Chút gọi là mến thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

40

Nhờ buổi tối được học trước nên lúc làm bài kiểm tra Jungkook dường như rất tự tin, làm bài xong liền hớn hở kiểm tra lại một lần rồi lật úp mặt giấy lại, vẻ mặt có chút đắc ý. Taehyung buồn cười nhìn người yêu cũ trẻ con vênh mặt trước sự trầm trồ của đám nhóc, mới hôm nào đó còn huênh hoang khoe với anh là đã đến tuổi trưởng thành rồi.

Taehyung nhìn con người ngốc nghếch nào đó đang hớn hở, ừ thì trưởng thành, nhưng anh sống trên đời cũng đã được hai mươi lăm năm vẫn chưa gặp trường hợp người trưởng thành nào đáng yêu nhiều như thế.

Từ trước tới nay môn mà Jungkook tệ nhất chính là một Toán, bởi vậy khi làm bài suôn sẻ hẳn nhiên sẽ có cảm giác rất thành tựu, cả người Jungkook lắc lư như con lật đật, mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn trời nhìn mây hoàn toàn không hề biết có một ánh mắt chỉ chờ lúc lũ học sinh cặm cụi làm bài là lại tranh thủ đặt lên người mình.

"Này!"

Jihoon ngồi bên cạnh vỗ nhẹ lên vai cậu, Jungkook nghiêng đầu thắc mắc:

"Gì á?"

"Đừng nhìn mây nữa nhìn người ta đi kìa."

Jihoon cũng là một trong số hiếm hoi làm bài xong trước nhất, cậu ta cùng Jungkook chụm đầu lại thì thầm.

"Người ta?" Jungkook ngố tàu nghe thế liền hỏi lại.

"E hèm. Jihoon, em làm bài xong chưa?"

Giọng thứ ba chen vào thình lình làm Jungkook giật cả mình, cậu bĩu môi, theo một bản năng thần kì nào đó mà tự động ngồi ngay ngắn lại.

"Xong rồi thưa thầy." Kang Jihoon đầy tự hào.

"Ừ, đem bài nộp rồi tới phòng hội đồng lấy giúp thầy sổ báo giảng."

Một tiếng ơ chưng hửng bật ra khỏi miệng Jihoon, cậu không chút bằng lòng cầm lấy tờ giấy làm bài kiểm tra nộp lên cho Taehyung sau đó bĩu môi đi ra khỏi lớp.

Rõ ràng là cậu có ý tốt vậy mà lại bị cái hũ giấm kia đày đoạ thế này đây.

"Các em còn năm phút nữa, Jungkook em thu bài hai dãy bên trái, Leegun thu hai dãy còn lại."

Jungkook chán nản dạ một tiếng rồi gục mặt xuống bàn, lắng nghe tiếng tích tắc từ chiếc đồng hồ đeo trên tay, cậu vừa mới phát hiện ra mình đang bị cái người ngồi trên bàn giáo viên kia nhìn đến say đắm, vừa rồi mải ngắm cảnh nên không hề phát hiện ra, bây giờ thì cậu mới hiểu "người ta" trong câu nói của Jihoon là ai. Thật ra với người bình thường thì chẳng cần suy nghĩ cũng biết, nhưng Jungkook nhiều lúc lại mù tịt, thỉnh thoảng nói chuyện yêu đương với cậu hệt như nước đổ đầu vịt vậy.

"Được rồi, các em bỏ bút xuống. Jungkook, Leegun thu bài từ dưới lên, ai không nộp thì bỏ qua."

Đám bàn cuối cuống cuồng ghi ghi chép chép, không cần biết đúng hay sai, nghĩ ra cái gì liền cắm đầu viết vào tờ giấy cái đó, tiếng lật giấy gấp gáp cả những tiếng trao đổi rộn ràng làm Jungkook có chút hoài niệm, một năm trước cậu cùng giống như bọn họ, đến giờ nộp bài rồi sẽ bắt đầu hoảng loạn như thế.

Jungkook đi xuống bàn cuối thu bài, vừa cầm lấy xấp giấy đi được vài bước, áo khoác bỗng nhiên bị giật mạnh khiến cậu loạng choạng ngã oạch xuống nền, giấy tờ bay lả tả.

Taehyung vẫn luôn quan sát cậu, hay đầu mày xô vào nhau, giọng anh trầm xuống: "Chuyện gì vậy?"

Người vừa mới gây chuyện sợ sệt đứng dậy đỡ lấy Jungkook, xung quanh cũng có vài người cúi xuống vội vàng nhặt lấy giấy làm bài kiểm tra giúp cậu.

"Tớ, tớ xin lỗi, tớ quên ghi tên."

Đó là một chàng trai có vẻ rụt rè, cặp kính dày cộm trượt xuống tận nơi đầu mũi, Jungkook nhìn thấy vẻ hoảng hốt của cậu ta thì khẽ nói không sao, chợt phát hiện nơi cổ tay phải đau nhói. Mặt Jungkook nháy mắt tái lại.

Cú ngã vừa rồi không nhẹ, Jungkook dường như đã dùng toàn lực cánh tay để chống xuống đất, Taehyung nhìn thôi cũng thấy đau, dù đã muốn xông đến chỗ cậu ngay lúc đó nhưng anh vẫn chỉ có thể cố gắng bình tĩnh bước nhanh tới hỏi han cậu như bao người thầy khác.

"Jungkook có sao không? Tôi đưa em xuống phòng y tế."

Jungkook lắc đầu rồi lại gật đầu, tay trái nắm lấy cổ tay phải để làm dịu cơn đau, cậu len lén nhìn qua Taehyung, chỉ thấy anh trừng mắt nhìn cậu bạn kia một cách lạnh lẽo.

"Leegun, thu bài rồi mang xuống phòng hội đồng. Lớp phó kỉ luật giữ lớp trật tự."

Vẻ mặt của anh lúc nghiêm túc kì thực rất đáng sợ, đám đông vội vàng tản ra chừa chỗ cho Taehyung dẫn Jungkook rời khỏi, vừa đi khuất khỏi cửa lớp, anh đã sốt sắng:

"Em còn đau ở đâu nữa không?"

"Không có..."

Jungkook đáp, kèm theo tiếng xuýt xoa rất nhỏ vì đau. Dù vậy Taehyung vẫn nghe được, anh buông một tiếng thở hắt, không thể nắm tay cậu thật sự rất khó chịu.

"Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra."

"Không cần đâu, chỉ trật khớp thôi."

Cậu lắc đầu bước tiếp đến ngã rẽ, Taehyung đột nhiên nắm lấy vai cậu.

"Không được, Jungkookie nghe lời anh."

"Thật sự không nghiêm trọng đến vậy mà."

Jungkook vẫn kiên quyết không nghe lời, cậu cũng không biết chính mình đang bị làm sao. Rõ ràng lúc chới với rồi ngã xuống, cậu đã rất sợ.

"Thật sự không nghiêm trọng cũng vẫn nên đi kiểm tra, em biết bàn tay này đối với em quan trọng đến mức nào mà?"

Taehyung nhìn hàng mi của cậu khẽ cụp xuống. Jungkook đã từng nói với anh, cậu thích chạy nhảy, thích những trò chơi vận động mạnh, và thích nhất là vẽ. Nhưng bây giờ niềm vui của cậu chỉ còn lại một nửa, nếu như chỉ vì một chuyện cỏn con mà đánh mất luôn phần còn lại, Jungkook của anh biết phải làm sao đây?

Jungkook không trả lời, nghiêng mặt một bên trốn tránh. Là vì quan trọng nên càng sợ, dù chỉ một động chạm nhỏ cậu cũng không muốn xảy ra.

"Không muốn đi thì anh bế em đi."

Taehyung nói rồi toan bước đến, cúi người nhẹ nhàng nhấc bổng Jungkook lên trước đôi mắt ngỡ ngàng hoảng hốt của cậu.

"Anh điên rồi sao, ở đây là trường học!"

Jungkook quát khẽ vì sợ gây chú ý tới những lớp học khác, Taehyung lại có vẻ bình tĩnh trước sự chống cự của cậu và cả tình hình hiện tại, từng bước chân vững vàng đi xuống cầu thang.

"Thầy giáo không được lo lắng cho học sinh của mình khi ở trường học?"

Jungkook trừng mắt, cậu mím môi một lúc rồi mới nghèn nghẹn:

"Anh sẽ bị kỉ luật."

Nét cười dịu dàng lập tức xuất hiện trên gương mặt nghiêm nghị, Jungkook không hiểu sao anh lại nhìn mình như vậy.

"Ngốc quá."

Ngay cả khi anh có bị kỉ luật thì cũng có là gì, trong ngôi trường này anh chỉ là một giáo viên hợp đồng nhỏ nhoi, dù sao cũng không gắn bó ở đây lâu dài, có mang tai tiếng cũng không ảnh hưởng nhiều đến anh, nhưng Jungkook lại khác, cậu phải học ở đây một năm, chuyện mà Jungkook lo phải nên là chính mình mới đúng.

"Còn hơn là để em phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào."

Trái tim nhỏ bé của Jungkook khẽ rung lên, ánh mắt mất tự nhiên nhìn đi nơi khác.

"Đó không phải là chuyện anh cần lo."

Taehyung vừa giận lại vừa buồn, bước qua ngã rẽ, anh hỏi:

"Em lo anh bị kỉ luật nhưng lại không để anh lo cho em?"

Căn bản tình cảm trong lòng cậu anh đã nắm được vài phần, chỉ là, quan trọng Jungkook có muốn hay không. Nói lí trí không ngăn cản được con tim, nhưng chỉ bằng con tim mà lí trí không khuất phục thì cũng dằn vặt như vậy thôi. Mà anh thì không muốn Jungkook phải dằn vặt.

Qua hết cầu thang là sẽ tới lầu một, Jungkook bắt đầu vùng vẫy muốn rời khỏi, lại nghe Taehyung nghiêm nghị gọi tên mình, lập tức như một bản năng, chống cự trở nên yếu ớt dần rồi biến mất.

"Em nhắm mắt lại đi."

"Làm gì?"

Jungkook đột nhiên nghe thấy có tiếng rất nhiều bước chân đang đến gần, vội vàng nhắm chặt mắt, lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh.

"Em phải thả lỏng ra."

Hai người gặp phải một lớp vừa mới học xong tiết thể dục đang trở về lớp, đám học sinh nhanh chóng nhận ra Taehyung, có người vội lên tiếng hỏi khi thấy anh bế người đi một cách gấp gáp.

"Cậu ấy bị sao thế thầy?"

"Hạ đường huyết, mấy đứa nhường đường cho thầy với."

May mắn vì sắc mặt Jungkook do cơn đau mà tái hẳn nên chẳng ai nghi ngờ, duy chỉ có Taehyung là phát hiện vành tai cậu đỏ bừng cả lên.

Cho đến khi trót lọt ra khỏi trường, Jungkook cũng vẫn còn không tự nhiên, cậu ngồi trên ghế phụ lái nhích tới nhích lui, Taehyung vừa nhìn đã hiểu nguyên nhân.

"Em thật là..."

Taehyung bỏ lửng câu nói của mình, nghiêng người qua giúp cậu thắt dây an toàn, từ đầu tới cuối cậu vẫn luôn giữ chặt cổ tay đau của mình không buông, Taehyung biết cậu sợ nên cũng không phàn nàn, làm xong còn gõ nhẹ lên trán cậu một cái. Jungkook nhắm mắt theo bản năng, lúc anh rời đi liền bĩu môi.

"Cái mặt thế là sao?"

"Tự dưng ký đầu người ta."

Jungkook ấm ức phản ánh. Rõ ràng không khí giữa hai người mấy ngày nay không được dễ chịu như lúc trước, Taehyung vốn nghĩ mình sẽ không được nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu này của cậu, vậy mà Jungkook lại vô tình làm anh phải nhoẻn miệng cười.

"Cười cái gì mà cười, không có cho cười."

Taehyung nghe lời mím môi lại, vươn tay nhéo má cậu một cái, nếu không sợ cậu giận có lẽ đã nhào tới hôn cho mấy cái rồi.

---

Lúc ra khỏi bệnh viện thì cũng đã hết giờ học tại trường, Taehyung đưa cậu về quán của anh Jin ăn trưa.

Jungkook và Taehyung đi vào trong thì gặp được Namjoon đang đứng bên ngoài, cậu hớn ha hớn hở:

"Anh Namjoon!"

"Ừ chào nhóc."

Namjoon vẫy tay chào lại, Jungkook vui vẻ dạ một tiếng rồi đi vào bên trong, thấy Taehyung ngừng lại liền nghiêng đầu thắc mắc.

"Anh nói chuyện với Namjoon một chút, em vào trong gọi thức ăn đi." Anh vừa giải thích lại vừa xoa đầu cậu.

Jungkook lắc lắc đầu làm cho mớ tóc càng trở nên lộn xộn nhưng cậu chẳng để ý. Tiu nghỉu đáp:

"Ò"

Jungkook rảo bước về phía sofa, đang tính sẽ đánh một giấc ở đây không ngờ lại thấy Yoongi đang nằm trên đó vừa nghe nhạc vừa nhịp chân.

"Anh!"

"Ờ, mới học về hả?"

Yoongi hé mắt nhìn cậu, thấy Jungkook cười hì hì giơ tay ra khoe khoang.

"Em mới ở bệnh viện về nè. Có thể nhường cho em nằm một miếng được hông?"

"Hông, vào phòng nghỉ mà nằm."

Anh miệng thì phũ phàng nhưng vẫn nhích qua cho Jungkook sáp lại gần, mắt thì nhìn chằm chằm vào cổ tay được quấn mấy vòng băng màu trắng của cậu.

"Làm sao đấy?"

"Em trượt chân."

Yoongi không hài lòng chậc lưỡi, Jungkook dán người trên sofa thở phì phò.

"Ai đưa em tới bệnh viện?"

Anh biết rõ mà vẫn còn hỏi, Jungkook xoa xoa tay lúng búng đáp:

"Taehyung."

"Ờ." Ngừng một chút lại bâng quơ hỏi: "Gần đây thế nào?"

"Thế nào là thế nào, anh hỏi cái gì kì cục..."

"Đừng có giả ngơ, mày có thể giấu anh được chuyện gì hả?"

Jungkook mím môi rồi bỗng nhiên thở dài.

Taehyung cùng Namjoon nói với nhau vài câu liền đi vào trong, lúc ngang qua quầy bánh ngọt anh thuận tay lấy một cái cho Jungkook, Namjoon thấy vậy liền cười trêu:

"Tính dốc sức chăm em nó tròn vo luôn đấy à?"

Taehyung cười cười đồng tình: "Tròn tròn đáng yêu."

Anh bước tới chỗ sofa mà Jungkook và Yoongi đang nằm, hai người kia đang quay lưng về phía anh nên không để ý nhiều. Quán ăn lúc nào cũng rộn ràng nhộn nhịp, Jungkook không mảy may phát hiện ra Taehyung đang đứng rất gần mình, cậu trăn trở một chút rồi cuối cùng vẫn quyết định nói cho Yoongi nghe, ngoài anh ra thì cậu cũng chẳng biết tâm sự cùng ai.

"Mấy hôm trước anh ta bảo theo đuổi em, còn dẫn em đến gặp người nhà." Jungkook ngập ngừng, dù chuyện đó làm cậu có chút vui nhưng khi anh nhắc đến chuyện cũ, trong lòng cậu cũng thật sự rất khó chịu bức bối.

"Nhưng... nhưng mà em không muốn như thế."




















______________

Cách anh ấy nhìn em dịu dàng biết bao nhiêu 🥺

Khi ẻm nằm trên sofa =))





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net