Jungkook không ngoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cổng bệnh viện mở rộng giống như đang chào đón Jungkook, cậu bất an nhìn Taehyung vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc lái xe vào trong.

"Tự nhiên đưa tôi đến đây làm gì?"

Jungkook cố tỏ ra mình không hề chột dạ chút nào, hỏi một câu hết sức hợp tình hợp lí.

Taehyung quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, Jungkook lại không biết đối diện với cái nhìn ấy như thế nào.

"Đưa em đến kiểm tra."

Jungkook cũng biết Taehyung vì biểu hiện của mình ngày hôm nay mà nghi ngờ rồi, cậu mím môi:

"Tôi có bị cái gì đâu mà kiểm tra, khuya rồi còn muốn hành xác người ta, tôi buồn ngủ lắm rồi đó."

"Trong bệnh viện có giường mà, em muốn ngủ bao lâu chẳng được."

Xe dừng trong bãi để xe, Taehyung mở cửa xe vòng qua chỗ cậu, Jungkook nhìn anh trân trân, bày tỏ mình không hề muốn đi vào đó.

"Mở dây an toàn rồi bước ra đây."

"Không!"

Chuyện thì sớm muộn gì cũng biết, nhưng không hiểu sao Jungkook vẫn cứng đầu cứng cổ cực kì, cậu vẫn cứ ngồi lì trong xe không chịu nhúc nhích.

"Bây giờ em có ra không?"

Jungkook im lặng mím môi, cậu nhìn anh một lúc rồi lầm bầm.

"Anh muốn biết mấy vết sẹo kia từ đâu ở ra chứ gì? Là tôi bị tai nạn, một năm không đi học là tôi ở nhà dưỡng bệnh đó, nửa năm nằm trên giường rồi ngồi xe lăn, nửa năm tập đi, tập chạy. Tôi nói ra rồi anh đã vừa lòng chưa, kiểm tra bao nhiêu cũng một kết quả đó, bây giờ làm ơn đưa tôi về!"

Khác với những gì mà cậu đã nghĩ, Taehyung không hề bất ngờ hay sửng sốt gì cả. Đầu Jungkook cúi gằm xuống dưới, nhìn chằm chằm vào hai đầu gối lúc nãy còn đau âm ỉ bây giờ bỗng dưng nhức nhối dữ dội.

Taehyung vẫn không nói lời nào làm Jungkook còn tưởng rằng tình trạng này sẽ chẳng bao giờ kết thúc, cậu khó chịu quay mặt đi, đột nhiên người kia tiến sát tới làm Jungkook gần như nín thở, sắc mặt anh hầm hầm vô cùng đáng sợ, cạch một cái, mở đai an toàn trên người cậu ra. Jungkook chẳng kịp giãy giụa đã bị anh luồng tay qua đầu gối, bế ra khỏi xe.

"Anh làm cái gì vậy!? Mau bỏ tôi xuống!"

Jungkook rống giận, Taehyung bế cậu đi được hai ba bước Jungkook đã quẫy đạp vô cùng dữ dội.

"Sao em cứng đầu quá vậy? Chân đau đi không nổi mà lúc nào cũng bướng bỉnh cố chấp là sao? Em làm như vậy thì được cái gì, đưa em tới kiểm tra không phải vì anh lo cho em sao? Em ngoan ngoãn, em nghe lời anh một chút cũng không được à?"

Anh thì nóng ruột nóng gan lo cho cậu, trong khi Jungkook thì bướng chịu không nổi. Lì lợm cũng có giới hạn chứ, chân đã đi không nổi mà vẫn cứ cố chấp. Mấy vết sẹo trên người vì cái gì mà xuất hiện lẽ nào anh không biết, trên người cậu đã có dấu vết có nghĩa là đã bị tổn thương rồi anh còn quan trọng là do tai nạn hay cậu tự hại mình hay sao. Dù thế nào thì cũng đều khiến anh đau lòng, khiến anh xót xa như thế mà. Tại sao Jungkook vẫn không hiểu.

Bước chân Taehyung vẫn thật vững vàng, Jungkook ở trong lòng anh lại không ngừng thở mạnh, gương mặt trắng trẻo đỏ bừng, nước mắt lưng tròng mà không kiềm được ấm ức tủi thân.

"Tôi như thế nào cũng mặc kệ tôi anh quan tâm làm quái gì, anh là người đòi chia tay trước mà! Anh bảo tôi phiền bảo tôi trẻ con mà, tôi bướng bỉnh không nghe lời anh thì đã làm sao? Tôi đi không được thì lăn lê bò trườn gì cũng là việc của tôi, tôi không có cần anh lo! Hu hu"

Jungkook nói đến đây thì khóc òa làm lòng dạ Taehyung đều nhói hết cả lên. Mà càng thương thì càng phải đi nhanh tới chỗ bác sĩ, Jungkook thì vẫn cứ giãy giụa, dù anh đã mệt muốn đứt hơi vẫn không dám thả cậu xuống. Gắng gượng một lúc cũng đã đến được chỗ bác sĩ, Taehyung mặc kệ luôn phép tắc của bệnh viện cứ như vậy lao thẳng đến khoa chấn thương chỉnh hình.

"Bác sĩ!"

Đứng trước cửa phòng trưởng khoa gọi người, y tá đi ngang qua cũng suýt hết hồn bởi giọng của anh, chưa kịp lên tiếng nhắc nhở vị bác sĩ bên trong phòng đã bước ra, trừng trừng nhìn người đứng bên ngòai.

"Bước vào đây!"

Vì Taehyung đã liên lạc từ trước nên mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Jungkook vừa rồi còn hung hăng quẫy đạp nhìn thấy biểu cảm đáng sợ của bác sĩ thì cũng biết điều ngoan ngoãn im lặng. Đến cả Taehyung lúc tức giận cũng không có sức uy hiếp bằng người này.

Taehyung đặt nhóc con nhà mình lên ghế, nhìn đôi mắt đỏ hoe vẫn còn sóng sánh nước mà nhịn không được muốn đưa tay lên lau giúp cậu, Jungkook lại một mực tránh đi.

Park Bogum đi tới, nhìn qua cũng hiểu giữa hai người này vừa mới xảy ra chuyện gì. Khuôn mặt Jungkook bẩm sinh đã rất đáng yêu, khi khóc thì lại càng khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác muốn yêu thương bảo vệ mãnh liệt. Anh ta trừng mắt nhìn Taehyung một cái, anh lại không hề để ý, vuốt lại mái tóc lộn xộn của Jungkook một cách dịu dàng rồi tránh sang một bên để Park Bogum làm kiểm tra, sau đó chụp X quang cho cậu.

Mọi thứ đều diễn ra hết sức suông sẻ, một phần là do Jungkook sợ bác sĩ nên rất ngoan ngoãn phối hợp, nói ra thật sự có hơi mất mặt như sự thật đúng là như thế. Cho đến khi bác sĩ nhìn vào kết quả, vẻ mặt vừa mới nhu hòa của anh ta lại ngay lập tức trở nên đáng sợ.

"Này cậu Jeon, có phải cậu không muốn đi được nữa hay không?"

Bác sĩ Park không hề quát tháo, chỉ đơn giản là vừa nói vừa nhìn Jungkook đang tái mặt ở trên giường.

"Em ấy làm sao?"

Taehyung nghe người kia nói như vậy lại càng nóng ruột.

"Trước đây cậu bị tai nạn có đúng không?"

Jungkook nghe bác sĩ hỏi thì gật đầu.

"Tôi không nói đến những phần khác, nghiêm trọng nhất là ở đầu gối. Xương bánh chè lúc trước đã được phẫu thuật hiện giờ có dấu hiệu tổn thương, bác sĩ chắc chắn đã dặn cậu không được vận động mạnh sao cậu không nghe lời, muốn ngồi xe lăn cả đời phải không?"

Taehyung không có hiểu biết nhiều về kiến thức y khoa, tất nhiên anh không biết xương bánh chè là gì nhưng chỉ nghe tới cụm từ ngồi xe lăn cả đời sống lưng của anh đã lạnh toát, Jungkook vẫn không có phản ứng gì lớn nhưng anh biết cậu thật sự cũng rất sợ, hai tay bấu vào nhau đang run rẩy làm anh đau lòng muốn chết.

Ngay lập tức đi qua ôm lấy cậu, dùng ánh mắt hết sức không đồng tình nhìn bác sĩ.

"Anh đừng có dọa em ấy."

Môi Jungkook mím chặt không nói lời nào, được anh ôm vào lòng cũng ngoan ngoãn không đẩy ra nữa.

"Dọa gì mà dọa! May mắn là chỉ mới có hôm nay, nếu như để tình trạng này tái diễn nữa thì thành sự thật luôn đấy. Mấy người trẻ tuổi sao không biết coi trọng sức khỏe của mình gì hết vậy? Lúc trước cậu ấy chấn thương không nhẹ, phẫu thuật xương bánh chè một lần cũng phải sáu tháng mới lành được đấy, tôi nói có sai không?"

Jungkook im lặng lắc đầu. Lúc đó phẫu thuật cậu còn bị nhiễm trùng, kết quả là hơn sáu tháng mới đi lại chạy nhảy nhẹ nhàng được. Bây giờ nhớ lại mấy lần cậu cứ cố chạy cho nhanh không khỏi hối hận đến xanh cả ruột.

Sau một hồi răn dạy thì cuối cùng bác sĩ cũng ngừng lại, nhìn hai người đang ôm nhau kia mà vừa bực lại vừa buồn cười. Cuối cùng dặn dò vài điều cần chú ý rồi đuổi người đi.

"Đây là đơn thuốc, đem đến quầy để họ đưa thuốc sau đó đưa nhóc con của chú mày về nghỉ ngơi. Không được để nó thức khuya, ăn uống điều độ bổ sung nhiều canxi vào, nhất là đừng để nó chạy nữa nếu không thì lần sau có đến đây khóc cũng không ai cứu nổi đâu."

Lúc rời khỏi phòng bệnh, Taehyung vẫn còn có ý định muốn bế cậu nhưng vị bác sĩ kia nhìn vẻ mặt không mấy cam chịu của Jungkook thì thở dài ra.

"Đi được thì không cần phải giúp."

Jungkook cúi đầu lễ phép chào bác sĩ rồi lủi thủi đi ra, trong lòng ngổn ngang thật nhiều cảm xúc. Lúc nãy còn ấm ức với anh biết bao nhiêu, khi trong phòng khám thì vừa sợ vừa tủi thân, ra bên ngoài rồi nhìn thấy Taehyung vẫn lo lắng đi phía sau mình thì không ngừng xấu hổ và còn rất biết ơn. Cái tổ hợp cảm xúc vặn vẹo gì cậu cũng không biết nữa, rồi bây giờ nên cư xử như thế nào với anh. Lúc nãy còn sống chết không chịu đi khám, bây giờ thì chỉ thấy quê một cục, Jungkook tự muốn sỉ vả chính mình toàn làm mấy trò giống hệt trẻ con.

Cậu ra sức dằn vặt mấy ngón tay, không biết phải làm gì tiếp theo.

"Em lại kia ngồi đi, anh đi lấy thuốc cho em rồi mình về."

Taehyung đi tới xoa đầu cậu, chỉ sang bên hàng ghế chờ ở gần đó, không đợi cho Jungkook đồng ý đã chạy đi mất. Cũng vì sợ cậu đợi lâu nên anh đi rất nhanh, Jungkook ngồi trên ghế nhàm chán đếm mấy viên gạch lát trên hành lang bệnh viện, chẳng mấy chốc thì anh đã trở lại.

Trên đường về phòng trọ Taehyung đột nhiên nhìn qua Jungkook, thấy cậu vẫn im lặng nhìn ra ngoài đường mà mắt không chớp. Kiềm lòng không đặng mà hỏi cậu với giọng cưng chiều:

"Còn muốn ăn kem không, để anh mua cho nhé?"






_______________________________




xương bánh chè đây nha quí dị :>

vỡ xương này khổ lắm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net