Chương 24: Má Trương làm trung tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Chung Quốc năm nay 24 tuổi, lần đầu tiên trong đời có cảm giác vừa mừng vừa lo lại vừa xấu hổ.

Mỗi ngày má Trương đều tới chăm sóc cậu ăn uống, giặt quần áo cho cậu, thay ga giường, đổ bô. Ông bà chủ tịch cứ hai ngày lại tới thăm một lần, thăm hỏi sức khỏe thắm thiết đồng thời bày tỏ lòng biết ơn chân thành với cậu.

Trịnh Hạo Thạc cũng bị thương nên được bố trí nằm ở phòng bệnh kế bên, kết quả là cứ rảnh ra hắn ta lại chạy qua phòng cậu tán dóc, phần lớn thời gian đều là hắn nói Tuấn Chung Quốc nghe. Thậm chí cả cô Dương mặt như ván đóng hòm cũng tới thăm cậu một lần. Đừng nói gì tới đám anh Ngưu, anh Thái, có thời gian là đem đồ ăn thức uống đến, làm Tuấn Chung Quốc trước giờ chỉ biết cùng bà ngoại nương tựa nhau mà sống cảm động đến không biết phải làm sao.

Bất thường nhất là ông tổng, ngày nào cũng đục khoét giờ làm ở lỳ trong phòng bệnh của cậu, có lúc chẳng nói tiếng nào cứ đăm chiêu nhìn cậu chằm chằm, khiến Tuấn Chung Quốc thấy áp lực cực kỳ.

"Ông tổng... anh không cần đến công ty à?" Tuấn Chung Quốc thấp thỏm hỏi dò.

Kim Tại Hưởng đang gọt táo ngước mắt lườm cậu một cái, tiếp tục nhìn trừng trừng quả táo, nói "Tôi cũng bị thương, nghỉ phép."

"Vậy... ông tổng đi nằm đi?" Để người bị thương ngồi đó hầu hạ mình cậu không đảm đương nổi đâu, chẳng lẽ vì lần này mình không bảo vệ ông tổng đàng hoàng làm anh ta bị thương, nên tính bắt thóp để đuổi việc mình sao? Nhưng ông chủ tịch còn cảm ơn mình mà.

"Không bị thương ở xương giống em, nằm ườn ra làm gì." Nói rồi đưa quả táo trong tay cho Tuấn Chung Quốc.

Tuấn Chung Quốc cẩn thận cầm lấy quả táo mà chó gặm còn tròn trịa hơn.

"Tuấn Chung Quốc." Kim Tại Hưởng cúi đầu chăm chú lau dao gọt trái cây, đột nhiên lên tiếng, làm Tuấn Chung Quốc đang cắn táo nghẹn họng.

Đến rồi đến rồi! Muốn bắt thóp mình rồi! Không sao, Tuấn Chung Quốc bình tĩnh. Chẳng qua là một công việc thôi. Đệ trình bệnh án lên, lùi công việc cảnh sát đặc nhiệm lại hai tháng, vừa vặn mình hồi phục hoàn toàn. Cho dù anh ta không đuổi mình, lần này bị thương cũng không có cơ hội quay lại.

"Em có người yêu không?" Kim Tại Hưởng làm bộ thờ ơ hỏi, mắt lén lút quan sát vẻ mặt Tuấn Chung Quốc.

Chỉ thấy cậu khựng lại, chớp đôi mắt to tròn nghiêm chỉnh đáp "Không có, trong quân đội làm gì có thời gian yêu đương, sao ông tổng lại hỏi cái này?"

Kim Tại Hưởng nghe xong mừng hí hửng, quân đội tốt thật, hôm nào phải kêu người làm lá cờ đưa tới cảm ơn.

"À không có gì, nếu em có người yêu, giờ nằm viện thì nên thông báo người đó một tiếng." Kim Tại Hưởng dằn xuống khóe môi đang cong vút lên, trịnh trọng nói.

Tuấn Chung Quốc cảm thấy áy náy, cảm động, ông tổng tốt quá, vừa rồi mình còn nghĩ anh ta tệ không chịu nổi.

Thời gian thấm thoắt trôi, thoáng cái đã tới ngày Tuấn Chung Quốc xuất viện. Quãng thời gian này hình tượng Kim Tại Hưởng trong lòng cậu đã trở nên hùng vĩ to lớn.

"Quốc Quốc thân yêu ~ anh tới đón em ra viện đây." Trịnh Hạo Thạc ôm một bó hoa tươi đưa cho Tuấn Chung Quốc, cười thô bỉ.

"Cám ơn tổng giám đốc Trịnh." Tuấn Chung Quốc chân thành cảm ơn hắn, ai ngờ còn chưa kịp nhìn rõ hoa gì đã bị Kim Tại Hưởng giựt mất, ung dung vất vào sọt rác.

"Phấn hoa dễ bị dị ứng, ngoại thương trên người em còn chưa lành, dễ bị viêm nhiễm." Kim Tại Hưởng ngoạc mồm nói nhảm, hằm hè trừng mắt với Trịnh Hạo Thạc, em họ mày tự tìm đường chết đấy nhá.

Tuấn Chung Quốc sùng bái nhìn Kim Tại Hưởng, ông tổng hiểu biết ghê! Lại suy nghĩ chu đáo nữa!

"Vậy mày cầm bó hoa kia thì tính sao." Trịnh Hạo Thạc không khách sáo vạch mặt bó hoa Kim Tại Hưởng còn chưa kịp đưa ra.

"Tao có nói tặng cho Chung Quốc à? Cái này là tao tặng má Trương, vất vả bà gần đây phải săn sóc Chung Quốc." Kim Tại Hưởng mặt không đỏ, tim không đập lôi má Trương vào làm bia đỡ đạn.

Tuấn Chung Quốc nghe cũng cảm thấy rất có lý, gật gù phụ họa.

Tội nghiệp má Trương, nhỏ lệ ngay tại chỗ, cậu chủ còn biết nghĩ tới mình, cả đời mình chưa được tặng hoa bao giờ. Trong lòng tự nhiên nảy sinh suy nghĩ lòng son dạ sắt, từ nay về sau cho dù không có lương, chỉ cần có cơm ăn bà cũng muốn hầu hạ ông chủ bà chủ, còn có cậu chủ.

Trịnh Hạo Thạc tự nhận trình độ mặt dày và trâng tráo của mình không bì được với Kim Tại Hưởng, bó tay thỏa hiệp.

"Mọi người thu dọn xong chưa? Nào, tiểu Quốc, thay bộ đồ này đi." Bà Kim nghe nói hôm nay Tuấn Chung Quốc ra viện, tờ mờ sáng đã rời giường đi tiệm thời trang mua mấy bộ đồ để Tuấn Chung Quốc thay, không thể mặc đồ bệnh nhân đi về được.

"Cám ơn bà chủ tịch." Tuấn Chung Quốc không giả vờ thận trọng từ chối.

Quần áo trước đó của cậu đã bị cắt thành mấy mảnh trên bàn mổ rồi, cậu cũng không thể ở truồng chạy về nhà. Ngấm ngầm cầu khẩn ông trời đừng có mắc quá, nếu không bản thân không trả nổi.

Bà Kim mỉm cười hài lòng, càng nhìn Tuấn Chung Quốc càng thấy vừa ý.

Tuấn Chung Quốc đã thay đồ xong đi ra khỏi buồng tắm, lần đầu tiên cậu mặc đồ kiểu này.

Chung Quốc xuất ngũ được một thời gian, tóc đã dài hơn so với lúc trước, bây giờ cậu có mái đầu nắm tròn vo, đôi mắt cậu tròn vo, hai gò má hồng hồng cũng tròn vo và chiếc quần short yếm bên trong mặc lồng áo thun trắng khiến cậu trong như học sinh cấp ba chứ không phải thanh niên 24 tuổi.

Bởi vì chân còn bó thạch cao nên bà Kim mới chọn quần short cho cậu.

Trịnh Hạo Thạc âm thầm bấm like điên cuồng cho bà Kim, quả thật rất biết chọn đồ. Đáng yêu động lòng người!

Đôi môi đỏ mộng hấp dẫn vì thẹn thùng mà mím lại, Kim Tại Hưởng có phản ứng ngay tại chỗ. Thì ra không phải ánh mắt hắn đặc biệt mà là Tuấn Chung Quốc che giấu kỹ quá.

"Ôi mẹ ơi, chọc mù mắt tôi rồi. Quốc Quốc, làm người yêu anh nhé." Trịnh Hạo Thạc chỉ sợ thiên hạ không loạn, la ầm ỹ làm hai má ửng hồng của Tuấn Chung Quốc càng đậm hơn.

Bà Kim bất mãn trừng Trịnh Hạo Thạc. Gì đây? Thằng ranh này muốn cướp con dâu của bà chắc? Xem ra phải nói chị họ mau mau sắp xếp đối tượng xem mắt cho nó, không thể lưu lại tai họa trần gian được.

Kim Tại Hưởng ngược lại phớt lờ, lấy tính tình Tuấn Chung Quốc, nếu cậu mà đồng ý với Trịnh Hạo Thạc, hắn lập tức nhai cả giường bệnh lẫn ga giường luôn.

"Ha ha, tổng giám đốc Trịnh thật thích nói đùa."

Rất may mắn, Kim Tại Hưởng không cần nhai giường bệnh.

Tuấn Chung Quốc mỉm cười chống gậy đi tới cạnh giường, có chút cố sức. Lấy giày ra, đang chuẩn bị xỏ vào chân trái, Kim Tại Hưởng đột nhiên ôm ngang cậu bế lên

"Không cần đổi giày. Má Trương đỡ em mệt lắm." "Chúng ta đi thôi." Mặt hắn bình tĩnh như thường giải thích với Tuấn Chung Quốc.

Bà Kim âm thầm giơ ngón cái trong lòng với con trai, con mình giỏi thật!

Trịnh Hạo Thạc khinh bỉ trong bụng, kiếm cớ không tệ.

Má Trương đứng sau cùng lại nhỏ lệ ướt vạt áo. Cậu chủ ơi... lão nô... à không, tôi thề cả đời trung thành với nhà họ Kim.

Tuấn Chung Quốc từ lúc bị Kim Tại Hưởng bế lên đầu óc liền chết máy. Hồi lâu mới hoàn hồn, thình lình dùng ánh mắt cảm động nhìn hắn.

Kim Tại Hưởng đang chìm đắm trong cảm xúc ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, liếc thấy ánh mắt Tuấn Chung Quốc tình cảm êm đềm trong lòng lại tăng thêm vài phần.

"Ông tổng... lúc nhỏ tôi bị bệnh, đặc biệt hi vọng có ba, có thể bồng tôi như thế này." Giọng Tuấn Chung Quốc mang theo chút hiu quạnh.

Kim Tại Hưởng loạng choạng, thiếu chút nữa thảy Tuấn Chung Quốc rớt xuống đất. Mặt đen thui đang chuẩn bị hạch hỏi hắn giống ba cậu chỗ nào, lại thấy cậu vì hắn vừa lảo đảo mà phản xạ ôm chặt lấy cổ mình, mặt dán sát vào ngực mình, nháy mắt lòng lại mềm nhũn.

"Anh không phải ba em nhưng anh có thể ôm em thế này mãi."

Vừa dứt lời, mặt bà Kim đầy vẻ mộng mơ thiếu nữ.

Trịnh Hạo Thạc khó chịu ôm bụng, muốn chống lại ông trời à...

"Ông tổng, anh không cần ôm mãi, thả tôi xuống khúc cua phía trước được rồi. Bệnh viện có xe lăn dùng chung, để má Trương đẩy tôi tới bãi đậu xe cũng được." Tuấn Chung Quốc hoàn toàn không biết cái gì gọi là lời âu yếm. Tự cho là mình hiểu ý người, nhắc nhở.

"Má Trương đẩy em không mệt chắc? Hả?? Má Trương giành ăn với em hay sao mà muốn bắt nạt bà như thế!"

Kim Tại Hưởng tức không để đâu cho hết, lần này hắn đúng là mốc meo tám kiếp mà, nếu là những cô cậu khác hắn cần phải nói mấy câu buồn nôn thế sao? Chỉ ôm không một cái đã đổ rầm rầm luôn rồi. Tuấn Chung Quốc này không phải kẻ thù thương mại nào phái đến tra tấn hắn đấy chứ?

Má Trương lẳng lặng đi đằng sau lần nữa rơi lệ đầy mặt, hoa lê đẫm nước. Sao lúc trước mình không phát hiện cậu chủ tốt thế này nhỉ. Lòng tận trung lại tăng thêm một bậc, từ giờ bà sống là người nhà họ Kim, chết là ma nhà họ Kim.

Tuấn Chung Quốc bị Kim Tại Hưởng quát co rúm lại "Vậy... tôi tự tìm... tìm cách đi..."

"Im!" Kim Tại Hưởng tức chết, sải chân đi tới bãi đậu xe, chỉ sợ không nhịn nổi liền ném cậu xuống cái hồ trong bệnh viện cho cá ăn. Yêu càng ghi khắc hận càng sâu mà.

Trịnh Hạo Thạc nhịn cười đến phát run, nói với bà Kim đang sửng sốt "Mợ, con chở mợ và má Trương về nhà thôi."

"Hơ... ừ..." Bà Kim còn chưa phản ứng lại, sao không giống như mình dự đoán nhỉ? Xem ra lần này con gặp rắc rối rồi.

_______________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net