Chương 20: Quý cô sữa đậu nành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều đi làm, Kim Tại Hưởng căn dặn nhân viên đặc biệt đi điều tra chủ tịch Quách xong, ngồi trong phòng làm việc hưởng thụ uống canh đậu xanh, cảm thấy cái cậu Tuấn Chung Quốc này cũng có chỗ hữu dụng, biết võ biết nấu ăn, chỉ mỗi tội thần kinh thô quá thôi.

Điện thoại nội bộ sáng lên, Kim Tại Hưởng ấn phím nghe.

Tiếng Jepi vang vọng cả phòng."Chủ tịch, cô Tôn gọi điện tìm ngài, nói có hẹn với ngài."

"Nối dây đi." Kim Tại Hưởng thản nhiên nói.

Ấn phím số 2 nhận điện thoại, giọng nói ngọt như mía lùi của cô Tôn chui vào tai Kim Tại Hưởng.

"Hưởng a ~ anh tan tầm chưa ~ người ta tới nhà hàng chờ anh nha."

"Ừ, làm xong rồi, giờ anh tới đây." Kim Tại Hưởng giờ mới nhớ ra sáng sớm mình đã hẹn người đẹp này.

"Ừa ~ người ta chờ anh đó ~" Giọng cô Tôn so với Trần Thanh Tâm còn dzẹo hơn mấy phần.

Kim Tại Hưởng gác điện thoại, đứng dậy cầm áo khoác xuống lầu, tất nhiên Tuấn Chung Quốc đã chờ sẵn ngoài cửa phòng làm việc, đi theo hắn.

"Lát nữa ngồi cách tôi xa một chút." Đứng trước cửa nhà hàng, Kim Tại Hưởng dặn.

Tuấn Chung Quốc nghe lời gật đầu. Kim Tại Hưởng vừa xoay người liền trở mặt biến thành công tử thong dong bỡn cợt đời tươi cười đi tới chỗ một người đẹp ngồi dựa cửa sổ.

Tuấn Chung Quốc theo lệ tìm một chỗ kín đáo, gọi một ly nước lọc.

"Hưởng ~ lâu lắm rồi anh không tìm người ta, có phải quên người ta luôn rồi không." Người đẹp nửa hờn dỗi nửa nũng nịu nhìn hắn.

Kim Tại Hưởng cười như không cười cầm tách café lên hớp một miếng, "Sao quên em được chứ, gần đây bận quá thôi." Thật tình là hắn quên mất.

"Hứ ~ coi như anh còn chút lương tâm." Người đẹp lựa chọn tin lời hắn, mỉm cười e lệ.

"Tại... Hưởng..."

Lúc này từ trên đầu Kim Tại Hưởng truyền tới một tiếng kêu thảm thiết ai oán, hắn giật mình quay đầu nhe răng cười toe toét "Hạo Thạc khéo vậy?"

"Ha ha khéo... mày thằng lường gạt này! Tao bóp chết mày!!!!" Trịnh Hạo Thạc thấy Kim Tại Hưởng tươi roi rói như thế, tức anh ách, không để ý hình tượng xông lên muốn bóp cổ hắn.

Kim Tại Hưởng nhanh nhẹn tránh né, chộp tay Trịnh Hạo Thạc cười gào khẽ, "Làm gì thế! Đây là nơi công cộng"

Trịnh Hạo Thạc đang chuẩn bị chất vấn Kim Tại Hưởng nói không giữ lời, lại thấy hắn ngỡ ngàng há miệng hình như định nói gì đó nhưng Trịnh Hạo Thạc còn chưa kịp nghe hắn nói gì liền bị một sức mạnh kinh hồn quật ngã ra sau. Trời đất quay cuồng, hắn rớt bịch xuống nền nhà bóng loáng, đầu óc trống rỗng.

Tình huống gì thế này!!!

Bên người đủ thứ tiếng la hét còn có tiếng Kim Tại Hưởng quát mắng "Tuấn Chung Quốc!! Dừng tay, hắn là Trịnh Hạo Thạc!!!"

Đầu óc Trịnh Hạo Thạc choáng váng lắc lư, nheo mắt nhìn chàng trai đứng trên đầu hắn, gương mặt cậu đầy sát khí làm hắn rét run.

Vừa rồi Kim Tại Hưởng kêu cái gì? Tuấn Chung Quốc? Cậu vệ sĩ nhỏ!!? Trịnh Hạo Thạc ngọ nguậy chỉ tay vào Tuấn Chung Quốc, tức phát run, nửa ngày nói không nên lời. Lúc này, bảo vệ và nhân viên nhà hàng đều lục tục chạy tới, Kim Tại Hưởng nhìn bọn họ oai vệ.

"Người trong nhà đùa giỡn mà thôi, không có việc gì." Nói xong còn trừng mắt cảnh cáo Trịnh Hạo Thạc, đương nhiên hắn ta tiếp thu được cảnh cáo, hậm hực gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Quần chúng vây quanh thấy chỉ là bạn bè giỡn chơi liền rủ nhau giải tán.

"Xin lỗi." Thu lại sát khí, Tuấn Chung Quốc xấu hổ cúi người xin lỗi Kim Tại Hưởng.

Trải qua chuyện chủ tịch Quách, thần kinh của cậu cứ căng ra, vừa thấy có người hung dữ vồ lấy Kim Tại Hưởng, cậu phản xạ tức tốc xông qua dùng khuỷu tay kẹp cổ đối phương, đá một cú thật mạnh vào đầu gối hắn, thuận thế quăng ra sau. Đang chuẩn bị khóa cổ thì bị hắn quát ngừng, cậu cẩn thận nhìn lại mới phát hiện người nằm trên đất là bạn thân của hắn Trịnh Hạo Thạc, nửa ngày không biết nên phản ứng thế nào.

"Cậu để tôi đánh cậu một trận rồi tôi xin lỗi thử xem!!!" Trịnh Hạo Thạc vốn đã đầy một bụng tức, lại bị người ta vô duyên vô cớ hung hăng quăng xuống đất giữa thanh thiên bạch nhật, còn gì là mặt mũi của Trịnh tổng!

"Mày đừng có động tay động chân với tao thì không rơi vào tình cảnh này, tự làm tự chịu. Ngồi đi, đứng đó làm gì."

Kim Tại Hưởng bất mãn lườm Trịnh Hạo Thạc, mỉm cười xin lỗi cô Tôn đang ngây ra

"Để em chê cười rồi."

"Hơ... không sao... bọn họ...?" Người đẹp bưng vẻ mặt nơm nớp lo sợ nhìn Tuấn Chung Quốc, định làm nổi bật nhu mì của mình.

"Ủa? Kim Tại Hưởng! Cô gái này có phải người làm mày mất ngủ cả đêm không?"

Trịnh Hạo Thạc kiểm tra tứ chi, tim gan phèo phổi của mình không có gì đáng ngại xong, làm như phát hiện lục địa mới chỉ vào người đẹp. Người đẹp nghe xong cúi đầu cắn môi, thẹn thùng nguýt Kim Tại Hưởng bằng cặp mắt long lanh.

Cả người Kim Tại Hưởng rét run "Nói tàm xàm!" Mất tự nhiên liếc vẻ mặt thản nhiên của Tuấn Chung Quốc, thấy cậu vẫn bình thản trong lòng lại bắt đầu bực dọc.

"Hả? Không phải cô này? Vậy là cậu này?" Trịnh Hạo Thạc không hiểu nhìn người còn lại, Tuấn Chung Quốc.

Kim Tại Hưởng lập tức cảnh giác cắt lời Trịnh Hạo Thạc "Bớt nói xàm đi, mày đang xem mắt à?"

"Mẹ nó, mày không nói tao cũng quên luôn!!" Trịnh Hạo Thạc hoảng hồn trợn mắt, nhìn lại một góc nhà hàng.

Mọi người nhìn theo hắn, vẻ mặt hoang mang. Một cô gái tóc chải ngay ngắn mặc váy dài bảo thủ, chỉ lộ mỗi mặt, đeo cặp kính gọng đen mặt mày âm trầm nhìn bọn họ, gọng kính lấp lánh ánh mắt rét lạnh của cô ta. Mọi người hấp tấp thu hồi ánh mắt.

"Sao có thể để quý cô ngồi đấy một mình được chứ, mày mau qua với người ta đi." Kim Tại Hưởng cười gian.

Trịnh Hạo Thạc căm tức nhìn Kim Tại Hưởng muốn chửi thề, nhưng liếc mắt thấy Tuấn Chung Quốc đứng bên hắn lại cứng rắn nuốt về! Lúc đầu là hắn chơi gian khiến Kim Tại Hưởng phải dắt vệ sĩ, bây giờ thì hắn bị báo ứng rồi, không khỏi nhớ tới một bài hát ai cũng thích. Báo ứng tới nhanh như gió lốc ~ Đang tính toán kéo dài thời gian, mọi người lại kinh ngạc phát hiện quý cô kia đã đi tới cạnh bọn họ, lạnh lùng nhìn Trịnh Hạo Thạc.

"Ha ha... cô Dương ngồi đi... Tôi đang chuẩn bị quay lại, gặp người quen nên trò chuyện vài câu, ngại quá." Trịnh Hạo Thạc lo lắng giải thích, cô nàng này đáng sợ lắm. Mẹ già sắp xếp mấy cô gái đi xem mặt, cô này kinh khủng nhất!

Kim Tại Hưởng nhìn tình cảnh này, trong lòng hỉ hả không có tí phúc hậu nào, ngoài mặt thì tỉnh bơ gật đầu với người ta. Người đẹp họ Tôn ngồi bên lại không vui, khó khăn lắm mới chờ được thời gian ngọt ngào với Kim Tại Hưởng, tự nhiên lại xuất hiện một đám người. Tưởng đây là xem mắt tập thể à! Có điều, nhìn kỹ thì cô nàng kia không xinh bằng mình còn cậu vệ sĩ này mặt mũi cũng tạm đi nhưng phong cách quê mùa muốn chết, nháy mắt lại tự tin tràn trề, âm thầm an ủi mình, không sao, vừa hay mượn hai cái lá đến làm nền cho đóa hoa tươi ta đây.

"Ngay cả một chút quan niệm thời gian anh cũng không có, anh đúng là vứt đi." Giọng cô Dương hơi khàn lại trầm trầm, tâm tình không chút xao động chỉ trích Trịnh Hạo Thạc.

Trịnh Hạo Thạc mím môi, trong lòng im lặng lẩm bẩm, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh! Nếu làm hỏng, về nhà mẹ già càng khủng bố.

"Xin lỗi, tôi giới thiệu một chút. Vị này là anh họ kiêm cấp trên của tôi, Kim Tại Hưởng. Vị này... ầy... là cô gái anh ta mong nhớ đêm ngày. Còn vị này là Tuấn Chung Quốc."

Lúc giới thiệu đến cô Tôn, Trịnh Hạo Thạc hơi dừng lại một chút, dựa vào nền tảng học thành ngữ không cao của mình, mãi mới tìm ra được một câu 'mong nhớ đêm ngày.'
Mặt Kim Tại Hưởng đen như đít nồi, đang định phản bác lại nghe cô Dương lạnh lùng khinh bỉ "Gu thưởng thức của anh họ anh quá kém."

"Phì!" Phục vụ vừa bưng café lên, Trịnh Hạo Thạc mới uống một ngụm đã phun ra đầy bàn.

Mặt Kim Tại Hưởng càng đen hơn "Ý cô là gì hả?!"

Cô Tôn không nhịn được, vừa rồi Trịnh Hạo Thạc giới thiệu cô ta còn đang âm thầm mừng rỡ đây. Bà cô già quê một cục này muốn đánh lộn à?

"Ý trong chữ." Cô Dương thong thả cầm tách café trong tay lên, tao nhã hớp một miếng.

"Cô Tôn đừng giận..." Kim Tại Hưởng lên tiếng khuyên can, lại dùng mắt hỏi Trịnh Hạo Thạc tao chọc tới cái cô họ Dương này lúc nào? Hắn ta vô tội lắc đầu.

"Không nên gọi cô ấy là cô Tôn." Cô Dương ngồi ngay ngắn người tỏa ra một tầng ý vị và tao nhã.

"Vậy phải gọi là gì?" Trịnh Hạo Thạc tò mò.

"Quý cô sữa đậu nành." Thấy mọi người nhìn mình không hiểu, cô Dương nhếch môi cười lạnh, chỉ vào cái cổ áo siêu trễ lộ ngực, cảnh xuân trắng lóa lộ ra bên ngoài giải thích ngắn gọn.

"Sữa đậu nành!"

"Phì!!!"

Lần này không phải Trịnh Hạo Thạc mà là Tuấn Chung Quốc. Có điều Tuấn Chung Quốc tội nghiệp hơn Trịnh Hạo Thạc, không phun ra bàn mà sặc ngược vào mũi, che miệng ho sặc sụa.

Kim Tại Hưởng bất lực rút khăn giấy đưa cho cậu "Sao lại không cẩn thận như thế!"

"Khụ khụ... xin lỗi..." Mặt Tuấn Chung Quốc đỏ bừng, lén lút liếc cô Dương.

"Cô!!! Cô chửi ai hả!!!" Cô Tôn ngơ ngác một hồi, thẹn quá hóa giận chỉ vào cô Dương, cả người tức run lên.

"Lại rung kìa, rung kìa." Cô Dương nhắc khéo.

Cô Tôn thiếu điều xuất huyết não, cầm tách café trước mặt lên định hắt vào người cô Dương lại bị Tuấn Chung Quốc ngồi cạnh thò tay túm lại.

"Cậu làm gì thế! Cậu cũng giúp cô ta phải không!!" Cô Tôn thấy có người cản, lửa giận càng bốc cao, có bao giờ mất mặt thế này! Cái thằng nhà quê này vô duyên vô cớ cắn mình không tha là sao! Người bên cạnh còn cản mình giúp cậu ta nữa.

"Cô Tôn có gì từ từ nói, đừng tức giận." Kim Tại Hưởng lo lắng Tuấn Chung Quốc bị giận cá chém thớt, vội vàng an ủi người đẹp. Cuộc chiến của phụ nữ đàn ông bọn họ không nên xen vào

"Kim Tại Hưởng anh phải trút giận dùm em! Hai người này đều ăn hiếp em!!!" Mắt cô Tôn đỏ hoe căm tức bỏ tách xuống.

Trịnh Hạo Thạc vui sướng nhìn Kim Tại Hưởng gặp họa, một người giận không bằng tất cả đều giận, để mọi người đều nếm thử lợi hại của anh chàng này mới công bằng!

"Cô Dương có thể nói cho tôi biết vì sao lại chĩa mũi dùi vào cô ấy không?" Kim Tại Hưởng bó tay nhìn cô Dương, hắn cẩn thận ngẫm lại, mình không quen cô ta, không cần thiết phải nhằm vào mình.

"Không phải chĩa mũi dùi, tôi nói toàn là sự thật!" Cô Dương vẫn nhàn nhã uống café.

"Mày đồ nhà quê! Mày ghen tị tao đẹp hơn mày!!!" Người đẹp họ Tôn giận quá nói năng không thận trọng.

Kim Tại Hưởng nhìn cô ta, ánh mắt phức tạp, không nói tiếng nào.

"Cô sữa đậu nành à, hôm trước cô và dượng tôi đi bar Cảnh Thiên thuê phòng, hôm nay lại ngồi đây e lệ, cô biết cái gì gọi là e lệ không?"Ánh mắt cô Dương lạnh băng.

"Dượng của cô?! Là lão hói béo ục đó?!" Trịnh Hạo Thạc biết dượng của cô ấy, không nhịn được kêu lên.

Thấy cô gật đầu, mọi người lạnh run.

"Không phải hói, mà là bị ghẻ đầu nên cạo trọc." Cô bổ sung.

Mặt cô Tôn từ đỏ chuyển thành xanh, từ xanh sang trắng, cuối cùng xám ngoét, đầy đủ màu sắc.

"Cô nói bậy!!" Cô ta gào lên không có hơi sức.

"Tôi có nói bậy hay không cô tự biết lấy." Tâm tình cô Dương thủy chung không xao động.

"Kim Tại Hưởng anh đừng nghe cô ta nói bậy, em không có..." Người đẹp họ Tôn sốt ruột vội vàng giải thích với Kim Tại Hưởng một cách vô lực.

Kim Tại Hưởng lại tỉnh rụi, rộng lượng nói: "Không sao, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, không cần giải thích."

Câu này nếu là giữa tình nhân tranh cãi, đó là nói dỗi, còn hơi chua nữa. Nhưng Kim Tại Hưởng nói câu này là phát ra từ tận đáy lòng, hoàn toàn không có chuyện lạt mềm buộc chặt. Tuy cô Tôn là bình hoa nhưng không ngu ngốc, quen biết Kim Tại Hưởng đã một thời gian không dài nhưng cũng không ngắn, tự nhiên biết rõ, hung hăng nghiến răng nghiến lợi cầm túi xách lên tông cửa chạy. Tiếp tục ở lại để bị làm nhục còn không bằng chạy đi tìm nơi an ủi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net