Chương 27: Phải mạnh bạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng ăn xong bánh bao xá xíu yêu thích, thay đồ đi làm, lái xe đúng giờ chờ sẵn dưới lầu.
 
“Anh đi làm đây, lát nữa má Trương sẽ tới. Em đừng có đi lung tung.” Kim Tại Hưởng không yên tâm căn dặn.
 
Tuấn Chung Quốc cười đồng ý, có người quan tâm thật tốt.
 
Kim Tại Hưởng hài lòng gật đầu đi ra cửa, quay đầu đóng cửa thấy cậu ngồi trên sofa mỉm cười vẫy tay với hắn, trong lòng ấm hẳn lên.
 
Chân bước phơi phới xuống lầu chui vào xe, thình lình phát hiện Trịnh Hạo Thạc giống như hồn ma xuất hiện sau lưng mình nhìn hắn cười mờ ám.“Hề hề… anh họ, ở chung với người đẹp có kiếm chác được tí lợi lộc nào chưa?”
 
Kim Tại Hưởng lờ đi, coi hắn như không khí, bụng nhẩm tính xem từ giờ tới lúc tan tầm còn bao lâu nữa. Sao dạo trước ngày nào cũng ở chung với Tuấn Chung Quốc lại không thấy thời gian dài dằng dặc thế này nhỉ?
 
“Haiz! Anh họ mày đừng im lặng thế chứ! Mày xâm nhập khuê phòng người đẹp thành công, công lao của tao đâu có nhỏ.” Trịnh Hạo Thạc đặt tay lên vai Kim Tại Hưởng, bị hắn gạt ra không chút khách sáo.
 
Trịnh Hạo Thạc xoa xoa mu bàn tay đau điếng, giễu hắn “Xem ra mày tiến triển không thuận lợi rồi. Anh họ mày nghe tao nói này, muốn hốt được người ta á, mày phải mạnh bạo lên! Bằng không mày chờ đến chừng nào! Với đầu óc Tuấn Chung Quốc mày chờ đến khi cậu ấy thông suốt thì con tao cũng biết đi mua xì dầu rồi.”
 
Kim Tại Hưởng nghe xong đăm chiêu suy nghĩ. Em họ nói không sai nhỉ, cứ chờ nữa thì hoa cúc cũng lạnh luôn. Nghĩ đến đó không khỏi liếc Trịnh Hạo Thạc một cái “Mày nói xem làm thế nào?”
 
Trước giờ hắn có bao giờ tốn hơi đi theo đuổi người khác, đành phải lôi cái thằng xấu xa này ra làm quân sư.
 
“Hê hê, tao cũng chưa nghĩ ra, đợi tao nghĩ ra sẽ nói cho mày biết.”
 
Trịnh Hạo Thạc thích chí! Rốt cuộc cũng trả được hắn một quân, cảm tạ trời xanh phái xuống một Tuấn Chung Quốc thu phục Kim Tại Hưởng, hôm nào hắn nhất định phải thắp nhang nhiều một chút.
 
Kim Tại Hưởng lẳng lặng nhìn hắn chòng chọc không nói, hồi lâu môi nhếch lên một nụ cười nham hiểm. Trịnh Hạo Thạc nhìn mà lạnh gáy, có cảm giác chẳng lành.
 
_____

Tuấn Chung Quốc chưa từng nhàn rỗi thế bao giờ. Má Trương chạy tới giặt giũ cho cậu, bắt đầu cần cù lau dọn vệ sinh.

Cậu muốn giúp một tay lại bị má Trương hoảng sợ cự tuyệt, lúc này đành nhàm chán ngồi trên sofa lơ đãng xem tivi.
 
“Má Trương, bác đi nghỉ đi.” Thấy má Trương bận luôn chân luôn tay, cậu ngồi không không có chuyện gì làm, thật tình không nỡ.
 
“Không cần, cậu Tuấn, buổi trưa cậu muốn ăn gì?”
 
“Nấu đại món gì đó là được, má Trương bác đến đây chăm sóc tôi thế này, ông bà chủ tịch phải làm thế nào?”
 
“Nhà họ Kim còn có Tiểu Ngọc và Tiểu Hương, bà chủ đặc biệt dặn dò tôi chuyên tâm chăm sóc cậu.” Má Trương trả lời Tuấn Chung Quốc xong, chui vào nhà bếp chật chội bắt đầu bận bịu.
 
Tuấn Chung Quốc cảm động không thôi, sao bản thân lại gặp được gia đình tốt như thế, cả nhà ông tổng đều tốt bụng.
 

_____

Rốt cuộc nhịn rồi nhịn, Kim Tại Hưởng nhịn đến giờ tan tầm. Tức tốc thu dọn đồ đạc của mình, mặt mày tươi tỉnh đi ra cổng công ty, tài xế đã cung kính chờ sẵn ở cửa.
 
“Chờ, chờ tao với!!”
 
Kim Tại Hưởng vừa thấy Trịnh Hạo Thạc mặt mày hào hứng xông về phía hắn, cấp tốc vọt vào xe đóng cửa xe lại.
 
“Kim Tại Hưởng! Cho tao vào với!” Trịnh Hạo Thạc khao khát đập mạnh cửa xe, ai không biết còn tưởng sau lưng hắn có hồng thủy hay thú dữ.
 
“Làm chi?” Kim Tại Hưởng lười nhác vặn kính xe xuống bực bội nhìn hắn, khó khăn lắm mới nhịn được đến tan tầm cùng Tuấn Chung Quốc trải nghiệm thế giới hai người, thằng em họ này sao không biết thức thời thế.
 
“Cả ngày nay tao chưa được gặp Quốc Quốc rồi ~ nhớ người ta muốn chết, đi chung nhá.” Trịnh Hạo Thạc không sợ chết nói. Lần trước đi chung với tài xế làm hắn không kịp nhớ địa chỉ nhà Tuấn Chung Quốc.
 
Kim Tại Hưởng hừ lạnh, chỉnh cửa kính xe lên, ra lệnh cho tài xế “Lái đi.”
 
“Hứ! Không cho tao đi thì tao không có cách chắc!” Trịnh Hạo Thạc đứng sau xe hít một đống bụi bốc lên, căm tức quay người đi vào phòng bảo vệ.
 
“Tổng giám đốc Trịnh có việc à?” Anh Thái thấy Trịnh Hạo Thạc vội vội vàng vàng chạy vào, khó hiểu hỏi.
 
“Anh biết địa chỉ nhà Quốc Quốc không?” Trịnh Hạo Thạc háo hức nhìn anh ta. Ai ngờ anh ta lại khiến hắn thất vọng, lắc đầu.
 
“Sao các anh không biết quan tâm đồng nghiệp chút nào thế, anh làm đội trưởng làm gì hả.” Trịnh Hạo Thạc khinh bỉ lừ mắt nhìn anh Thái, ra khỏi phòng bảo vệ, ông mày tự đi tra.
 
“Anh Thái… tôi nghe nói tổng giám đốc Trịnh đặc biệt để tâm tiểu Quốc, có phải vừa ý tiểu Quốc rồi không?” Anh An sờ cằm suy tư.
 
“Có lẽ…” Anh Thái bắt chước tư thế anh An, mặt mày trầm tư.
 
Dằn xuống cõi lòng đang nhảy nhót, Kim Tại Hưởng cầm bó hoa trong tay hít sâu một hơi. Trịnh Hạo Thạc nói đúng, không thể chờ được nữa. Kiên định sải từng bước một leo lên cầu thang, bắt đầu tưởng tượng cảnh Tuấn Chung Quốc ôm hoa tươi mừng quá mà khóc, đón nhận mình, càng nghĩ càng thấy đẹp. Nhưng leo lên tới lầu năm, ngay lối vào hành lang lại thấy Tuấn Chung Quốc đang duyên dáng nói cười với một tên đàn ông gầy loắt choắt, chẳng những thế hai người còn thân mật đụng chạm nhau nữa.
 
Hắn nhìn mà sôi gan, sao chứ? Hắn mới đi làm mà cậu đã dám ăn vụng rồi?

Tuấn Chung Quốc đang bịn rịn kéo tay Lưu Minh, thấy Kim Tại Hưởng sa sầm mặt đứng ở đầu cầu thang, mắt sáng lên “Ông tổng anh về rồi à.”
 
Kế đó nũng nịu nói với người kia “Vậy tớ không giữ cậu nữa, ngày mai nhất định phải đến thăm tớ nhé.”
 
Đối phương gật đầu, nhẹ nhàng ôm Tuấn Chung Quốc, nhấc ba lô trong tay lên liếc Kim Tại Hưởng đầy ẩn ý, liền đi xuống lầu.
 
Kim Tại Hưởng tức không nói nên lời, bó hoa trong tay sắp bị hắn bóp nát đến nơi, quầng đen vô hình từ sau lưng hắn bốc ra bao lấy người hắn. Mặt mày âm u không thèm nhìn Tuấn Chung Quốc lấy một cái đi thẳng vào cửa.
 
Tuấn Chung Quốc ngớ ra, chống gậy ngoan ngoãn theo vào “Ông tổng, hoa này tặng tôi hả?” Hai mắt sang rỡ hỏi, cậu rất thích hoa tươi nha.
 
Ai ngờ Kim Tại Hưởng thô lỗ nhét bó hoa vào tay má Trương từ bếp đi ra “Ai nói tặng cậu, tôi tặng má Trương.”
 
“À.” Tuấn Chung Quốc hơi thất vọng đáp một tiếng, nghĩ lại má Trương chăm sóc mình rất vất vả, ông tổng thật tỉ mỉ.
 
“Má Trương, bác về nghỉ trước đi.” Mặt Kim Tại Hưởng khó ưa dặn dò.
 
Má Trương ôm bó hoa, lệ già lại tuôn trào, đời này lão nô đã thấy đủ rồi.
 
Đợi má Trương đi rồi, Kim Tại Hưởng ngồi trên sofa vẫn không nói chữ nào. Đầu óc chậm chạp cỡ Tuấn Chung Quốc cũng thấy bất thường.
 
“Ông tổng anh sao vậy?”
 
Kim Tại Hưởng ngước mắt âm u nhìn cậu, mím chặt môi, nửa ngày rốt cuộc mở miệng “Cậu nói đi! Gã đàn ông đó là ai!”
 
“Đàn ông nào?” Tuấn Chung Quốc như từ trên trời rớt xuống.“
 
Còn giả vờ! Gã đàn ông vừa ôm cậu ấy!” Kim Tại Hưởng cứ nghĩ tới cảnh đó là a-xít bốc lên tới họng
 
“Anh nói Lưu Minh hả?” Tuấn Chung Quốc dè dặt hỏi.
 
“Tôi quản hắn tên gì! Tôi hỏi cậu hắn là gì của cậu!” Kim Tại Hưởng nghe cậu nhắc tên gã kia càng tức, hận không thể túm hắn lại đánh cho một trận.
 
“Cậu ấy là đồng đội của tôi mà.” Tuấn Chung Quốc chống gậy dịch sang một bên, có cảm giác bây giờ ông tổng sẽ lỡ tay giết người bất cứ lúc nào.
 
“Không phải cậu nói không có thời gian yêu đương sao! Còn lừa tôi!”
 
“Thì tôi có yêu đương đâu, tôi với cậu ấy là đồng đội mà… Với lại cậu ấy cũng có người trong lòng rồi. Không phải anh nghĩ cậu ấy là người yêu tôi đấy chứ??” Tuấn Chung Quốc yếu ớt biện bạch, ông tổng đây là đang tức cái gì vậy?
 
“Ớ?” Sát khí toàn thân Kim Tại Hưởng thoáng cái bay biến sạch sành sanh, đờ đẫn phát ra mỗi một âm.
 
“Cậu ấy là Lưu Minh, đồng đội của tôi. Khó có dịp nghỉ phép, nghe nói tôi bị thương liền tới thăm, bây giờ đang ở tại nhà khách khu gần đây…”
 
Dây thần kinh số 5 của Kim Tại Hưởng mất kiểm soát, câm nín nhìn Tuấn Chung Quốc, mặt mày vặn vẹo “Nhưng… cậu ta ôm cậu thấm thiết như vậy…”
 
“Anh đừng nói thế, tôi với cậu ấy là tình đồng chí, ôm nhau một cái có gì không bình thường chứ.” Tuấn Chung Quốc hơi bất mãn Kim Tại Hưởng, tình bạn thuần khiết của mình và đồng đội cùng vào sinh ra tử bị hắn suy nghĩ lệch lạc.
 
“Ha ha ha, Tuấn Chung Quốc đói chưa? Sao em đứng đó? Lại đây ngồi xuống đi.” Rốt cuộc dây thần kinh cũng hoạt động trở lại, Kim Tại Hưởng lập tức híp mắt cười, bước lên ôm Tuấn Chung Quốc kéo cậu ngồi xuống sofa, chuyển đề tài.
 
“Không đói, anh có thể nói cho tôi biết vì sao lại tức giận với Lưu Minh không?” Tuấn Chung Quốc ngồi xuống rồi nghiêm túc nhìn hắn, nghĩ bụng Lưu Minh  luôn ở trong bộ đội không có lý nào đắc tội hắn, nếu có cậu cũng sẽ giúp Lưu Minh.
 
“Vì… vì…”
 
Kim Tại Hưởng ngồi bên cạnh lúng túng nghĩ lý do, thấy cậu mở đôi mắt trong veo như con nai vàng ngơ ngác nghiêm túc nhìn mình. Tim hắn đập bùm bùm, đột nhiên nhớ Trịnh Hạo Thạc nói không thể chờ tiếp, chờ nữa thì con người ta biết mua xì dầu luôn rồi.
 
Lấy hết dũng khí nắm lấy vòng eo thon nhỏ rắn chắc của cậu, môi mỏng mạnh mẽ dán lên đôi môi đỏ mộng như dâu tây hé mở mê người của cậu. Cảm xúc mềm mại kỳ diệu khiến hắn mê đắm, dần dần nụ hôn càng sâu thêm.
 
Bị tập kích bất ngờ, Tuấn Chung Quốc mở to mắt ngơ ngác không biết nên phản ứng ra sao, mặc đầu lưỡi trơn trượt mềm mại của hắn linh hoạt len lỏi vào miệng mình, dịu dàng liếm hôn chiếc lưỡi thơm tho của cậu.
 
“Ôi mẹ ơi!” Ngoài cửa đột nhiên có tiếng phụ nữ thét lên lanh lảnh.
 
Tuấn Chung Quốc phản xạ xô Kim Tại Hưởng ra, mặt đỏ bừng che môi kinh hoảng lúng túng, cả người cứng đờ.
 
Kim Tại Hưởng chưa hết thèm thuồng, liếm liếm môi, vác cái mặt đen sì đi đến trước mặt người phụ nữ phá hỏng chuyện tốt của hắn “Chị là ai!”
 
Ghét thật, khó khăn lắm mới có tiến triển lại đột nhiên nhảy ra một tên Trình Giảo Kim! Hôm nay bà cô này không giải thích rõ ràng cho hắn sẽ bắt chị ta đi vào bò ra!
 
Người phụ nữ bị sát khí không được thỏa mãn ham muốn tỏa ra trên người Kim Tại Hưởng hù dọa.
 
“Tôi… tôi là chủ nhà. Cậu Tuấn mới trả tôi có ba tháng tiền thuê, giờ đã ba tháng rưỡi rồi, tôi liên lạc mãi không được, gọi điện thoại cũng không có ai bắt máy. Tôi tưởng là cậu ấy dọn đi không báo, tôi… đến coi.” Chủ nhà nói một hơi xong, không dám ho lớn.
 
Thấy mặt hắn tối tăm sợ hắn không tin lại bổ sung thêm một câu “Tối qua tôi còn đặc biệt lựa lúc nửa đêm gọi điện thoại đến đây, vẫn không có người bắt, thật đó!”
 
Kế đó lại nghĩ, không đúng! Là bọn họ nợ tiền phòng, mình sợ cái gì chứ! Lập tức ưỡn ngực thẳng lưng, không dám nhìn Kim Tại Hưởng mà trừng mắt với Tuấn Chung Quốc đang đờ ra như khúc gỗ trên sofa.
 
Kim Tại Hưởng nghĩ nghĩ, khuya hôm qua đúng là có cú điện thoại ma, nhưng bị hắn chèo kéo nên Tuấn Chung Quốc không nghe được. Thở dài móc ví lấy ra một xấp tiền dày cộp đưa cho chị ta “Đủ không?”
 
“Đủ! Đủ nửa năm luôn, vậy tôi không quấy rầy các vị nữa.” Chủ nhà cười hớn hở, nhận tiền xong thức thời đi về, còn thuận tiện đóng cửa dùm bọn họ, rất lịch sự.
 
Kim Tại Hưởng đối mặt với ván cửa hít sâu một hơi, quay người cười dê “Bé cưng, chúng ta tiếp tục đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net