Chương 25: Tự nhiên như nhà mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sóng vai ngồi chung với Kim Tại Hưởng ở băng sau, Tuấn Chung Quốc lo lắng liếc trộm hắn, lại nhìn tài xế mặt mày tỉnh bơ đằng trước. Cứ cảm thấy sau sự cố lần này, ông tổng càng trở nên khó đoán, lúc trước tuy tính tình hơi xấu nhưng ít nhất còn theo lý lẽ bình thường. Bây giờ càng sâu xa khó lường, giống như cao nhân chốn thần tiên ấy.
 
Xe dừng dưới lầu nhà Tuấn Chung Quốc. Trước đó Kim Tại Hưởng đề nghị cậu về nhà hắn dưỡng thương nhưng cậu kiên quyết muốn về nhà, không muốn làm phiền. Bất ngờ là Kim Tại Hưởng sảng khoái đồng ý một cách đáng ngờ.
 
“Ông tổng… để tôi tự nhảy lên đi.” Cậu lại bị Kim Tại Hưởng ôm vào lòng, không nỡ mà đề nghị.
 
Kim Tại Hưởng quen được cưng chiều bồng mình lên tới lầu 5 không biết sẽ mệt thành thế nào nữa, bình thường một mình hắn leo đều trưng ra cái mặt oán giận.
 
“Em tưởng mình là cóc à, còn nhảy lên nữa.” Kim Tại Hưởng trề môi khinh bỉ, hùng hổ bồng Tuấn Chung Quốc lên lầu.
 
Dùng cái quảng cáo thuốc canxi nào đó thật đúng là, eo không nhức chân không đau, leo một mạch lên lầu 5 không tốn chút sức nào.

Tuấn Chung Quốc không khỏi thay đổi cách nhìn với Kim Tại Hưởng, hóa ra không phải là gà luộc chặt miếng à…Hơn nữa lồng ngực nở nang mang theo hơi thở đặc trưng của đàn ông làm lúc cậu khẽ dựa vào cảm thấy hai má nong nóng.
 
“Chìa khóa đâu?”
 
Tuấn Chung Quốc giật mình hoàn hồn lại, vội vàng thò tay vào ba lô lấy chìa khóa ra, Kim Tại Hưởng cầm lấy mở cửa phòng. Giống như về nhà mình, hết sức thông thạo nhẹ nhàng đặt Tuấn Chung Quốc xuống giường, sau đó ra phòng khách gọi điện thoại.
 
Tuấn Chung Quốc chỉ nghe loáng thoáng hắn báo địa chỉ nhà mình trong điện thoại. Cậu nhảy lò cò tới phòng khách bằng chân trái, vừa lúc hắn ngắt điện thoại quay đầu nhìn cậu.
 
“Em muốn chứng minh mình thân tàn nhưng tâm không tàn à, nhảy ra ngoài bằng một chân, có chuyện gì em gọi anh không được sao?” Kim Tại Hưởng lo lắng đi qua, dùng hai cánh tay dài giữ lấy eo cậu, dùng sức một cái nhấc cậu ngồi lên sofa. Không mảy may cảm thấy động tác của mình quá mức thân mật thì có cái gì không đúng.
 
“Ông tổng… Anh đừng ôm tôi, tôi tự đi được.” Tuấn Chung Quốc không nhịn được ý kiến, gần đây ông tổng hở ra là ôm mình, làm cậu xấu hổ lắm.
 
“Em như thế mà gọi là đi à, gọi là gà đứng một chân.” Kim Tại Hưởng bực mình.
 
Giỡn hoài, để cậu tự đi? Vậy hắn đi đâu mà ăn đậu hũ.
 
Tuấn Chung Quốc hết nói, chuồi người qua sofa lục mấy cái túi nhỏ mà tài xế đưa lên tìm đồ ăn.
 
“Tìm gì thế!” Kim Tại Hưởng thấy cậu nằm sấp lục lọi, hoài nghi hỏi.
 
“Tìm đồ ăn… Sáng sớm lấy máu kiểm tra, không có ăn giờ đói quá.”
 
Ở chung với Kim Tại Hưởng quen rồi cậu nói chuyện cũng không dè dặt thận trọng như trước, tự nhiên hơn nhiều, điểm này cho tới bây giờ khiến Kim Tại Hưởng hài lòng nhất.
 
“Đừng tìm nữa, toàn đồ ăn vặt. Anh đi xuống dưới mua cho em.” Hắn cầm túi đồ vất qua một bên.
 
“Hả? Như vậy có phiền lắm không?”
 
“Giờ em mới biết mình phiền?”
 
Kim Tại Hưởng ngạo mạn hừ khẽ một tiếng, đi thẳng xuống lầu. Đối với tính nết của hắn, Tuấn Chung Quốc cũng không để ý, cầm khăn vải trên bàn cẩn thận lau bài vị và ảnh thờ bà ngoại.
 
“Bà ngoại, thời gian trước con bị thương không về nhà, bà lo lắng lắm hả.”
“Bà ngoại, con nằm mơ, mơ thấy bà rất giận, không cần con nữa. Ông tổng nói nằm mơ đều là ngược lại, nên bà vẫn cần con.”
“Bà ngoại, người vừa rồi là ông tổng, anh ấy và ông bà chủ tịch đều rất tốt với con, còn có anh Ngưu, anh Thái bọn họ đều tốt với con, bà yên tâm đi.”…
 
Tuấn Chung Quốc kể với bà ngoại tất tật những chuyện vặt vãnh, kể cả chuyện trên tay cậu có mấy cái lỗ kim. Nói xong Kim Tại Hưởng mới quay về. Cậu há hốc miệng, kinh ngạc nhìn hắn đùm đề bịch lớn bịch nhỏ đủ loại đồ ăn.
 
“Ăn đi!”
 
“Cái này… đều cho một mình tôi ăn…?” Tuấn Chung Quốc khó nhọc nuốt nước miếng, nếu cậu bội thực chết có phải sẽ uất ức lắm không?
 
“Sao? Không thích?” Kim Tại Hưởng nhướng đôi mày tuyệt đẹp nhìn Tuấn Chung Quốc, hù cậu lập tức gật đầu tỏ vẻ cực kỳ thích.
 
Đang lúc cậu khổ sở tính toán xem tiêu diệt phần thức ăn nào trước thì ngoài cửa có tiếng gõ. Tuấn Chung Quốc rầu rĩ ngước lên, địa chỉ này trước giờ chưa có ai tới. Lúc này là ai tới đây?
 
Kim Tại Hưởng nghiễm nhiên bày ra tư thế chủ nhà đi mở cửa, một đám công nhân ùa vào. Mọi người giống như đi di chuyển tang vật, chuyển đồ gia dụng bằng điện vào.
 
Ti vi, tủ lạnh, máy vi tính, điều hòa, còn có một số đồ cậu nhận không ra, nháy mắt đã chất đầy cả căn phòng thuê. Mọi người tôi giúp anh anh giúp tôi bận rộn vô cùng.
 
“Ông tổng… này… là…” Phòng ngủ vọng ra tiếng khoan điện che mất câu hỏi yếu ớt của Tuấn Chung Quốc.
 
“Không có chuyện của em, ăn cơm đi.” Kim Tại Hưởng hùng hồn ra lệnh, sau đó đi kiểm tra công nhân làm việc.
 
Tuấn Chung Quốc đờ đẫn như khúc củi, tay vẫn cầm nguyên đôi đũa nửa ngày không có phản ứng. Một loạt tiếng lắp đặt thiết bị chuyên nghiệp vang lên, cốp cốp cộp cộp.
 
Vẻ mặt Tuấn Chung Quốc đờ đẫn, máy móc nhét bánh bao tôm vào miệng, hình như sau khi bị thương óc cậu không đủ xài hay sao ấy…
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net