Chap 36: Chơi ma sói lúc hai giờ sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác bị gọi điện làm phiền vào lúc một giờ sáng là như thế nào? Chính là đỉnh điểm của sự tức giận, cảm giác vô cùng bất lực nhưng lại không làm được gì, vì người gọi là anh trai yêu quý.

Kim Taehyung đang ôm em nhỏ ngủ say thì bị tiếng điện thoại làm phiền, hắn nghe điện thoại trong tình trạng mắt nhắm mắt mở, Jungkook trong lòng cũng thức giấc vì tiếng ồn bên cạnh. Thấy mặt hắn có vẻ không vui em mới đi theo cùng, dù gì hai người vẫn đỡ hơn.

Kim Namjoon vừa nãy gọi điện khóc la om sòm, qua giọng nói có thể đoán được anh đã say, mà mỗi khi anh say đều rất đáng sợ nên hắn mới phải đến đây gấp vì sợ anh gây ra chuyện. Lúc đến nơi mới thấy Kim Bora và Jung Hoseok, không cần bất ngờ, cũng là do Kim Namjoon gọi đến đó.

"Anh ấy cũng gọi chị sao?"

"Chứ em nghĩ chị đến đây vào giờ này làm gì."

"Vậy anh Hoseok?"

"Vừa nãy anh nhận được điện thoại, nghĩ rằng Namjoon có chuyện nên chạy đến ngay."

"Lần nào say anh ấy cũng gọi cho mọi người, sao không gọi cảnh sát luôn ấy."

Không chần chừ thêm, bốn người bước vào trong bar tìm người, để đưa được anh ra khỏi đó phải nói là vô cùng vất vả. Vừa mở cửa xe Jungkook nhìn thấy bên kia đường có một người từ quán ăn vỉa hè bước ra, trước khi người kia ngã lăn ra đất em đã kịp nhìn thấy mặt, chạy nhanh đến đỡ Kim Seokjin dậy rồi dìu qua xe bọn họ.

Ngồi trên xe, Kim Namjoon và Kim Seokjin không thèm nhìn mặt nhau, mỗi người đều nhìn ra cửa sổ mặc kệ gió đêm lạnh ra sao, đến khi không nhịn được anh mới lên tiếng nói mấy câu.

"Từ chối người ta rồi còn làm như đau khổ lắm."

"Có lỗi với anh hay sao?"

"Không hiểu sao anh lại thích người cứng đầu như em."

"Tôi đâu bảo anh thích tôi."

"Em ngưng cãi anh một câu không được hả?"

"Vậy sao anh không nhường tôi?"

Jeon Jungkook ngồi giữa hai người họ, không chịu nổi phải vội lên tiếng.

"Hai người đủ rồi đó."

Đúng là đau đầu chết đi được, là hai người họ bắt em ngồi ở giữa vì không muốn ngồi cạnh nhau, cũng là hai người họ cãi nhau không ai nhường ai câu nào.

"Chú à, chú có mang băng keo theo không?"

"Em cần nó làm gì?"

"Dán miệng hai người này lại."

Nghe đến đây hai người sợ quá im lặng đến lúc về nhà. Hắn không thèm đưa về nhà bọn họ mà đưa thẳng về nhà mình, hai người họ sống một mình, giờ lại say nên ở đây tiện chăm sóc hơn. Chị Bora và Jung Hoseok cũng vào trong cùng, vì chị bận chăm sóc thằng em trai trời đánh này này.

Tưởng đâu đã được nghỉ ngơi, vừa cởi áo khoác ra treo lên thì Kim Namjoon từ đâu mở cửa bước vào, mặt anh lúc này còn đỏ hơn khi nãy.

"Hai người chơi ma sói không?"

...


Tám con người ngồi ngay ngắn giữa sàn nhà chơi ma sói. Đây là khi nãy anh tìm thấy trên cái bàn gần sofa nên nổi hứng muốn chơi. Min Yoongi hậm hực nhìn anh, Park Jimin ngồi bên cạnh dỗ mãi gã mới bớt giận, hai giờ sáng bị đánh thức để chơi trò chơi, gã chưa đánh một trận là may lắm rồi.

"Mày mà không say thì có chuyện với anh."

Kim Namjoon mắt nhắm mắt mở chia bài, mọi người ngồi nhìn anh mở to hai mắt để nhìn thấy chỗ ngồi của từng người mà sốt ruột thay, đến khi bài chia ra vẫn là bọn họ đặt tay anh vào từng vị trí, đúng là bất mãn hết chỗ nói.

Ván đầu tiên anh làm quản trò, mỗi người cầm lá bài trên tay với những vẻ mặt nham hiểm, ban nãy còn nói không chơi giờ lại cao hứng như vậy. Kim Seokjin quay sang Jungkook rồi đưa bài của mình cho em xem, em nhỏ giải thích chi tiết cho y hiểu, tưởng sao y lại quay sang hỏi anh nữa.

"Nè Kim Namjoon, nếu trúng lá phù thủy thì tôi có nhiệm vụ gì?"

Vậy là ván đầu tiên kết thúc như vậy đấy, ai lại đi nói lá bài của mình ra cho mọi người nghe như thế, vậy thì đoán kiểu gì, chơi trò chơi cùng người say bực thật mà.

Ván thứ hai Min Yoongi được làm sói, đương nhiên người gã giết đầu tiên là Park Jimin, may sao Jimin được cứu. Lần sau gã lại chọn nó nữa, và may mắn thì không đến nhiều lần nên nó bị loại. Chưa kịp sang bàn mới nó đã nhào đến người gã đánh mấy cái, may là có hắn kéo ra chứ nếu không gã gặp chuyện lớn.

"Là anh chứ gì, sao lúc nào anh cũng chọn em vậy?"

"Anh không biết, anh chỉ nghĩ tới em nên chọn thôi."

Ván thứ ba hắn và em nhỏ đều là sói, lúc mọi người đều nhắm mắt, hắn chồm người hôn một cái lên đôi môi anh đào đỏ mộng, vì quản trò đang say bí tỉ chẳng hay biết gì nên hắn hôn thêm mấy cái nữa. Chợt Kim Seokjin nói to làm cả hai giật mình rời nhau ra, sao cảm giác như vụng trộm rồi bị bắt gặp vậy.

"Ai mới hôn nhau? Tôi nghe thấy đó...hức...ai hôn mau khai đi."

"Có...có ai đâu anh, anh nghe nhầm rồi."

"Không có thiệt chứ, hay là em nói dối anh hả Jungkookie?"

"Em đâu có...em có hôn đâu...không có hôn nha."

Nếu em nhỏ không ấp úng có lẽ mọi người đã tin, chính lời nói ấp úng đó đã tố cáo những gì hai người làm.

Kim Bora lén nhìn Jung Hoseok, cảm giác muốn nhìn cũng không thể thật sự rất khó chịu, vốn dĩ đang ở rất gần nhưng hoá ra lại vô cùng xa xôi.

Qua biết bao lâu mà trò chơi vẫn chưa kết thúc. Kim Namjoon và Kim Seokjin chơi hăng quá thành ra gây nhau, cả hai đứng lên cãi nhau cả một buổi chỉ vì chuyện anh chia bài cho y ba ván liền toàn là dân làng, khỏi phải hỏi sáu người kia đang nhìn họ bắng ánh mắt phẫn nộ như nào.

"Kim Namjoon anh nhường tôi thì anh chết hả?"

"Sao anh có thể nhường trong khi em quá vô lí."

"Anh...anh...tôi sao lại yêu người như anh chứ."

"Yêu anh, em có biết cách yêu của em làm anh đau như thế nào không, anh làm tất cả chỉ muốn ở cạnh em vậy mà em cứ mãi chạy trốn thực tại, sao em không thử một lần sống thật với bản thân vậy hả?"

"Tôi là muốn tốt cho anh thôi, tôi làm tất cả là để bảo vệ anh nhưng anh cứ làm theo ý mình, mẹ kiếp, nếu vậy thì chúng ta yêu nhau như lúc trước đi, yêu đến khi không thể yêu nữa thì thôi."

Đây là tình hình gì đây, sao anh lại có thể bẻ lái từ việc chơi ma sói sang vấn đề tình yêu vậy chứ, đúng là khâm phục người đàn ông đó thật mà. Quay sang bên cạnh, em thấy hắn kết thúc đoạn clip trên điện thoại.

"Chú làm gì vậy?"

"Quay lại cho chắc, lỡ đâu ngày mai anh Seokjin đổi ý rồi nuốt lời."

Người đàn ông này còn đáng khâm phục hơn nữa, à không, phải nói là xảo quyệt thì đúng hơn. Nhưng em nhỏ lại thích tính cách đó, phải như vậy thì mới mong giữ được người yêu cho anh trai chứ.

Phải đến bốn giờ sáng mọi người mới được quay về phòng ngủ, ai nấy đều mệt mỏi rã rời, giờ mà bị đánh thức lần nữa Kim Taehyung có thể ăn thịt người cũng nên.







End chap 36

Hai giờ bắt chơi ma sói hông bị đánh là may rồi 😒








mith💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net