong bác thật tâm chúc phúc. == Chợt Jungkook không nín nhịn được nữa mà khóc nấc lên. Cậu cố nén để không gây ra tiếng động lớn, nín nhịn đến đỏ gay cả mặt. Răng nghiến chặt lấy môi để nín nhìn không bật ra tiếng.

Một dòng chất lỏng trong suốt kéo dài rơi ra từ khóe mắt ông Namjoon. Một ngón tay cũng khẽ động nhẹ trong lòng bàn tay Jungkook. Nhưng cả người cậu đang run rẩy nên không cảm nhận được gì.

- Ta chúc phúc cho hai đứa. == Bất chợt, từ sau lưng tiếng bà Kim vang lên. Bà vẫn vậy, dù gầy đi, nhợt nhạt nhưng chất quyền quý, cao sang vẫn không hề mờ đi.

Cả hai giật mình quay người lại, bà Kim đã đứng đó ngay từ khi hai người mới bước vào. Bởi khi Taehyung đến, đã có người báo cho bà biết. Đứa con của bà đã phải chịu khổ quá nhiều rồi, nay thật lòng tìm được người yêu quý, bà nhất định rất vui.

- Bác... == Jungkook vội vã đứng dậy, lấy tay lau nước mắt tèm lem, trông như con mèo nhỏ đến tội nghiệp. Cậu vẫn giật giật nấc lên, đôi môi run rẩy. Nghe được lời này từ mẹ anh, cậu hạnh phúc không nguôi.

- Mẹ. == Taehyung chỉ cúi đầu nhẹ nhàng chào.

- Nào, ngồi xuống, ngồi xuống. == Bà đi đến, ấn vai bảo Jungkook ngồi xuống.

Cậu không dám, người hơi cứng lại, ngước mắt nhìn bà rồi lại nhìn anh.

- Mẹ bảo em ngồi, thì em ngồi đi.

Jungkook đành ngồi xuống vị trí cũ. Bà Kim giang tay ôm cậu vào lòng.

- Nếu con muốn khóc thì khóc tiếp đi. == Giọng bà nhẹ tựa sương mai. Jungkook cứ thế đưa tay ôm lại bà, gục đầu lên bụng bà mà khóc.

Taehyung cũng bồi hồi, lại cũng thấy có chút buồn cười.

Bà Kim tay xoa nhẹ mái tóc non mềm của Jungkook, giọng vỗ về.

- Từ nay ta có thêm một đứa con nữa rồi. Thật tốt!

Taehyung có chút ganh tị, trước nay dù là khi còn nhỏ, anh chưa từng được mẹ ôm như vậy. Jungkook có đặc quyền ghê gớm thật.

- Từ nay gọi ta là mẹ biết chưa?

Ngẫm nghĩ một hồi Jungkook mới lên tiếng.

- Mẹ... == Tiếng từ miệng Jungkook thoát ra lúc nào cũng ngọt dịu như kem bông vậy. Thật làm người ta muốn tan chảy, nói xong cũng có chút ngượng ngịu.

Sau một hồi, bà lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cậu. Rồi cả ba rời phòng, ra phòng khách nói chuyện.

- Con sống tốt chứ?

- Rất tốt ạ.

- Mẹ còn chưa từng hỏi con như vậy? == Taehyung lên tiếng cắt đứt đoạn cảm xúc trước mặt.

- Con, dù làm gì mẹ cũng đều rất yên tâm. Còn Jungkook lại khác. Jungkook bé nhỏ, dễ thương như vậy, không quan tâm không được.

Taehyung hơi nhếch miệng, không thèm quan tâm, làm cho cả hai người trước mặt bật cười.

- Em quan tâm anh, có được không? == Jungkook biết ý, ngồi sát lại túm tay Taehyung, cái đầu nhỏ nhỏ ngửa ra, nhìn anh nói. Taehyung không nhịn được, nuốt một ngụm nước bọt.

- Chỉ có Jungkook hiểu chuyện. == Bà Kim ưng ý nói.

Sau rồi bà giữ cả hai lại dùng cơm. Dù có người làm, nhưng cậu nhất quyết nói bữa này sẽ nấu cơm. Bà Kim cũng nói sẽ phụ giúp. Cả hai rất hợp ý, nấu ăn lại trở nên rất vui vẻ, như một hoạt động giải trí vậy.

Rất nhanh thức ăn được bày gọn ra trên bàn, rất đẹp mắt. Cái gì không nói, chứ tay nghề nấu ăn của cậu thì anh hiểu rõ hơn cả.

Ba người một nhà, kẻ ăn người gắp rất vui vẻ. Trong bữa ăn bà Kim lại nói.

- Nếu ba Taehyung cũng ngồi đây ăn cùng được thì tốt.

Không khí đột nhiên lặng xuống. Bà Kim nhanh chóng giải vây.

- Không có gì, ăn tiếp thôi. Ta chỉ muốn ông ấy biết, chúng ta có đứa con dâu rất tuyệt vời. Thức ăn rất vừa ý ta.

Hai người nhìn nhau xúc động. Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, bà Kim nhất quyết không để Jungkook rửa bát, việc này, người làm sẽ lo, bà muốn nói chuyện nhiều hơn với cậu. Cả hai nói rất nhiều chuyện, nếu là Taehyung cũng chỉ có vài câu trò chuyện, hỏi thăm đơn giản, nhưng với Jungkook, cái miệng nhỏ xinh cứ mở ra, khép lại khiến bà rất vui.

Chẳng mấy đã hết một ngày, bà Kim muốn giữ cậu ở lại nhưng Taehyung không cho. Cuối cùng cũng đành chịu thua, cả hai lên xe đi về nhà.

..

..

Thật sự là một ngày rất ý nghĩa. Anh không mong gì hơn, hạnh phúc đang ở cạnh anh rồi. Về đến nhà, bước xuống xe, cậu định đi vào trong. Anh đã tiến đến kéo tay, khóa cậu vào lòng. Jungkook hơi đẩy anh ra vì khó hiểu, sau lại cũng đưa tay ôm lấy anh. Taehyung ngày càng siết chặt tay hơn, như muốn khảm cậu vào người mình. Sức nặng cả cơ thể anh dồn vào cậu.

- Cảm ơn em!

- Em,... khó thở. == Jungkook bật ra tiếng từ vòm ngực anh.

Anh vội vàng buông tay.

- Em không sao chứ? == Khuôn mặt hơi lo lắng của anh khiến cậu rất buồn cười.

- Em không có chạy mất đâu, sao anh phải ôm chặt vậy chứ?

Nhiều khi hành động còn tốt hơn lời nói rất nhiều. Chỉ với ba chữ "Anh yêu em" có lẽ không thể tả hết được tình cảm của anh dành cho cậu.

- Hôm nay, mẹ anh rất vui. == Anh lại ôm cậu gọn trong vòng tay, lần nay nhẹ nhàng hơn. Cằm đặt trên bả vai cậu mà thủ thỉ.

- Ừm.

- Kể từ khi ba anh nằm đó, hôm nay anh mới thấy bà cười.

Jungkook tay đánh nhịp nhẹ nhàng vỗ về ở lưng anh.

- Từ nay, em sẽ khiến thế giới của anh thành tông màu mà anh yêu thích. Dù là rực rỡ hay tối tăm, nhưng em sẽ cạnh anh đến cuối đời.

Chỉ cần lời sẽ ở cạnh anh thôi, cũng đủ khiến anh vui đến tột cùng rồi. Lời hứa ở cạnh nhau chẳng phải lớn lao gì, nhưng với anh nó là tất cả.

..

..

Bữa cơm tối của Hoseok và Yoongi hẹn nhau ngày nào diễn ra bình thường đến nỗi chẳng thể bình thường hơn. Đến đón đi ăn, ăn xong ngay tức thì đi về, trong bữa ăn cũng chỉ nói được dăm ba câu đơn giản. Nói chung là nhạt nhẽo.

Từ khi càng tiến được gần tới, Hoseok lại càng thấy mình tham lam, muốn có nhiều hơn. Anh không ngờ, trong khi mình đi, ở nhà Min Ah đã đến với Jimin, Taehyung và Jungkook cũng coi như ra mắt ba mẹ, mọi thứ đều tốt đẹp lên. Chuyện kinh doanh ổn thỏa, suy cho cùng cũng chỉ còn lại mỗi anh là giậm chân tại chỗ.

Anh thực không rõ cũng không hiểu rốt cuộc trong lòng Yoongi, anh là cái dạng gì. Ừ, bạn bè cũng coi như từ ngữ miêu tả đúng nhất hiện giờ. Hình như anh đang lạc lối, không biết mình có nên tiếp tục đi để rồi chẳng biết phía trước ra sao, hay quay đầu trở lại điểm xuất phát có lẽ sẽ dễ dàng hơn, an toàn hơn.

Anh chờ đợi, nuôi dưỡng tình cảm, cũng rất chân thành thể hiện. Cũng biết Yoongi giờ đây chỉ coi Jungkook là em trai ngoan, tuyệt đường rút lui rồi. Vậy có gì mà anh lại không thể. Chuyện ra mắt ba mẹ bữa trước của Yoongi và Jungkook, cũng long trời lở đất, bị Taehyung phát hiện. Đến cuối cùng cũng sắp xếp ổn thỏa rồi.

Nhưng còn anh, nay không biết phải sao, ảo não vô cùng. Chuyện gì anh cũng biết, chỉ là không biết giải quyết ra sao thôi. Bế tắc hoàn toàn.

..

Min Yoongi thì sao? Gặp một lần, anh cũng lại muốn tiếp tục gặp Hoseok lần nữa. Nhưng gặp rồi, thì anh lại chẳng biết làm gì, cũng chẳng biết nói gì. Cảm giác thật lạ, cũng thật quen. Anh nhiều khi muốn mở miệng quan tâm, nhưng lại không biết phải nói ra sao, đành nén xuống. Thực ra ngay từ ban đầu mối quan hệ của hai người đã ngượng ngập như vậy rồi. Muốn phá vỡ nó, thật khó quá đi.

..

..

- Anh à, dạo này anh trai em làm sao ý. == Min Ah ngồi tựa vào lòng Jimin mà nói.

- Anh cũng muốn cho em biết, Hoseok hyung của anh cũng làm sao ý.

- Hai người này thật là... == Min Ah lên tiếng.

- Em phải nói chính xác, không phải hai người thật là, mà anh trai em "thật là" thì có. Ai chẳng biết Hoseok yêu anh trai em thế nào, chỉ có anh ta không chịu hiểu, cứ dây dưa, làm cho anh ấy đau khổ thôi.

- Anh sao lại nói anh trai em như vậy?

- Anh chỉ nói sự thật!

Min Ah giận dỗi quay người đi.

- Em tự suy xét đi. == Jimin nhất thời nóng giận, đứng dậy khỏi sofa quay người muốn đi lên.

- Em xin lỗi, sao chúng ta lại phải cãi nhau vì chuyện này chứ? == Min Ah nhanh chóng tóm lấy tay Jimin. Anh cũng dịu xuống.

- Em thử về nói chuyện với anh ấy xem sao? Có thể anh ấy chưa hiểu rõ lòng mình cho lắm, cần thêm chút xúc tác mạnh để phản ứng xảy ra nhanh hơn.

- Được. Em sẽ thử.

~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~ * ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net