Chương 16: Đấu tranh tư tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Kim Tại Hưởng ngáp dài, mặt mày phờ phạc lái xe đi, nguyên đêm không ngủ, cả đầu toàn là lời Trịnh Hạo Thạc và giọng nói của Tuấn Chung Quốc. Nhưng Tuấn Chung Quốc lại mặt mày hăm hở ngồi ở ghế phụ, cái này làm Kim Tại Hưởng bất mãn hết sức, mình nghĩ tới cậu ta cả đêm không ngủ, sao cậu ta có thể an tâm mà ngủ ngon như thế chứ? Phải nghĩ đến mình cả đêm mới công bằng!
 
Thình lình giật mình với ý nghĩ của mình, Kim Tại Hưởng hận không thể tát cho mình một bạt tai, nghĩ cái gì thế! Chắc chắn là không ngủ được mới nghĩ ngợi lung tung.
 
“Ông tổng, bánh bao xá xíu.” Hôm qua lúc hai người nói chuyện bánh bao xá xíu trên xe, Kim Tại Hưởng yêu cầu hôm nay ăn nữa.
 
“Ừ.” Kim Tại Hưởng xuống xe cầm túi, mặt mày trơ khấc đi vào thang máy.
 
Tuấn Chung Quốc theo lệ thường đi bên cạnh hắn. ‘Đinh’.Thang máy nhanh chóng lên tới lầu chót. Kim Tại Hưởng nhàn nhã cầm túi bánh bao vào văn phòng mình. Tuấn Chung Quốc đưa mắt nhìn hắn vào xong liền quay lưng chuẩn bị leo cầu thang về phòng bảo vệ. Đột nhiên lỗ tai nhanh nhạy nghe thấy tiếng thì thào cách đó không xa.
 
“Thấy chưa? Là cậu ta đó, biết đánh lộn nên giờ làm vệ sĩ tư nhân cho ông tổng, sướng chết luôn.” Cô gái có gương mặt bình thường có phần kích động nói.
 
“Hừ, chưa biết chừng định giở thủ đoạn gì đó mê hoặc ông tổng, ngày nào cũng bám dính lấy ông tổng. Lầu cao nhất này có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà cậu ta phải lên theo, còn không phải vì ở chung với ông tổng thêm một chút sao.” Cô nàng có khuôn mặt trong sáng xinh xắn nói có vẻ ngoa ngoắt.
 
“Không phải chứ, biết vậy tôi cũng đi học võ. Cô xem cậu ta kìa áo sơ mi, quần jean rẻ tiền, bộ dạng quê mùa như vậy, chắc chắn ông tổng không để ý đâu.” Cô gái bình thường hình như đã quên mất ông tổng càng không ngó tới mặt mình.
 
“Ê các cậu đừng nói nữa, hình như cậu ta nghe thấy rồi, có đánh chúng ta không nhỉ?” Một cô khác liếc mắt thấy Tuấn Chung Quốc thoáng dừng chân, hơi lo lắng nói.
 
“Sợ cái gì… cậu ta…”
 
Tuấn Chung Quốc không cảm thấy tức giận hay bực tức vì những gì bọn họ nói, cậu trong sạch thì không cần thanh minh làm gì. Nhàn nhã đi cầu thang từ tầng chót xuống tầng một.
 
“Anh Ngưu?” Vừa vào tới cửa phòng bảo vệ thì thấy anh Ngưu cầm hộp cơm đang định đi vào.
 
“A, Tiểu Quốc, cái này chị dâu cậu bảo anh đưa cho cậu.”
 
Chị Ngưu đã bắt anh Ngưu đem cơm cho cậu mấy ngày liền làm Tuấn Chung Quốc cảm động, có hơi khó xử.
 
“Anh Ngưu, anh nói với chị dâu đừng cho em nữa, sao em nhận nổi chứ!” Tuấn Chung Quốc chân thành nói.
 
“Chị Ngưu cậu nói, lúc ở ga xe lửa không nhờ có cậu chắc anh đã bị tên trộm đó đâm rồi! Cậu cứ cầm đi.” Anh Ngưu nhìn đồng hồ đeo tay nói.
 
“Nhưng em thật tình không thể… Không phải anh muốn sau này em thấy anh là trốn đấy chứ, ngày nào cũng thế này thật tình em chẳng có mặt mũi nào nhìn mọi người.” Tuấn Chung Quốc không biết ăn nói, sốt ruột đến nỗi trán đổ mồ hôi.
 
“Làm gì nghiêm trọng dữ vậy! Anh đi làm việc đã!” Anh Ngưu nói xong liền chạy trở về phòng.
 
Tuấn Chung Quốc đành thở dài nặng nề, bỏ hộp cơm vào ngăn tủ của mình, ngồi xuống ghế ngơ ngẩn. Lúc này phòng bảo vệ đặc biệt yên tĩnh. Vì anh Thái không có mặt, chỉ có hai bảo vệ gác cổng và hai nhân viên trong phòng trực ban.
 
Cậu nằm sấp xuống bàn, có phần mệt mỏi khẽ nhắm mắt lại. Thỉnh thoảng ngoài cửa truyền đến tiếng ve kêu nhắc nhở mọi người, mùa hè đã đến rồi.
 
Trong phòng làm việc, Kim Tại Hưởng quen mùi ăn một hơi ba cái bánh bao, no bụng rồi hắn chán ngán nhìn cái thứ tư, lại tiện tay quăng vào thùng rác. Đưa tay che miệng ngáp một cái thật to, cầm hồ sơ lên chuẩn bị làm việc.
 
Bây giờ Tuấn Chung Quốc đang làm gì? Không phải lại chạy ra đường cùng ăn bánh bao với ăn xin chứ? Chắc là không! Tuy cậu ấy hơi độc lập nhưng tuyệt đối yêu nghề, chắc chắn không dám tự tiện ra khỏi công ty. Kim Tại Hưởng tự hỏi tự đáp trong bụng, hai mắt nhìn hồ sơ có phần lơ đễnh. ‘Cốc cốc cốc’. Tiếng gõ cửa nặng trịch có quy luật vang lên. Kim Tại Hưởng lập tức hoàn hồn
 
“Vào đi.”

Jepi ôm một chồng hồ sơ mặt mày thản nhiên đi vào “Chủ tịch, số hồ sơ này cần chữ ký của ngài.”
 
“Ừ, anh đặt xuống đi.”

Jepi thuần thục đặt hồ sơ xuống, ra khỏi phòng làm việc của Kim Tại Hưởng liền nhẹ nhàng khép cửa lại.
 
Một mình hắn ngồi trong phòng dựng thẳng tóc gáy, siết chặt bút trong tay âm thầm mắng mình. Mình đây là tư xuân à? Cứ nghĩ tới cậu ta làm gì! Bề ngoài cũng bình thường, ăn mặc qua loa, chẳng có tí điểm nhấn! Nghĩ tới đây đột nhiên hình ảnh đôi mắt to tròn lấp lánh như sao, gò má hồng hào còn có lúm đồng tiền nhỏ xíu hiện lên trong đầu hắn.

Ừ thì cũng có chút thu hút, mà có xíu xiu thôi! Mình có đói khát tới độ đó không? Nhất định là lâu quá chưa có ‘giải tỏa’ nên mới thất thường như thế!
 
Đấu tranh tư tưởng xong, hắn tìm cho mình một lý do giải thích hợp lý. Móc điện thoại ra gọi cho một trong những cô bạn gái của mình.
 
“Kim Tại Hưởng? Anh còn biết gọi điện thoại cho người ta cơ à?!” Tiếng con gái nũng nịu hờn dỗi.
 
“Gần đây bận quá, tối nay đi ăn cơm nhé?” Hắn cảm thấy mình tìm được đáp án xong là giải quyết được chuyện này rồi, vì thế dứt khoát tìm một cô đồng hành.
 
“Anh quyết định đi, người ta nghe anh hết.”
 
Kim Tại Hưởng cảm thấy nổi da gà với giọng điệu ưỡn ẹo của người đẹp, sao lúc trước mình chịu nổi cà? Đột nhiên thấy nhớ chất giọng lành lạnh của Tuấn Chung Quốc.

Tuấn Chung Quốc ,Tuấn Chung Quốc, Tuấn Chung Quốc! Không cho phép nhớ Tuấn Chung Quốc! Óc Kim Tại Hưởng bốc khói ra lệnh cho mình.

Vội vàng hẹn thời gian địa điểm xong rồi ngắt điện thoại, Kim Tại Hưởng hơi thở ra, vui vẻ nói với mình, không sao rồi, buổi tối gặp người đẹp xong là mọi chuyện OK.
 
Tuấn Chung Quốc mệt mỏi muốn ngủ, đột nhiên bị điện thoại reo bừng tỉnh, theo phản xạ bật dậy đi đến bàn điện thoại “A lô?”
 
“Tuấn Chung Quốc?” Giọng Kim Tại Hưởng hơi ảo não, không phải mình muốn nghe giọng Tuấn Chung Quốc, tuyệt đối không! Chỉ là có chuyện muốn dặn thôi! Nhưng tên bỉ ổi trong lòng lại đột nhiên xuất hiện nói, mày có thể kêu thư ký dặn. Kim Tại Hưởng trực tiếp 'pia' bay tên bỉ ổi này.
 
“Ông tổng muốn dặn gì?” Tuấn Chung Quốc cho là hắn lại muốn đi ra ngoài, nhắc tới là tinh thần hoàn toàn tập trung.
 
“Hôm nay tôi có hẹn, cậu không cần đi theo tôi.”
 
“Lỡ có nguy hiểm thì làm sao?” Cậu lo lắng nói.
 
“Đâu ra lắm nguy hiểm thế, có thì đã sớm có rồi, kiểu gì cậu cũng không cần đi theo tôi.” Kim Tại Hưởng cứ nghĩ tới cảnh mình cùng người đẹp hẹn hò mà dẫn theo Tuấn Chung Quốc là cả người không thoải mái.
 
Không được, tôi đã hứa với ông chủ tịch nhất định phải theo sát anh, bảo đảm an toàn của anh!” Tuấn Chung Quốc dõng dạc nói, đem ông Kim ra đè ép ông tổng.
 
“Cậu! Cậu!! Cậu không theo tôi ông ấy cũng không biết!” Kim Tại Hưởng chán nản.
 
“Tôi không thể có lỗi với lương tâm của mình! Ông tổng anh yên tâm, lúc anh hẹn hò với bạn gái tôi sẽ gác ngoài cửa!” Tuấn Chung Quốc nghĩ nghĩ, hiểu ý người ta, quả thật ông tổng người ta muốn hẹn hò với bạn gái, mình lại ở chỗ đó làm bóng đèn thì không hợp tí nào.
 
“Tôi không có bạn gái!” Kim Tại Hưởng không nhịn được giải thích.
 
“À vâng! Vậy tôi cũng sẽ canh ngoài cửa!” Tuấn Chung Quốc kiên trì.
 
“Tùy cậu!!!” Kim Tại Hưởng tức tối gác điện thoại, Tuấn Chung Quốc này sao mà dầu muối gì cũng không lọt hết.
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net