Chương 11: Bánh bao xá xíu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Kim Tại Hưởng mắt nhập nhèm lờ đờ ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi nhà, thấy Tuấn Chung Quốc đứng ngoài cửa, hắn không khỏi giật mình “Không phải cả đêm cậu đều ở đây chứ?”
 
 “Không có, tôi vừa đến được một tiếng.” Cậu nhanh nhẹn trả lời.
 
Kim Tại Hưởng nhìn quần áo cậu mặc quả thật không giống ngày hôm qua mới tin lời cậu.
 
 “Sau này không cần sớm vậy.”
 
 “Được, vì tôi không biết cụ thể giờ nào thì ông tổng ra khỏi nhà, đành phải đi sớm.”
 
 “Mỗi ngày tôi đều ra khỏi cửa lúc 7 giờ rưỡi.” Kim Tại Hưởng không nhịn được nói cho cậu biết.
 
 “Rõ!”
 
Kim Tại Hưởng rất muốn gào thét, hung hăng túm lấy vai Tuấn Chung Quốc mà lắc, sau đó rống lên “Vì sao vì sao vì sao vì sao cậu muốn đày đọa tôi như vậy VÌ SAO VÌ SAO VÌ SAO…!!!”
 
 “Ông tổng?” Tuấn Chung Quốc thấy vẻ mặt Kim Tại Hưởng biến ảo khó lường, không nhịn được hô lên.
 
Kim Tại Hưởng giật mình, tức tốc khôi phục vẻ mặt bình tĩnh thường ngày, buột miệng hỏi  “Ăn sáng chưa?”
 
 “Ăn rồi!” Thói quen dậy sớm, lại rành việc bếp núc, Tuấn Chung Quốc đã tự làm bữa sáng ăn xong rồi.
 
Kim Tại Hưởng gục gặc, hai người một trước một sau đi xuống lầu.
 
Tiệm ăn sáng trong khu chung cư, Kim Tại Hưởng cắn bánh bao thịt, Tuấn Chung Quốc tò mò nhìn hắn
 
 “Ông tổng, ngài cũng ăn bánh bao?”
 
Kim Tại Hưởng thiếu chút nữa bị bánh bao sặc chết “Chứ tôi nên ăn cái gì?!”
 
“Không phải là nên ăn cháo tổ yến, súp vây cá gì đó?” Tuấn Chung Quốc nghiêm túc hỏi lại.
 
 “Ai nói với cậu?”
 
 “Lúc nhỏ coi ti vi thấy đều diễn như vậy.”
 
Lúc này, Kim Tại Hưởng thật tình rất muốn úp cái bánh bao vô mặt cậu.
 
 “Ông tổng thích ăn bánh bao?” Tuấn Chung Quốc giống như tìm được người cùng tín ngưỡng, vui vẻ hỏi.
 
Kim Tại Hưởng chỉ nghểnh nghểnh mí mắt lườm cậu không lên tiếng, sợ bị cậu chọc tức.
 
 “Trước cửa nhà tôi có một quầy bánh bao xá xíu, ăn khá ngon, ngày mai tôi mua cho ngài hai cái nhé?”
 
Người quen biết Tuấn Chung Quốc đều biết cậu là người nhiệt tình rộng rãi, tuy không có bao nhiêu tiền nhưng tuyệt không bủn xỉn. Kim Tại Hưởng giả vờ không nghe thấy, âm thầm quyết định nếu ngày mai cậu cầm bánh bao xá xíu tới thật, hắn nhất định sẽ ịn nó vô mặt cậu, nhất định thế!
 
Sáng sớm ngày tiếp theo, đúng 7 giờ rưỡi, Tuấn Chung Quốc đứng trước cửa nhà Kim Tại Hưởng, cười rạng rỡ giơ cái túi trong tay lên.“Ông tổng! Bánh bao xá xíu!”
 
Bánh bao này hai đồng một cái, bình thường Tuấn Chung Quốc ngày nào cũng ăn không bỏ, ít nhất cũng phải ăn ba cái mới no. Mặt Kim Tại Hưởng đen thui, ịn lên đi, ịn lên đi, ịn lên đi… Tiểu nhân gian ác trong lòng không ngừng xúi giục hắn.
 
Mặt mày u ám cầm lấy bánh bao, rít qua kẽ răng hai chữ “Cám ơn”.
 
Không thể trách hắn sợ, nếu hắn thật sự ịn lên mặt vệ sĩ, bản thân nói không chừng cũng vô bệnh viện luôn, bản lĩnh thằng nhóc này hắn chứng kiến tận mắt rồi.
 
 “Ông tổng không ăn à? Bánh bao này ăn nóng mới ngon!” Tuấn Chung Quốc tốt bụng nhắc nhở.
 
 “Đến công ty rồi ăn.”
 
Tiễn Kim Tại Hưởng thẳng đến phòng làm việc xong, Tuấn Chung Quốc nhẹ nhõm đi vào phòng bảo vệ.
 
 “Tiểu Quốc à! Bọn họ nói em làm vệ sĩ tư nhân cho ông tổng! Thật không?” Anh Ngưu lo lắng nhìn cậu.
 
 “Anh Ngưu sao anh lại đến đây! Thật đó!” Tuấn Chung Quốc kinh ngạc.
 
 “Không phải ông tổng nhìn trúng em, mới để em làm vệ sĩ ?” Anh Ngưu ngờ vực, tuy bản thân cũng không tin.
 
 “Ha ha, anh Ngưu anh nghĩ bậy gì thế.” Tuấn Chung Quốc cười to, cảm thấy anh Ngưu nói chuyện quá buồn cười.
 
 “Là ông chủ tịch chỉ định, ông Ngưu à, anh thu hồi cái tư tưởng bẩn thỉu của anh đi.” Anh Thái đi qua, tặng cho mông anh Ngưu một đá.
 
 “Ôi mẹ ơi! Dám động chân với ông Ngưu nhà anh! Xem Giáng Long Thập Bát Chưởng của ta đây!” Anh Ngưu bị cú đá của anh Thái, quên béng mục đích của mình, giơ tay béo ú chưởng một cái vào đầu anh Thái.
 
Mọi người lại cười đùa ầm ỹ.
______

Phòng làm việc, Kim Tại Hưởng nhìn bánh bao xá xíu trên bàn, làm công tác đấu tranh tư tưởng. Hắn nhịn đói không nổi vì sáng sớm chưa ăn, giờ phút này bụng réo inh ỏi, mà bánh bao xá xíu này thì quá hấp dẫn. Chiến đấu kịch liệt với đồ ăn, hắn suýt nữa thì hi sinh. Cuối cùng vẫn thành thật cầm bánh bao lên hung hăng cắn một miếng. Vỏ bánh mềm mềm, hơi dai. Cắn một miếng, thịt xá xíu lẫn cùng nước thịt thơm nồng tràn ngập trong miệng hắn, bánh bao này ăn ngon thật! Có lẽ là đói quá, Kim Tại Hưởng lủm mấy miếng liền cầm cái thứ hai lên. Ăn tới cái thứ ba tốc độ mới chậm lại.
 
Không tệ! May mà chưa ịn lên mặt cậu ta. Đột nhiên, điện thoại phòng làm việc vang lên. Kim Tại Hưởng nuốt bánh bao trong miệng xuống, nhấn nút nghe.
 
 “Anh họ… cứu tao…” Giọng Trịnh Hạo Thạc yếu ớt vọng ra.
 
 “Sao vậy?” Kim Tại Hưởng kinh ngạc.
 
 “Nói với mẹ tao công ty có chuyện gấp gọi tao quay về đi… Tao chịu hết nổi rồi…”
 
 “A lô? A lô? Nghe không rõ?”
 
 “Anh họ…”
 
 “Hả? Mày nói gì? Nghe không rõ gì cả!” Bụp một tiếng, Kim Tại Hưởng gác điện thoại, khóe miệng không ngừng vểnh lên.
 
Khoái, khoái quá! Thằng ranh Hạo Thạc này bữa trước ám toán hắn thế nào hắn còn nhớ kỹ lắm.
 
Cốc cốc cốc.  Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Kim Tại Hưởng tiện tay quăng cái bánh bao ăn dở vào thùng rác, lên tiếng “Vào đi.”
 
Trợ lý Jepi ôm lịch làm việc đi vào, “Chủ tịch, đây là hành trình ngày hôm nay của ngài. Hôm nay buổi chiều ngài đi thành phố Y kiểm tra nhà máy.”
 
 “Ừ.” Kim Tại Hưởng cầm lấy tài liệu lật sơ qua một lượt.
 
 “Chủ tịch, có cần thông báo cho cậu Trịnh đi cùng ngài không?”
 
“Tôi tự thông báo cho cậu ấy, cậu in tập lịch trình này ra một bản cho tôi.”
 
 “Được ạ.”
______

Phòng bảo vệ vẫn ồn ào như cũ.
 
 “Chung Quốc, cây côn hôm đó cậu xài đâu?” Anh An tò mò hỏi.
 
Tuấn Chung Quốc nghe xong móc cây côn nhỏ cỡ bằng chiếc bút máy trong túi ra. Anh An dùng sức vung, làm sao cũng không biến dài được.
 
 “Đây là cái gì? Hôm đó tôi thấy cậu vẫy nhẹ nhàng một cái là dài ra mà.” Tiểu Hoàng ngồi bên trên thò qua.
 
 “Dùi cui bấm.” Tuấn Chung Quốc kiên nhẫn trả lời, giúp anh ta bật ra “Phải dùng đúng lực mới mở ra được.”
 
 “Ồ, cái này là dùi cui bấm sao? Nghe nói đập một phát là vỡ cả đá luôn!" Anh An kinh ngạc hô to.
 
 “Ừ.” Tuấn Chung Quốc gật đầu.
 
 “Đám người bị cậu đánh hôm đó tới giờ còn chưa xuất viện được nữa, cậu đánh cũng ác thật!” Tiểu Hoàng líu lưỡi.
 
 “Nếu là chiến trường chân chính không phải cũng vậy sao? Không phải anh chết thì tôi chết, hiện giờ tôi còn chưa muốn chết.” Tuấn Chung Quốc nghiêm nghị trả lời.
 
 “Tuấn Chung Quốc!” Anh Hắc bỗng nhiên hô to “Điện thoại tầng chót.”
 
Tuấn Chung Quốc đi tới cầm điện thoại anh Hắc đưa, đồng thời đoán người trên lầu chót tìm mình có chuyện gì “A lô?”
 
 “Tuấn Chung Quốc?” Giọng Kim Tại Hưởng trầm thấp thu hút lọt vào tai cậu.
 
 “Ông tổng!”
 
 “10 phút nữa chờ tôi trong bãi đậu xe, phải đi công tác khẩn cấp, đêm nay mới về.”
 
 “Rõ!”
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net