Chương 30: Kết hôn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Thưa bóng đâm nghiên lan mặt nước.
Thoảng hương tỏa xuống động hoàng hôn.' Dưới ánh hoàng hôn đẹp vô cùng tận đó, mặt mày Kim Tại Hưởng nhăn nhó nhìn một bàn đồ ăn má Trương đặc biệt làm, hối hận lúc đầu để Trịnh Hạo Thạc treo tay hắn lên.

Lóng ngóng cầm đũa bằng tay trái gắp đồ ăn thử cho vào chén mình nhưng vẫn làm rớt xuống bàn mấy lần. Hắn hết nói, nhìn tôm om, hải sâm xào bào ngư, cá hố chiên giòn và cua hấp trên bàn. Đều là hải sản cần lột vỏ, không thì cũng trơn tuột khó gắp, tức nhất là món rau duy nhất lại là ngô xào hạt thông, kêu hắn gắp kiểu gì? Sao mà gắp! Má Trương bà cố ý hả?
 
Rầu rĩ mấy phút, hắn suy nghĩ, có nên nói thật với Tuấn Chung Quốc không, dù sao chuyện này nói láo cũng không được lâu. Nếu để cậu phát hiện thì hậu quả càng nghiêm trọng hơn, hẳn là hắn nên làm người thành thật, may ra mới có cơ hội chiếm được lòng của Tuấn Chung Quốc.
 
Đang cân nhắc nên mở miệng thế nào, Tuấn Chung Quốc nãy giờ ngồi đối diện hắn thở dài thật khẽ, chuyển qua ngồi bên cạnh hắn, bắt đầu bóc tôm.

Kim Tại Hưởng thấy cậu ngồi bên cạnh mình mừng rỡ, xem chừng cho dù hắn có nói Tuấn Chung Quốc cũng không đến mức phớt lờ hắn như cũ. Kim Tại Hưởng đang chăm chú chuẩn bị bài thú tội trong đầu, một muỗng cơm đột ngột đưa đến bên miệng
 
“Ông tổng, tay anh bị thương không tiện, để tôi đút anh.”
 
Thấy hắn ăn uống vất vả khiến người ta đau lòng, cuối cùng không đành lòng mà giúp hắn. Cậu tự nhủ, đây là cậu báo đáp lòng tốt của ông bà chủ tịch.
 
Ngơ ngẩn há mồm, ngoan ngoãn nuốt cơm trộn Tuấn Chung Quốc đút. Nhìn cậu cúi đầu nghiêm túc lựa xương cá, trộn cá lẫn với cơm sơ sơ lại múc một muỗng, chờ hắn nuốt xong đồ ăn lại đưa tới. Nháy mắt Kim Tại Hưởng sôi sục, tính toán thành thật khai báo mới rồi giờ kéo nhau chạy sạch trơn.

Ngu mới khai! Có hời mà không nhận là đồ ngu.
 
“Ừm ~ không ăn cá hố, cái này cái này, càng cua.” Kim Tại Hưởng hếch mũi lên chỉ vào món cua hấp trên bàn đòi ăn.
 
Tội nghiệp cho Tuấn Chung Quốc tốt bụng không nghi ngờ gì hắn, cầm lấy cái kéo cắt càng cua ra, kế đó lại cắt hai đầu khớp, nhẹ nhàng bập chính giữa cái càng một cái, lôi cả dây thịt cua ra.
 
Sung sướng hưởng thụ Tuấn Chung Quốc săn sóc chu đáo, cái tên tiểu nhân đắc chí Kim Tại Hưởng nghĩ thầm lần này coi như thằng quỷ họ Trịnh thông minh được một chút, phải tăng lương cho nó mới được.
 
“Quốc, hai chúng ta quen nhau đi.”
 
Ăn no dựa lưng vào ghế, yêu thương nhìn Tuấn Chung Quốc ăn cơm, rốt cuộc hắn nhịn không được thốt lên, chẳng lãng mạn, chẳng thề thốt buồn nôn, trong lòng hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ đó.
 
Tuấn Chung Quốc không dao động, tiếp tục ăn cơm “Ông tổng, gần đây rảnh rỗi quá đấy.”
 
“Có em ở đây sao anh rảnh chứ.” Kim Tại Hưởng thấy cậu không đánh, gan phình to thêm.
 
Chờ nửa ngày cũng không nghe được kết quả, hắn lại bổ sung thêm một câu “Anh cam đoan sẽ không giống ba mẹ em! Anh mà không tốt với em em cứ vặn gãy cổ anh.”
 
Tuấn Chung Quốc ngẩng phắt lên nhìn hắn chòng chọc “Anh điều tra tôi?”
 
Đó là vết thương sâu nhất trong lòng cậu, bây giờ bị phơi bày máu chảy đầm đìa khiến cậu phẫn nộ.
 
“Hơ… Em là vệ sĩ riêng của anh, mấy vấn đề đó chắc chắn sẽ phải điều tra kỹ càng.” Kim Tại Hưởng len lén chùi mồ hôi lạnh, nói ỡm ờ.
 
Tuấn Chung Quốc rũ mắt hồi lâu, giọng hơi chua xót “Tôi không cần ai đồng tình, cũng không chấp nhận phương thức đồng tình kiểu đó.”
 
Dứt lời đứng dậy thu dọn chén đũa.
 
“Ai đồng tình em hả! Ăn mày ven đường còn tội nghiệp hơn em nhiều, mắc gì anh không đi quen họ!” Kim Tại Hưởng hết nói, lại đau lòng, thật sự muốn bổ đầu cậu ra xem bên trong chứa cái gì.
 
Đồng tình? Cái thứ đó đáng bao nhiêu tiền?
 
Tuấn Chung Quốc không trả lời, đi vào bếp giả vờ bận rộn, kỳ thật trong lòng như nai con chạy loạn. Lớn đến chừng này, lần đầu tiên có người bày tỏ với mình, tuy rằng nói năng rất đơn giản thậm chí là thô lỗ. Nhưng cậu cứ nghĩ tới nụ hôn mấy bữa trước là mặt lại bắt đầu nóng rực đỏ bừng.
 
Ông tổng nghiêm túc hay là rảnh quá nên tìm trò chơi giết thời giờ?
 
Đâu phải cậu chưa từng mong có người yêu thương, có thể che chở mình, đi cùng mình nhưng sự thật tàn khốc đã tôi luyện cậu, khiến cậu không dám hi vọng xa vời, chỉ mong một mình bình thường, yên ổn sống hết quãng đời còn lại, có lẽ… có lẽ có thể tìm được một người thành thật hiền hậu, sinh một đứa con đáng yêu, bù đắp hết thiếu thốn thời thơ ấu cho con yêu.
 
Nhưng cậu chưa từng nghĩ tới ông tổng, anh ta không đủ hiền hậu, không đủ thành thật, không đủ bình thường. Hơn nữa chắc gì anh ta thật lòng, đoạn thời gian trước còn hẹn hò với cô Tôn, nhanh như vậy đã nói muốn quen với cậu, không phải đa tình thì là gì?
 
“Chung Quốc ~ được không? Chúng ta quen nhau đi.” Kim vô lại chui vào bếp, dụi đầu lên vai Tuấn Chung Quốc làm nũng, nếu có người thứ ba ở đó khẳng định sẽ rớt cằm xuống đất, người hai nhân cách là đây.
 
“Ông tổng, tôi chỉ muốn tìm một người thực tình để kết hôn.” Tuấn Chung Quốc bất lực thở dài, quyết định nói cho rõ.
 
“Kết hôn?”
 
Kim Tại Hưởng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu, tuy hắn thích Tuấn Chung Quốc nhưng chưa hề nghĩ đến cái chuyện kết hôn viển vông đó. Nếu bảo hắn cam đoan có thể kết hôn với Tuấn Chung Quốc, chung sống cả đời thì hắn không dám chắc.
 
“Ừ, tôi chỉ muốn yêu đương một thời gian, sau đó kết hôn với người ấy. Hoặc là ở vậy cả đời.”
 
Tuấn Chung Quốc rửa chén rất nhanh nhưng cậu phát hiện mình hơi căng thẳng? Căng thẳng gì chứ? Chẳng lẽ cậu đang chờ đáp án của anh ta?
 
“Nhưng em không yêu đương trước thì làm sao biết có thích hợp không mà cưới?” Kim Tại Hưởng cảm thấy mình nói cũng chí lí.
 
“Cho nên mới nói, chúng ta không hợp. Tôi chỉ muốn tìm một người bình thường, người ấy có thể đưa đón con đi học mỗi ngày, cuối tuần dẫn nó đến công viên chơi, không cần lượn lờ quanh những người phụ nữ khác bên cạnh. Tôi chỉ muốn một gia đình bình thường, anh hiểu ý tôi không?” Tuấn Chung Quốc lau tay, quay người nhìn hắn nghiêm túc, chẳng qua hơi mất tự chủ nắm chặt lấy gậy.
 
“Anh…” Đột nhiên Kim Tại Hưởng nghèo từ ngữ, hắn cảm thấy bản thân không thể cho Tuấn Chung Quốc cuộc sống như thế.
 
Hắn không dám nói mình là con trời nhưng cũng là rồng trong cõi người. Cuộc sống bình thường nhạt nhẽo đó nhất định hắn không thích ứng được, nếu không làm được hắn sẽ không dễ dàng hứa hẹn. Đã hứa nhất định phải làm được.
 
Nhìn sắc mặt khó coi của hắn là biết đáp án, Tuấn Chung Quốc không nói thêm gì nữa chống gậy trở về phòng. Cậu tự hỏi, sao lại thất vọng chứ?
 
Kim Tại Hưởng đứng trong bếp, còn chưa làm rõ suy nghĩ của mình, bực bội vò đầu. Kết hôn? Hai chữ này hắn chưa từng nghĩ tới, bản thân hắn vẫn không rõ ràng, hắn thích Tuấn Chung Quốc đến mức có thể kết hôn, duy trì cuộc sống sau hôn nhân chưa.
 
Ban đêm, từng ô cửa sổ nhỏ trong cả khu chung cư đều sáng ánh đèn. Mặt đất yên tĩnh thi thoảng lại vẳng đến vài tiếng chó sủa.
 
Trong cái đêm mây mờ trăng lặn thế này, Kim Tại Hưởng ôm gối đứng trước cửa phòng ngủ gõ cửa nhè nhẹ, tính toán bổn cũ soạn lại.
 
“Quốc, anh sợ.” Môi hắn hơi bĩu lên, mắt ngân ngấn nước ấm ức nhìn cậu, hi vọng lần này mỹ nam kế thực hiện thành công.
 
Tuấn Chung Quốc bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu, khẽ gật đầu, nhích chân ra tỏ ý hắn có thể đi vào.
 
“Anh ngủ đi.”
 
Kim Tại Hưởng đang cao hứng phóc lên giường bày ra tư thế dụ dỗ, lẳng lặng chờ đợi cậu thì Tuấn Chung Quốc ngồi trước bàn sách hờ hững lên tiếng.
 
“Ủa? Em không ngủ à?” Kim Tại Hưởng bất mãn hỏi.
 
“Ngủ cả ngày rồi, giờ không buồn ngủ.” Tuấn Chung Quốc chăm chú xem sách, trả lời.
 
Kim Tại Hưởng vùi mặt vào gối đập thình thịch xả tức một hồi, lại làm như không có chuyện gì ngồi dậy “Anh cũng không ngủ.”
 
“Ngày mai anh còn phải đi làm, ngủ sớm chút đi.”
 
Giọng Tuấn Chung Quốc từ đầu chí cuối đều lạnh nhạt khiến Kim Tại Hưởng hết sức ấm ức. Tuy hắn còn chưa nghĩ được rõ ràng nhưng hắn biết, hắn thích Tuấn Chung Quốc. Cho dù cậu muốn đánh chết hắn, hắn cũng thích.
 
“Nà ~ nà, em hôn anh một cái, anh sẽ ngủ.” Kim cơ hội dịch mông tới mép giường, hếch gương mặt tuấn tú lên khẽ chu mỏ ra đòi hôn, có lẽ nên nói là đòi ăn đập.

Hắn hưng phấn thấy Tuấn Chung Quốc quay người chậm rãi áp lại gần mình, hơn nữa còn giơ hai tay ra dịu dàng áp lên hai má mình nữa. Hắn kích động chu mỏ càng nhọn hơn. Đột nhiên hai má đau điếng, hai tay Tuấn Chung Quốc tóm lấy má hắn dùng sức nhéo, banh ra hai bên.
 
“Ngủ! Ngay!”
 
Tuấn Chung Quốc ác ôn chà đạp mặt hắn, nhìn gương mặt bình thường đẹp trai vô độ hiện tại bị biến thành hình dạng kỳ quặc dưới tay mình, trong lòng nảy sinh khoái cảm thắng lợi. Thả tay ra nhìn hắn ra sức xoa má, ánh mắt ai oán uất ức lên án cậu, tâm tình cậu hết sức sung sướng quay lại bàn ngồi, nghiêm chỉnh xem sách.
 
“Ngủ thì ngủ.”
 
Kim Tại Hưởng tức tối hầm hừ nằm xuống giường trùm chăn kín mít, lẳng lặng kháng nghị trong im lặng, rầu rĩ một hồi không nhịn được lại lén lút quan sát cậu từ trong chăn. Phát hiện căn bản cậu không nhúc nhích, chăm chú đọc sách, bất lực thở dài.
 
Mình đúng là bại trong tay cậu ấy rồi, nhưng đến khi nào cậu mới tiếp nhận hắn đây? Tình yêu thật đúng là khiến người ta trở nên hèn mọn. Trong cái chăn thiếu không khí, Kim Tại Hưởng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
 
Tuấn Chung Quốc ngồi trước bàn cảm giác được hơi thở của hắn nhè nhẹ bình thường liền buông sách xuống, chống tay di chuyển đến mép giường, bước chân nhẹ bẫng.
 
Dịu dàng kéo chăn cho hắn, nhìn gương mặt ngủ say mà lòng ngổn ngang “Em sẽ xem là thật. Đừng hại em có được không?”
 
Trả lời cậu chỉ có tiếng gió từ ngoài cửa lùa vào lật mấy trang sách lên.

_____

Lại là sáng sớm nắng rọi rực rỡ.
 
Kim Tại Hưởng, người đàn ông tốt của thời đại mới mắt mũi kèm nhèm đứng trong hàng ngũ mua bánh bao dài thoòng dưới lầu mua bữa sáng cho người tàn tật nào đó trong nhà.
 
“Ôi cha, chàng trai, tay cậu bị thương à?” Bà chủ tiệm bánh thấy tay hắn quấn băng kinh ngạc hô lên, sao hai đứa nhỏ nhà ấy người thì gãy chân, người thì đau tay thế nhỉ? Phong thủy kém quá.
 
“Vâng…” Kim Tại Hưởng thở hổn hển trả lời.
 
Sáng sớm hắn mơ mơ màng màng dùng cái tay băng bó mở cửa, vừa vặn bị Tuấn Chung Quốc nhìn thấy, may mà phản ứng nhanh bày ra cái mặt đau đớn mới thuận lợi chiếm được đồng tình của Tuấn Chung Quốc.
 
“Lần này vẫn lấy 6 cái hả? Sức ăn của hai cậu gần đây lớn thật.” Bà chủ thuộc tuýp mấy bà tám nhiệt tình, thành thạo lấy kẹp gắp bánh bao từ trong nồi hấp khói bốc nghi ngút, còn không quên liến thoắng với anh chàng đẹp trai.
 
“Lúc trước mấy cái?” Dạo trước mỗi ngày Tuấn Chung Quốc đều mua cho hắn bốn cái, hắn chỉ ăn hết ba, còn lại đều đút cho thùng rác ăn giúp.
 
“Lúc trước vợ cậu toàn mua bốn.” Bà chủ nhận tiền đưa bánh bao cho hắn, vừa cười nói huyên thuyên vừa ra hiệu cho khách đứng sau tiến lên.
 
Đi trên đường mà vẻ mặt Kim Tại Hưởng thâm trầm không biết nghĩ gì, hắn không nói được cảm giác chua xót trong lòng có ý nghĩa gì. Song hình như hắn có thể đoán được nguyên nhân Tuấn Chung Quốc làm vậy.
 
Thế đó, chén của cậu không bao giờ có lớp trứng bọc bên ngoài cơm chiên, không thể giải thích nguyên nhân là vì cậu không thích ăn trứng, đúng không? Giống như Tuấn Chung Quốc nói, cậu không cần đồng tình, nhưng tình cảm của hắn dành cho cậu rốt cuộc là thích nhiều hơn hay là đồng tình, xót xa cho cậu nhiều hơn?
 
Thật lâu, bánh bao xá xíu trong tay đã hơi nguội. Kim Tại Hưởng đứng dưới ánh nắng dịu buổi sáng ngẩng đầu, khuôn  mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng đột nhiên thoáng mỉm cười ấm áp.
 
Có lẽ, hắn hiểu rõ rồi.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net