Chương 23: Chung Quốc không hiểu tình cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Người bị thương mất máu quá nhiều, đùi phải và hai xương sườn phải bị gãy, may mà không đâm vào phổi. Còn có triệu chứng chấn động não. Có điều ý chí người bị thương rất mạnh mẽ, hiện giờ đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm rồi.” Bác sĩ ra khỏi phòng mổ, bình tĩnh, cẩn trọng báo cáo với mấy vị có lai lịch trước mặt.
 
“Cậu ấy… không sao?” Kim Tại Hưởng kích động nhìn bác sĩ, Trịnh Hạo Thạc thở hắt ra lại cảm thấy không thể tin được.
 
Không phải hắn đen tối, mà là sùng bái Tuấn Chung Quốc từ tận đáy lòng, phi khoa học nha…
 
“Vâng, trừ nội thương ra, trên người cậu ấy còn rất nhiều vết thương ngoài da, cần điều dưỡng một thời gian dài.” Bác sĩ căn dặn hết trách nhiệm, Kim Tại Hưởng gật đầu như bổ củi.
 
Phòng bệnh trắng xóa đầy mùi thuốc khử trùng, Tuấn Chung Quốc yên lặng nằm trên giường. Trên mặt không ít vết thương xanh xanh tím tím nhìn rất ghê rợn, nhưng Kim Tại Hưởng lại giống như đang vuốt ve báu vật quý giá nhất thế gian, nhẹ nhàng mân mê theo đường cong trên mặt cậu.
 
“Mạng của anh quan trọng tới vậy sao? Để trong tình huống đó em còn gắng gượng đứng dậy muốn bảo vệ anh?” Trong căn phòng yên tĩnh, giọng Kim Tại Hưởng cất lên khàn khàn.
 
Nhưng không có ai trả lời hắn, gương mặt trắng bệch của Tuấn Chung Quốc không giống người thật, hiện rõ vẻ gầy yếu.

Trịnh Hạo Thạc từ ngoài đi vào.

“Bác sĩ nói Tuấn Chung Quốc không sao rồi, mày đừng lo lắng quá. Gọi điện thoại thông báo cho nhà cậu ấy trước đi, bọn họ có quyền được biết.” Hiếm khi Trịnh Hạo Thạc không cười nói chớt nhả, vẻ mặt nghiêm túc.
 
“Mày gọi đi.” Ánh mắt Kim Tại Hưởng từ đầu chí cuối không rời khỏi Tuấn Chung Quốc, tùy tiện sai hắn.
 
Trịnh Hạo Thạc móc điện thoại ra, dò số điện thoại trong tay bấm gọi, nhạc chuông êm tai vang lên hồi lâu mới có giọng một phụ nữ êm ái bắt máy “A lô?”
 
“A lô, chào bà, xin hỏi bà có phải mẹ Tuấn Chung Quốc không?”
 
Đối phương im lặng, Trịnh Hạo Thạc không hiểu, giơ điện thoại ra nhìn xem có phải vô ý ngắt rồi không nhưng màn hình rõ ràng vẫn nối thông.
 
“A lô?” Trịnh Hạo Thạc mở loa ngoài hét to, chẳng lẽ tín hiệu bệnh viện kém?
 
“Cậu là?” Đối phương có vẻ do dự.
 
“Tôi ở công ty Tuấn Chung Quốc, cậu ấy xảy ra việc ngoài ý, giờ đang ở bệnh viện…” Trịnh Hạo Thạc nói chưa xong đã bị cắt ngang.
 
“Ngoài ý? Có nguy hiểm tính mạng không?”
 
“Hơ… Đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.”
 
“Ồ, sau này xin cậu đừng liên lạc với tôi nữa, tôi… không có con trai.”
 
Đối phương nói xong lập tức ngắt máy, đầu óc Trịnh Hạo Thạc mờ mịt quay mặt nhìn Kim Tại Hưởng.
 
“Đây quả thật là số điện thoại của mẹ Tuấn Chung Quốc, tao đặc biệt phái người điều tra… Sao lại không có con trai chứ.” Trịnh Hạo Thạc lẩm bẩm.
 
Kim Tại Hưởng lại đăm chiêu, nói với Trịnh Hạo Thạc, “Gọi cho ba cậu ấy thử xem.”
 
Trịnh Hạo Thạc lại bấm gọi một số khác trên tờ giấy “A lô? Xin hỏi ông là ba Tuấn Chung Quốc sao?”

Trịnh Hạo Thạc đang nghĩ, nếu lần này còn không phải, thì đốt cửa hàng trinh thám.
 
“Là tôi, có chuyện gì?” Đối phương có vẻ kinh ngạc.

 
Sắc mặt Trịnh Hạo Thạc và Kim Tại Hưởng dịu xuống “Là thế này, Tuấn Chung Quốc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu ấy…” Trịnh Hạo Thạc lại bị cắt lời, bực bội muốn đập điện thoại.
 
“Ngoài ý muốn? Cái gì ngoài ý muốn? Là lúc đi công tác xảy ra chuyện?” Ông Tuấn vặn hỏi một tràng.
 
“Đúng thế…” Trịnh Hạo Thạc chuẩn bị giải thích, ai ngờ ông Tuấn đợi không kịp, hỏi tiếp.
 
“Có tính tai nạn lao động không?”
 
“Tính…” Trịnh Hạo Thạc ngẩn ra.
 
“Có tiền tuất không, nhiều ít? Con trai tôi không thể chết uổng được, các cậu mà không đưa con số khiến tôi hài lòng thì đừng mong được yên.” Giọng điệu ông Tuấn hung thần ác sát, làm hai người ngớ ra.
 
“Ông à, ông hiểu lầm rồi… Tuấn Chung Quốc chưa chết…”
 
“Chưa chết? Chưa chết tìm tao làm gì! Tính tai nạn lao động thì phí thuốc men bọn mày tự thanh toán đi, đừng hòng moi của tao đồng nào.” Đối phương không khách sáo, nói xong ngắt điện thoại.
 
Trịnh Hạo Thạc cầm di động hóa đá tại chỗ, đến tột cùng là cái gì với cái gì vậy.
 
“Tao đi phái người điều tra xem rốt cuộc là sao.” Trịnh Hạo Thạc nói với Kim Tại Hưởng đang trơ mặt ra, đi ra khỏi phòng.
 
Kim Tại Hưởng ngồi trên chiếc ghế dựa sát giường, nhìn Tuấn Chung Quốc đang ngủ say trên giường đăm đăm, lòng đau đớn như bị đâm từng chút từng chút một, đau đến mức hắn không thở được.
 
Đột nhiên hắn nhớ ra, có lần cậu đứng trong bếp nói với mình một câu, ‘anh không trải qua nên anh vĩnh viễn không hiểu’. Lúc đó hắn chỉ cảm thấy Tuấn Chung Quốc quá quật cường, bản thân cho rằng cậu quá cực đoan. Đến bây giờ hắn mới hiểu được, đến tột cùng cái gì đã khiến cậu đôi khi lại tự ti như vậy, khiến cậu đi học làm bếp, khiến cậu dè dặt với mọi người, mọi chuyện.
 
“Quốc, sau này đổi lại để anh bảo vệ em, được không?” Nhẹ nhàng xoa mái tóc ngắn mềm mại của Tuấn Chung Quốc, hắn dịu dàng mà kiên quyết thề với cậu.
 
Ngoài phòng bệnh, bà Kim không tin nổi tóm lấy ông Kim, giọng kích động, “Ông nói thật à? Tại Hưởng thích cậu bé đó?”
 
“Lừa bà làm gì, tự nó thừa nhận rồi.”
 
“Cậu bé đó không sao chứ? Rốt cuộc thằng nhóc cũng có người thích rồi, tôi còn lo nó thật sự "không được" chứ, suốt ngần ấy năm chưa từng thấy dẫn ai về. Giờ thì tốt rồi, mau, mau lên, gọi điện thoại cho má Trương nấu canh bổ. Thằng bé mới mổ xong cần phải bồi bổ cho kỹ.” Bà Kim hưng phấn ồn ào.
 
Ông Kim trợn trắng mắt “Con người ta còn chưa tỉnh, uống canh gì.”
 
“Cũng phải cũng phải, ông thấy cậu bé đó rồi, bộ dạng thế nào? Có xứng với Hưởng nhi không?”
 
“Là một chàng trai không so đo hơn thua, nhìn rất tuấn tú.” Ông Kim ra sức nhớ lại, kế đó lại hắt nước lạnh “Bà đừng cao hứng quá sớm, còn chưa biết thái độ của cậu bé với con mình thế nào đâu.”
 
“Con mình kém à? Nó không thích con mình sao lại liều mạng thế được?”
 
Tính tự kỷ của Kim Tại Hưởng hoàn toàn di truyền từ mẹ.
 
Tuấn Chung Quốc cảm giác mình mơ một giấc mơ rất rất dài, trong mơ lại trở về căn phòng nhỏ xíu kia.
 
Hôm đó trời đặc biệt lạnh, cửa kính cũ mèm đã vỡ một miếng, gió lạnh ù ù lùa qua cửa sổ vào phòng. Tuấn Chung Quốc đang ngồi ở mép giường dùng báo cũ cùng giấy bìa bồi thêm cho khung cửa sổ, kế đó lại lấy hồ dán cẩn thận tỉ mỉ dán lên. Bà ngoại ôm mấy củ khoai lang nướng thơm phức lại, cửa mở ra đóng lại, hơi ấm ít ỏi trong phòng lại bay đi không ít.
 
“Quốc Quốc, ăn khoai lang! Bà Vương cho đó.”
 
Tuấn Chung Quốc nghe mùi đã bắt đầu nuốt nước miếng, cầm một củ lên mặc kệ nóng, nhai ngấu nghiến.
 
“Bà ngoại, sao bà không ăn?” Cậu ăn một nửa mới phát hiện bà ngoại chỉ hiền lành ngồi nhìn cậu ăn.
 
“Bà không thích khoai lang, con ăn đi.” Bà ngoại cầm một củ, cẩn thận lột vỏ đưa cho cậu nhưng Tuấn Chung Quốc biết bà lừa cậu, bà không nỡ ăn.
 
“Bà ngoại, con không đi học nữa, chúng ta lấy tiền đó mua đồ ăn đi.” Cậu nói xong lại thấy gương mặt hiền từ của bà ngoại trở nên đau lòng, thất vọng.
 
“Đúng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép! Bà đập nồi bán sắt cũng muốn cho con đi học, con lại không học chỉ vì ăn?! Sớm biết như vậy hồi đó không nên dẫn con về.” Bà ngoại nói xong đứng dậy, thân hình trở nên nhẹ bẫng, muốn tan biến trước mắt cậu.
 
Tuấn Chung Quốc vội vàng bật dậy muốn giơ tay ra giữ lấy bà ngoại càng lúc càng đi xa, lại phát hiện hai chân chôn chặt không nhúc nhích được.
 
“Bà ngoại! Đừng đi! Con đi học! Con nhất định học đàng hoàng!! Còn không tham ăn nữa!” Tuấn Chung Quốc sợ đến phát khóc nhưng bà ngoại không mảy may động lòng, mặt mày lãnh đạm nhìn cậu từ từ biến mất.
 
“Bà ngoại!”
 
Tuấn Chung Quốc giật mình mở mắt, liền bị ánh sáng chói mắt chiếu vào, khó chịu nheo mắt lại muốn giơ tay cản ánh sáng, lại phát hiện trên tay bị quấn dây truyền dịch, dịch truyền nhỏ giọt theo quy luật đi xuống kim trên tay cùng một gương mặt đẹp trai nôn nóng mà mừng rỡ.
 
“Tuấn Chung Quốc! Em có thấy chỗ nào khó chịu không?” Kim Tại Hưởng ấn nút gọi bác sĩ ở đầu giường, ráng dằn cơn kích động trong lòng, dịu dàng hỏi.
 
Tuấn Chung Quốc còn chưa thoát ra khỏi cơn mơ, lẩm bẩm “Bà ngoại đâu…”
 
Kim Tại Hưởng nghe xong ngây người, trong lòng xuất hiện cảm giác chua xót không thể diễn tả bằng lời, không nhịn được nhẹ nhàng nắm tay cậu, thì thầm dỗ dành “Bà ngoại em đang phù hộ em mà.”
 
“Bà ngoại đi rồi… vì tôi muốn dùng tiền đi học mua đồ ăn, không phải tôi tham ăn, tôi chỉ không muốn bà đói thôi…” Tuấn Chung Quốc chậm chạp rũ mắt xuống lẩm bẩm, Kim Tại Hưởng vất vả lắm mới nghe rõ cậu nói gì.
 
“Tuấn Chung Quốc, em tỉnh lại đi, có phải là mơ không? Không cần sợ, sau này có anh, anh sẽ không để em đói nữa, không cho ai ức hiếp em, không bỏ mặc em. Anh cam đoan.”
 
Nếu hai tháng trước đây, ai nói với Kim Tại Hưởng, hắn sẽ yêu thương Tuấn Chung Quốc, còn thề thốt dịu dàng với cậu như thế, Kim Tại Hưởng khẳng định sẽ nhạo báng đối phương mắc chứng hoang tưởng. Song thực tế đột nhiên bày ra trước mắt, làm hắn không sao trốn, cũng không muốn trốn. Nếu một người đàn ông cả tình cảm của mình cũng không xác định được, vậy người đó cũng quá thất bại rồi.
 
Hắn không nghĩ ra mình bắt đầu động lòng từ lúc nào, vì Tuấn Chung Quốc ăn cơm trong công viên, thấy hắn mà khẩn trương đứng dậy chào kiểu bộ đội? Hay là Tuấn Chung Quốc ngồi xổm bên lề đường cùng ăn bánh bao với người ăn xin? Hoặc là Tuấn Chung Quốc mỗi ngày đứng ở cửa chờ hắn, tươi cười đưa bánh bao cho hắn? Kim Tại Hưởng không biết, hắn chỉ biết, hắn thật sự thích cậu rồi. Tuấn Chung Quốc giống như một dòng suối mát lành chậm rãi rơi vào biển lớn cuộc đời của Kim Tại Hưởng hắn.
 
“Anh cam đoan?” Tuấn Chung Quốc mơ màng nhìn hắn, hồi lâu mới thả lỏng, khóe miệng hơi nhếch, chìm vào giấc ngủ sâu lần nữa.
 
Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng mơn trớn gò má mịn màng của cậu, khàn giọng nỉ non “Anh đảm bảo.”
 
“Bệnh nhân có triệu chứng chấn động não, bởi vậy sẽ xuất hiện một số ảo giác, không có gì đáng ngại.” Bác sĩ chạy tới, kiểm tra đơn giản cho Tuấn Chung Quốc xong, an ủi Kim Tại Hưởng.
 
“Con, Chung Quốc không sao chứ?” Ông Kim về công ty, bà Kim không nhẫn nại được đem cơm cho Kim Tại Hưởng, thuận tiện nhìn siêu Xayda trong miệng Trịnh Hạo Thạc một chút. Vừa vào cửa thì đụng ngay một nhóm bác sĩ vây quanh giường bệnh.
 
“Không sao, mẹ không cần đích thân đến đây, để tài xế đưa là được rồi.” Kim Tại Hưởng cầm lấy hộp cơm trên tay bà Kim, phẩy tay ra hiệu cho các bác sĩ đi ra ngoài.
 
“Mẹ lại xem thử, con cũng đừng mệt nhọc quá. Để má Trương tới phụ chăm sóc thằng bé đi. Dù sao bà ấy làm việc cũng đã lâu chăm sóc cậu ấy cũng chu toàn hơn là để một mình con xoay sở.”
 
“Dạ, được.” Kim Tại Hưởng trầm ngâm một chút, cảm thấy bà Kim nói có lý liền gật đầu.
 
“Vậy mẹ về trước, công ty có ba con rồi, con cứ yên tâm ở chỗ này đi nhá.”
 
Bà Kim nói xong đi mất, Kim Tại Hưởng cứ thấy có gì đó không đúng nhưng lại không biết ở chỗ nào.

Đợi Tuấn Chung Quốc tỉnh lại lần nữa đã là 10 giờ tối. Lần này cậu không lơ mơ mà tỉnh táo hoàn toàn. Thấy Kim Tại Hưởng nằm sấp bên mép giường thân hình “hổ báo” của cậu, à không, thân hình nhỏ nhắn giật mình.
 
“Ông tổng…?” Cậu nghi hoặc gọi khẽ, dần dần nhớ lại chuyện đã trải qua. Toàn thân đau đớn kịch liệt, Tuấn Chung Quốc đau đến nhe răng, ôi mẹ ơi, thuốc mê hết rồi.
 
“Quốc, em tỉnh rồi?” Kim Tại Hưởng vừa nghe tiếng cậu liền tỉnh lại ngay, không chắc chắn lắm hỏi lại.
 
“Ông tổng sao anh lại ở đây? Anh không sao chứ?” cậu lo lắng hỏi.
 
Kim Tại Hưởng nghe mà ấm lòng, không tự chủ được nắm bàn tay không truyền dịch của cậu “Anh không sao, bây giờ em thấy sao rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”
 
Tuấn Chung Quốc không hiểu nhìn tay mình “Ông tổng, tôi không có khó chịu, anh không cần bắt mạch cho tôi.”
 
Ông tổng không hổ là ông tổng, còn biết y thuật nữa.
 
Mi mắt Kim Tại Hưởng giật một cái, vẫn cố duy trì vẻ mặt dịu dàng, “Sau này đừng kêu anh là ông tổng nữa, gọi tên anh.”
 
“Ông tổng… bọn họ đánh trúng đầu anh phải không…”
 
Tuấn Chung Quốc nắm ngược lại tay Kim Tại Hưởng, căng thẳng hỏi, hận mình bảo vệ không chu đáo, một thanh niên tốt như ông tổng lại bị đánh thành ngốc thế này.
 
Kim Tại Hưởng nghiến răng gắng gượng nặn ra một nụ cười mỉm “Không sao, anh rất khỏe…”
 
Tuấn Chung Quốc vừa thấy hắn cười càng thêm chắc chắn ông tổng bị thương đầu rồi, nụ cười đó chính là triệu chứng của người bị Down mà.
 
“Ông tổng, anh đừng lo lắng, phối hợp bác sĩ điều trị đàng hoàng, nhất định sẽ khỏe lại.”
 
Rốt cuộc, mạch máu trên trán Kim Tại Hưởng nứt ra.

“Cậu nghe không hiểu hả! Tôi nói tôi không sao! Không bị thương đầu! Cậu có thể hiểu tình cảm một chút được không!” Kim Tại Hưởng tan nát, nhìn cậu trừng trừng, rống khẽ.
 
Anh bạn này, ngủ còn dễ thương hơn.(‾.‾“)
 
Tuấn Chung Quốc bị hắn rống mà giật mình, kế đó lại vui vẻ cười thành tiếng “Ông tổng anh khỏe rồi! Giờ bình thường lại rồi!”
 
Kim Tại Hưởng hận không thể đâm cho mình một dao, sao mình lại thích cái người này chứ! Bao nhiêu người tốt đẹp, dịu dàng, hiền lành săn sóc lại không chọn, chọn ngay cái người khiếm khuyết nội tâm! Đời trước tạo nghiệt gì vầy trời!
 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net