Chương 62. Lễ đường đẫm máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 62:
Lễ đường đẫm máu

Kim Taehyung từ đêm giao thừa đó đã bị cậu cấm dục, với mong ước của Jungkook rằng cậu sẽ không có em bé trước khi cưới. Vì vậy mà ngày cưới bị đẩy lên sớm hơn, ông Kim cùng bà Oh, bà Do cũng không có ý kiến gì, họ cũng là mong đôi trẻ cưới sớm một chút để họ có cháu bồng.

Chung quy lại cũng chỉ là muốn nhà có thêm một đứa trẻ.

Ngày năm tháng tư, đích thị chính là cái ngày định mệnh ấy, ngày hắn và cậu sẽ cùng nhau đường đường chính chính bước vào lễ đường màu hạnh phúc.

Tại phòng thay đồ, Jeon Jungkook ngồi kế bên Park Jimin, ánh mắt long lanh nhìn mình bên trong gương, đuôi mắt híp nhẹ. Nó nhìn cậu, khẽ cười, một nụ cười rất vui và hạnh phúc.

Thời khắc cánh cửa lễ đường bật mở cũng là lúc hắn hồi hộp nhất. Taehyung cùng Hoseok nhìn hai thân ảnh bước đến từ hai bên, trái tim không tự chủ đập loạn, gã cũng vì lo quá xém chốc nữa đã lao đến ẳm nó đi vào khán đài.

Cậu và nó tựa như hai thiên thần nhỏ, tựa như những thiên sứ được giáng xuống để đến bên cạnh hắn và gã. Ánh mắt Taehyung trìu mến bao lấy toàn bộ thân thể đang tiến đến bên mình, Jung Hoseok cũng không khác mấy, gã vui thích cuống cuồng, thật tình hiện tại chỉ muốn chạy đến ôm chặt nó vào lòng để che đi những ánh nhìn thích thú của những tên nam nhân khác. Gã ghen chứ, vì người ta nhìn vợ mình kia mà.

Một bước nữa, Jungkook dừng lại, đôi môi cười mỉm. Hắn hạnh phúc bước đến, chìa tay ra ý muốn cậu nắm lấy, đột nhiên lại bị nhận về cái lắc đầu, bàn tay nhỏ vò lấy mảnh giấy đỏ đặt lên tay hắn khiến Taehyung một phen khó hiểu. Bàn tay hắn do dự giữ lấy nó, tuy không hiểu mấy nhưng hắn vẫn gật gù bỏ vào túi quần của mình, an phận trở về đứng kế bên cậu.

Hôn lễ của hai cặp đôi được xem là đẹp nhất cuối cùng cũng bắt đầu. Ánh đèn tắt hẳn, chỉ còn vương lại chút ánh sáng nơi sân khấu. Hai bộ lễ phục trắng cùng hai bộ lễ phục đen tay nắm tay, trao nhau nụ cười của sự viên mãn.

"Hôm nay chúng ta có mặt ở đây là để chúc mừng cho đôi-"

Ngay lúc này, cánh cửa lễ đường bất chợt bật mở làm ngắt đoạn lời nói của MC, tất cả đều đưa ánh nhìn về phía người phụ nữ đang đứng ở đó, cầm súng chĩa thẳng vào nam nhân mặc âu phục trắng. Jeon Somi trở về, đem theo mối hận ngần ấy năm, đôi môi đầy son đỏ quát lớn ba chữ.

"JEON-JUNG-KOOK!!!"

Đoàng một tiếng, Jungkook đau đớn khuỵu xuống từng chút một, một bên bả vai đã thấm một mảng máu đỏ thẫm, đầu óc quay cuồng chao đảo ngã xuống khán đài. Kim Taehyung hai chân không tự chủ chạy đến đỡ lấy cậu, ôm thân ảnh nhỏ trong lòng, hắn bắt đầu khóc, khóc rất nhiều, hiện tại hắn rất hoảng, chỉ biết bật khóc như một đứa trẻ, hai tay ôm siết lấy cậu, miệng dường như đông cứng lại khiến hắn không thốt ra được bất kì chữ nào.

Taehyung dùng ánh mắt đầy sự căm phẫn nhìn Jeon Somi, người phụ nữ đã bị Jung Hoseok giữ chặt lại. Bàn tay hắn sợ hãi run bần bật, vẫn cố gắng bế thóc cậu lên nhưng hai chân cứ như bị nhũn ra, không thể chạy được khiến hắn ngã xuống, cả thân thể ôm chặt lấy cậu.

"Jungkook! Jungkook à!"

"Taehyung, đừng khóc.." Jungkook cười, một nụ cười vương đầy vẻ đau thương cùng luyến tiếc, bàn tay áp lên gò má hắn nhằm lau đi giọt nước mắt thương tâm.

"Jungkook, em đừng ngủ! Anh sẽ đưa em đi bệnh viện, chúng ta đi bệnh viện!" Taehyung toan đứng lên lại bị ghì xuống.

"Không kịp nữa, Taehyung, em xin lỗi.." Jungkook giữ lấy hắn, áp mặt vào lồng ngực ấm áp, nụ cười tắt hẳn, chiếc nhẫn bạc sớm đã dính đầy máu đỏ cũng tuột khỏi bàn tay nhỏ. Leng keng hai tiếng rơi xuống nền đất lạnh lẽo.

Jeon Jungkook chết rồi.

Jeon Jungkook cuối cùng cũng bỏ hắn mà đi.

Hạnh phúc viên mãn đến tận cùng cũng chẳng thể nguyên vẹn.

Kim Taehyung đau đớn ôm chặt lấy thân thể đang dần trở nên lạnh lẽo ấy, tuyến lệ tuôn ra rất nhiều nước mắt, hắn ôm cậu khóc lóc như một đứa trẻ, trái tim quặn từng cơn thắt lại liên hồi.

Không được, Jeon Jungkook của hắn không thể bỏ hắn như vậy được!

"Jungkook, em đừng đùa, tỉnh lại đi! Làm ơn.."

Không có hồi âm. Taehyung bắt đầu hoảng loạn ẳm cậu lên, giữ cả thân thể nhỏ vào lòng, hắn gấp gáp đi đến chỗ ba mình.

"Ba, em ấy không chết, em ấy không chết, có phải không?"

Kim Taehwang chỉ cúi đầu không đáp.

"Không được, không thể được! Đây không phải sự thật!" Kim Taehyung không tin vào mắt mình, tiếp tục chạy đến chỗ Jung Hoseok.

"Hoseok à, cậu nói đi, đây không phải thực, không phải đúng không?"

Cả khán phòng dường như im lặng trước sự hoảng loạn của hắn, tất cả chỉ biết cúi đầu trước mất mát đau thương. Kim Taehyung vẫn không thể nào chấp nhận, hắn điên cuồng gào lớn.

"Các người điên rồi sao! Nói đi, đây không phải sự thật, trò đùa này thực sự không hề vui chút nào!"

Vẫn là sự im lặng đến thấu xương đó. Thân thể trong lòng hắn cũng trở nên lạnh tanh. Taehyung bất lực quỳ xuống, ôm chặt cậu, hắn khóc, hắn áp mặt vào hõm cổ cậu mà khóc, vì đau, mà chua xót.

"Jungkook à, em thật sự bỏ anh sao?"

Hắn áp sát mặt, giọng nói lạc đi rất nhiều vì nước mắt.

"Làm ơn.. Nếu đây là giấc mơ thì có thể trở về hiện thực và gọi anh dậy không?"

"Các người, làm ơn.. Không phải sự thật.."

Kim Taehyung khóc rất nhiều, hạnh phúc viên mãn cuối cùng cũng chỉ là một ảo ảnh. Hôn lễ trong mơ bây giờ chỉ là một lễ đường đẫm máu, mùi máu tươi và mùi của một trái tim chết lặng. Giữa lễ đường đẫm máu, hắn ôm cậu gục xuống, như cái cách cậu đã từng, một người chết mạng, một người chết tâm.

"Taehyung! Taehyung!" Ở thực tại, Jeon Jungkook lo lắng cuống cuồng lay người hắn.

Kim Taehyung vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, liên tục mê sảng khóc lóc. Cậu chịu không được, cúi xuống cắn mạnh lên môi hắn khiến nó bật máu, cũng nhờ như vậy mà có thể kéo hắn ra khỏi cơn ác mộng kinh hoàng đó.

Taehyung mở to mắt, trái tim dường như đã ngừng lại, nay cũng có thể trở về trạng thái bình thường. Hắn sợ đến mức khuôn mặt thấm đầy nước mắt, ôm chầm lấy cậu.

"Jungkook!"

Jungkook không hiểu, ú ớ gật gật đầu, tay phải xoa nhẹ mái tóc xám khói.

"Ừ ừ em đây."

"Đừng bỏ anh, xin em! Anh thực sự rất sợ!" Taehyung kích động siết chặt hơn, hắn vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng đó, mặt áp vào hõm cổ cậu, liên tục nói những câu vô nghĩa. Jungkook cũng không vì vậy mà giận dữ hay khó hiểu, cậu chỉ gật đầu, xoa mái tóc hắn.

"Em sẽ không bỏ anh đâu. Bình tĩnh kể em nghe, đã có chuyện gì?"

"Jungkook, anh rất sợ, nếu em bị như vậy, anh không biết phải làm sao nữa.."

Cậu cười nhẹ, ngồi thẳng dậy, hai tay áp vào mặt hắn, hôn chóc một cái lên đôi môi mỏng.

"Em vẫn ở đây mà."

Taehyung mỉm cười, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ, tay còn lại đan mười ngón với cậu.

"Thật tốt, thật tốt vì em ở đây."

Hắn có chút mệt mỏi nằm xuống đùi cậu, áp mặt vào chiếc bụng mềm, hai tay choàng qua hông cậu, ngày càng giữ chặt hơn. Vì hắn sợ rằng nếu như mình giữ không chặt, cậu sẽ một lần nữa biến mất, sẽ một lần nữa rời xa cuộc đời hắn.

Jungkook vuốt thẳng mái tóc hắn, giương cao đuôi mắt, bàn tay chạm vào khuôn mặt điển trai ấy, hạ giọng hỏi.

"Anh sao vậy?"

Taehyung dường như không muốn kể, cũng không muốn nhớ lại thứ ác mộng viển vong đó, hắn chỉ khẽ lắc đầu không đáp. Điều này làm cậu vô cùng hiếu kì nhưng không biểu lộ ra, Jungkook tuy im lặng nhưng khuôn mặt lại in hẳn hai chữ 'tò mò' to tướng khiến hắn vừa nhìn đã đoán ra được.

Taehyung kéo cậu nằm xuống nệm, ôm lấy chiếc chăn bông đắp lên người cậu, tay xoa xoa mái tóc mềm như một sự hưởng thụ, đôi mắt khép hờ, khoang miệng há ra phà một hơi ấm vào hõm cổ trắng hồng.

"Thật ra.. anh không phải giấu giếm gì em nhưng anh nghĩ chuyện này em không biết sẽ tốt hơn, dù gì nó cũng là một giấc mơ vô nghĩa, không đáng để tâm."

Jungkook không đáp, áp mặt vào ngực hắn, dụi dụi mái đầu tròn, hai tay siết chặt hông hắn.

"Là giấc mơ xấu sao?"

"Ừ, rất rất xấu."

Cậu thoáng nhớ đến cảnh tượng khi nãy, Kim Taehyung khóc rất nhiều, khuôn miệng cũng liên tục gọi tên cậu khiến cậu sợ đến dựng tóc gáy. Jungkook thở một hơi dài, vỗ nhè nhẹ tấm lưng lớn, chậm chạp nói.

"Nếu xấu như vậy thì đừng nhớ nữa, hãy quên nó đi. Có lẽ dạo gần đây anh bị áp lực công việc nên dẫn đến stress, bây giờ ngủ thôi, nào.."

Hắn gật đầu, cúi xuống hôn lên môi cậu, cùng ôm nhau ngủ. Taehyung dùng chăn quấn chặt lấy cả hai, an yên say giấc nồng, khi ở cùng cậu, hắn không màng đến chuyện bên ngoài nữa, chỉ muốn an tĩnh ở bên nhau. Ngày qua ngày nếm trọn hạnh phúc cuộc đời.

Đồng hồ điểm hai giờ sáng, chiếc điện thoại đột nhiên ting một tiếng, màn hình sáng lên từng dòng chữ một.

Jung Hoseok
[Này! Kim Taehyung, có chuyện! Người ở sân bay báo là Jeon Somi quay trở về rồi.]

- Yu -

👩‍💻: nhớ các cậu quá huhu, cổ tay yu khá ổn rồi nên mới có thể tiếp tục với các cậu đây uwu ôi cả hôm qua lẫn hôm nay buồn chán chết mất, ăn rồi ngủ, chỉ ở trong phòng mãi, cơ mà ăn ngủ thế lại tốt ý, cổ tay yu đỡ sưng rồi, giờ chỉ đau râm ran chút thôi. có thể nói là tạm ổn lắm lắm luôn uwu vì ổn nên mới viết được dài vầy nè ㅋㅋㅋ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net