Chương 18. Một mái nhà tranh, hai quả tim vàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

👩‍💻: vì chap trước bạn author lái khét quá nên chap này quyết định sẽ bẻ cua khét hơn nữa :)) chap này dự là có biến!

Chương 18:
Một mái nhà tranh, hai quả tim vàng

Taehyung hôm nay dậy sớm hơn cậu, hắn mơ màng mở mắt, nhận thấy cậu vẫn ngủ say liền thừa cơ hội động chạm một chút.

Một tháng có lẽ không quá dài nhưng việc một người ăn ngủ chung với hắn tận một tháng thì chính là kì tích.

Kim Taehyung đột nhiên nhận ra bản thân mình ngày càng muốn ở gần Jeon Jungkook hơn. Vì nếu so với hắn trước kia cùng những người khác thì chỉ cần ngủ chung một tuần đã làm hắn chán đến chết đi được, đành một cước đá phăng người đó đi, sau đó lại thay người khác vào. Cứ như vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, đưa về rồi lại đá đi, cuối cùng lại rước về một tiểu yêu tinh như cậu.

Ma mị thật!

Nếu nói cậu là người hiểu hắn nhất, sau mẹ của hắn, thì có sai không nhỉ? Kim Taehyung khẽ nhìn, rồi lại thở dài.

Không phải vì não nề hay buồn chán mà hắn đang thở dài vì dạo gần đây lòng tự trọng của mình dần bị cẩu tha đi mất.

Dâm loạn hơn, chiếm hữu hơn, lại còn dịu dàng và quan tâm một người nhiều hơn. Rốt cuộc là đang mắc phải chứng bệnh quái đản gì thế này chứ?

Taehyung vội vàng nhắm mắt vờ ngủ khi Jungkook khẽ cựa quậy, hắn hôm nay muốn thử xem trước khi hắn dậy thì cậu sẽ làm gì.

Jungkook vẫn ngây ngô như mọi ngày, lại nghĩ hắn còn ngủ, tâm tình vui vẻ dùng ngón tay chạm lên nốt ruồi trên mũi hắn, rồi lại chạm lên đôi môi hắn, chọc chọc vài cái, miệng thầm thì to nhỏ:

"Taehyungie, chào buổi sáng. Ngủ ngon như vậy chắc hẳn anh đã rất thoải mái nhỉ? Tôi lại rất là đau mông a.."

Tâm tình hắn một trận xúc động, khoé môi giật liên hồi. Từ khi nào con người này lại dễ thương đến như vậy???

"Jungkook, chào buổi sáng." Kim Taehyung không nhịn được chào lại khiến cậu giật bắn người, miệng lắp bắp liên hồi.

"Kim... Kim.. Kim Tổng? Anh dậy rồi ạ?"

"Dậy rồi. Hình như khoảng mười lắm phút trước."

Sao?????

Jungkook tròn mắt nhìn hắn, không lâu sau lại đỏ mặt, đảo mắt đi chỗ khác, bắt đầu đánh trống lảng:

"Anh đói rồi, tôi đi nấu thức ăn."

Kim Taehyung dùng cánh tay đè lên hông cậu, vừa hay kéo cả hai lại gần một chút khiến đùi cậu chạm vào chân hắn.

"Nằm một chút. Trời còn lạnh, em khoan xuống nhà."

"Vậy-Vậy ạ..?"

Jungkook khó khăn nhìn đi chỗ khác, xấu hổ nói không nên lời. Không phải xấu hổ vì nhìn hắn mà là xấu hổ vì mấy cái hành động ban nãy của mình. Nếu biết hắn thức trước thì cậu đã không làm như thế rồi! Chắc chắn là vậy!

"Em ngại cái gì chứ? Chuyện gì cũng làm rồi, thứ nên thấy cũng thấy cả rồi, còn ngượng cái gì?"

"Thấy nhiều cũng chưa chắc là hết ngại..."

"Vậy làm nhiều hơn chắc chắn sẽ hết ngại, có phải không?" Hắn vừa nói vừa áp sát môi vào tai cậu, hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ.

"..ưm... K-Không phải vậy.."

"Vậy, là thế nào?"

"Kim Tổng, tối qua chắc hẳn đã rất mệt, tôi..tôi đi làm chút thức ăn."

"Chờ một chút."

"Làm-Làm sao ạ?"

"Vẫn còn chưa hôn chào buổi sáng."

"Sao?"

Kim Taehyung mạnh bạo cướp môi cậu, hôn lên từng nơi một trên bờ môi nhỏ. Tay chậm chạp xoa đầu cậu, lại đan từng ngón tay vào mái tóc mượt mà của cậu, xúc cảm nhiều đến mức khiến môi hắn cũng dần trở nên tê rân rân.

Jungkook nhắm chặt mắt, tay đặt lên lồng ngực hắn, cảm nhận tiếng hai trái tim đập mạnh. Đôi môi hé ra nhận lấy sự chiếm hữu của hắn, cánh tay chậm chạp ôm chặt cổ người kia.

Đột nhiên thân thể cậu bị kéo mạnh, một lượt nằm trọn lên người hắn. Hai đôi môi vẫn như vậy dính lấy nhau cho đến khi cậu cảm nhận buồng phổi mình đang ngày càng khó khăn hơn liền lập tức buông ra.

"Kim Tổng..."

"Đừng gọi như vậy, rất khó nghe."

"Tae-Taehyung.."

"Ngoan như vậy, có phải được hơn hay không?" Taehyung cười mỉm một cái, ánh mắt không dời đi một phân.

"Chúng ta... xuống ăn sáng thôi ạ."

"Được."

Hắn nhanh chóng ẳm cậu rời giường, đôi chân dài rất nhanh đã bước xuống lầu. Jungkook vẫn là lơ ngơ chưa kịp phản ứng đã bị hắn ẳm đi, miệng liên tục ú ớ không thể thốt lời nào.

"Taehyung..."

"Làm sao vậy?"

"Chúng ta... hình như vẫn chưa đánh răng."

🤦🏼‍♀️: ㅋㅋㅋ bạn author pất lực vcl

Kim Taehyung đanh mặt, mặt tỏ ra cái vẻ khó chịu mặc dù thâm tâm đang rất muốn cười phá lên.

"Em chê tôi không sạch?"

"A? K-Không phải vậy! Kim Tổng, tôi không có ý đó."

"Vậy ý em là như thế nào?" Hắn cúi xuống, bắt đầu ép sát cậu vào tường.

Nào đâu Jeon Jungkook như đột nhiên ăn gan hùm, nhanh tay đẩy hắn vào nhà tắm kế bên khiến Kim Taehyung xém một chút nữa là ngã sấp mặt trong đó.

Cánh cửa đóng sầm một cái, cậu liền nhanh chân chạy một mạch xuống bếp. Lại lục lọi trong tủ lạnh, rồi tiếp tục thở dài vì tủ lạnh nhà này trống lốc.

Thật là... Đồ ăn còn không có nổi quả trứng thì anh rốt cuộc mua cái nhà này làm gì chứ?

Jungkook thở não nề liên tục tìm thức ăn trong bếp nhưng kết quả lại hiện lên hai chữ: không-có!

Cửa nhà tắm lạch cạch vài tiếng, sau đó mở toang ra. Kim Taehyung sau khi tắm rửa sạch sẽ liền bước ra ngoài, mái tóc vẫn còn vương một chút nước, nhễ nhại xuống bờ vai rộng khiến hắn vốn đã đẹp, nay còn ma mị hơn.

Cậu nhìn hắn một lượt, khẽ nuốt nước bọt. Kim Taehyung là đang câu nhân sao?

"Em nhìn cái gì? Có phải lại muốn tôi đè chết em không đây tiểu yêu tinh?"

Cậu vừa nghe hắn nói xong liền đảo mắt đi chỗ khác, xoay mặt nhìn vào bình nước, lắp bắp nói:

"K-Không có. Hoàn toàn không."

Taehyung cười khẽ cúi đầu. Bất chợt lại khó hiểu nhìn cậu, hỏi lại:

"Ban nãy đến giờ cũng đã nửa tiếng đồng hồ, sao em vẫn chưa làm thức ăn?"

"Nhà không có thức ăn ạ.."

"Không có cũng phải làm cho có, không phải sao?" Hắn vừa nói vừa đi đến chỗ cậu, một tay ép sát người kia vào tường.

"Một.. Một quả trứng cũng không có... Tôi không thể làm thức ăn sáng được." Jungkook e dè tránh mặt đi, trong lòng thoáng buồn vì cũng có ngày cậu lại chi hắn nhịn đói. Bứt rứt chết đi được.

"Thức ăn thì không thể làm, vậy tại sao em lại có khả năng khiến tôi thích em nhiều đến như vậy chứ tiểu yêu tinh?"

- Yu -

👩‍💻: có bẻ hơi khét thôi ㅋㅋㅋ thôi thì chap này không có biến thì chap sau tôi thổi cho có nhé :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net