Chương 34: Súng đồ chơi thôi mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cái gì mà hình như, chính thế còn gì.” Anh Hắc bình thản vuốt chòm râu dê mới nhú.
 
“Tôi đã sớm nói không ổn rồi, anh còn bảo không có gì.” Giọng anh An cao lên, mức độ kích thích hôm nay không kém gì việc bắt gian.
 
“Anh ầm ỹ cái gì, hai người họ thích cùng nhau là chuyện của họ, anh chẳng là gì của cậu ấy, quản gì lắm thế.” Anh Hắc lườm anh An, cảm giác lão này đúng là dông dài.
 
Anh Thái một mực im lặng, đăm chiêu nhìn chằm chằm Kim Tại Hưởng trên đài chủ tịch.
 
“Yên lặng.” Kim Tại Hưởng nhanh chóng trấn tĩnh lại, cầm lấy micro trên bàn trầm giọng ra lệnh.
 
Tuy giọng không lớn nhưng cứ như có ma lực làm mọi người đang xôn xao từ từ im lặng, nghiêm túc nhìn hắn. Chỉ thấy hắn làm như không có việc gì cầm thẻ SD khác mà Jepi đổ mồ hôi hột, chạy hết tốc lực tới phòng làm việc cầm về, tự mình nhét vào máy chiếu, chiếu tư liệu chính xác lên.
 
Mấy trăm người yên lặng, người thông minh tự nhiên hiểu được bây giờ không thể ồn ào nữa, bằng không rất có khả năng không có cơm ăn. Kẻ ngốc một chút thấy chung quanh không ai lên tiếng đương nhiên không dám làm chim đầu đàn.
 
Trình chiếu xong tài liệu là tới tiết mục giải trí, có vẻ như mọi người còn tập trung chú ý hơn năm ngoái, không biết là thích hay không thích.
 
Kim Tại Hưởng thấy không khí đã bình thường, lẳng lặng rút lui.
 
Jepi mặt mày xám ngoét giống như gặp phải kẻ thù, đi theo sau Kim Tại Hưởng về phòng làm việc.
 
_____

 
Pằng! Một tiếng súng ngắn ngủn dữ dội vang lên, Tuấn Chung Quốc nằm sát xuống khúc ngoặt cầu thang, lạnh lùng nói nhỏ “Đầu mục tiêu, trúng đích.”
 
Chí Mẫn cười khẽ một tiếng, nhìn mấy cậu đặc nhiệm nghe tiếng súng tức tốc bao vây lại đây, giơ ngón tay ra hiệu cho Tuấn Chung Quốc. Tuấn Chung Quốc gật đầu, hai người chạy theo hình cánh cung với tốc độ cực nhanh tránh thoát đợt bắn phá của bọn họ.
 
Trong lúc lướt chạy, Chí Mẫn nhấc súng laser trong tay nổ liền mấy phát, hai đặc nhiệm thấy đèn đỏ sáng lên, còn không kịp nhận ra là có chuyện gì.
 
Tuấn Chung Quốc không chịu yếu thế, nhằm thẳng chính diện đối phương, bắn hai phát vào ngực đặc nhiệm ở cự ly cực gần, tiếp đó tức tốc dùng báng súng ngăn một đặc nhiệm khác chuẩn bị bóp cò, tay đối phương bị chặn nổ liên tục mấy phát, đáng tiếc đều rơi vào khoảng không. Tiếp đó lấy tốc độ như sét đánh ngang tai, dùng tay còn lại nã liền mấy phát vào ngực đối phương, chẳng những thế còn túm lấy cổ đối phương quay một vòng trong không trung bắn một phát trí mạng vào đặc nhiệm tới trễ nhất. Hoàn mỹ hạ xuống đất.
 
Tất cả hoàn thành trong vòng vài giây, mấy đặc nhiệm kia thậm chí còn điên cuồng nhấn súng laser đã mất tác dụng sau khi đèn sáng.
 
“Ha ha, cậu vẫn thích cận chiến như thế.” Chí Mẫn đứng giữa đống “thi thể” chọc ghẹo, lỗ tai nhanh nhạy lắng nghe tiếng bước chân từ xa vọng tới.
 
“Ở đây có 6 tên, còn 8 tên nữa sẽ tới ngay lập tức.” Tuấn Chung Quốc thản nhiên nói, mạnh mẽ leo lên tầng cao nhất.
 

Chí Mẫn bám theo sát gót.
 
“Fuck, tụi mày bị hai đứa nó bắn hết?” Đội phó dắt theo mấy tên thuộc hạ theo tiếng súng mò tới, chỉ thấy 6 người ủ rũ ngồi dưới đất.
 
“Chú ý, đối phương ở gần đây.” Một đặc nhiệm có vẻ có chút bản lĩnh, nhạy bén quan sát chung quanh, sau đó nấp sau góc chết do đống bàn ghế gãy tạo ra, cầm súng cảnh giác ngắm bắn bất kỳ kẻ nào có khả năng xuất hiện.
 
Mọi người thấy vậy cũng ồ ạt noi theo.
 
Dù sao đều tốt nghiệp từ trường cảnh sát, người nào cũng trải qua huấn luyện đặc biệt. Không khí yên lặng trở lại, yên lặng tới mức mọi người có thể nghe được tiếng tim đập và tiếng hít thở của mình.
 
Lúc bọn họ chờ lâu không thấy động tĩnh, chuẩn bị đi lục soát ba tầng lầu thì Chí Mẫn giống như có thần linh giúp đỡ, từ cửa sổ lầu năm móc ngược người xuống chui vào cửa sổ lầu bốn, hai tay cầm súng nã một loạt đạn vào mục tiêu nhanh như chớp. Một đặc nhiệm nấp trong góc chết thấy vậy giơ súng lên ngắm bắn Chí Mẫn, đang chuẩn bị bóp cò lại phát hiện mình đã đỏ đèn, kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy Tuấn Chung Quốc không biết đứng ở cầu thang từ lúc nào, nhắm bắn mình.
 
Đội phó thừa lúc hỗn loạn chạy vào một bên cầu thang, vài đặc nhiệm chi viện dưới lầu cũng nối đuôi nhau xông vào rất có bài bản.
 
Tuấn Chung Quốc nhảy bật lên khỏi đầu cầu thang, lại áp sát mục tiêu theo đường cánh cung, dùng thủ đoạn thuần thục quỷ dị đánh bật súng đối phương ra, tay kia không ngừng nã súng ở cự ly gần, nhìn có vẻ giống cách đấu cận chiến, lại giống như đấu súng.
 
Chí Mẫn và đội phó cầm súng đối diện nhau, cười châm chọc anh ta “Anh bạn nhỏ, còn lại mỗi cậu thôi.”
 
Đội phó hoảng hốt liếc ra phía cửa, phát hiện toàn đội đã đỏ đèn, Tuấn Chung Quốc mặt mày lạnh lùng cầm súng đứng giữa đám người giống hệt diêm vương.
 
“Hừ! Các cậu may mắn mà thôi.” Đội phó sớm đã hoảng hồn, cân nhắc cơ hội đánh bại hai người được bao nhiêu, gần như là không.
 
“Anh bạn nhỏ, cầm súng mà run tay là sỉ nhục lớn nhất với súng.” Chí Mẫn cười lạnh, học tư thế chiến đấu của Tuấn Chung Quốc nhanh nhẹn xông về phía cậu ta.
 
Đội phó vội vàng bóp cò lại phát hiện tốc độ và phương hướng của cậu đều tránh được mọi hướng bắn của mình một cách quỷ dị, giật mình nhìn lại mới phát hiện cậu đã áp sát bên cạnh.
 
Chí Mẫn dùng báng súng hung hăng đập xuống mu bàn tay anh ta, đội phó đau quá thả tay ra.
 
“Cả súng cũng cầm không xong.” Chí Mẫn không thèm khách sáo châm chọc, né tránh nắm đấm của anh ta, bàn tay chộp lấy cổ thô bạo đá một cước vào lưng.
 
Rầm một tiếng, đội phó ngã xuống đất. Liếc thấy súng laser của mình kế bên, ý đồ thò tay cầm lấy lại bị Chí Mẫn đá văng đi.
 
“Anh bạn nhỏ, chuẩn bị dâng trà đi.” Chí Mẫn lạnh lùng tàn nhẫn nói, nhìn anh ta từ trên cao, kế đó một tay thong thả nâng súng lên nhắm vào ngực anh ta, dùng phương thức nhục nhã đối phương bắn hai phát.
 
Nửa tiếng đồng hồ, đội phó kiêu căng cùng toàn quân bị diệt, mà hai ma mới thì không rớt một sợi tóc.
 
“Tiểu Quốc, lâu không cầm súng cảm giác thế nào?” Chí Mẫn thò tay lôi đội phó dậy, cười hì hì nhìn Tuấn Chung Quốc đứng một bên xem kịch.
 
Tuấn Chung Quốc nghe xong nhìn súng laser trong tay mình, nhún vai dửng dưng như không có chuyện gì “Súng đồ chơi thôi mà.”
 
Không hề vui sướng hào hứng vì thắng cuộc, tiện tay quăng khẩu súng cho cậu đặc nhiệm mặt mày nhăn nhó bên cạnh, phủi phủi mấy mảnh lá dính trên đồng phục của mình.
 
“Các cậu nhỏ, mau đi chuẩn bị trà, hai anh chờ trong phòng làm việc đấy. Ha ha ha.” Chí Mẫn cười huênh hoang, khoác vai Tuấn Chung Quốc ngạo nghễ đi ra ngoài.
 
Một đám đặc nhiệm đứng đằng sau nghiến răng nghiến lợi, không tin được mình lại thua hai thằng oắt này. Đội phó cứ cúi đầu không lên tiếng, song hai bàn tay nắm cứng ngắc đã bán đứng tâm tình anh ta.

_____

“Chí Mẫn, cậu nói nội gián là một trong số bọn họ?” Đi trên sân tập, rốt cuộc Tuấn Chung Quốc không nhịn được, hỏi Chí Mẫn đi bên cạnh.
 
“Căn cứ tình hình chiến đấu hôm nay, khả năng là bọn họ không lớn lắm. Tên nào cũng non, có điều cũng không loại trừ khả năng đối phương đánh bất ngờ.” “Ha ha, vì cậu mà tớ phá vỡ nguyên tắc bảo mật rồi đó.”  Chí Mẫn thân mật siết vai Tuấn Chung Quốc.
 
“Yên tâm đi, tớ…” Tuấn Chung Quốc đang chuẩn bị cam đoan sẽ không lộ bí mật, ai ngờ Chí Mẫn lại cười hì hì ngắt lời.
 
“Chọc cậu đó, chuyện này không lâu nữa cậu sẽ nhận được công văn.” Tuy cậu cười cợt nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ nghiêm túc.
 
Tuấn Chung Quốc không tự giác gật đầu, đang định lên tiếng lại bị Chí Mẫn choàng tay qua cổ kéo đi, miệng không ngừng ồn ào “Sáng sớm chờ cậu làm tớ chẳng ăn gì, vừa rồi lại vận động hết nửa ngày với đám bạn nhỏ kia, đói chết ông rồi! Túi cậu có giấu đồ ăn không.”

_____

“Anh nói xem, ngoài ăn ra anh còn biết làm gì hả?!” Kim Tại Hưởng dựa lưng vào ghế nhìn Jepi chòng chọc.

Mặc dù lúc này mặt hắn trơ khấc nhưng tất cả mọi người đều có thể nhận ra hắn đang tức giận nhờ sát khí không ngừng bốc ra từ người hắn, hơn nữa không hề nhẹ.
 
Jepi cúi gằm mặt, cung cung kính kính đứng đó, bụng nghĩ mình cũng quá oan đi, ai biết được ngài có sở thích đặc biệt như thế? Ai mà ngờ trong túi ngài có tới hai cái thẻ?
 
“Nể mặt anh làm việc cho tôi bao nhiêu năm nay chưa mắc sai lầm nào, chuyện này cho qua. Lần này nhiệm vụ đi ‘Khu Đất’ anh không cần trì hoãn nữa, ngày mai xuất phát đi.”
 
Vẻ mặt Kim Tại Hưởng làm người ta đoán không ra hắn nghĩ gì, thật sự là không truy cứu hay là mượn cớ ‘Khu Đất’ gây khó dễ? Jepi không dám chắc, cũng chỉ đành kiên trì nhận.
 
“Vâng.”
 
“Vậy anh đi chuẩn bị đi, gặp đội trưởng thì chào hỏi một tiếng giùm tôi.” Kim Tại Hưởng cầm lấy một tập hồ sơ, ngoáy bút ký tên rồi đưa cho Jepi.
 
Jepi cầm lấy, vẻ mặt thường ngày lúc nào cũng cứng nhắc không có cảm xúc gì bây giờ hơi nhíu mày nhưng chỉ là trong thoáng chốc. Mắt vẫn không nhìn ngang liếc dọc như cũ, đi ra khỏi phòng làm việc.
 
Kim Tại Hưởng uể oải dựa vào ghế, mười ngón tay bắt chéo, ánh mắt tối tăm nhìn chòng chọc bóng anh ta.
 

_____

 “Anh… anh .” Một đặc nhiệm hai tay dâng chén trà lên, mặt mũi tái xanh, khó khăn lắm mới phun ra được một chữ anh.
 
“Ha ha, ngoan.” Chí Mẫn vênh váo cầm lấy chén trà đặt xuống bàn.
 
“Người tiếp theo.”
 
Một đám đặc nhiệm đằng sau giống hệt người đầu tiên, đành phải có gan cược có gan thừa nhận, ngoan ngoãn hai tay kính trà. Đến đội phó, anh ta căm tức siết chặt tách trà trong tay, chần chừ không quyết.
 
“Các cậu đừng quên mời trà anh Tuấn.”  Chí Mẫn liếc mắt một vòng, không quên nhắc nhở.
 
Lúc này điện thoại Tuấn Chung Quốc đổ hai tiếng chuông ngắn, cậu đi đến ngăn kéo bàn làm việc lấy điện thoại ra, tiện thể buông một câu “Không cần, chỉ cần đội phó làm là được.”
 
Thật ra cậu là người đặc biệt bao che khuyết điểm, cảm thấy chuyện này là do đội phó khơi mào, đương nhiên Tuấn Chung Quốc sẽ không nể mặt.
 
“Các cậu thua thật à?”
 
Phòng làm việc đông nghẹt người trong đội, những phòng khác nghe phong thanh cũng mò tới xem kịch vui. Chỉ thấy cậu đặc nhiệm mới tới ngồi bên bàn, vắt chân chữ ngũ ngạo mạn nhìn đội phó.
 
Tuấn Chung Quốc đứng bên bàn làm việc cúi đầu xem điện thoại.
 
“anh Tuấn, có thời gian rảnh anh dạy bọn em đi.” Cậu đặc nhiệm trốn trong góc chết là Ngô Nhất Hoành thành khẩn nói với Tuấn Chung Quốc.
 
Cậu ta phục, thật sự phục sát đất nhưng không dám xin cái cậu Chí Mẫn ngạo mạn, sợ bị sỉ nhục, đành phải năn nỉ người có vẻ dễ nói chuyện là Tuấn Chung Quốc. Có vài đặc nhiệm cùng ý tưởng, thấy Ngô Nhất Hoành mở đầu lập tức đi theo xin dạy.
 
Tuấn Chung Quốc hơi khó xử nhìn bọn họ, ngượng ngùng gãi đầu nói “Không cần khách sáo như thế, tôi sẽ cố gắng chỉ mọi người vậy.”
 
Mọi người hoan hô ầm ỹ, chỉ có vài người cá biệt là sắc mặt không vui, cảm thấy cậu đang diễn trò, vừa rồi giết người thì khí thế hừng hực, giờ giả bộ khiêm tốn cái gì.
 
“Trước tiên để đội phó các cậu dâng trà đã, khát chết anh đây rồi.” Chí Mẫn lên tiếng nhắc nhở, phớt lờ một dãy tách trà, ầm ỹ kêu khát.
 
Mặt đội phó tái mét, muốn đập ly luôn, nhưng nếu làm thế thì mặt mũi anh ta trong đội coi như mất hết, đành cắn răng đưa trà tới.
 
Chí Mẫn không hài lòng hỏi “Sao không lên tiếng?”
 
“Anh.” Đội phó gầm gừ trong họng, trán nổi gân xanh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net