Chương 22: Rốt cuộc hung thủ cũng xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng cười gian, “Tốt nhất mày lăn về nhà cho tao ngay bây giờ, nếu không mày sẽ được nghỉ phép dài dài.”

Ý tứ là, mày mà tính toán với ông nữa, ông cho mày đi xem mắt cả đời, cả đời nhá!
 
Trịnh Hạo Thạc không dè anh họ lại trơ tráo như thế, lấy việc công trả thù riêng. Mặt lập tức xụ xuống, dùng ánh mắt oán hận lên án Kim Tại Hưởng, nhưng Kim Tại Hưởng phớt lờ ấn thang máy.
 
“Mợ gọi tao tới ăn cơm! Chúng ta cùng đường.” Hắn ta còn có bùa đây, nếu không sao dám sờ mông Kim Tại Hưởng? À không, mông cọp?
 
Kim Tại Hưởng hừ khẽ một tiếng, không buồn để ý đến hắn ta, xuống bãi đậu xe liền đi thẳng tới xe mình
 
“Quốc Quốc ~ em ngồi xe anh nha.” Trịnh Hạo Thạc ton hót Tuấn Chung Quốc song cậu lại không nể tình, tránh còn không kịp, nói.
 
“Tôi phải ở cùng chỗ với ông tổng mới bảo vệ an toàn cho ông ấy được.”
 
Giọng Kim Tại Hưởng không hiền hòa gì, căn vặn Trịnh Hạo Thạc, “Không phải mày nói không có hứng thú với hoa bìm bìm?”
 
“Đột nhiên cảm thấy hoa bìm bìm có chút mới lạ.”
 
Tuấn Chung Quốc không hiểu bọn họ đang đánh đố cái gì, ngoan ngoãn đứng bên không nói.
 
Trịnh Hạo Thạc liếc cậu, nói với Kim Tại Hưởng “Mày xem qua bộ phim điện ảnh này chưa, trong đó có một câu, bạn vĩnh viễn cũng không biết bản thân yêu một người nhiều đến thế nào, trừ phi bạn thấy người đó ở cạnh người khác.”
 
“Ý mày là mày có lòng tốt giúp tao? Hừ, vậy tao phải cám ơn mày đấy.” Kim Tại Hưởng không cho là đúng, châm chọc lại một câu liền bò vô xe mình.
 

Trịnh Hạo Thạc nhún vai bó tay, thấy Tuấn Chung Quốc lên xe Kim Tại Hưởng bèn thức thời quay về xe mình. Hai chiếc xe đậu trước mặt một tiệm bánh tây, mỗi lần Kim Tại Hưởng về nhà đều mua bánh kem xoài bà Kim thích ăn nhất ở tiệm này.
 
Tuấn Chung Quốc nhìn bánh kem đẹp đẽ trong tiệm mà hâm mộ không thôi. Lúc nhỏ bà ngoại thu dọn ve chai rất lâu, dành dụm tiền mua cho cậu một cái bánh kem nhỏ vào ngày sinh nhật. Hương vị đó đến giờ Tuấn Chung Quốc vẫn không quên.
 
Trịnh Hạo Thạc ngồi trong xe, chán ngán chờ đợi, thấy hai người từ trong tiệm đi ra, đang chuẩn bị khởi động xe. Đột nhiên một chiếc xe du lịch màu đen mất lái tăng tốc lao tới chỗ hai người họ.
 
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, Tuấn Chung Quốc phản ứng nhanh như chớp dùng sức đẩy Kim Tại Hưởng không đề phòng ra, kế đó giống như một đoạn phim bung bét, bị chiếc xe du lịch tông bắn lên trời. Kim Tại Hưởng bị sức mạnh đột ngột đẩy bật ra rớt luôn hộp bánh xuống đất, thấy Tuấn Chung Quốc bị tông bắn lên ngã xuống đất mới biết chuyện gì xảy ra, tức thì lòng như vỡ vụn. Miệng hoảng loạn gào thét tên Tuấn Chung Quốc, vùng vẫy bò dậy.
 
Trịnh Hạo Thạc sợ ngu người, lập tức phản ứng lại, mở cửa xe chạy tới chỗ bọn họ, còn không quên lôi điện thoại ra gọi cấp cứu. Song hắn còn chưa kịp tới gần, một đám đàn ông hung hăng từ trong chiếc xe du lịch ào ra, tay tên nào cũng cầm vũ khí xông tới chỗ Kim Tại Hưởng.

Trịnh Hạo Thạc vội vàng đỡ Kim Tại Hưởng lên, liếc mắt nhìn tình thế trước mặt biết lành ít dữ nhiều nhưng vẫn tính đường cá chết lưới rách.
 
Không ít người đi đường tốt bụng gọi điện thoại báo cảnh sát, không ai muốn nhìn thấy ba anh chàng đẹp trai như thế đẫm máu đương trường. Kim Tại Hưởng tức đỏ mắt, giãy dụa muốn chạy tới cạnh Tuấn Chung Quốc đang nằm yên lặng trên mặt đất.
 
Trịnh Hạo Thạc âm thầm than thở, sao lại bị tông theo mô típ cũ rích thế chứ! Ít nhất cũng phải nhảy vực kia. Đám người kia đương nhiên không chờ đầu óc Trịnh Hạo Thạc hoạt động xong, trực tiếp vung dao, gậy gộc xông tới chỗ họ.
 
Kim Tại Hưởng thấy mình bị chặn, Tuấn Chung Quốc chết sống thế nào không biết, lửa giận bốc lên tránh được một gậy của đối phương, sau đó hung hăng đấm một đấm vào mũi gã, nhanh nhẹn tước bỏ gậy sắt của gã.

Trịnh Hạo Thạc không có bản lĩnh cỡ đó, chịu đựng một lát, cánh tay đã ăn mấy dao, đành âm thầm vái trời cho cảnh sát mau lên một chút.
 
Ngay lúc ấy, chuyện không thể tin được xảy ra. Tuấn Chung Quốc đột ngột xuất hiện sau lưng đám cường đạo này, toàn thân đầy máu như  nam thần phục thù đến từ địa ngục. Móc trong túi ra một con dao Thụy Sĩ hung mãnh đâm tới huyệt thái dương một tên. Kẻ đó chết ngay tại chỗ, đến giãy dụa cũng không có cơ hội.
 
Đám người kia thấy đồng bọn bị một dao đâm chết, không khỏi di chuyển mục tiêu. Đánh xà quần một trận, không có kẻ thắng. Tên nào tên nấy vết thương chồng chất.
 
Tuấn Chung Quốc dựa vào con dao Thụy Sĩ nhỏ xinh trong tay không ngừng xẹt tới xẹt lui giữa đám người kia, mãi đến khi đứng chắn trước người Kim Tại Hưởng thì động tác mới chậm lại.
 

Kỹ thuật cách đấu cự ly gần của cậu trong bộ đội là mạnh nhất, kỹ xảo thành thạo, thủ pháp quỷ dị, có thể trong vòng hai chiêu là lẳng lặng tiễn một mạng người.
 
Trịnh Hạo Thạc thấy Tuấn Chung Quốc sống lại, tảng đá to uỵch trong lòng rớt xuống. Có cậu có thể chống đỡ được đến khi cứu viện tới.

Tuấn Chung Quốc quả nhiên không phải người, phải là siêu Xayda mới đúng. Nhưng Kim Tại Hưởng lại kéo Tuấn Chung Quốc lại, muốn che chắn cho cậu, từ giây phút Tuấn Chung Quốc đứng dậy, tim hắn rất đau, đau như bị người ta cứng rắn xé ra vậy. Tuấn Chung Quốc quay lưng lại với Kim Tại Hưởng, một giây cũng không dừng, giống như một cái máy trơ khấc.
 
Rốt cuộc, tiếng còi xe cảnh sát truyền đến, mặt đất đã bị máu tươi nhuộm đỏ, không phân biệt được là máu của ai nữa. Toàn bộ người có mặt đều bị xe cảnh sát và đặc công bao vây trùng điệp, một người cũng không chạy thoát. Không ít xác người hoặc là còn đang ngoi ngóp nằm sấp ngửa trên đất.
 
Cảnh sát trưởng dẫn nhân viên cứu hộ nôn nóng chạy đến cạnh Kim Tại Hưởng, cường đạo đều bị khống chế rồi. Trên địa bàn của mình lại xảy ra chuyện lớn thế này ông đừng mong khá khẩm, nếu Kim Tại Hưởng lại xảy ra chuyện gì ông càng không có hi vọng.
 
Tuấn Chung Quốc đứng thẳng bên cạnh Kim Tại Hưởng, giữ nguyên tư thế đề phòng, mặt cậu đầy máu nhìn không ra biểu tình của cậu lúc này.
 
Kim Tại Hưởng lo lắng nhìn cậu, nhỏ nhẹ an ủi “Không sao rồi, an toàn cả rồi.”
 
Đang định đưa tay vuốt ve gương mặt đầy máu của cậu, lại hoảng sợ nhìn cậu như con búp bê đứt dây mềm nhũn ngã xuống đất, vội vàng ôm lấy thân thể yếu ớt của cậu trước khi cậu ngã xuống
 
 “Chung Quốc! Tuấn Chung Quốc! Còn ngây ra đó làm gì! Mau qua kiểm tra đi!” Kim Tại Hưởng gào thét với nhân viên cứu hộ.
 
Nhân viên cứu hộ lập tức chạy tới, lật mí mắt kiểm tra hô hấp và mạch đập, rất điêu luyện. Không tới một lát, Tuấn Chung Quốc đã bị đưa lên xe cấp cứu, Kim Tại Hưởng và Trịnh Hạo Thạc tất nhiên đi theo, vết thương của hai người cũng không nhẹ
 
“Tuấn Chung Quốc? Tuấn Chung Quốc… tỉnh lại đi.” Kim Tại Hưởng căng thẳng nắm tay Tuấn Chung Quốc không ngừng gọi nhỏ.
 
Trịnh Hạo Thạc thấy hốc mắt Kim Tại Hưởng đỏ hoe, bất lực thở dài, có chút bi quan sợ Tuấn Chung Quốc lần này lành ít dữ nhiều. Được bao nhiêu người sau khi bị xe đụng còn miễn cưỡng đứng lên giết liền mấy tên? Quả thật giây phút Tuấn Chung Quốc đứng dậy hắn bị chấn động, chàng trai nhìn có vẻ yếu ớt này lúc đó sợ là dùng chút ý chí cuối cùng còn sót lại gắng gượng chống đỡ, ý niệm duy nhất là bảo vệ Kim Tại Hưởng đi, nếu không vì sao khi Kim Tại Hưởng nói với cậu an toàn rồi, cậu lại vỡ nát trong nháy mắt.
 

Ý nghĩ của Trịnh Hạo Thạc cũng là những gì Kim Tại Hưởng đang nghĩ. Vì thế lúc này tim hắn càng đau, đau tột đỉnh. Hắn cứ khăng khăng không thừa nhận mình thích Tuấn Chung Quốc, nhưng giờ đây hắn lại xót xa, hối hận bản thân ngu xuẩn, nếu phát hiện tâm tư của mình sớm một chút, hắn sẽ đối tốt với cậu thêm một chút.
 
Đến bệnh viện, Tuấn Chung Quốc lập tức bị đẩy vào phòng mổ, Kim Tại Hưởng và Trịnh Hạo Thạc bị dẫn đến căn phòng kế bên kiểm tra xử lý vết thương.
 
“Hưởng! Con có sao không?!” Bà Kim nghe tin hốt hoảng khóc lóc chạy tới, thấy cả người con dính đầy máu không thấy cả người con dính đầy máu không nhịn được khóc thất thanh.
 
“Mẹ, con không sao.” Kim Tại Hưởng lo lắng dỗ dành mẹ, thấy bà Trịnh cũng chạy tới, lo lắng hỏi han.
 
Kim Tại Hưởng giờ phút này càng lo cho Tuấn Chung Quốc trong phòng mổ hơn.
 
“Đã chứng minh là do lão họ Quách làm, hiện giờ cục cảnh sát đã dẫn người đi bắt rồi, thứ không biết sống chết dám động vào con trai của Kim Chí Quân ta.” Ông Kim uy nghiêm hừ lạnh, vẻ mặt tàn ác.
 
Ông Kim đang định hỏi tình hình lúc đó, thấy mặt con như đi vào cõi thần tiên, nghĩ nghĩ bèn quay qua hỏi Trịnh Hạo Thạc đang sát trùng vết thương đau đến nhe răng.

Tất nhiên Trịnh Hạo Thạc biết gì nói đó, y như đọc sách, thuật lại tình cảnh Tuấn Chung Quốc bị đụng xe rồi sống lại. Mọi người nghe mà thất kinh.
 
“Sao còn chưa băng xong nữa!” Kim Tại Hưởng sốt ruột bực mình nhìn bác sĩ đang băng bó vết thương cho hắn.
 
Bác sĩ bó tay than thở, chuyện này vốn là do y tá làm, áp lực thân phận của người bị thương quá nặng nên một chủ nhiệm khoa ngoại như ông phải đích thân băng bó rồi, thế mà còn chê chậm. Có điều ông không dám nói, đành im lặng băng cho nhanh.

Vừa băng xong, Kim Tại Hưởng như lửa đốt mông chạy ào về phía phòng mổ, thấy đèn hiệu bên ngoài vẫn sáng, ủ rũ ngồi xuống ghế, ông Kim theo ra nhẹ nhàng vỗ vai hắn.
 
“Thích cậu bé đó rồi?” Ông Kim hiền hòa hỏi.

Kim Tại Hưởng thảng thốt nhìn ba mình. Vì sao tất cả mọi người đều nhận ra hắn thích Tuấn Chung Quốc, mà hắn lại chậm chạp đến bây giờ mới phát hiện?
 
Hồi lâu, hắn chậm rãi mà kiên quyết, gật đầu. Hai người không nói thêm lời nào nữa, đều hiểu lòng đối phương.
 
 
 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net