Chương 44. Rời xa, không có nghĩa là từ bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 44:
Rời xa, không có nghĩa là từ bỏ

Kim Taehyung đã tỉnh dậy từ rất sớm, khi mặt trời còn chưa ló dạng, hắn chỉnh lại trang phục của mình một lần nữa mới vào bếp, hâm lại chút cháo đã nấu tối qua, cẩn thận nêm nếm lại, sau đó tự gật đầu khen ngon. Nếu nói về nấu ăn thì chắc hẳn Taehyung hắn chỉ giỏi mỗi khoản nấu cháo và nấu cơm thành cháo thôi.

Vui vẻ bỏ cháo vào hộp inox, hắn tươi cười lái xe đến bệnh viện. Trên đường liên tục ngâm nga câu hát. Vui vẻ là như thế nhưng khi đứng trước phòng bệnh, hắn lại vô cùng hồi hộp vì thực sự không biết vào trong đó sẽ nói gì đây. Xin chào? Không phải. Jungkook, anh có đem chút cháo.. Không phải không phải! Trước tiên cứ mang cháo vào đã.

Taehyung từ tốn vặn nắm cửa bước vào, trái tim thổn thức loạn nhịp nhưng vừa vào đã sững người lại. Cảnh tượng trước mắt là Kim Namjoon đang đút cháo cho cậu ăn, vẻ mặt Jungkook lại vô cùng hài lòng, khoé môi giương rất cao. Hạnh phúc đến vậy sao..?

Rồi bỗng chốc căn phòng im ắng, Jungkook đến một ánh nhìn cũng không thèm đoái hoài đến hắn, chỉ là gương mặt không cười nữa, thay vào đó là ánh mắt vô sầu vô cảm đến kì lạ, chỉ có Namjoon dùng ánh mắt giận dữ nhắm thẳng vào hắn, từ tốn đặt bát cháo vào tay cậu, nhanh chóng bước đến, băng lãnh nói.

"Ra ngoài nói chuyện với tôi một chút."

Khi căn phòng đóng sầm cửa lại, y mới tức giận vung nắm đấm vào mặt hắn.

"Mẹ kiếp! Tôi đã nói với cậu thế nào hả?"

Lần đầu tiên y chửi thề, vì sự phẫn nộ, vì xót xa, vì hắn đã không giữ lời hứa.

"Tôi nói Kim Taehyung cậu thế nào? HẢ?"

Taehyung không phản bác lại, chỉ buồn bã nhìn y, ánh mắt chan đầy sự hụt hẫng.

"Kim Namjoon cậu nói đi, tôi phải làm thế nào đây? Em ấy ngày càng đẩy tôi ra, một bước cũng không thể bước đến, thử hỏi, vết thương đó, tôi bằng cách nào chữa lành được chứ?

"Cậu không chữa được thì tôi chữa! Vết thương đó vốn rất sâu, vì ơn của cậu lại khiến nó rỉ máu. Jungkook khóc một đêm, ăn cũng không ăn, nước cũng không uống, chính là sắp bị thứ tình cảm đó của cậu làm cho sức cùng lực kiệt rồi!"

Kim Namjoon tức giận rít lên, mạnh tay đẩy hắn ra.

"Tôi thật sai lầm khi tin tưởng cậu!"

"Kim Taehyung, rốt cuộc cậu có thật lòng yêu em ấy không?"

Taehyung gượng gạo nâng cao khoé môi, giọng nói trầm hẳn.

"Yêu chứ. Vì yêu tôi mới cố gắng đến như vậy, vì yêu nên tôi mới một lần nữa có mặt ở đây." Rồi hắn bất lực cười trừ, đặt hộp cháo vào tay y, giọng điệu vô cùng thất vọng nói. "Có thể giúp tôi đem cháo vào không? Hiện tại chỉ có mỗi cậu là giúp được.."

"Kim Namjoon, tôi nghĩ ván này người thua cuộc mới thật sự là tôi đây. Kim Taehyung hiện tại đã chấp nhận rồi, tôi biết mình không thể so bì mọi thứ với cậu, vì nó chênh lệch nhiều lắm. Tôi thứ gì cũng không có, khi có được lại chạy về phía tay cậu, tôi biết mình thực sự đã sớm thua cuộc. Chỉ mong cậu sau này chăm sóc tốt cho em ấy, Jungkook không đáng ở bên một người tệ bạc như tôi.."

"Hộp cháo này, em ấy ăn cũng được, vứt cũng được, chỉ cần cậu đem vào đặt ở đó, vì tôi chỉ còn một hi vọng nhỏ nhoi này, cậu hiểu chứ?"

Y tức giận cũng sớm nguôi ngoai, chỉ có điều gương mặt giận dữ vẫn chưa thể thu lại, nhận lấy hộp cháo của hắn, y gật đầu đồng ý lời đề nghị ấy.

"Được thôi, tôi sẽ đem vào nhưng ăn hay không là chuyện của Jungkook."

Namjoon thở dài, đem hộp cháo vào cho cậu, vừa đặt lên bàn đã bị Jungkook chặn lại.

"Chun, anh biết em không hề thích đồ của người đó."

"Nhưng Jungkook à, Taehyung cậu ấy cũng đã bỏ công sức rất nhiều.. Cháo không tệ đâu."

"Vấn đề là em không thích, em thực sự không muốn nhận bất kì thứ gì cả. Món nợ ân tình này nếu hôm nay em lại một lần nữa dính vào thì cả đời em sẽ không thể thoát ra nữa.. Anh hiểu ý em mà."

"Jungkook, em thực sự rất bướng. Cậu ấy nói cũng nói rồi, tổn thương cũng bị em làm tổn thương rồi, chấp nhận cũng chấp nhận rồi, chỉ là quá yêu em nên mới đi đến đây, em nhìn không ra sao?"

Jungkook mắt đã đỏ lên, nắm chặt góc chăn, cố tỏ vẻ cứng rắn trước mặt y.

"Em là một đứa ngu ngốc, em không nhìn thấy gì cả! Anh đem vứt thứ đó đi, em không ăn, cả đời cũng không muốn dính líu đến con người đó nữa!"

Cậu mệt mỏi nằm xuống, lấy chăn chùm kín đầu khiến Namjoon khẽ thở dài vì bất mãn với sự ngang bướng của cậu.

"Em cứng đầu như vậy cũng chỉ làm khổ cả em và Taehyung thôi. Cậu ấy yêu em nhiều như vậy, em lại không do dự cắm dao vào tim cậu ấy. Jungkook à, lần này em sai rồi."

Cậu vẫn nằm như vậy đến khi y bước ra ngoài, đóng cửa phòng. Cậu vẫn nghe rất rõ tiếng thở dài của hắn, dù cách một cánh cửa, cậu vẫn nghe được. Dường như nghe bằng trái tim mình, nghe bằng tâm hồn mình, nghe bằng tình cảm cậu đã cất sâu vào đáy lòng.

Bỗng dưng nước mắt cậu ngưng đọng lại khi có người mở cửa phòng, Jungkook có chút sợ hãi nhắm chặt mắt, vờ như mình đang ngủ, tiếng bước chân ngày càng gần hơn, chiếc chăn bị hắn kéo ra. Kim Taehyung chậm rãi hôn lên trán cậu, ân cần ấm áp nói từng chữ một.

"Jungkook, từ bây giờ anh sẽ không tiến lại gần em dù là một bước, chỉ đứng ở một nơi xa dõi theo. Vì vậy, em phải sống thật hạnh phúc. Kim Taehyung này nhất quyết không từ bỏ em nhưng anh tôn trọng quyết định của em. Khi xưa là anh hồ đồ, là anh ngu ngốc mới hành hạ, chà đạp tình cảm của em, bây giờ anh thông suốt rồi, em hận cũng được, dày vò cũng được, chỉ cần đừng khóc nữa, vì nếu biết em khóc, anh thành thật sẽ rất đau lòng."

Hắn yêu chiều hôn lên mái tóc mềm, tiếp tục bày tỏ tâm tư của mình. Biết rằng cậu ngủ thì sẽ không nghe được nhưng hắn vẫn sẽ nói, nói để thoả nỗi lòng mình.

"Nếu em thực sự yêu Kim Namjoon thì hãy bước đến đi, cậu ấy cũng rất yêu em. Anh bỏ cuộc rồi, chính là không theo đuổi nữa, trái tim của em anh không nhìn thấu được, không thể khiến em cười được, chỉ e cả đời sẽ chỉ làm cho em khóc."

Taehyung cười khẽ, ngày hắn chấp nhận sự thật cũng là ngày hắn đau lòng nhất.

"Bảo bối, chúng ta đúng là có duyên không có nợ. Thứ gì không là của mình mãi mãi sẽ không thuộc về mình. Anh cũng thật hèn mọn khi nói những lời này lúc em ngủ say nhưng biết làm thế nào nữa, vì khi em ngủ say, anh mới có thể bày tỏ hết nỗi lòng của mình."

"Một kiếp yêu em, dù đau đớn anh vẫn chấp nhận. Nếu có kiếp sau, mong rằng sẽ gặp lại nhưng đừng trong bộ dạng này, hãy để anh theo đuổi em ở kiếp sau, hãy để anh gánh chịu những đắng cay đó, vì em chỉ xứng đáng được hạnh phúc."

"Tiểu bảo bối, Kim Taehyung yêu em."

Giọt nước mắt hắn rơi xuống gò má phiếm hồng của cậu. Taehyung tham lam nhìn khuôn mặt bé nhỏ, cúi xuống muốn hôn chào tạm biệt lại không nỡ, dứt khoát đứng thẳng người, dứt khoát rời đi.

Hắn chỉ muốn hôn cậu chứ ngàn vạn lần không muốn chào tạm biệt cậu. Vì chào tạm biệt là kết thúc, là kết thúc tất cả. Hắn vẫn mong ở kiếp sau, mong một hạnh phúc viên mãn cùng cậu ở kiếp sau.

Kiếp này chúng ta có duyên không nợ, kiếp sau nếu có thể mong sẽ thành đôi, cùng nhau đầu bạc răng long đời đời kiếp kiếp.

- Yu -

👩‍💻: ㅠㅡㅠ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net