Chương 4: Xin việc ở Kim thị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cậu à, chúng tôi không cần tuyển bảo vệ nữa.” Phòng bảo vệ tổng công ty Kim thị, một bảo vệ lực lưỡng mặc đồng phục cau mày nhìn Tuấn Chung Quốc
 
Do hôm trước, có mấy bảo vệ hùn vốn kinh doanh nhỏ nên nghỉ việc ở Kim thị, mà công việc bảo vệ vất vả dẫn tới kiếm mãi không được người đành phải dán thông báo tuyển dụng.

Vốn dĩ bảo vệ được tuyển chọn trực tiếp từ các công ty vệ sĩ đã huấn luyện kỹ càng, chẳng qua sếp phòng bảo vệ này xung đột quyền lợi với công ty vệ sĩ dẫn tới tranh chấp, tính ương ngạnh bốc lên mới tự mình tuyển người. 

“Vì sao? Thông báo tuyển dụng còn dán bên ngoài kia mà” Tuấn Chung Quốc vô tội nhìn anh ta.
 
Mấy ngày nay cậu cẩn thận dạo một vòng đường lớn ngõ nhỏ ở thành phố S, ngày này qua ngày khác như thế làm người không quen nhàn nhã như cậu cảm thấy ngày dài như cả năm.

Từ giờ tới lúc nhậm chức ở đội cảnh sát đặc nhiệm ít nhất cũng 3 tháng nữa, cậu không thể miệng ăn núi lở mãi được. Tuy thời gian làm lính cũng tích cóp được không ít tiền lương nhưng cậu đã quen tính toán chi li, không chịu được bản thân vô công rỗi nghề. Mà trình độ văn hóa thì, tuy có bằng đại học nhưng chắc chắn bản thân không thích hợp đi làm một viên chức.

“Vừa mới tuyển đủ rồi, chưa kịp xé thông báo”

Thật ra đến bây giờ phòng bảo vệ vẫn chưa tuyển thêm được ai, nhưng nhìn cậu trai trẻ có gương mặt non choẹt, thân hình gầy gò yếu đuối này mới tỏ ra khinh thường, không muốn nhận, cái tướng như vậy thì bảo vệ được cho ai chứ, nhận vào chỉ vướng tay vướng chân có khi còn bị cấp trên khiển trách.

“Với lại vì sao đâu ra lắm thế! Tướng tá cậu như vậy đã đánh ai thật sự bao giờ chứ, người ta chỉ dùng một ngón tay là ép chết cậu! Đến chừng đó bọn tôi còn phải bảo vệ cậu nữa?” Bảo vệ bực mình nói

“Hì hì, cậu bé à, không phải cậu đến vì ông tổng của chúng tôi đấy chứ. Tôi nói cho cậu hay, mấy chàng trai, cô gái muốn đến gần ông tổng dùng đủ cách rồi, chỉ có làm bảo vệ là chưa thôi, chiêu này mới mẻ đây!” Một bảo vệ khác cười hì hì nói.

Mặt Chung Quốc cứng đờ, “Ông tổng?”

“Tôi sẽ không gây trở ngại, các anh không thể từ chối tôi.” Cậu nhớ Lưu Minh nói với cậu, đi ra ngoài làm việc nhất định phải tự mình tranh thủ, bên ngoài cạnh tranh hết sức khốc liệt.

“Cậu nói, một anh chàng da trắng mắt tròn như cậu đứng gác cổng, ai sợ cậu hả! Đến chừng đó kẻ có ý đồ sẽ thừa cơ gây sự! Không phải là cậu khuyến khích mấy tên côn đồ gì đó rồi sao! Cái gì gì ấy!” Anh bảo vệ lực lưỡng nghĩ không ra dùng từ gì.

“Kiêu căng! Bọn côn đồ kiêu căng!” Một người khác lập tức tiếp lời.

“Đúng! Kiêu căng!”

Trong lúc một đám các ông lớn hăng say thảo luận tại sao cậu không thể đảm nhận vị trí này thì, một ông chú đứng tuổi hấp tấp xông vào phòng bảo vệ.

“Haizz! Anh Thái!!! Bà xã tôi có gọi điện cho anh thì đừng có nói tối hôm qua tôi xem đấu bóng ở nhà anh đấy! Tôi lừa bả nói hôm qua tăng ca!” Ông chú gào lên với anh bảo vệ lực lưỡng.
 
Đột nhiên nhìn thấy Tuấn Chung Quốc giữa đám người, trợn tròn mắt chỉ cậu “Ông anh!!!”

Tuấn Chung Quốc không nhịn được trợn mắt, ở đây cũng có thể đụng phải… đây không phải ông chú bị trộm ví ở ga xe lửa sao.

“Ối trời! Ông anh, là anh thật à!!! Sao ông anh lại ở đây? Há há há há.”

“Anh Ngưu quen à?” Một bảo vệ trẻ trong đám không nhịn được hỏi.

“Nhớ chuyện tôi kể lúc đi thành phố X công tác lần trước không, tên trôm đó bị một ông anh một cước đá bay!”

“Không phải anh nói là ông anh sao? Bọn tôi đều tưởng chắc lớn tuổi rồi chứ, nhìn cậu ấy chắc mới tốt nghiệp đại học thôi!” Anh bảo vệ lực lưỡng kinh ngạc.
 
Tuấn Chung Quốc tỏ vẻ đồng ý với anh ta, hơi gật đầu.
 
“Cậu không biết, ở quê bọn tôi, ông anh là tôn xưng, không liên quan đến tuổi tác.”

Mặt Chung Quốc đen thui. Đây không phải quê chú nhá…

“Ông anh sao anh lại ở đây? Lại làm chuyện tốt à? Bắt lưu manh hả?” Cái anh Ngưu này hình như dây thần kinh hơi thô.

“Tôi đến xin làm bảo vệ, chú đừng kêu tôi là ông anh nữa… Tôi tên Tuấn Chung Quốc.” Rốt cuộc Chung Quốc chịu hết nổi ông ta cứ mở miệng là ông anh. Cậu đào đâu ra em trai lớn vậy.

“Bảo vệ? Anh Thái, tôi nói anh nghe! Ông anh này làm bảo vệ thì trong vòng một trăm mét côn đồ không thể lại gần đó! Không phải thấy người ta than thể hơi gầy mà anh không nhận chứ?” Anh Ngưu trực tiếp phớt lờ nửa câu sau của cậu.

“Thôi đi, anh nói cứ như thần ấy!” Anh Thái có phần nghi ngờ mức độ mãnh liệt trong câu nói của ông ta.

Nhìn cậu bé này gầy gò ốm yếu, có thể đá bay một tên trộm cầm dao? Tên trộm đó không đủ dinh dưỡng hả? Hay là bệnh hết thuốc chữa?

“Đừng nghi ngờ! Không tin hai người so tài đi! Anh ấy mà thua tôi bao anh cơm tối một tháng!” Anh Ngưu hết sức bất mãn việc anh ta nghi ngờ, cảm giác tự tôn bị tổn thương!

“Hừ! Câu này là anh nói đấy nhé? Cậu bé, đến đấu một trận đi? Chạm vào là dừng, đừng sợ, tôi ăn chực anh Ngưu vài bữa cơm thôi.”

“Nếu tôi thắng, có phải sẽ được nhận công việc này không?” Tuấn Chung Quốc cũng động tâm.

“Nếu cậu thắng, cậu được nhận việc, mỗi ngày tôi còn kêu anh Ngưu là ông Ngưu nữa!” Anh Thái ngạo mạn nói.Trừ vài bảo vệ sắp giao ca ở lại phòng ra, những người khác đều ùn ùn nhốn nháo xúm theo hai người đi đến phòng thể dục của công ty.

_________________________________________

Anh công xuất hiện chậm quá đúng không mọi người, nhưng cứ từ từ, trùm cuối luôn xuất hiện muộn 😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net