Lỡ em bị bắt mất thì sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân chi sơ tính cà chớn, Kim Taehyung trêu cậu bao lần bị dỗi lên dỗi xuống vậy nhưng vẫn đâu có chừa, vừa mới nói xong sự thật vô cùng chấn động, Jeon Jungkook không nói tiếng nào, mặt cậu lạnh tanh cầm menu vứt thẳng xuống bàn rồi đứng dậy đẩy ghế toan bước ra ngoài.

"Ấy cua con ơi!"

Taehyung vừa gọi vừa vội vàng chạy theo, cũng may Jungkook đi không nhanh, anh gộp luôn hai ba bước chân thành một mà lao tới chỗ cậu, Jungkook hậm hực bị anh ôm chặt cứng, phồng mang trợn mắt quay lại hét vào mặt anh:

"MUỐN TÔI KẸP CHO ANH MỘT PHÁT KHÔNG?"

Taehyung dạo này thành đại gia rồi, đưa cậu đi ăn cũng đặt hẳn một phòng ăn riêng, mà hành động này cũng thật quá sáng suốt, nếu không cái bản mặt đẹp trai của thầy Kim khi bị em người yêu cũ quát vào mặt sau này sẽ không biết giấu đi đâu.

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi. Anh đùa thôi."

Jungkook cụp mắt không thèm nhìn anh, cậu lầm bầm:

"Thì lúc nào chả đùa, anh xem tôi là trò đùa mà."

"Aizz, không phải như vậy đâu."

Taehyung giữ chặt cậu trong lòng, đúng thật là tự tạo nghiệp không thể sống, đã biết người ta hay dỗi mà còn hay đùa dai. Anh loay hoay nài nỉ mà Jungkook thì vùng vằng giãy giụa, vừa hay phục vụ đẩy xe thức ăn mở cửa đi vào, thế là được ăn ngay một bát cẩu lương miễn phí.

"Thôi mà, đồ ăn tới rồi kìa, em ăn xong rồi muốn đi đâu cũng được anh không cản nữa, nha?"

Jungkook lầm lì không nói, cậu nhất quyết gỡ tay anh ra nhưng không phải để rời đi mà vòng ra phía sau quay lại chỗ ngồi của mình.

Thức ăn nhanh chóng được bày ra khắp bàn, Jungkook nhìn lướt qua chúng một lượt nhưng vẫn theo thói quen không động đũa trước làm Taehyung có chút buồn cười. Người này giận thì vẫn giận nhưng cũng rất là ngoan, muốn xoa đầu một cái quá đi.

"Em ăn đi."

Jungkook bĩu môi:

"Còn cần anh mời à?"

Nói rồi cầm đũa lên bắt đầu gắp lia gắp lịa, nhìn cái kiểu ăn thế này cũng biết là ban nãy cậu nói dối, Jungkook dù thích ăn nhưng lại rất hay bỏ bữa, ăn uống cũng chẳng điều độ, vậy cho nên mỗi lần gặp cậu anh đều sẽ xuất hiện cùng với đồ ăn, chỉ mong mau mau vỗ béo em thỏ của mình trở nên ú na ú nần như xưa.

Vì mải nhìn em người yêu cũ đến mức xuất thần nên khi người ta cũng giương đôi mắt to tròn nhìn mình, anh lại không hề phát hiện ra, tâm hồn thì đang phiêu dạt ở một nơi xa lạ nào đó.

Jungkook bĩu môi cầm một lá xà lách to che luôn mặt mình lại.

Cái thứ màu xanh to bằng bàn tay đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt khiến anh hoàn hồ trở lại:

"Ơ, anh đang nhìn."

"Không cho nhìn!"

Rõ ràng có nhìn thật đâu, hồn phách của anh bay lên chín tầng mây rồi còn bảo nhìn à.

Taehyung chồm người về phía trước, ngoạm luôn cái lá trước mặt cậu.

"Càng ngày em càng keo."

"Keo gì mà keo!"

Hai má Jungkook nhét đầy thức ăn phồng phồng lên y hệt như hai chiếc bánh bao, đôi mắt to tròn hung dữ trừng anh nhưng chẳng có chút sức uy hiếp nào. Thật sự mà nói, cứ mỗi lần Jungkook ở trước mặt là sức đề kháng sự đáng yêu của Taehyung sẽ hạ xuống mức âm, bất kể lúc nào cũng muốn trêu, muốn nựng người ta cho đã.

Nghĩ là làm, Taehyung liền đưa một ngón trỏ tới chọt chọt cái má mềm mềm của cậu, làm Jungkook giận dỗi tránh mặt đi rồi vội nuốt đồ ăn xuống:

"Xê ra đi, tôi không có muốn động chạm với mấy người đã có hôn thê."

Jungkook ra vẻ hắt hủi nói rồi lại cúi xuống ăn tiếp, cậu rất là để bụng đến chuyện này. Rõ ràng mấy hôm trước còn bảo muốn theo đuổi cậu thế mà hôm nay còn đùa là có hôn thê. Có rồi thì cưới luôn đi, Jungkook nhất định đi tiền mừng khủng nhất luôn.

Taehyung biết là cậu khó chịu nhưng vẫn không nhịn được phì cười:

"Nhưng anh hủy hôn từ lâu rồi."

Jungkook nghe thì nghe rồi đó, nhưng vẫn ngấu nghiến miếng thịt trong miệng, dường như là đang trút giận lên nó.

"Kệ anh."

Cậu hết sức phũ phàng, ăn xong gác đũa lên chén rồi hùng hồn đứng dậy.

"Đi đâu?"

"Đi đâu thì kệ tôi, anh vừa phải thôi sao cứ thích kiểm soát người ta quá vậy, tôi có là cái gì của anh đâu."

Đã không nói chuyện tử tế thì cũng đừng có trêu người ta chứ, Jungkook ấm ức nói rồi đẩy ghế đứng dậy.

"Có, em chính là trân quý của đời anh. Anh cũng không muốn kiểm soát em, Jeon Jungkook đáng yêu như vậy, em mà đi lung tung ra ngoài đường lỡ người ta bắt mất thì anh phải làm sao đây?"

Taehyung ôm chầm lấy cậu, Jungkook không kịp phản ứng lại, cậu ngây ra mất một lúc chỉ để tiêu hoá hết những lời mà anh vừa nói.

Tóc mái lòa xòa của Jungkook bỗng được vén lên, lộ ra cái trán bướng bỉnh trắng mịn, Taehyung khẽ cúi đầu, đặt môi mình chạm lên một cách nhẹ nhàng.

"Anh xin lỗi, vì lỡ đùa quá trớn làm Jungkook giận."

Lưng của cậu dán sát lấy ngực Taehyung, bởi vậy mà cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của người nọ cũng rộn ràng và gấp gáp chẳng khác gì mình. Giọng nói ấm áp của anh cứ lẩn quẩn mãi bên tai một cách ngọt ngào, đã như thế hai cánh môi còn rất mềm, từ khi chúng chạm lên trán cậu cho đến lúc rời ra, nơi ấy vẫn còn nguyên cảm giác ấm nóng và tê nhẹ.

Hai người đứng yên ôm nhau được một phút thì Jungkook mới bối rối gỡ tay anh ra, Taehyung có chút hồi hộp nhìn cái gáy trắng nõn của người nọ từ từ đỏ lên rồi lan sang hai tai, cậu không quay mặt lại nhìn anh mà cũng không tiến thêm bước nào nữa.

"Jungkook."

"Hả?"

Cậu lúng túng đáp một tiếng rồi lại đứng yên, tự dưng bị hôn cho một cái xong bây giờ máu nóng trong người cũng nguội mất tiêu.

"Đi với anh đến một nơi."

Taehyung cười khẽ, nắm lấy tay cậu đi đẩy cửa ra khỏi nhà hàng. Anh biết rất rõ là những lúc như thế này Jungkook rất dễ bảo nên mới mạnh dạn làm như thế.

Jungkook bị nắm tay dắt lên xe cũng không ý kiến gì, từ trước đến nay cậu đối với anh luôn có một sự tin tưởng nhất định. Nhiều lúc Jungkook vẫn hay tỏ ra chống đối như vậy cũng là vì cậu để bụng chuyện lúc trước, trừ những lúc nhây với Taehyung ra thì phải nói rất là ngoan, ngày xưa cứ mỗi lần anh gọi là đều sẽ đáp lại bằng tiếng dạ thật lớn, thật ngọt.

Xe đi được một đoạn lúc này Jungkook mới nghiêng đầu hỏi anh.

"Mình đang đi đâu vậy?"

"Đến phòng triển lãm tranh của Park Jimin."

"Thật ư?"

Hai mắt Jungkook ngay lập tức sáng lấp lánh, liền nhận được cái xoa đầu từ Taehyung.

"Đúng rồi." Anh cười.

"Vào được nơi đó khó lắm, còn phải có thiệp mời nữa cơ..."

"Ừmm."

"Là thật sao?"

"Để anh hôn một cái cho em tỉnh nhé?"

Taehyung chuẩn bị chồm người tới, liền bị cậu khinh bỉ tránh đi.

"Người ta đẹp trai chứ không có dễ dãi đâu."

Taehyung nghe vậy thì làm bộ làm tịch thở dài một hơi:

"Thì đẹp trai quá nên anh mới muốn hôn đó."

Càng ngày trình độ thả thính của Taehyung lại càng lên cao, Jungkook dường như cũng quên mất cái người mà hôm nào gặp lại ở sân trường còn cằn nhằn cậu phải bỏ rác vào đúng nơi quy định với cái người ở trước mắt này là một.

Thấy Jungkook ngây ra, Taehyung lại cứ nghĩ cậu vẫn còn để tâm chuyện khi nãy. Anh hít một hơi rồi cũng quyết định nói ra, dù cậu bây giờ không hỏi nhưng đã hứa có chuyện gì cũng phải nói với em ấy trước thì nhất định phải giữ lấy lời.

"Jungkook này."

"Hở?"

Cậu nghe anh gọi thì ngơ ngác quay lại, bỗng thấy nét mặt trầm tư của anh thì cũng trở nên nghiêm túc.

"Sao vậy?"

"Thật ra Chaewon là hôn thê của anh, chuyện này cũng đã cách đây bảy năm trước rồi."

Jungkook quả thật không mấy vui khi nghe anh nói đến chuyện này, nhưng hiện tại anh không phải dùng chuyện này để đùa nên cậu cũng chỉ biết gật đầu nhẹ một cái.

"Đó là quyết định đột ngột của ba mẹ anh sau khi anh come out."

Taehyung nhìn sắc mặt của cậu, tiếp tục nói:

"Nhưng anh đã từ hôn ngay sau đó và rời khỏi nhà. Mối quan hệ của anh và cô giáo Yoon chỉ dừng lại ở mức xã giao, cô ấy là con của bạn mẹ anh nên mới vô tình bị gán ghép cho anh như thế."

"Nói chung là mối quan hệ đơn giản như thế, rồi tụi anh trở thành đồng nghiệp, vì có quen biết trước nên cũng có giúp đỡ nhau, nhưng anh không nghĩ cô ấy lại cố tìm tòi chuyện của anh như vậy, rồi đột nhiên còn thổ lộ tình cảm với anh. Em yên tâm, anh đã từ chối rồi."

Anh thở hắt ra:

"Còn chuyện làm anh giận chính là vì cô ấy dám điều tra em để báo với gia đình anh, thật là, nhắc đến lại muốn điên."

Thấy Taehyung hậm hực như vậy Jungkook cũng hiểu, thảo nào ban nãy ở bệnh viện lại nói năng phũ phàng lạnh lùng như thế.

"Ngoại trừ anh, bất kể là ai cũng không có cái quyền nói bất cứ điều gì về em trước gia đình anh cả."

Taehyung bồi thêm một câu, rồi quay sang nhìn Jungkook, thấy cậu đang quay mặt về hướng khác nhưng đầu lại gậy gù trông có vẻ vừa ý lắm.

"Anh nói xong rồi đó, em không cần thắc mắc nữa nhé?"

Jungkook nghe vậy thì bĩu môi quay mặt lại nhìn anh, rõ ràng anh biết cậu còn một thắc mắc rất rất lớn nữa nhưng vẫn không chịu giải đáp, thế mà anh chỉ nhìn cậu, đáp lại bằng nụ cười hiền mà không nói gì nữa.

Được rồi, anh không muốn nói thì thôi vậy.

Từ rất lâu cậu cũng đã biết được nguyên nhân chia tay không phải là vì chính mình trẻ con, ngu ngốc hay thiếu trách nhiệm. Mà cái cậu giận anh cũng là vì có chuyện xảy ra nhưng không nói với cậu mà thôi.

Chắc tại cậu không đủ đáng tin.

Jungkook rũ mi, nhìn anh chán chê rồi hướng mắt ra ngoài đường. Đoạn đường này Jungkook chưa đi qua bao giờ, dù gì cậu cũng mới từ Busan đến đây chưa được một tháng. Jungkook nhìn phía trước có hai hàng rẻ quạt vàng rực chạy dài tít tắp, tâm tình bỗng nhiên cũng phấn chấn lên không ít. Đang háo hức muốn được đi ngang qua đó thì Taehyung đột ngột dừng xe lại, tấp vào lề.

Jungkook khó hiểu nhìn anh.

"Xuống xe."

Jungkook ngỡ ngàng nghe anh buông ra hai chữ như muốn đuổi gấp cậu đi, đang tủi thân thì chớ, lại còn gặp cái chuyện quỷ gì thế này, mắt tự nhiên cũng sóng sánh một tầng nước mỏng.

Taehyung nói xong cũng vẫn còn hồn nhiên không hay biết trong lòng em người yêu cũ bị một câu hai chữ của mình làm cho một trận bão táp mưa sa, anh vừa mở đai an toàn vừa nghi hoặc nhìn cậu:

"Sao thế, cua con?"

Jungkook vẫn không đoái hoài gì đến anh mà gục đầu nhìn xuống dưới.

"Sao vậy? Không thích ngắm rẻ quạt hả, chân em đau để anh cõng em đi nhé?"

Một giọt nước rơi trên mu bàn tay, Jungkook ấm ức ngước mặt lên hít một hơi:

"Kim Taehyung, đưa mông tới đây để con cua này kẹp anh một cái!"






____________________

Ayo tui trở lại rùi đâyyyy

Đáng iu

Đáng iuuuuuu


Cục Chòn ủm này mà bị người ta bắt mất thì anh Kim chỉ có khóc suốt đời wa'



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net